Lược Thiên Ký

Chương 1296: Si mê với đạo


Sợ là người tu vị càng cao, cách Tiên giai càng gần, lại càng khó ngăn cản dụ hoặc từ ba đạo kinh nghĩa này...

Chính như hiện tại, Phương Hành tuy cũng cảm thấy kinh nghĩa Cực Nhạc Hoan Hỉ Công kia có được lực hấp dẫn cực lớn, mang đến cho hắn cảm giác, trong kinh này dường như bao hàm tất cả Phật lý giáo nghĩa, chỉ cần tu hành nó liền có thể từng bước từng bước tiếp xúc đến cảnh giới tối cao trong Phật lý, sau đó bất hủ bất phôi, thành Tiên thành Phật. Nhưng rốt cuộc, trong lòng hắn có cảnh giác, tâm lý cầu đạo cũng không bách thiết đến vậy, dù là Phật lý cộng minh cũng bởi vì chủ nhân Phật quả vốn không phải mình, mà là Thần Tú, cho nên sức dụ hoặc đối với hắn không phải quá đủ, bởi thế lúc này, hắn ngược lại là người duy nhất có thể miễn cưỡng tự chủ được...

Nhưng Lộc Tẩu và Ngao Liệt lại khác!

Bọn họ càng cường đại, dụ hoặc từ kinh văn đối với bọn họ lại càng cường liệt...

Ba vị tôn chủ rất lợi hại, sớm từ lúc truyền công bọn họ đã tính sẵn hết thảy sau đó. Biết ba người này lấy được kinh văn sẽ không lập tức tu luyện, mà tập trung thôi diễn tham ngộ, tính thử từ trong đó tìm ra sơ hở hay bẫy rập. Nhưng chính trong quá trình này, liền đủ khiến bọn họ đắm chìm vào trong kinh văn, nuôi dụ hoặc từ kinh văn đến trạng thái cường liệt nhất...

Mà nay, Lộc Tẩu là người đầu tiên cầm giữ không được, chuẩn bị trực tiếp bắt đầu tu luyện công pháp!

Phương Hành vừa thấy, tức thì dọa nhảy dựng, vội vàng đứng bật dậy.

Tuy hắn không có chứng cứ xác thiết để chứng minh kinh văn quả thực có vấn đề, nhưng trực giác nói cho hắn, không thể tu hành!

Chỉ cần bắt đầu tu hành, liền sẽ ngã vào bẫy rập của người truyền công!

- Phương Hành tiểu sư huynh, đừng ngăn trở ta, ngươi phải nhìn ra được, ta lúc này chưa bị kinh văn mê hoặc, ngược lại, ta cảm giác mình rất thanh tỉnh, cũng tiếp cận rất gần với “Đạo”, thậm chí... Ta cảm thấy rất nhanh liền có thể chạm đến nó. Cho nên, ngàn vạn đừng ngăn trở ta, vì cầu đạo, lão phu tình nguyện đi giẫm bẫy rập này, tình nguyện chấp nhận hung hiểm này...

Lộc Tẩu tự nhiên nhìn ra ý đồ của Phương Hành, còn không đợi hắn nói chuyện liền đã trầm giọng mở miệng.

Phương Hành đúng là có ý định ngăn trở hắn, nhưng vừa nghe vậy, lại lập tức hơi ngớ, ngược lại không tiện bước lên.

Hắn biết, Lộc Tẩu nói là lời thật...

Hắn không bị mê hoặc, thần trí thanh tỉnh, cảnh giới bình thường, chỉ là bị đạo lý thâm ảo trong kinh văn kia dẫn động...

- Ta... Ta cũng muốn tu hành...

Còn chưa giải quyết xong Lộc Tẩu, Ngao Liệt cũng đột nhiên thấp giọng mở miệng, thần tình có vẻ khá xấu hổ:

- Hoặc nói cách khác, ta... Đã bắt đầu tu hành, lúc ta nhìn thấy phương pháp vận khí huyết trong Đông Hoàng Quy Nhất Công, đã không tự chủ được...

