Lược Thiên Ký

Chương 1707: Ngươi thực có can đảm giết ta?




- Ha ha ha ha...

Bạch Hàm Thi nghe vị Đế Tử kia nói, không khỏi cười phá lên, hắn ngược lại cảm thấy, vị Đế Tử Đại Xích Thiên này vẫn rất thú vị, đã đến lúc này, thế mà còn không quên đùa mình, nếu ở bình thường, người khác nói với mình loại trò cười này, mình đương nhiên sẽ cắn đầu đối phương, thế nhưng bây giờ hắn đối với Đế Tử này cực kỳ thân cận, thật coi chỉ là trò đùa!

Chỉ là cười nửa ngày, thanh âm của hắn từ từ ngưng lại...

Đối diện với hắn, trên mặt vị Đế Tử Đại Xích Thiên kia không có chút biểu lộ!

Cái này làm cho Bạch Hàm Thi cảm thấy có chút xấu hổ, thậm chí có chút tức giận, bất quá nể tình nhiều Đế Lưu Tương như vậy, hắn không có ý định vạch mặt, chỉ là trong lòng đang suy nghĩ, lúc vị Đế Tử này đưa ra điều kiện, mình nên tự kiêu, nhào nặn đối phương một phen hay không, ai bảo Đế Tử này ở trước mặt mình trang thâm trầm, tự cao tự đại, để cho mình đường đường Ma Chủ xuống đài không được?

Sau đó, thời điểm Bạch Hàm Thi ngừng cười, nghĩ làm sao mở miệng, vị Đế Tử kia bỗng nhiên cười.

Hắn cười như thế, làm Bạch Hàm Thi cũng theo bản năng muốn cười...

Nhưng lúc này, trên mặt vị Đế Tử kia vẫn mang theo nụ cười, lại đột nhiên ra tay!

Ầm ầm một tiếng, một thanh đại đao từ trong áo choàng huyết sắc rút ra, ôm theo ác phong, hung hăng quét tới ngực Bạch Hàm Thi, thời điểm đao kia vung ra, sau lưng Đế Tử thình lình hiển hóa lực lượng pháp tắc, mỗi một đạo lực lượng pháp tắc gia trì, sẽ khiến cho một đao kia của hắn cuồng bạo hơn một phần, nhưng mấu chốt nhất là, lực lượng pháp tắc của hắn giống như vô cùng vô tận, khiến cho lực lượng trên một đao kia không ngừng dâng trào, trong chớp mắt đã đạt đến trình độ để cho Bạch Hàm Thi cảm giác hãi hùng khiếp vía, sát khí bức người...

- Ngươi muốn làm gì?

Bạch Hàm Thi dù sao cũng là Ma Chủ, coi như một đao kia lại bất ngờ gấp trăm lần, cũng thương không đến hắn, thân hình nhanh chóng biến hóa, lui về phía sau, cùng lúc đó, trong lòng hắn lóe lên hai suy nghĩ, một là: thực lực của Đế Tử này thật mạnh...

Cái thứ hai là: Hắn muốn thăm dò tu vi của ta sao?

Lúc đầu bằng tu vi của hắn, đủ để né qua một đao kia, bởi vậy trong lòng không thấy hoảng sợ, chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi!

Thế nhưng thời điểm hắn lui về phía sau, tránh thoát một đao kia, bất ngờ có hai đạo lực lượng Đại Đạo cường hoành đến cực điểm, từ sau lưng của hắn, một trái một phải ép về phía trước, là hai vị Tiên Quân của Đại Xích Thiên một mực giấu diếm tu vi của mình, giả bộ như Thái Ất Thượng Tiên trực tiếp ra tay, giống như hai ngọn núi lớn, gắt gao ngăn trở đường lui của Bạch Hàm Thi...

Mặc dù Bạch Hàm Thi không để tu vi của bọn hắn vào mắt, nhưng ngăn đường lui của hắn lại đầy đủ!

- Các ngươi lớn...

Bạch Hàm Thi giận dữ hét lớn, nhưng chữ "mật" còn chưa ra khỏi miệng, đao kia đã rắn rắn chắc chắc chém tới.

Trong sát na ấy, Bạch Hàm Thi rốt cục có chút hoảng sợ, há miệng gầm nhẹ, hai tay nâng lên đánh về phía trước, kẹp lấy một đao hung ác đến khó có thể tưởng tượng, chỉ là lực lượng trên một đao kia quá mạnh, hắn lại liên tục gặp ngoài ý muốn, không đủ chuẩn bị, cảm giác tiên uy vận chuyển có chút khó khăn, thế mà bị một đao kia cắt tới!

Ngao...

