Lược Thiên Ký

Chương 1660: Muốn tạo phản


Bầu không khí bên trong đại điện vốn đã ngột ngạt, dường như bỗng nhiên tìm được nơi phát tiết.

Nhưng vào lúc này, áp lực lớn như núi như biển đều trút về phía Phương Hành như nước thủy triều, mãnh liệt khó lường!

Mà vị tu sĩ Thiên Nguyên kia còn đang khổ cực cầu khẩn:

- Van xin ngươi, xem như nể tình là đồng đạo hãy ban cho ta cái chết đi...

Ngược lại, lúc này thần sắc Phương Hành bất động, thân hình lười biếng ngồi nghiêng một bên, cánh tay trái chống lên trên bàn ngọc, nâng cằm lên, ánh mắt không hề nhìn về phía tu sĩ Thiên Nguyên kia, chỉ là ngắm nhìn ngọc giản trong tay phải, giống tu sĩ Thiên Nguyên kia đang cầu xin không phải là hắn, các tiên tướng bên trong đại điện nhìn cũng không phải là hắn vậy. Ngược lại vào lúc này, tâm thần của Lộc tẩusau lưng của hắn đã căng thẳng, mặc dù trên gương mặt già nua không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng cơ bắp trên người đều đã kéo căng, bàn tay giấu trong tay áo còn sớm nắm lấy pháp ấn, giống như chuẩn bị kỹ càng sẽ thi triển thần thông bất kỳ lúc nào, cùng triển khai ác chiến với vận mệnh khó dò!

- Ha ha, vì sao ngươi lại muốn cầu xin Đế Lưu điện hạ cứu ngươi?

Nhưng vào lúc này, Vô Cơ Tử kia đã nở nụ cười, khẽ vẫy tay một cái, ba tên Ngục tiên đang đè tu sĩ Thiên Nguyên kia đã dừng động tác, ánh mắt có chút lạnh lùng thâm hiểm nhìn Phương Hành, mà ánh mắt Vô Cơ Tử thì cười nhìn tu sĩ Thiên Nguyên.

Tử Huyền Tiên Soái không biết cố tình hay vô ý lại đưa ánh mắt nhìn về phía Phương Hành.

Ngược lại, vào lúc này các phụ tá và tiên tướng khác bên trong đại điện hiển nhiên không hiểu ra sao, cảm thấy có chút khó hiểu.

Mà đối mặt với câu hỏi của Vô Cơ Tử, sắc mặt tên tu sĩ Thiên Nguyên kia rõ ràng do dự.

- Ta... Ta...

Hắn do dự há miệng, nhưng nói không được lời nào, chỉ là ánh mắt cầu khẩn nhìn Phương Hành.

Nhìn bộ dáng này, hắn dường như cũng hiểu mình phạm vào sai lầm lớn, nhưng vẫn không chịu từ bỏ hi vọng.

- Ha ha, vị này là Đế Lưu điện hạ của Đại Xích Thiên ta, tin rằng ngươi cũng không biết được...

Vô Cơ Tử quay đầu nhìn thoáng qua Phương Hành, trên mặt kính cẩn mỉm cười, sau đó lúc quay đầu nhìn về phía tên tu sĩ Thiên Nguyên kia đã trở nên lạnh lùng, ánh mắt vô cùng thâm trầm, giọng điệu lạnh lùng nói:

- Vừa rồi vì sao ngươi phải cầu xin Đế Tử điện hạ, còn nữa...

Giọng nói của hắn đột nhiên tăng cao:

-... Ngươi vừa rồi gọi hắn là gì?

- Ta... Ta không phải cố ý...

Tu sĩ Thiên Nguyên kia kinh hãi, giọng nói cũng run rẩy.

Lúc này, hắn dường như đang nỗ lực không nhìn về phía Phương Hành, thế nhưng ánh mắt lại luôn không khống chế được xoay qua chỗ khác.

