Lược Thiên Ký

Chương 1471: Quy khư chi chủ


- Thần Đồ Thái Tuế không ngờ cứ như vậy bị chém chết à?

Một màn phát sinh trước mắt cơ hồ khiến đám người Phong Quân Vũ Thiếp khó có thể lý giải, còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, tuy Thần Đồ Thái Tuế là Thần tộc sinh linh, nhưng bọn họ lại hiểu biết rất sâu về người này, biết bản thân hắn chính là đến từ một chủng tộc tên là "Thần Đồ", từng lập được công lao hãn mã trấn áp Thần tộc sinh linh bạo loạn, cùng một Thần tộc khác là "Lạc Thần tộc" được gọi là chủng tộc dính nhiều máu tươi nhất của Thần tộc, sau khi sinh linh của tộc này trưởng thành, thực lực cực kỳ đáng sợ, lấy Thần Đồ Thái Tuế mà nói, cho dù là Thái Ất thượng tiên chính diện giao phong với hắn cũng không nắm chắc có thể thắng được hắn, thậm chí còn có khả năng bị thiên phú thần thông của hắn đánh chết tại chỗ!

Nhưng một Thần tộc sinh linh có thể sánh bằng thượng tiên này không ngờ bị Đế Lưu một kiếm đâm chết?

Cho dù một kiếm đó của Đế Lưu vô cùng quỷ dị, mượn người khác để che giấu, thuộc về đánh lén, nhưng lại có mấy người đánh lén được thượng tiên?

Nói không dễ nghe thì Thần Đồ Thái Tuế cho dù là để mặc các Tán tiên khác xuất thủ, cũng chưa chắc có thể đả thương được hắn.

Đế Lưu không ngờ có thể một kiếm chém Thần Đồ, vậy chẳng phải là nói, hắn cũng nắm chắc giết được những người mình?

Và ngược lại với những thượng tiên này, đám Tán tiên kia nhìn thấy một màn này, bọn họ quả thực chính là sĩ khí đại chấn, vốn không ôm hy vọng gì với trận chiến này, cũng theo cái chết của Thần Đồ Thái Tuế mà sinh ra hy vọng vô tận.

- Khá lắm Đế Lưu, để ta tới lĩnh giáo thủ đoạn của ngươi.

Chiến trường to lớn như vậy, dường như đều bị cái chết của Thần Đồ Thái Tuế này dẫn bạo, người thứ nhất xuất thủ là Phong Quân, những thượng tiên bọn họ đều bị đám Tán tiên như không muốn sống này bao vây, cho dù không lo tới tính mạng, nhưng cũng nhất thời khó chơi, không rảnh tay để vây công Phương Hành, mà Phong Quân thì khác, lúc này trong lòng hắn hiện lên cảm giác nguy hiểm, quyết định xuất thủ, sau khi gầm lên, đột nhiên há to miệng phun ra một đạo cuồng phong, cuồng phong đó sau khi ra khỏi miệng hắn thì càng lúc càng to, trong nháy mắt đã tràn ngập thiên địa!

Mà các Tán tiên ở chung quanh thừa cơ tiến lên, thần thông tế ra, đánh lên người hắn, không ngờ lại phát hiện, nhục thân của hắn trực tiếp móp xuống, giống như theo phun ra nuốt vào một ngụm ác phong đó, ngay cả bản thân hắn cũng biến mất trong thiên địa.

- Lên đi, lên hết đi, giết thượng tiên, các ngươi chính là tiên.

Mà Phương Hành lúc này cũng không dám thả lỏng, hét lớn, thân hình lao ra.

Phong Quân hóa thành ác phong đáng sợ xông tới, tràn ngập cả thiên địa, cơ hồ là một mảng chiến trường này đều bị hắn bao phủ, đó căn bản chính là một loại thần thông khó có thể diễn tả, gió vừa chạm vào gió này, lập tức ẩn chứa hung uy không thua gì phi kiếm, sinh linh chạm vào gió này, lập tức liền bị rút đi thần hồn xé rách nhục thân, hư không chạm vào gió này không ngờ cũng trực tiếp hỗn loạn thiên cơ, vỡ ra tia chớp màu đen vô tận, ngay cả nhật nguyệt trên trời cũng dường như bị gió này trực tiếp thổi bay, không thấy bóng dáng!

Nói thật lòng, một ngụm gió của Phong Quân lúc này thật sự còn mạnh hơn cả Hồng Mông tử khí trong phế tích của Thái Thượng đạo thống năm đó!

Mà dưới loại thần thông này, các Tán tiên bị bao phủ, căn bản không tiện ngăn cản, tiên uy của Thái Ất thượng tiên là lực lượng đáng sợ khó có thể hình dung, đối với bọn họ mà nói, không chừng chạm vào là chết ngay, trên trình độ nào đó, đây không phải là đang đấu pháp, mà là trực tiếp đồ sát, ác phong lướt qua đâu, có thể nói là tử thi xếp thành núi đến đó.

