Lược Thiên Ký

Chương 1013: Đồ thần


Vô số tu sĩ Thiên Nguyên ở bên người bị thiên kiếp oanh sát, kêu khóc, bị sinh linh Thần tộc giáng lâm xuống xé xác, bị hấp huyết phệ cốt, nhưng Phương Hành thụ trọng thương, chỉ có thể hóa thành một đoàn hỏa diễm, chữa thương ở trong lửa, ngưng tụ pháp lực một lần nữa, mặc dù hắn va chạm cùng Thiếu Tư Đồ chỉ sử dụng bảy thành lực lượng, nhưng vẫn khiến cho hắn bị hao tổn quá nặng, căn bản không thể ở trong thời gian ngắn trở lại đỉnh phong, đây còn là hắn có Tam Muội Chân Hỏa làm tiên chủng, đổi lại là tu sĩ Nguyên Anh phổ thông khác chịu va chạm như thế, tất nhiên sẽ hồn phi phách tán!

- Tà quái phương nào tới, dám đả thương người Yêu Địa ta...

Hắn thấy tiểu lão đầu Đại Thánh Sơn xưa nay luôn cười ha hả, một chút kiêu ngạo cũng không có, giống như là một người có tính tình vô cùng tốt cũng giận tím mặt, tóc trắng dựng thẳng, trong tay cầm một cây Hỗn Thiên côn vọt tới không trung, thình lình nhìn thấy mấy tên sinh linh Thần tộc hình dạng bọ ngựa, ngạnh sinh sinh nện ba, bốn con bọ ngựa thành thịt vụn, huyết nhục tung bay, nhưng lại bị một con bọ ngựa cánh tím yên lặng không tiếng động đi vòng ra sau lưng, một đao đâm xuyên qua ngực, một đôi con ngươi huyết hồng tràn đầy tức giận dần dần ảm đạm, cuối cùng biến thành tối tăm.

- Cho dù yêu ma các ngươi hung hăng ngang ngược, đợi ta trở về, nhất định sẽ...

Hắn cũng nhìn thấy Mạnh gia chủ, vậy mà vứt bỏ một đám tộc nhân, hóa thành lưu quang chạy trốn, vừa trốn vừa mắng mấy lơi cay độc, nhưng lúc tên này chạy trốn tới trước người Phương Hành, vẫn bị mấy con sinh vật quái dị lớn cỡ nắm tay, thân thể mọc đầy chân, miệng hiện đầy răng nanh vây quanh, cùng nhau tiến lên gặm nuốt huyết nhục của ông ta, cuối cùng gặm ông ta thành xương khô, giãy dụa ngã xuống...

- Ta nguyện làm nô, ta nguyện làm nô...

Hắn cũng nhìn thấy một vị lâu chủ Bạch Ngọc Kinh quỳ trên mặt đất, lớn tiếng xin tha, lại bị sinh linh Thần tộc giết quá hưng phấn dùng một chưởng vỗ chết.

Đủ loại tình cảnh hoặc là thê thảm, hoặc là oanh liệt, hoặc là buồn cười, xuất hiện ở bên người.

Vậy mà lúc này Phương Hành trở thành một người đứng xem, dù hắn tràn đầy huyết hồng vẫn không có cách nào như cũ.

- Lão quái vật Độ Kiếp ở đâu?

- Các thánh nhân ở đâu?

Trong lòng của hắn cũng vô cùng lo lắng, vì sao những đại nhân vật kia không người xuất hiện vào lúc này, chống cự đại kiếp?

Nơi này phát sinh biến cố kinh người như thế, những người kia không thể không biết...

Hoặc là nói...

Thời điểm Phương Hành nghĩ đến đây tâm đã chìm xuống dưới...

... Chẳng lẽ những người kia không tới, bởi vì bọn hắn cũng bị tai kiếp đồng dạng?

Địch nhân quá mạnh, ngay cả cường giả như thủ tọa Linh Sơn Tự cũng đều bị đập lên trên mặt đất, trấn áp gắt gao!

- Phương Hành, tên hỗn đản chết tiệt này, ngươi ở đâu?

- Tên hỗn đản, ngươi mau chạy ra đây...