- Khốn khiếp!

Phương Hành hét lớn một tiếng, dọa cho Ngao Liệt cả kinh, không dám nói thêm nửa lời.

Phương Hành giận nói:

- Hai tên khốn khiếp các ngươi, thế mà cũng cầm giữ không được? Đúng là còn kém hơn cả dự đoán của bọn hắn, bọn hắn còn cô lượng ít nhất các ngươi cũng phải mất ba ngày mới sẽ kềm nén không được. Kết quả mới một ngày các ngươi đã sập bẫy? Lộc lão đầu, ngươi không phải còn muốn cầu tiên cầu trường sinh ư? Kết quả thấy một thiên kinh văn như vậy, liền một lòng chỉ cầu đạo, không cầu cái khác nữa? Còn cả ngươi, con cá chạch chết giẫm kia, tỷ tỷ ngươi còn ở trong tay người ta, ngươi lại ở chỗ này tu cái gì mà Lao Kiện Tử công, không quản nàng nữa?

- Cái này...

Hai người đều có chút lúng túng, cảm giác được nộ khí xung xung trong lòng Phương Hành.

- Tham ngộ đạo này, hẳn không cần thời gian quá dài...

- Có lẽ tu luyện công pháp này sẽ có trợ giúp rất lớn đối với đoạt về tỷ tỷ...

Qua thật lâu, bọn hắn mới dè dặt hồi đáp, xem bộ dáng, rõ ràng là trong tâm còn tồn may mắn.

Phương Hành hít sâu một hơi, đột nhiên trầm mặc.

Tâm lý hắn cũng rất minh bạch, thật ra hiện tại mình không thuyết phục được hai bọn họ.

Rốt cuộc cũng là vì hai bọn hắn còn tính tôn trọng mình, mới có nhẫn nại phân bua, bằng không sớm đã không nhìn hết thảy đầu nhập vào trong tu hành. Còn nữa, dù hai người bọn họ tôn trọng mình đến mấy, nhưng nếu mình cứ nhất ý cô hành, nhất định phải ngăn cản hai bọn họ tu hành, sợ rằng sẽ dần dần tiêu ma hết nhẫn nại của hai người, cuối cùng... Thậm chí có khả năng trở mặt với mình!

Quan trọng hơn chính là, ngay cả chính mình cũng đang chịu dụ hoặc rất sâu từ Phật Môn Cực Nhạc Hoan Hỉ Công...

Trong đầu hắn còn có hai thiên kinh văn khác, hắn không dám nghĩ tới, bởi vì có lẽ ngay thời điểm tiếp xúc Vô Lượng Đạo Hóa Công hoặc Đông Hoàng Quy Nhất Công, loại dụ hoặc này sẽ tăng trưởng theo cấp số nhân, đến lúc đó mình e là khó cầm giữ được nữa...

Loại cảm giác đó, thật sự khiến hắn cảm thấy phẫn nộ!

Chính loại hung điểm tiềm tàng sờ không được nhìn không thấy, thậm chí đều không dám chắc này mới là đáng ghét nhất!

Dù có một thân man lực, cũng không làm sao được loại hung hiểm này...

- Ngươi... Không ngăn trở chúng ta nữa?

Lúc này Lộc Tẩu mới ngượng ngập mở miệng:

- Có lẽ, thật ra ba vị tôn chủ không hề có ác ý?

- Đúng, có lẽ là chúng ta nghĩ nhiều, chính mình hù dọa chính mình, rốt cuộc nếu bọn họ thật có ác ý đối với chúng ta, không lý nào sẽ truyền công pháp huyền ảo bực này cho chúng ta cả. Rốt cuộc sau khi tu luyện công pháp này, chúng ta lĩnh ngộ càng sâu, thực lực tự thân cũng sẽ tăng lên càng nhanh, ngược lại đối với bọn họ bất lợi, bọn họ sao ngốc như vậy được, khăng khăng vẫn cứ nhẹ nhàng truyền kinh văn cho chúng ta?