- Những người này không thể để ngươi giết như thái rau được.

Phương Hành Lúc này, ánh mắt cũng lạnh lùng nghiêm nghị.

Hắn cũng không phải cố ý muốn những Tán tiên này giúp hắn, mà hắn lúc này quả thật cần những Tán tiên này hỗ trợ.

Hắn hiện giờ đã có được Thái Thượng Đệ Cửu kinh, cũng một hơi chặt đứt ba đạo mệnh số, thực lực tiến nhanh, tu vi cảnh giới đã có thể so với chính tiên, nhưng tuy là chính tiên, nhưng so sánh với Thái Ất thượng tiên, cuối cùng vẫn kém một cảnh giới lớn, nếu đánh nhau chính diện, cho dù hắn giở hết thực lực, e là cũng rất khó chiếm thượng phong, huống chi hiện giờ ở đây có bốn năm vị thượng tiên đang như hổ rình mồi đối với mình?

Cũng chính bởi vậy, nếu muốn tranh phong với những người này, vẫn phải thi triển thuật ám sát Ma tổ truyền lại!

Đây chính là thần thông mà Ma tổ ngộ ra, chuyên để giết chóc, Phương Hành cũng đã sớm nghĩ tới, một đạo thần thông này thích hợp dùng nhất ở Phù Đồ Thiên Giới, chỉ có ở trong hoàn cảnh đáng sợ này, mới có khả năng ngộ ra, cũng chỉ có ở trong hoàn cảnh này mới có thể tu luyện đến cực hạn, trước lúc chặt đứt mệnh số, hắn có ba thành nắm chắc dùng thuật ám sát này để trảm tiên, hiện giờ tu vi tăng mạnh, lại bất ngờ nắm giữ được thiên ý kiếm, có thể nói các loại thiếu sót đều được bù đắp, như vậy hắn ám sát thượng tiên cũng tất nhiên nắm chắc hơn!

Chỉ có điều, thuật ám sát chính là thuật ám sát, cần căn cơ nhất định mới có thể thi triển!

Cục diện càng loạn, chư vị Tán tiên xuất thủ càng độc, hắn lại càng có thể phát huy ra lực lượng mạnh hơn.

Cũng chính bởi vậy, nhìn thấy đám Tán tiên này bị đồ diệt, hắn không khỏi đau lòng!

- Vương bát đản này đã nhìn ra là ta cần mượn dùng lực lượng của đám Tán tiên kia mới cố ý làm vậy.

Phương Hành hung hăng nói thầm.

Thái Ất thượng tiên dù sao cũng không phải hạng ngu xuẩn, không đợi chịu khổ mới tỉnh ngộ, vừa thấy Phương Hành ám sát Thần Đồ Thái Tuế, liền lập tức hiểu rõ đặc điểm thần thông của hắn, tiếp theo liền nghĩ ra pháp môn ứng đối, quả thật không dễ đối phó như trong tưởng tượng của mình!

- Được, ngươi giết người của ta, ta giết tức phụ của ngươi.

Nhưng Phương Hành lúc này, sát ý trong lòng không phải dễ dàng mất đi như vậy, nhìn Phong Quân hóa thành ác phong cuốn tới, hắn cắn răng, thân hình trực tiếp bay lên không trung, sương xanh ùa tới, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hắn không ngờ biến mất trong không trung, chẳng biết đi đâu, khi trong lòng Phong Quân xuất hiện cảnh giác mãnh liệt, ngưng thần thủ thế, lại đột nhiên nhìn thấy, thân hình của tên đế tử đáng giận đó không ngờ trực tiếp xuất hiện bên cạnh Vũ Thiếp, kiếm quang đại thịnh!

- Cẩn thận.

Phong Quân sợ quá, thất thanh kêu to.

- Bốp.

Cũng đúng lúc này, Vũ Thiếp đang đấu với vô số Tán tiên, chém ra từng biển máu, mi tâm bỗng nhiên ngưng tụ một cái mụn, tóc đen sau đầu nàng ta đột nhiên không gió mà tự động, vào một thoáng này, một đạo kiếm quang đã tụ tới cạnh não nàng ta, Vũ Thiếp chỉ kịp tạo ra pháp ấn, cả người trực tiếp nổ tung, không ngờ hóa thành những giọt mưa, phiêu tán ra bốn phương tám hướng, mà khí tức của nàng ta theo những giọt mưa này xuất hiện ở các nơi!

- Thái Ất tiên thân, có thể dung thiên địa, Đế Lưu điện hạ, ngươi cũng từng tu tới Thái Ất, lại quên mất phương pháp bảo mệnh của chúng ta sao?