Bên trong đại điện, cho dù là người hồ đồ mấy đi nữa, vào lúc này cũng phát hiện ra chuyện không bình thường, ánh mắt mọi người đều nhìn qua nhìn lại trên thân tu sĩ Thiên Nguyên cùng Phương Hành, trong lòng chỉ là không hiểu, trước mắt rốt cuộc là cảnh tượng gì vậy? Vì sao tù binh Thiên Nguyên này lại quen biết Đế Lưu điện hạ, hơn nữa còn muốn mở miệng xin hắn ban cho cái chết, thậm chí vừa rồi còn nghẹn ngào gọi ra - Thiên Nguyên đồng đạo- bốn từ này bảo người ta không thể suy nghĩ sao được?

Bầu không khí trong đại điện dường như có thêm một ngọn núi lặng lẽ đè xuống đỉnh đầu của mọi người.

Sắc mặt Vô Cơ Tử thản nhiên bình thản, nhưng con ngươi cũng co lại, lặng lẽ nhìn Phương Hành.

Thần sắc Tử Huyền Tiên Soái càng bình thản hơn, dường như thờ ơ với mọi chuyện xảy ra bên trong đại điện...

Bên trong đại điện lặng yên không một tiếng động, mỗi người đều đang đợi Phương Hành trả lời...

Vào lúc này, ngay cả Lộc tẩucũng đang chờ Phương Hành trả lời.

Trong lòng của hắn vô cùng lo lắng, không biết Phương Hành sẽ dùng phương pháp gì để ứng phó với cục diện vô cùng nguy hiểm trước mặt!

Nhưng hết lần này tới lần khác, dường như Đế Tử kia hoàn toàn không phát giác, vẫn ngồi ở chỗ đó điềm nhiên như không có việc gì, trong lòng dường như đang suy tư điều gì, lại giống như không hề suy nghĩ bất cứ điều gì, trên mặt giống như thoáng mỉm cười không dễ phát hiện ra, lại giống như không có nửa phần cảm xúc, giống như không có phát hiện ra tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm vào hắn, tất cả mọi người đang chờ hắn đưa ra câu trả lời ứng phó...

... Hết lần này tới lần khác biểu hiện này lại thật sự làm cho Vô Cơ Tử có chút nhíu mày!

Một giây khi chuyện này xuất hiện đã lộ ra mười phần nguy hiểm, nhưng im lặng lâu như vậy lại có vẻ hơi lúng túng.

Không có cách nào, hắn cũng chỉ đành thử tự mình mở miệng.

Hắn quay đầu nhìn tu sĩ Thiên Nguyên quay đầu thấy y rụt đầu lại, dường như hoàn toàn không dám nhìn Phương Hành, sau đó hắn lại liếc mắt nhìn Phương Hành, trên mặt mỉm cười nói:

- Đế Lưu điện hạ, cuối cùng là...

- Cuối cùng là chuyện gì xảy ra à?

Vào lúc này Phương Hành chợt mở miệng, nói với chính là Vô Cơ Tử đang muốn nói.

Vô Cơ Tử nghe vậy thì nhịn không được ngẩn người, sau đó cười nói:

- Tu sĩ Thiên Nguyên phản bội này hồ ngôn loạn ngữ...

- Vù!

Vào lúc hắn nói đến câu này, ánh mắt Phương Hành đột nhiên chợt lạnh, hung hăng khó lường nhìn về phía hắn. Lúc này thực lực của Phương Hành đã gần với Đại La Kim Tiên, ánh mắt kia thật sự đáng sợ, lại nhìn tới phụ tá đứng đầu bên cạnh Tiên Soái tự nhiên run lên, không nói ra được lời tiếp theo. Ngược lại là Phương Hành tiếp lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn lên gương mặt của tên phụ tá, giọng nói chậm rãi, không nóng không vội, nhưng mang theo hơi lạnh:

- Là hắn hồ ngôn loạn ngữ, hay là có người dạy hắn hồ ngôn loạn ngữ?

- Cái này...

Vô Cơ Tử lập tức ngây người, lại không nói được lời nào.

Mà ánh mắt Phương Hành nhìn về phía tên tù binh Thiên Nguyên kia, gương mặt không cảm xúc, chỉ có ánh mắt sáng như kiếm:

- Nói đi, là ai dạy ngươi giả trang tu sĩ Thiên Nguyên, nói với ta những lời kia. Nói ra, có lẽ ngươi có thể thật sự không chết...

- A?

Phương Hành vừa nói lời này ra khỏi miệng, tất cả mọi người bên trong đại điện sửng sốt, trong lòng dâng lên sự nghi ngơ.

Cảm giác không hiểu nổi, áp lực mới giảm lại tăng lên...

Lúc đầu nhìn thấy tù binh Thiên Nguyên kia tự nhiên cầu xin Đế Tử tha thứ, trong lòng bọn họ đã có nghi ngờ hỗn loạn. Mà đến lúc này, bọn họ lập tức cảm thấy cục diện càng loạn hơn, thậm chí khiến bọn họ có chút không nghĩ ra...

Vào lúc này sắc mặt Vô Cơ Tử còn thay đổi mấy lần, vô cùng phức tạp.

Mà tù binh Thiên Nguyên kia ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn Phương Hành, sau đó vội vang dời tầm mắt.

- Ha ha, chuyện này ngược lại là...

Tử Huyền Tiên Soái im lặng một hồi lâu mới bỗng nhiên mở miệng cười.

Nhưng Phương Hành trực tiếp ngắt lời hắn, điềm nhiên như không có việc gì nhìn qua tù binh Thiên Nguyên kia nói:

- Đừng mong trông cậy vào những người khác, nếu ngươi đã nói ra câu kia vậy chắc hẳn ngươi cũng đã chuẩn bị xong tâm lý hẳn phải chết rồi. Chỉ có điều ngươi hẳn cũng biết thanh danh của bản Đế Tử. Người làm ta tức giận thường đều không có kết cục tốt. Bây giờ, nói cho ta biết nguyên nhân vì sao ngươi lại giả mạo tù binh Thiên Nguyên, lại vì sao muốn nói với ta câu kia. Nếu ngươi không nói, ngươi sẽ đón lấy tất cả lửa giận của ta, gánh lấy tất cả tội trạng khiến cho ta phải tức giận!

Nói tới đây, trên mặt hắn lại mỉm cười, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn qua vị tù binh Thiên Nguyên kia cười nói:

- Vậy liền không chỉ ngươi phải chết, thần hồn cũng bị xóa sạch, ta còn nghiêm hình tra hỏi tới cùng, nếu ngươi có nhi tử, ta liền giết nhi tử của ngươi, nếu ngươi có nữ nhi, ta liền khiến cho nữ nhi của ngươi vĩnh viễn làm lợn chó, nếu ngươi có sư tôn phụ mẫu, ta liền tra tấn bọn họ đời đời kiếp kiếp, coi như tất cả ngươi đều không có, ta cũng sẽ tìm đến tất cả thân bằng hảo hữu mà ngươi quen biết, sau đó để cho từng người trong bọn họ nhận hết khổ sở...

Hắn lại nói không nhanh không chậm, nhưng tự nhiên có hơi lạnh lan tràn ra.

Tất cả mọi người nghe rõ ràng lời hắn nói, trong lòng cảm giác vô cùng đáng sợ, than thở vì sao lại có thủ đoạn tàn nhẫn như vậy?

Càng mấu chốt hơn chính là bọn họ tin tưởng vị Đế Tử này có thể làm được, bởi vì hắn vốn đã từng làm qua loại sự tình này...

Chỉ là trong lòng không hiểu sao lại khiếp sợ nghĩ chính là, chẳng lẽ tù binh Thiên Nguyên này lại là giả?

Nghe giọng điệu của vị Đế Tử này thì hẳn có người âm thầm an bài, muốn hãm hại hắn gì đó?

