Lược Thiên Ký

Chương 1543: Ba chén rượu hẹn gặp lại


Chỉ riêng Tiên Binh mà luận, muốn nuốt trọn hai ngàn Tiên Binh Đế Thích này quả thực không dễ. Rốt cuộc đây đường đường là Xích Tiêu Tiên Binh, tinh nhuệ có tiếng trên ba mươi ba tầng trời. Từ lúc mới tiến vào biển loạn lưu một hướng vô địch liền có thể nhìn ra, Tiên Binh tầm thường há là đối thủ của bọn hắn? Dù gộp cả năm bộ binh mã của đám người Đại Kim Ô, cộng với chi Cáp Mô quân của Phương Hành, nhân số đều không nhiều bằng hai ngàn Tiên Binh này, nếu so đọ bình thường, sợ rằng trừ ba trăm Cáp Mô quân dưới trướng Phương Hành thì không ai có thể là đối thủ của Xích Tiêu tiên quân. Đương nhiên, dù Cáp Mô quân tiềm lực vô hạn, lấy ba trăm đối đầu hai ngàn, e rằng vẫn không chiếm được ưu thế!

Chỉ đáng tiếc, có một điểm Xích Tiêu Tiên Binh vạn vạn không nghĩ tới...

Đó chính là Đế Lưu vốn nên bị Liệt Dương Vương và Niếp Cuồng Nhất thích sát lại yên lành xuất hiện!

Càng không nghĩ tới là, phản tu Thiên Nguyên vốn nên vọng phong mà chạy, lúc này lại ra tay, nhiễu loạn trận thế bọn họ...

Đến sau, Thái Ất Như Hiên tiên tướng bị trảm, là bởi hắn đoán thấp thực lực Phương Hành. Ngoài ra, Ngũ Tử Đại Xích Thiên vốn đang đấu đến khó phân thắng bại cùng đám người Đại Kim Ô, nhưng nhiều thêm một vị đại sư thích sát như Phương Hành âm thầm ra tay, thua đúng là chẳng hề oan uổng. Thậm chí thẳng đến khi bị bắt lại bọn họ vẫn không biết người ngầm ra tay là Phương Hành...

Trong ấn tượng, bọn họ còn tưởng rằng Phương Hành vẫn đang ác chiến cùng Thái Ất Như Hiên tiên tướng!

Đợi khi bọn họ hoàn toàn bị bắt lại, hai ngàn Tiên Binh liền thành quần long không đầu!

Quần long không đầu, dẫn đến trận thế đại loạn. Đối với Tiên Binh mà nói, khi đó chiến lực hạ thấp không phải chỉ một điểm hai điểm!

Đám người Phương Hành đứng trên không tinh vực, cúi đầu quan sát chiến cuộc, trơ mắt nhìn Tiên Binh bên dưới sa vào đại loạn, từng người tự chiến, bị Cáp Mô quân và phản tu Thiên Nguyên vây lại đồ sát. Có người tưởng muốn đào tẩu, nhưng đám người Đại Kim Ô đã lợi dụng tàn trận trong biển loạn lưu hải, phong kín mọi lối đi, khiến bọn họ lui không thể lui, bị khốn tại nơi này!

Chiến trận không còn, chỉ còn giết hại!

Giờ đây, hai ngàn Tiên Binh đã thực sự rơi vào hang hổ, cầu sinh không được!

- Đại thế đã định, hoàn toàn ngốn sạch hai ngàn Tiên Binh này chỉ là vấn đề thời gian!

Đám người Lệ Hồng Y đấu bại Ngũ Tử Đại Xích Thiên, liền cũng không tiếp tục ra tay, cách nhau hơn ngàn dặm, dùng thần niệm trao đổi cùng Phương Hành. Lúc này cục diện phía dưới, hai ngàn Tiên Binh đã thương vong quá nửa, số thừa lại chỉ đang phụ góc ngoan kháng, căn bản không khả năng lật lên hoa sóng nào nữa. Cáp Mô quân thì càng giết càng cuồng, lại có cao thủ như Phương Hành ở bên giám thị, bọn họ đã hoàn toàn khống chế cục diện. Nhưng đám người Lệ Hồng Y cũng biết, giờ là lúc bọn họ rút quân rời khỏi biển loạn lưu, điều này vốn đã được thương lượng sẵn từ trước!