Bên trong tuyệt vọng và bất lực, hắn nghe được một giọng nói lo âu đang kêu to, hắn dùng thần niệm quét tới, liền thấy Long Nữ mặt đầy lo lắng đang lao đến, các nàng bởi vì lo lắng, không có tự mình tới quan chiến, mà ở địa phương cách chiến trường không đến nghìn dặm chờ đợi thông tin, nên vừa lúc tránh thoát khu vực dầy đặc thiên kiếp nhất, nhưng vào lúc này nàng và Sở Từ, Ứng Xảo Xảo, đều kinh hoảng lao đến, đi tới địa phương hung hiểm nhất, muốn tìm được hắn...

- Không thể tới!

Rượu thịt hòa thượng của Linh Sơn Tự hóa thân thành người khổng lồ cao mười trượng, chống đỡ tiểu tháp trên đỉnh đầu, ngăn cản thiên kiếp thỉnh thoảng phủ xuống, vội vã xông ra ngoài khu vực có thiên kiếp đứng đối diện với ba nữ tử, hắn hiểu được nặng nhẹ nên rống to một tiếng, duỗi ra bàn tay ra bắt lấy ba người này, muốn ngăn cản các nàng đi chịu chết, nhưng chỉ có Sở Từ và Ứng Xảo Xảo tu vi yếu nhất bị hắn một phát bắt được, ném vào trong tiểu tháp, còn Long Nữ thì không chút do dự tránh qua, tránh né một trảo này của hắn, tiếp tục hướng về bên trong chiến trường lao đến, lớn tiếng kêu gọi.

Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!

Bốn tên cự nhân có thân thể làm bằng nham thạch chú ý tới nàng, hình như chúng cũng cảm thấy nữ tử chủ động tới chịu chết có chút buồn cười, nên bao vây nàng vào giữa, dùng đại lực bàng bạc đánh về phía nàng, thực lực Long Nữ không yếu, nàng điều khiển đại thuật Long tộc cẩn thận đọ sức, vậy mà chiến trường của các nàng ở ngay bên người Phương Hành, nhưng lúc này hắn cũng chỉ có thể nhìn Long Nữ nỗ lực chèo chống, nhiều lần gặp nạn mà không có nửa điểm năng lực ra tay hóa giải giúp nàng, hận ý trong lòng càng điên cuồng phát ra, im ắng gào thét, ngọn lửa kia cũng bắt đầu tăng vọt...

- Phốc...

Long Nữ tránh thoát bốn năm chiêu, rốt cục cũng bị một cánh tay đá quẹt vào phía sau lưng, tiên huyết dâng trào, mà Phương Hành cũng ở trong nháy mắt kia kinh sợ lên, Tam Muội Chân Hỏa ở dưới sự tức giận của hắn thôi động, càng ngày càng mạnh, tốc độ chữa trị thương thế cũng nhanh hơn rất nhiều lần, giống như trong nháy mắt tránh thoát một loại trói buộc vô hình nào đó, đột nhiên hắn thu được tự do, chân thân từ trong ngọn lửa nhảy dựng lên, ôm theo vô tận lửa giận, một quyền hướng về quái thạch đả thương Long Nữ đánh tới, chỉ một quyền này liền xuyên thủng đầu nó...

Mà một màn này cũng bị tiểu thần chủ mắt vàng nhìn thấy!

- Dám đánh nàng dâu của ta, tiểu gia ta nện chết các ngươi...

Lúc này trong lòng Phương Hành đã sớm nhẫn nhịn không biết bao nhiêu lửa giận, con mắt đỏ lên giống như lửa, trực tiếp gào thét vọt tới những thần linh kia, vào lúc này Phá Trận Kinh cũng được thôi động đến mức mạnh nhất, phất tay liền giống như thần tướng xông trận, vô kiên bất tồi, vậy mà cùng mấy tên cự nhân làm bằng nham thạch ngạnh ngạnh sinh sinh đối cứng, một thân pháp lực giống như vô cùng tận, nộ diễm ngập trời lưu chuyển ở bên người như là Chiến Thần!

