Lược Thiên Ký

Chương 1059: Bình Hoang nguyên


- Ma Uyên nguy cơ trùng trùng, không thể xông loạn, theo như ghi chép thì con đường tương đối an toàn có thể đi xuyên qua Ma Uyên chỉ có ba, hoặc là mượn đường Bách Đoạn sơn, hoặc là qua Cổ Hoang nguyên, hoặc là đi đường vòng về phía đông Bạch Cốt sơn, ban đầu chúng ta dự định đi qua từ Bạch Cốt sơn, đó cũng là con đường an toàn nhất, có người nói bên trong đó có một vị tồn tại thần bí, không lâu trước đã từng thức tỉnh một lần, đánh chết thần sinh tới gần Bạch Cốt sơn, đã bị sinh linh thần tộc coi như là một tiểu cấm khu rồi. Trước đây tu sĩ nhân tộc đi qua Bạch Cốt sơn luôn gặp phải nguy cơ trùng trùng, nhưng bây giờ mượn đường nơi đó sẽ nhận được thủ hộ. Chúng ta mượn đường đó cũng là an toàn nhất, nhưng tiếc là, nơi đó quá xa.

Cầm trong tay một bộ bản đồ, Đạo Vô Phương tỉ mỉ phân tích với chư nữ Phù Dao cung. Bản đồ này là do gã lấy ở trong Thiên Nhất cung trước khi đi cùng Phương Hành tiến vào Ma Uyên. Từ trên bản đồ này thì gã quả thực vẫn luôn có tâm tư đi Tịnh Thổ, nếu không... sẽ không đặc biệt tìm kiếm tư liệu tạo ra một tấm bản đồ như vậy, vừa phân trần, vẻ mặt của gã vừa hết sức nghiêm túc:

- Chỉ có điều phía sau chúng ta có truy binh, nếu mượn đường ở Bạch Cốt sơn lại quá xa, cũng không phải lựa chọn sáng suốt, mà phía tây Bách Đoạn sơn lại có thần tộc đóng quân, cũng không an toàn, từ đó, có thể cho chúng ta con đường qua Ma Uyên, cũng thoát khỏi truy binh phía sau chỉ có thể qua Cổ Hoang nguyên mà thôi.

Chư đệ tử Phù Dao cung nghe xong đều trầm mặc không nói, đều nhìn phía ba vị tiên cô Dao Trì.

Mà ba vị tiên cô liếc nhau một cái, chân mày cũng gắt gao nhíu lại, Mạc Tâm tiên cô nói:

- Nếu như ta nhớ không lầm, Bình Hoang nguyên hẳn là căn cứ của vương tộc Hồng Hoang di chủng! Hồng Hoang Cốt điện chắc là ở chỗ đó, có thể an toàn đi qua được không?

Đạo Vô Phương thu hồi bản đồ, nghiêm mặt nói:

- Hồng Hoang Cốt điện quả thực ở chính giữa Bình Hoang nguyên, chỉ có điều nếu chúng ta mượn đường đương nhiên sẽ không đi xuyên qua vùng trung tâm mà là vòng qua Bình Hoang nguyên, đi dọc theo ranh giới dòng U Thủy xuôi dòng, cũng có thể né việc xung đột chính diện với Hồng Hoang dị chủng, hơn nữa ta từng thu thập tin tức rồi, nghe nói sau khi thần tộc xuất hiện thì Hồng Hoang dị chủng cũng đã ngủ đông toàn bộ, ngày bình thường rất ít khi bước ra khỏi Bình Hoang nguyên một bước. Chuyện này đối với chúng ta cũng là một tin tốt rồi, vấn đề mấu chốt hơn là...