Đao chém ở trên lồng ngực, trước mắt hắn thình lình xuất hiện tiếng kêu thê lương của vô số oan hồn, lại cảm thấy một loại hỏa ý thiêu đốt mạnh mẽ, đồng thời xông vào nhục thể của hắn, hai loại khí cơ hoàn toàn tương phản, lại bởi vì một đao kia đồng thời tràn vào nhục thân, sau đó phân hai phương hướng vọt tới, hủy hoại kỳ kinh bát mạch, lục phủ ngũ tạng, lấy tu vi của Bạch Hàm Thi, lại không biết làm sao trấn áp lực lượng kia, vì thế bị thương càng lợi hại...

- Khi Thiên Bá Man Đao!

Bạch Hàm Thi không phải hạng người ngu xuẩn, lập tức nghĩ tới thanh đao kia là Xích Đế tự tay chế tạo, sau đó ban cho Đế Lưu, thời điểm rèn đúc dùng tinh hoa của mười mặt trời và oan hồn của 100 vạn tu sĩ, hung uy khó lường, âm độc khó tả, cực kỳ kinh khủng!

Đừng nói Tiên Nhân bình thường, chỉ sợ đao này đủ để hình thành uy hiếp với nhục thân của Tiên Đế!

Mà bây giờ, mình ở dưới tình huống vội vàng không kịp chuẩn bị, trúng một đao như thế...

Cũng chính là một đao kia, khiến cho Bạch Hàm Thi nhận thức được một sự thật:

- Móa nó, Đế Tử này là thật muốn giết ta...

Oanh!

Hắn cũng không hổ là một trong Lục Ma Thiên Ma Chủ, thời điểm ý thức được vấn đề này, tuy tâm thần lạnh lẽo, nhưng nộ khí ngập trời, một tiếng ầm vang, tiên uy đại chấn, một làn gió mạnh vô hình phần phật nổi lên, xé hư không xung quanh vỡ vụn, hai vị Tiên Quân ở sau lưng ngăn cản đường lui thấy hắn bị bổ trúng, đã không chút khách khí, huy chưởng đánh thẳng xuống, nhưng lúc này trên người Bạch Hàm Thi đã có tiên uy, lập tức chấn bọn hắn bay ra ngoài!

Mà ở trước người Bạch Hàm Thi, thì bị hắn mãnh liệt há to miệng, một đạo bạch quang sáng như tuyết bay ra, tê thiên liệt địa chém ra ngoài, mục tiêu chính là Đế Tử Đại Xích Thiên vung đao tiếp tục chém tới kia, đến lúc này, hắn ở dưới hoảng sợ ngoài ý muốn, đã không để ý tới đối phương là ai, bảo đao phun ra, đã mang theo sát ý cuồng liệt...

- Ha ha...

Nhưng lúc này, vị Đế Tử kia lại cười ha ha, kéo Huyết Phi Phong một cái, hóa thành huyết hải ngăn ở trước người.

Ầm ầm!

Một đao kia trảm lên huyết hải, chỉ đánh tới sóng máu ngập trời, tên Đế Tử kia lui lại mấy bước, sau đó bảo đao không công lui về!

- Cái này... Cái này sao có thể?

Tâm thần Bạch Hàm Thi run lên, cảm giác cực kỳ ngoài ý muốn.

Hắn nghe nói qua Đế Tử Đại Xích Thiên có một huyết bào, có thể chống đỡ một kích của Tiên Đế, bởi vậy biết rõ bảo đao của mình khó mà giết được đối phương, chỉ là không nghĩ đến, Đế Tử kia không có bị mình đẩy lui mấy bước, thân hình liền vững vàng đứng thẳng...

Nhưng lúc này Bạch Hàm Thi không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, đột nhiên đưa tay cầm lấy bảo đao, lại là một thanh đại đao sáng như tuyết, ẩn hiện hổ văn, tay nắm đao này, tâm thần của Bạch Hàm Thi an định không ít, sâm nhiên đáng sợ nhìn sang Đế Tử kia, thanh âm âm hàn, ôm theo tức giận vô tận, quát lạnh nói:

- Nguyên lai ngươi thật muốn giết ta...

Đối mặt với hung uy của một vị Ma Chủ, vị Đế Tử kia cười phá lên, chậm rãi tiến lên nói:

- Ta đương nhiên muốn giết ngươi, nếu không ngươi cho rằng ta đưa ngươi nửa bình Đế Lưu Tương làm gì, chẳng lẽ thật cho rằng bản Đế Tử coi trọng ngươi, muốn thu ngươi?

- Ngươi...

Trong lòng Bạch Hàm Thi kịch chấn, không biết mình suy nghĩ bao nhiêu khả năng, cuối cùng cho ra kết luận duy nhất là, Đại Xích Thiên muốn cầu cạnh mình, muốn lôi kéo mình, mới không tiếc đưa ra trọng bảo, kết quả thế mà để cho mình dở khóc dở cười, con mẹ nó hắn là cầm Đế Lưu Tương làm mồi nhử, dẫn mình đến đây, mà mình... lại thật ngoan ngoãn đến rồi!