- Ngươi xác định không cùng chúng ta về Chư Tử đàn tràng?

Mấy đạo thần thức đưa tới, đều có chút lo lắng, hỏi dò ý của Phương Hành.

- Nghe các ngươi nói Chư Tử đàn tràng, ta cũng cảm thấy rất hứng thú, sớm muộn sẽ tới đó, nhưng mà không phải bây giờ. Chờ ta xác định chút chuyện, có tư cách ngồi nói chuyện với đám lão gia hoả kia rồi sẽ trở về. Còn hiện tại, ha ha, ta vừa lập được công lớn, bình loạn lưu hải, lại nuốt hai ngàn Tiên Binh Đế Thích, chính là lúc ra mặt thu chỗ tốt, nếu cứ vậy đi về, chẳng phải đáng tiếc?

Phương Hành cùng mấy vị lão bằng hữu xa xa tương vọng, khẽ cười, truyền đạt một đạo thần niệm đi qua!

- Phương sư đệ, nơi đó rốt cuộc không phải nhà của ngươi, hết thảy cẩn thận!

Vương Quỳnh dặn dò, thần sắc lo lắng.

- Cũng không thấy được hung hiểm hơn lúc ở Thiên Nguyên, trong lòng ta tự biết cân nhắc!

Phương Hành hướng bọn họ khẽ cười, lời đáp lại khiến trong lòng bọn họ không khỏi bất chợt chua xót.

- Tiểu thổ phỉ, chúng ta một mực ngầm điều tra xem đến cùng là ai gạch đi tên họ ngươi. Chắc cũng chính là bởi thế mới không được Chư Tử đàn tràng coi trọng. Nhưng ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ bắt được lão gia hỏa kia, đến lúc đó cùng lúc băm hắn cho ngươi hả giận...

Đại Kim Ô đáy mắt hung mang tất lộ, chém đinh chặt sắt nói.

- Ha ha, được, chờ các ngươi tra xét ra rồi, nhất định phải làm một trận cho hả giận!

Phương Hành sảng giọng cười lớn, sau đó lại thấp giọng nói:

- Nhưng trước lúc đó, các ngươi còn phải giúp ta một chuyện!

Đám người Lệ Hồng Y hơi ngớ:

- Ngươi cứ nói!

Phương Hành gật gật đầu, thân hình đột nhiên xông tới giữa không trung, lạnh giọng hét lớn:

- Phản nghịch Thiên Nguyên, định trốn đi đâu?

Oanh! Oanh! Oanh!

Thân hình hắn không ngừng tăng nhanh, giống như ma thần giữa không trung, hung hăng xông tới đám người Đại Kim Ô, sau đó vung chưởng kích xuống, chưởng lực hùng hồn bao phủ một vực, không chỉ trấn chết một bộ phận Tiên Binh, mà còn bao bọc đám người Đại Kim Ô lại...

- Ha ha, diễn kịch à?

Đại Kim Ô trong lòng hiểu rõ, hai cánh giang ra, tạo nên vô số hoả cầu đánh tới Phương Hành, đồng thời hét lớn:

- Tìm chết!

Oanh!

Đối mặt với vô số hỏa cầu nó vung ra, Phương Hành cười lạnh, một bước đạp tới, vung tay lên, quét ra một mảnh tiên quang, phách bay toàn bộ hỏa cầu. Đồng thời với đó, lại liên tiếp bước lên mấy bước, vung sức kích hướng Đại Kim Ô, cường hành kích diệt hỏa cầu Đại Kim Ô xoắn tới, sau đó tung chưởng trảo mạnh, Đại Kim Ô sắc mặt kinh hoàng, chấn cánh tránh gấp, nhưng nam tử mắt rắn bị nó đặt dưới trảo lại bởi thế bạo lộ dưới chưởng Phương Hành, hù cho nam tử mắt rắn kinh hoàng kêu to, hai mắt nhắm nghiền, thầm nói xong rồi...