Nói đến chỗ này, gã dừng lại một chút, cười khổ nói:

- Tổng cộng có ba con đường, Bách Đoạn sơn bởi vì tạo hóa Huyền Quan nên sinh linh thần tộc rất coi trọng, tuy Huyền Vực có thần lực phong ấn, bọn chúng hiện tại cũng không vào được nhưng đã bày trọng binh trấn thủ ở đó, rảnh rỗi cũng đừng nên tới gần, so với phòng tuyến Bạch Ngọc kinh còn sâm nghiêm hơn, mà đường tới Bạch Cốt sơn quá mức xa xôi, nhân số chúng ta lại nhiều, rất có thể còn chưa chạy tới được Bạch Cốt sơn cũng đã bị đuổi kịp rồi, đến lúc đó chỉ sợ sẽ là kết quả toàn quân bị diệt, có thể lựa chọn chỉ có Bình Hoang nguyên, hơn nữa pháp tắc thiên địa nơi đó đều đã vỡ nát, khó có thể ngự không, đối với chúng ta lại là một chuyện tốt, không dễ bị đuổi kịp!

- Đã như vậy thì cứ như thiếu cung chủ nói là được!

Mạc Tâm tiên cô hạ quyết tâm, vẻ mặt ngưng trọng nói.

- Hắn dù sao cũng là người của Thiên Nhất cung, chúng ta cứ vậy tin hắn sao?

Trong đám người ở bên cạnh có một nữ tử mở miệng, có chút chần chừ nói. Đối với các nàng, trong ba con đường, con đường tới Bách Đoạn sơn quả thực nguy hiểm, còn trong hai con đường khác, an toàn nhất đương nhiên là Bạch Cốt sơn. Vừa nghe tới Bình Hoang nguyên lại như là một con đường nguy hiểm nhất, dù sao nơi đó có Hồng Hoang di chủng đáng sợ sinh tồn, đây là tồn tại cấm kỵ của Thiên Nguyên.

- Không cần nói nhiều, thiếu cung chủ đáng giá tín nhiệm, hắn là bằng hữu của Đại Tư Đồ!

Mạc Từ tiên cô cũng thể hiện thái độ, nhẹ nhàng khiển trách nữ đệ tử kia một câu.

- Ah, Đại Tư Đồ, bản thân hắn liền...

Nữ đệ tử này lại không bị thuyết phục, ngược lại theo bản năng chêm thêm một câu.

Còn chưa nói xong, chư nữ đệ tử ở xung quanh nghe được thì trên mặt cũng hiện ra một vẻ tức giận.

Kế hoạch mà Phương Hành dự tính cho Thanh Dữu liều chết đã truyền ra trong đám nữ đệ tử này. Lúc mới đầu tiểu công chúa Dao Trì Mạc Tiêu Thanh cùng ba vị tiên cô từng giải thích. Bản thân Phương Hành đi theo nàng thật ra chính là vì cứu tính mạng của nàng, cũng không thể để cho nàng đi chịu chết được, nhưng chẳng ai ngờ tới cuối cùng Thanh Dữu thật sự đã chết, hơn nữa lúc bên ngoài đồn Phương Hành một mình tàn sát hơn ngàn sinh linh đã có người tới chất vấn Phương Hành rằng Thanh Dữu có phải chết trong tay hắn hay không, Phương Hành cũng cười hì hì thừa nhận.

Từ chuyện này, trong lòng nữ đệ tử của Phù Dao cung đã khó tiếp tục đồng tâm đồng đức với Đại Tư Đồ của họ nữa.

Chỉ có tên mập Đạo Vô Phương nhiều lần muốn giải thích, Phương Hành lại phất tay nói không cần nói nhiều, Thanh Dữu đúng là chết ở dưới kiếm của mình, chuyện này không có gì hay để giải thích. Nếu các nàng muốn trách mình thì vậy cứ trách đi, cũng không có khả năng thành vợ mình được!

Điều này cũng làm cho trong lòng Đạo Vô Phương có vài phần kính trọng đối với Phương Hành.

- Vậy liền xuất phát, đi tới Bình Hoang nguyên thôi!

Lúc bên này đang thương nghị, vẫn là Phương Hành trở về đưa ra quyết định, một nhóm hơn sáu trăm người cuồn cuộn điều khiển đằng vân, chạy về phía Bình Hoang nguyên sâu trong Ma Uyên. Trong Ma Uyên pháp tắc đổ nát, thiên địa cực khác, ở bên cạnh còn có thể đằng vân chạy đi, nhưng sau khi thâm nhập sâu vào Ma Uyên, từ phi là tự mình có cánh, còn không thì không thể cưỡi mây đạp gió được nữa. Chuyện này đối với đoàn của Phù Dao cung cũng là một chuyện tốt. Dù sao chuyện này không chỉ ngăn chặn tốc độ của các nàng mà đám cao thủ thần tộc đuổi tới phía sau cũng bị ảnh hưởng tới tốc độ.