Vừa rồi không thể động đậy, nhưng hắn cũng phát hiện một số hiện tượng, những sinh linh tự xưng là thần này, có thực lực mạnh yếu không đồng nhất, cường giả giống như chủ nhân của hoàng kim cự trảo từ trên cửu thiên chi thượng phủ xuống, chỉ dùng một kích liền trấn áp thủ tọa Linh Sơn Tự trên mặt đất, hay là người tuổi trẻ mắt vàng dùng một chiêu đánh giết đảo chủ Bồng Lai đảo rất ít, đại đa số trong đó chỉ có thực lực như Nguyên Anh cảnh mà thôi, tự nhiên so với tu sĩ phổ thông đã coi như là kinh khủng, nhưng so sánh với hắn, còn kém rất xa!

Mấy tôn quái thạch này liền thuộc về phạm trù phổ thông, không có triển lộ ra thủ đoạn đáng sợ như thanh niên mắt vàng, chỉ tương đương với tu sĩ Nguyên Anh cảnh, hơn nữa trong chiến đấu nhìn, hình như bọn hắn cũng không hiểu thuật pháp hoặc là võ pháp, chỉ có quái lực kinh khủng, một quyền có thể nện nứt đại sơn, hấp thu lực lượng từ bên trong lòng đất tu bổ tự thân, nhưng ở trước mặt Phương Hành, loại lực lượng này có vẻ rất yếu...

Oanh! Oanh! Oanh!

Hắn giơ tay nhấc chân cũng có lực lượng lớn như núi, ngạnh ngạnh sinh sinh đánh nát mấy tôn quái thạch, hình ảnh hung mãnh, chấn kinh khắp nơi.

Chung quanh có thật nhiều sinh linh Thần tộc chú ý đến hắn.

- Hỗn đản thối, ngươi... ngươi còn sống...

Tuyệt địa trùng sinh nên lúc này Long Nữ đã hoàn toàn giật mình, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.

- Nam nhân trên chiến trường, nữ nhân đừng khóc, điềm xấu đấy!

Phương Hành dùng hai tay siết vỡ đầu một tôn quái thạch cuối cùn nhưng không quay đầu lại nói ra.

Lúc này Long Nữ cũng giật mình, ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng Phương Hành.

- Trước tiên nàng tới địa phương an toàn chờ ta, ta đi gọi đám người Thập Nhất thúc trở về...

Phương Hành không nhiều lời, dùng thanh âm trầm lắng căn dặn, giống như là đang cam đoan “Ta nhất định trở về”!

Dứt lời hắn đã bước nhanh chân về phía trước, để Long Nữ ngay lại đó, vừa rồi hắn đã thấy Thập Nhất thúc cùng Hồ Cầm lão nhân, Đại Bằng Tà Vương xông về phía trước muốn cứu mình về, kết quả lại khiến bọn họ hãm sâu vào trong đó, không thấy bóng dáng, hắn không thể bỏ đi mà phải đi cứu ba người bọn họ trở về, hắn cuồng bạo đánh nát bốn tôn quái thạch nên đã bị rất nhiều sinh linh cổ quái để mắt tới, Long Nữ đi theo bên cạnh hắn, vậy sẽ không an toàn.

- Sưu!

Hắn triển khai Tiêu Diêu thân pháp, di chuyển ở giữa chiến trường, thời điểm này đã không có Lôi kiếp, nhưng khắp nơi giữa không trung đều là sinh linh Thần tộc điên cuồng đuổi theo tu sĩ Nhân tộc, vô cùng hung hiểm, nhưng Tiêu Diêu thân pháp của Phương Hành huyền diệu vô cùng, lúc lướt qua không trung thân ảnh mờ mịt, không thể nắm bắt, không biết có bao nhiêu sinh linh Thần tộc muốn vọt qua bắt hắn nhưng đều vồ hụt, ngược lại bị hắn thuận tay xé nát, thần huyết vung vẩy khắp nơi, sau đó tiện tay ném huyết nhục của bọn nó xuống, tiếp tục phóng tới một địa phương khác.

- Các loại mệnh thuật đều là tử lộ, vậy ta sẽ giết ra một đầu sinh lộ...

Cách đó không xa, có một vị nữ tử thân hình thanh lệ, trên tay cầm một đạo Huyền Tinh kiếm mờ nhạt, ác chiến cùng sinh linh Thần tộc, nửa người đều là máu, vừa lộ ra vẻ hung ác điên cuồng, vừa có chút cuồng loạn, đương nhiên đó là thần nữ Âm Linh Đạo Thần Châu Bắc Vực chuyên dùng ngực để “suy nghĩ” khi làm việc, nàng là hạng người có thể không động thủ liền không động thủ, vậy mà lúc này cũng liều mạng.