Ngao Liệt cũng tính thử giải thích, lại tựa hồ không phát hiện được rằng, hắn đang ẩn ẩn giải vây cho ba vị tôn chủ.

- Được rồi, không cần nói nữa!

Phương Hành đột nhiên bình tĩnh lại, thở một hơi thật dài, thần tình cũng trở nên bình thường.

Lộc Tẩu và Ngao Liệt đều hơi ngớ, ánh mắt kỳ dị quay đầu nhìn hắn.

- Các ngươi muốn tu luyện hai môn công pháp này, thực ra cũng là nhân chi thường tình, ta có thể hiểu được. Nhưng rốt cuộc các ngươi cũng phải cố lấy đại cục, chẳng lẽ chúng ta thật sự sống ở chỗ này không đi? Tiểu Tam a, chẳng lẽ ngươi không cứu tỷ tỷ nữa?

Phương Hành nhất thời tâm bình khí hòa, khẩn thiết khuyên bảo nói:

- Cho nên a, công pháp có thể tu luyện, nhưng tốt xấu cũng phải bảo chứng chúng ta không dây dưa ở chỗ này thời gian quá dài. Lại đây, chúng ta trước thương lượng một cái, xem xem có khả năng lĩnh ngộ tinh túy công pháp trong một tháng không?

Lộc Tẩu và Ngao Liệt vốn còn đang lo lắng hắn sẽ ngăn trở, chợt nghe hắn nói như vậy, lập tức liền vui mừng quá đỗi.

- Đúng, đúng, nói phải lắm, chỉ cần dụng tâm nghiên cứu, nói không chừng rất nhanh liền có thể lĩnh ngộ!

- Đúng vậy a, ta cảm thấy đối với kinh nghĩa này, trên thực tế chỉ cách một tầng giấy dán cửa thôi...

Hai người vừa nói vừa tiến lại, đều biểu lộ ra bộ dạng chỉ cần Phương Hành đồng ý cho bọn họ tu luyện, vậy liền thập phần thỏa mãn, đối với chuyện mặt sau toàn đều gật đầu đáp ứng. Phương Hành tuy tâm lý vô cùng bất mãn, nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra, chỉ nâng lên hai tay, quơ nhanh trong hư không, như là đang viết gì đó...

- Các ngươi đến xem đạo kinh nghĩa này...

Phương Hành gọi lại hai người.

Lộc Tẩu và Ngao Liệt đều rất hiếu kỳ, cùng lúc sáp lại xem xem...

Ngay khi hai người bọn họ vừa tiến vào phạm vi cách mình mười trượng, hai tay Phương Hành nhìn như chính đang vẽ bùa bỗng đột nhiên dương lên, sau đó hai tay áo bất chợt phồng căng, giống như hai chiếc bánh xe gió cuốn bọn họ vào, Lộc Tẩu và Ngao Liệt đều bị kinh văn làm cho đầu ngất não trướng, lại thêm không có nửa điểm nghi tâm, đồng thời bị hai cánh tay Phương Hành giấu trong tay áo đè xuống não đại, sau đó “bắt heo” được thi triển ra, hai luồng thông đạo xuất hiện trong tay áo...

Oanh! Oanh!

Hai người trực tiếp bị Phương Hành bắt vào trong thức giới...

- Hô...

Làm xong bước này, Phương Hành trầm trầm thở dốc một hơi, không khỏi tâm kinh.