Bình Hoang nguyên ở vị trí lệch đông nam của Ma Uyên, chính là một bơi bình nguyên bát ngát hiện đầy ao đầm cùng núi non thưa thớt mọc lên. Trên Bình Hoang nguyên có một dòng U Thủy vòng quanh nó kéo dài vô tận, tới thẳng một góc của Tịnh Thổ. Nơi đây chính là khu vực có nhiều Hồng Hoang di chủng nhất, tục truyền rằng đồ đằng của Hồng Hoang di chủng tượng trưng cho Hồng Hoang Cốt điện nằm ở sâu trong bình nguyên này, chỉ là chưa có ai từng thực sự nhìn thấy. Trước khi sinh linh thần tộc tới đây, nơi đây đã từng là một cấm địa hung hiểm nhất trong Ma Uyên, bình thường không có ai dám tới gần.

Trước đây thậm chí có lời đồn, Bình Hoang nguyên thực sự có rất nhiều quỷ dị tồn tại, khả năng ở trong một vũng nước nhỏ tầm thường cũng che giấu một con giao long có thể thôn phệ đại tu Nguyên Anh. Một đám ô dăng tầm thường khả năng trong thời gian ngắn sẽ hấp phệ một đội tu sĩ cảnh giới Kim Đan thành khô lâu. Một đám mây đen rũ xuống từ không trung liền có thể bất kỳ lúc nào giáng tia chớp đáng sợ xuống bên dưới.

Sau khi đằng vân chạy trên đường một ngày một đêm, chư tu đều ghìm đụn mây xuống bắt đầu bộ hành về phía trước. Lúc này trong hư không rõ ràng đã cảm giác được sát khí tràn tầng tầng, không có cách nào đáp mây phi hành như bình thường nữa, trừ phi mọc hai cánh cưỡi gió mà đi.

- Xuôi dòng U Thủy liền có thể chạy tới Tịnh Thổ trước khi nhóm truy binh kia chạy tới, đến nay, sinh linh thần tộc đều còn chưa từng trắng trợn tàn sát ở Tịnh Thổ bao giờ, nói rõ bọn họ rất kiêng kỵ với nơi đó, chúng ta vào Tịnh Thổ coi như là đã an toàn, hơn nữa chúng ta chạy theo dòng U Thủy không thâm nhập vào Bình Hoang nguyên cũng sẽ không phát sinh xung đột với Hồng Hoang di chủng.

Đi tới bên cạnh dòng sông mênh mông cuồn cuộn, nước sông đen như mực kia, mặc dù gọi là sông nhưng mặt sông nhìn qua như vô tích u thủy. Tâm thần của Đạo Vô Phương nhẹ nhõm, sau đó liền để đệ tử của Phù Dao cung lấy ra pháp khí có thể mượng đường nước sông mà đi, hoặc là kiếm gỗ phụ thêm mà đi, hoặc là hồ lô gặp nước không bị chìm, hoặc là điểm thủy thành băng hóa thành pháp thuyền, mỗi người mỗi cách, thần thông thi triển hết ra, cực kỳ náo nhiệt. Còn Phương Hành thì ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, không có đệ tử của Phù Dao cung nói chuyện với hắn, hắn liền không nói chuyện với người khác.

Hiển nhiên chư tu cũng đã sắp xếp thỏa đáng, ba năm người một tổ vào sông mà đi. Đại Tư Đồ như hắn thật không có nhân khí gì, vẫn lẻ loi một mình đứng ở trên bờ thoạt nhìn có chút lúng túng. Ba vị tiên cô Dao Trì ở phía trước dò đường, không lưu ý được việc nhỏ phía sau này, còn pháp bảo đi trên nước của thiếu cung chủ Thiên Nhất cung Đạo Vô Phương chính là một chiếc vảy rồng, hóa thành cái cối xay to vào nước không chìm, chỉ tiếc vảy rồng chỉ có mình gã còn đứng không đủ, đương nhiên cũng không đoái hoài tới Phương Hành được, chỉ có thể tự mình đi con đường của mình.