Nhưng rất nhanh, trong lòng lại cảm thấy rất im lặng: Trên đời này có ai sẽ đào cái hố khốn nạn như vậy a?

Đây chính là nửa bình Đế Lưu Tương!

Ngay cả Bạch Hàm Thi cũng cảm thấy, mình không đáng để cầm nửa bình Đế Lưu Tương làm mồi dụ...

- Ha ha, chỉ bằng chút thực lực của Đại Xích Thiên các ngươi liền muốn giết ta, cũng quá coi thường bản tọa rồi?

Sau khi xấu hổ, Bạch Hàm Thi lại cảm thấy hoang đường, thậm chí choáng váng, cũng không biết vị Đế Tử này đến tột cùng là thiên tài, hay xuẩn tài, nhịn không được nở nụ cười lạnh, Bạch Hổ bảo đao chậm rãi chỉ hướng vị Đế Tử kia, cười lạnh nói:

- Đế Tử điện hạ, ngươi ngay cả Đại La Kim Tiên cũng không đạt tới, lại có tâm tư này, không khỏi quá cuồng vọng rồi? Dù đánh lén bản tọa một đao thì thế nào? Dù bản tọa bị trọng thương, vậy cũng không phải mấy phế vật bên cạnh ngươi có thể giết...

Sau lưng hắn, sắc mặt hai vị Tiên Quân của Đại Xích Thiên kia đều có chút khó coi...

Bị ma đầu kia ở trước mặt nói là phế vật, bọn hắn tự nhiên không vui, nhưng bọn hắn không thể không thừa nhận, đây là có đạo lý!

Trước khi xuất thủ, bọn hắn cũng khuyên qua Đế Tử, nhưng Đế Tử lại khư khư cố chấp...

- Ta thật không có đột phá, không tu thành Đại Đạo...

Lúc này, vị Đế Tử kia cũng nhàn nhạt nở nụ cười, ánh mắt có chút trào phúng:

- Nhưng ai nói ta giết không được Đại La Kim Tiên?

- Ngươi...

Trong lòng Bạch Hàm Thi run lên, nghĩ đến một vài chi tiết, vừa rồi một đao kia, lúc đầu không nên làm mình bị thương, nhưng bởi vì vị Đế Tử này vận chuyển lực lượng quá mạnh, cuối cùng làm cho công kích cực kỳ nguy hiểm, mà thời điểm mình miệng phun hung đao, muốn chém giết đối phương, hắn cũng dễ dàng đỡ được, biểu hiện ra trình độ không giống như là một vị Thái Ất Thượng Tiên...

Nếu phải hình dung, giống như là một người có được lực lượng đáng sợ, nhưng phát huy không ra vậy!

- A, ngươi thật cảm thấy bản tọa là Kim Tiên bình thường?

Nhưng ý nghĩ kia chỉ là một cái thoáng qua, Bạch Hàm Thi liền nở nụ cười, trong thanh âm mùi máu tươi dày đặc, vừa nói vừa chậm rãi bức tới, âm thanh lạnh lùng nói:

- Ta mặc kệ trên người ngươi có bí mật gì, cũng mặc kệ ngươi đến tột cùng đang làm cái gì, càng không cần biết ngươi có thân phận gì, chỉ là hôm nay ngươi lộ ra nanh vuốt với bản tọa, vậy đừng trách bản tọa hạ thủ vô tình!

Hắn vừa nói, liền muốn vận chuyển tiên uy, chém Đế Tử này ở dưới đao...

Thế nhưng lúc này, sắc mặt hắn đại biến, chỉ cảm thấy nhục thân nóng hổi, nội tức hỗn loạn, pháp lực vận chuyển lại có chút tắc nghẽn!

- Cảm thấy như thế nào?

Vị Đế Tử kia nở nụ cười, giống như con hồ ly đắc ý.

- Ngươi... Ngươi hạ độc?

Bạch Hàm Thi chấn kinh, lực lượng biến mất dần, ngay cả âm thanh cũng ẩn ẩn có chút run rẩy.

- Ha ha, đừng nói bậy, ngươi là Ma Chủ, có độc gì có thể hạ độc được ngươi?

Vị Đế Tử kia cười phá lên, vừa cười vừa cầm đao tiến lên, nhẫn nại giải thích:

- Là Đế Lưu Tương, đây chính là tiên dược nhất đẳng của thế gian, dù lấy tu vi của ngươi, ăn vào cũng phải cần rất nhiều thời gian luyện hóa? Nhưng bây giờ bản Đế Tử là sẽ không cho ngươi cơ hội này, ở trước khi ngươi hoàn toàn luyện hóa, nó đối với ngươi mà nói, chính là độc dược chí mạng...

Nghe hắn nói, sắc mặt của Bạch Hàm Thi đã khó coi đến tột đỉnh, âm u như chảy ra nước!





Bạn cần đăng nhập để bình luận