- Theo ta đi!

Thân hình Phương Hành hơi chuyển, vòng qua người nàng, pháp tướng tăng vọt, kiếm ý đại thịnh, chém vỡ đầu sinh linh Thần tộc ác chiến cùng nàng, sau đó hướng về phía nàng hét lớn, Trà Trà Tiên Tử trở về từ cõi chết liền ngẩng đầu lên nhìn hắn, nàng không nói lời khách sáo nào mà chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, đi theo phía sau hắn, tiếp tục theo hắn xung phong, mục tiêu của Phương Hành là tìm kiếm đám người Bạch Thiên Trượng, nhưng lúc này chiến trường quá loạn, quét mắt khắp bốn phía căn bản không tìm thấy bóng dáng đám người Thập Nhất thúc, chỉ có thể nhìn thấy tràng cảnh tu sĩ Thiên Nguyên ác chiến và bị tàn sát.

Cẩn thận tìm tòi nên mỗi lúc hắn nhìn thấy có người lâm nguy mà hắn có thể cứu lại hắn đều cứu, không bao lâu, sau lưng hắn có chừng mười mấy người tụ lại, tất cả đều không nói một lời, cũng không muốn chạy trốn, đi theo sau lưng Phương Hành, một đường chém giết tới.

- Ngươi là yêu tà, ta liền chém yêu tà, ngươi là thần, ta liền thí thần!

Đang lúc một mạch liều chết, bỗng nhiên phía trước xuất hiện một chiến đoàn, bên trong có âm thanh quen thuộc truyền đến, Phương Hành định thần nhìn lại, vậy mà lại là Lữ Phụng Tiên, lúc này hắn bị ba tên sinh linh Thần tộc mặc giáp cốt vây quanh chém giết, mặc dù hình dạng những sinh linh Thần tộc này khác nhau, thực lực cũng có cao có thấp, nhưng vẫn có thể phân biệt ra được trong đó có một điểm khác biệt, phàm là sinh linh khoác trên người áo giáp đơn sơ, thực lực đều mạnh hơn rất nhiều so với sinh linh phổ thông, lúc này vận dụng Âm Dương Thần Ma Giám hoàn mỹ, vậy mà gần tiếp cận chiến tướng!

Ba tên thần tướng vây quanh Lữ Phụng Tiên, nhưng trong tay hắn cầm Phương Thiên Họa Kích, khí thế càng điên cuồng, không rơi vào thế hạ phong, chiến đấu ngang sức với chúng, quả thực để cho người ta chấn kinh, thực lực ba tên thần tướng kia cũng rất cường đại, nên nhất thời không phân ra thắng bại, Phương Hành nhìn thấy một màn này, liền không chút nghĩ ngợi vọt tới, thân hình hắn như một con đại bằng từ cửu thiên hạ xuống, hung hăng đạp một cước ở trên lưng một tên thần tướng, khiến miệng tên này phun ra kim huyết, bổ nhào về phía trước, bị Lữ Phụng Tiên đâm vỡ đầu, máu tươi vẩy ra tứ phương...

- Giết...

Đám tu sĩ đi theo sau lưng Phương Hành đã sớm oanh một cái lao lên, vây quanh hai gã thần tướng khác loạn đả, thực lực thần tướng có mạnh hơn, bị những người này bốn năm cái đánh một cái, lại có cường giả như Phương Hành cùng Lữ Phụng Tiên ở bên, nên rất nhanh liền chém giết chúng tại đương trường.

- Ta không cần ngươi giúp!

Lữ Phụng Tiên thu hồi đại kích, thấy người tới là Phương Hành thì lông mày đều ngưng lại, phẫn nộ quát chói tai.

- Bớt nói nhảm, ta cần ngươi giúp!

Phương Hành lười nói nhiều cùng hắn liền quát lạnh một tiếng, sau đó chọn một phương hướng khác phóng đi:
- Theo ta đi!

Lữ Phụng Tiên nghe thấy lời nói không chút khách khí nào chợt ngơ ngẩn, nói:
- Há, vậy được!

Bạn cần đăng nhập để bình luận