Tiếng cười duyên của Vũ Thiếp vang lên, không ngờ đồng thời truyền đến từ bốn phương tám hướng, giống như có vô số nàng ta đang nói chuyện.

- Còn có bản sự này à?

Phương Hành vào khoảnh khắc này cũng quả thật lắp bắp kinh hãi, hắn chưa thực sự tu tới cảnh giới Thái Ất!

Mà lúc này, hắn cũng đã ý thức được vấn đề, Vũ Thiếp này không ngờ cũng giống như Phong Quang, cũng có bản lĩnh hóa vào thiên địa, Phong Quân đó có thể trực tiếp hóa thành một đạo ác phong, qua lại vô hình, mà Vũ Thiếp thì trực tiếp hóa thành ngàn vạn phân thân, mỗi một đạo phân thân đều là chân thân, tùy thời ngưng tụ tiêu tán, tùy ý na di, tu sĩ bình thường ai có thể một kiếm chết hết mưa gió đầy trời?

- Quả nhiên không hổ là thượng tiên, như vậy mới thú vị.

Nhưng cũng vào chớp mắt này, Phương Hành lạnh giọng bật cười, ngay sau đó, kiếm quang đột nhiên bắn ra!

- Ngay cả thiên địa này cũng sợ ta, ngươi dung nhập vào thiên địa thì làm sao?

Trong tiếng cười lạnh, hắn bỗng nhiên quay kiếm quang, trực tiếp chém về phía một giọt mưa ở bên cạnh!

Đó cũng là thực sự trong ngàn vạn phân thân Vũ Thiếp biến thành, chém giọt mưa này, đối với Vũ Thiếp mà nói, bị thương căn bản có thể nói là không tổn hại tới da lông, nhưng lúc một kiếm này của Phương Hành chém xuống, đột nhiên thiên địa đại biến, dường như có một loại lực lượng vô hình từ trên thương khung hàng lâm, ầm ầm trấn áp về phía Vũ Thiếp, dưới loại lực lượng này, Vũ Thiếp kinh hô một tiếng, không ngờ bị cường hành ép cho phân thân càng lúc càng ít, đến cuối cùng, trực tiếp hóa thành nhục thân vốn có.

Nàng ta có năng lực dung nhập vào thiên địa, nhưng có thế nào cũng không ngờ, thiên địa này không ngờ đang bài xích nàng ta.

Mà nàng ta sau khi bị cường hành đánh về nguyên hình, còn phát hiện nàng ta không ngờ đang ở ngay dưới kiếm của Phương Hành.

Giống như có lực lượng nào đó, cố ý đưa nàng ta tới dưới kiếm của Phương Hành!

- Vũ Nhi.

Phong Quân từ xa nhìn thấy, kinh hoàng hét to, vội vàng lao về phía trước.

- Phong sư huynh cứu ta.

Vũ Thiếp cũng mặt như màu đất, vô lực vươn hai tay về phía Phong Quân.

Phong Quân Lúc này vì ngưng tụ lực lượng, sớm đã hóa ra nguyên hình, vội vàng xông tới, nhưng lại phải trơ mắt nhìn Vũ Thiếp không thể cứu được, đáy mắt đã tuyệt vọng đến cực điểm lại đột nhiên dâng lên một tia tuyệt vọng, trong mắt bỗng nhiên chiếu ra một chút kiếm quang, đợi cho hắn tâm sinh cảnh giác, lại đã không kịp, thân hình lao tới trước người Vũ Thiếp, sau đó cứng lại, mà lúc này, thân hình của Phương Hành không ngờ xuất hiện ở phía sau hắn, một đạo kiếm quang trong lòng bàn tay sáng ngời, đang dính một chút máu tươi đỏ sẫm!

Trên mặt Phong Quân lộ ra vẻ không thể tin nổi, vẻ mặt đã cứng lại, mi tâm có một điểm đỏ tươi!

Hắn không ngờ rằng, Phương Hành nhìn thì muốn chém Vũ Thiếp, nhưng lại lâm thời quay đầu lại, một kiếm đâm tới hắn.

Hiện giờ thần hồn cũng bị một kiếm đó chém nát, thân hình hắn đang bong ra từng màng, hóa thành bụi bậm.

- Ta... Ta...

Vũ Thiếp lúc này mới có phản ứng, thấy Phong Quân đang hồn phi phách tán trước mắt mình, mới ý thức được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt hoang mang đến cực điểm, đột nhiên xuất hiện một tia sợ hãi lẫn vui mừng.

- Cám ơn trời đất, người chết không phải là ta.

Vỗ vỗ ngực, nàng ta đột nhiên xoay người bỏ chạy, ngay cả đầu cũng không quay lại.

Không biết Phong Quân trước khi chết trong lòng có tư vị gì, nói chung Phương Hành nhìn thấy một màn này, thật sự là ngây ngẩn cả người.


Bạn cần đăng nhập để bình luận