- Ha ha, lại đây!

Chưởng lực Phương Hành quét qua, vét nam tử mắt rắn lại, trực tiếp nhét vào trấn áp trong Khô Lâu thần điện.

- Đại Xích Thiên đế tử, mạng nhỏ này của ngươi còn là bởi chúng ta mới giữ lại được, sao giờ ngang ngược thế?

Cùng lúc này, đám đồng bạn Đại Kim Ô cũng xông tới, đồng loạt ra tay, lại một phen ác chiến triển khai, một mình Phương Hành đấu năm người bọn họ. Chẳng qua trước đây bọn họ không biết Phương Hành là Phương Hành, ra tay ngoan lạt, còn nay lại có ý cắt mài, ngược lại các loại thần thông diệu pháp đều tung ra hết, đấu đến thiên hôn địa ám, hung phong kích đãng, đầy đủ nửa canh giờ qua đi, bọn họ vẫn không phân ra thắng bại, ngược lại những Tiên Binh dưới trướng Đế Thích đang phụ góc ngoan kháng đều bị dư ba từ bọn họ kích sát không ít...

- Oa, hay cho Đế tử, không chỉ đẹp trai, lại còn có bản sự bực này, Đại Kim gia ta... Thua!

Thấy thời cơ đã tới, Đại Kim Ô cố ý chịu một chưởng, cuống cuồng lùi ra sau, lướt đi nhanh như điện, miệng lại bi phẫn than thở.

- Oa, chưởng lực thật cuồng, tiểu Quỷ Vương ta không chịu nổi, bại trong tay ngươi, đời này, đáng giá...

Lệ Anh cũng cố ý bị một đạo tiên quang quét bay, oa oa kêu to, diễn đúng vai trò quần chúng.

- Mẹ nó, kỹ năng diễn xuất tệ quá...

Phương Hành tương đương không nói, tiếp tục loạn quất loạn đả, từng bước ép sát.

- Đế Lưu, sau trận này, ngươi hẳn sẽ thành danh?

Cả Lệ Hồng Y cũng loạng choạng lùi ra sau, như là trút giận, đánh ra một đạo thần mang, Phương Hành vươn tay nắm chặt, lại phát hiện trong thần mang giấu đi một đạo quỷ phù, mặt trên kèm theo thần niệm Lệ Hồng Y:

- Thời cơ đến rồi, chúng ta cũng tính là lập được công lớn, giờ phải rút lui, phù này ngươi giữ ở trong tay, có thể ngầm truyền âm với ta. Nếu tương lai gặp nạn, có thể dùng phù này cầu cứu. Phương sư đệ, tiên lộ từ từ, tiền đồ chưa biết, lần cách biệt này, trăm năm không biết có gặp lại được không, chỉ mong bảo trọng, tương lai gặp lại!

- Ha ha, Lệ sư tỷ không cần lo lắng, trăm năm khó tương kiến, chẳng qua gặp lại phải uống nhiều mấy chén!

Phương Hành truyền âm cười lớn:

- Nhi nữ tình trường không phải phong thái chúng ta. Lúc gặp lại, nhất định phải cùng các ngươi say sưa một trận!

Nói đến sau cùng, đột nhiên như là nhớ tới một chuyện, do dự nói:

- Còn về chuyện quan thứ mười mà các ngươi quan tâm...

- Quan thứ mười?

Lệ Hồng Y có vẻ không nghĩ tới Phương Hành sẽ nhắc tới vấn đề này, nhất thời hơi ngớ, quay đầu nhìn hắn.

- Ha ha, đợi ta xác định lại nói!

Phương Hành lại không nói tiếp, một thân tiên uy hùng hồn dâng cao, bức lui bọn họ.

Lệ Hồng Y tuy trong lòng có nghi hoặc, nhưng thời cơ đã tới, cũng không tái chiến, xoay người cùng những người khác rút đi.