- Ta... Ta...

Mà giọng nói của vị tù binh Thiên Nguyên kia cũng run rẩy, ánh mắt đã có chút không khống chế được nhìn về phía một người.

- Ha ha, chuyện này thật thú vị...

Vào lúc này Vô Cơ Tử bỗng nhiên nở nụ cười, xoa dịu bầu không khí khẩn trương ở đây, cười nói:

- Theo ta thấy...

- Bản Đế Tử đang nói chuyện, có phần cho ngươi ngắt lời sao?

Nhưng ánh mắt Phương Hành nhìn qua đầy lạnh lẽo, tất cả đều là sự phẫn nộ và uy nghiêm của người nắm quyền thế:

- Bộp.

Hắn đột nhiên đập xuống bàn ngọc, chấn động tới mức tim mọi người ở trong đại điện đều nảy lên một cái, quát nói:

- Ngươi cho rằng bản Đế Tử không nhìn ra hắn căn bản không phải là tu sĩ Thiên Nguyên sao? Ngươi cho rằng ta không nhìn ra được là có người lập kế để hắn cố ý nói với ta những lời đó sao? Bây giờ bản Đế Tử muốn hỏi rốt cuộc là ai bày kế, lại rốt cuộc muốn làm gì với bản Đế Tử!

- Cái gì? Là có người giả trang làm tu sĩ Thiên Nguyên à?

- Hắn... vì sao hắn phải làm như vậy chứ?

Dù là bầu không khí bên trong đại điện uy nghiêm, nhưng sau khi nghe được lời Phương Hành nói, các tiên tướng nhất thời bàn luận ầm ĩ.

Sắc mặt Vô Cơ Tử tái nhợt, qua hồi lâu mới miễn cưỡng cười nói:

- Cái này... Đây là hiểu lầm đi...

- Hiểu lầm?

Ánh mắt Phương Hành nhìn thẳng về phía hắn, cười lạnh nói:

- Bản Đế Tử biết có rất nhiều người không muốn ta còn sống trở về, còn có rất nhiều người không muốn để cho ta một lần nữa trở thành Đế Tử của Đại Xích Thiên. Vào lúc ta mới vừa từ Long giới trở về, nha hoàn Thanh La bên người đã từng chỉ hươu bảo ngựa, nhất định muốn nói ta là giả mạo, không ngừng ngầm ám sát ta. Chỉ là về sau ta về tới Tam Thập Tam Thiên đã gặp rất nhiều người quen cũ, lại được Thanh Huyền Thiên Vực Chủ dựa vào căn cứ chính xác, mới khiến cho người tin tưởng vào thân phận của ta, thật không nghĩ đến, bây giờ thế mà...

Ánh mắt của hắn lạnh lùng liếc qua các tiên tướng trong điện:

-... Lại có người muốn dùng lại kế này!

Ánh mắt các tiên tướng đều trở nên hoảng sợ không hiểu, trong lòng bồn chồn, bị ánh mắt này của hắn nhìn cho run rẩy!

- Chỉ có điều, trước kia là có người muốn thay đại ca kia của ta dọn sạch chướng ngại, nhưng bây giờ đại ca của ta đã...

Phương Hành dừng lai một lát mới điềm nhiên nói tiếp:

-... Dù sao bây giờ ta đã là Đế Tử duy nhất, như vậy diệt trừ ta cũng không có lợi cho người nào đi? A, đúng rồi, cũng không phải không có chỗ lợi. Nói thật cho các ngươi biết, Hỗn Độn Tiên Viên cùng Thái Hư Bảo Thụ bây giờ đúng là đang ở trong tay ta, có phải trong các ngươi có người động tâm, muốn diệt trừ bản Đế Tử để lấy đi những tài nguyên này không...

Nói đến chỗ này, ánh mắt hắn đã nhìn sang Tử Huyền Tiên Soái:

-... Tốt làm tạo phản vốn liếng a?



Bạn cần đăng nhập để bình luận