Vừa nãy làm vậy thực sự là quá hung hiểm, luận đến tu vị, hắn so hai người này đều kém không ít, luận tới thực lực, chỉ sợ cũng thắng thua khó liệu, mà thần thông bắt heo, hoặc nói Tụ Lý Kiền Khôn tuy thần xuất quỷ không, uy lực cường đại, nhưng rốt cuộc vẫn là một đạo thần thông, vừa nãy nếu lúc hắn thi triển bị hai người phát giác ra, phản kháng kịp thời, vậy liền ăn đủ, chỉ cần thoáng không lưu thần liền sẽ bị bọn họ đả thương, thậm chí sẽ dẫn lên nghi tâm, may mà hai người này rất tin tưởng mình, nhờ đó mới một hơi thành công...

- Tưởng muốn tu luyện, vậy tốt nhất cứ tu luyện trong thức giới đi!

Phương Hành thu hai người vào trong thức giới, lập tức liền dẫn động thế giới chi lực trấn áp Ngao Liệt và Lộc Tẩu, sau đó lại tiện tay từ bên trong bắt lấy hai con heo đã tu luyện tới cảnh giới Trúc Cơ, lại từ trên người Ngao Liệt và Lộc Tẩu lấy ra mấy sợi thần hồn và máu tươi, lệnh chúng biến thành bộ dạng Ngao Liệt và Lộc Tẩu, sau đó tiện tay bày bố xuống đại trận, che đi khí tức...

- Các ngươi chờ ở chỗ này, ta đi một lát rồi về...

Phương Hành thấp giọng phân phó, sau đó liền khẽ vung tay áo, bay ra cung điện, đi thẳng ra ngoài núi.

- Di? Thông Thiên giáo chủ định đi đâu vậy?

Hiện nay một thân khí tức Phương Hành thực sự quá mức hùng hồn, chợt vừa xuất hiện giữa không trung, lập tức liền có người nhẹ giọng hỏi thăm, người đó là sơn chủ Vong Tục sơn, một thân tu vị Nguyên Anh đỉnh phong, lời lẽ rất là khách khí, khẽ cười vái dài một lễ.

- Ha ha, hai người bọn họ si mê tu hành, chính ta ở trong đó quá buồn bực, trước đi ra một lúc cho thoáng!

Phương Hành ha ha khẽ cười, cũng không đợi hắn hồi đáp liền hóa thành lưu quang, đi thẳng ra ngoài núi...

Lúc phi độn, hắn thậm chí đã chuẩn bị sẵn vài thanh phi kiếm, tùy thời sẵn sàng ra tay!

Chẳng qua ngoài ý liệu chính là, sơn chủ kia không hề ra tay ngăn trở, chỉ hỏi một tiếng liền liễm đi khí tức...

...

...

- Sơn chủ, thật không cần ngăn trở bọn họ ra ngoài ư?

Trong động phủ tu hành của sơn chủ, một đạo đồng thấp giọng hỏi dò, thần sắc có chút lo lắng.

- Ha ha, cứ mặc hắn đi!

Sơn chủ nhẹ giọng khẽ cười, thản nhiên nói:

- Dù sao hắn đã bị lấy đi tiểu thế giới, cũng rời không được tiên cảnh này, hơn nữa hai bằng hữu của hắn đều đã trúng đạo chướng, khó mà quay đầu. Ngược lại là đứa nhỏ này, tu vị thấp nhất, lại vẫn có thể bảo trì thanh tỉnh, chẳng qua cũng không sao, hắn muốn đi dạo thì cứ mặc hắn, nếu đã tiếp thụ đạo pháp truyền thừa, không lý nào lại có thể trốn thoát đạo chướng cả. Hiện tại chúng ta giám thị quá nghiêm, ngược lại có khả năng kinh nhiễu bọn họ, khiến hắn sinh tâm cảnh giác, không dám tu luyện, ba vị tôn chủ đưa bọn họ đặt ở chỗ chúng ta mà không giữ ở bên người cũng là vì lý do này. Mặc hắn đi, chú ý hai người còn lại là được!

Bạn cần đăng nhập để bình luận