Phen ác chiến này, bọn họ bắt lại được Ngũ Tử Đại Xích Thiên, trừ cái tên xui xẻo bị Lệ Anh nuốt ra, số còn lại đều bị Phương Hành đoạt trở về, tiện tay trấn áp trong Khô Lâu thần cung. Mấy người này bị phản tu Thiên Nguyên đấu bại, có thể nói sinh tử khó liệu, lại không ngờ được Đế Lưu đoạt trở về, trấn áp trong thần điện. Nhất thời tâm tình không khỏi lo lắng bất an, không biết vận mệnh thế nào, nhưng Phương Hành lại không để ý bọn họ, đã giữ mạng lại, tự nhiên liền có chỗ hữu dụng!

Lúc đám người Đại Kim Ô đào tẩu tự nhiên cũng mang đi các bộ binh mã bọn họ thống ngự. Số đạo đống còn lại thì sớm đã thừa dịp bên này đại chiến không ngừng lui ra biển loạn lưu. Đến khi Cáp Mô quân đại phát thần uy, cơ hồ đuổi giết sạch Xích Tiêu quân, khắp cả tinh vực đều toàn là tàn thi huyết hải, bố khắp tinh vực, thê thảm vô cùng...

- Hồi bẩm điện hạ, biển loạn lưu đã bình định, Xích Tiêu quân cấu kết cùng phản nghịch Thiên Nguyên cũng đã dọn sạch!

Mười đại tiên tướng vái ở trước mặt Phương Hành, lần lượt thỉnh chiến công!

- Ha ha, tốt!

Phương Hành đưa mắt nhìn đám người Lệ Hồng Y đi xa, trong lòng hơi có buồn phiền, nhưng chỉ chớp mắt, tâm thần lại lần nữa cường ngạnh, khẽ cười, ánh mắt quét nhìn bốn phía, sau đó dặn dò người chung quanh:

- Thăng lên đại kỳ chữ Đế, tuyên cáo tứ phương, biển loạn lưu đã bị Đế Lưu ta nắm xuống, có phần công lớn này lót đáy, Cáp Mô quân chúng ta cũng nên lộ mặt một lần trước tiên quân ba mươi ba tầng trời?

Chư tiên phỉ nghe vậy đều có phần kích động nhìn hắn, ai nấy phấn chấn không thôi.

Dù bọn họ đều là người tinh, vì chỗ tốt có thể đến da mặt cũng không cần, nhưng có cơ hội lộ mặt, ai mà lại không muốn?

Rốt cuộc thời gian dài tới nay, Cáp Mô quân đúng là bị người cười chê quá lắm rồi!

- Cần phải làm huênh hoang như vậy sao?

Lộc Tẩu trước nay luôn xử sự trầm ổn lại có chút ngập ngừng, thấp giọng nói:

- Lần này chúng ta trảm Liệt Dương Vương, cầm Niếp Cuồng Nhất, bại chư vị Thái Ất thiên kiêu Đại Xích Thiên, lại ngốn sạch hai ngàn Tiên Binh, khiến Đế Thích đại bại thua thảm, toàn dựa vào tu sĩ Thiên Nguyên tương trợ, tuy có thể nhất mực phủ nhận, nhưng nếu là người có tâm tra cứu, chỉ sợ cũng khó miễn có sơ hở. Khi đó thì phải làm sao...

Văn tiên sinh nghe cũng nhịn không được gật đầu, cảm thấy lo lắng của Lộc Tẩu rất có đạo lý.

Chuyện bọn họ làm ở biển loạn lưu không nhỏ, căn bản không khả năng hoàn toàn che đậy, rất có thể sẽ bị người dò ra chân tướng!

Nhưng Phương Hành lại có vẻ không tán đồng, cười lạnh một tiếng, nói:

- Bọn họ không dám!

Nói rồi vung tay lên:

- Thăng đại kỳ chữ Đế lên, nên đến lúc chúng ta sái uy phong rồi!


Bạn cần đăng nhập để bình luận