- Này, tiểu bại hoại, ta có một món pháp bảo có thể qua sông, ngươi muốn thì hãy đi cùng ta!

Ở lại phía sau có một người lắp bắp đi lên nói, nhìn có vẻ đĩnh đạc nhưng ánh mắt lại như có chút không nỡ, cũng là tiểu công chúa Dao Trì Mạc Tiêu Thanh, cầm trong tay một cái quạt lá cọ, đang thận trọng nhìn trộm sắc mặt của Phương Hành.

- Ngươi không sợ ta vào thời điểm nguy hiểm sẽ ném ngươi vào sông trước sao?

Phương Hành quay đầu nhìn nàng một cái, cười hì hì nói:

- Nước sông này là vật chí độc, tu vi thấp chạm vào sẽ chết ngay lập tức!

- Ngươi dám?

Lúc đầu vẻ mặt còn có chút chần chừ, tiểu công chúa lập tức phát giận, vung quạt lá cọ nói:

- Ta chắc chắn sẽ đẩy ngươi xuống dưới trước!

- Ha ha

Phương Hành cười lớn vài tiếng, sau đó bước một bước lên nắm ở bên hông nàng, thả người nhảy lên giữa không trung nhắm vào dòng sông đen thẫm nhảy xuống. Tiểu công chúa lại càng hoảng sợ, lúc đang muốn kêu to, sau lưng hắn lại có một tiếng xoạt vang lên, hai cái cánh khổng lồ như che khuất bầu trời chợt giang ra, ùng ùng vỗ lên vài cái đánh cho nước sông bên dưới tung lên bọt sóng. Còn hắn thì ổn định thân hình, ôm tiểu công chúa, cả người như một con chim lớn bay nhanh về phía trước, ngay lập tức đã bay được trăm trượng.

- Oh oh oh

Bay trên trời lược không đối với tu vi vủa tiểu công chúa Dao Trì đương nhiên không phải một chuyện gì đó quá mới mẻ, chỉ có điều vào lúc này dưới người chính là nước sông đen thẫm, phía dưới là đông đảo đệ tử Phù Dao cung, hơn nữa ngoài dự liệu như vậy làm cho nàng cảm thấy có chút kinh hỉ. Lúc sau hưng phấn kêu lớn lên cũng làm cho Phương Hành cạn lời, nghĩ thầm nàng thật sự không sợ mình ném nàng xuống dưới sông.

- Chuyện kia, thật ra ta biết trong lòng ngươi không thoải mái, tên mập mà ngươi dẫn về kia đã giải thích qua chuyện khi đó với ba vị cô cô rồi, ta cũng nghe trộm được, cũng đã giải thích với những người khác, chỉ là các nàng không hiểu, ta cũng không biết nên giải thích như thế nào với các nàng.

Qua một lát giống như tinh thần hưng phấn ban đầu đã trôi qua, sau một phen trầm mặc thì vẫn là Mạc Tiêu Thanh chần chừ lên tiếng.

- Ha ha, trong lòng ta không thoải mái.

Biết nha đầu kia muốn an ủi mình, Phương Hành thấp giọng cười nhẹ một tiếng, lắc đầu nói:

- Nhưng không phải là bởi vì các nàng!

- Vậy là vì cái gì?

Mạc Tiêu Thanh ngẩn ngơ, hỏi theo bản năng.

- Nhân tình đó!

Phương Hành thở dài một tiếng, cười khổ nói:

- Thứ gọi là nhân tình này thực sự là thứ quấn quýt nhất trên thế gian này, không thoát được nhưng cũng không bỏ được, rửa không sạch, ngược lại có thể càng tăng lên nhiều hơn, bây giờ ta đang nghĩ xem làm thế nào có thể trả lại đại nhân tình cho Phù Dao cung các ngươi, cho dù các nàng có thích ta hay không cũng không sao, dù sao cũng là do ta không thích các nàng trước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận