Lược Thiên Ký

Chương 1105: Diệt một phương cấm khu.




Mũi tên kia tới cực kỳ đột ngột, trong chớp mắt xuyên qua hư không và sông núi vô tận, vốn là thẳng tới Phương Hành, sát khí lạnh thấu xương, tuyệt khó tránh né, chỉ bất quá Phương Hành phản ứng không chậm, theo thời gian chuyển dời, hắn phá Lôi Kiếp tầng ba mang đến nội tình khổng lồ cũng bị kích thích ra, có thể nói thực lực mỗi ngày đều có tinh tiến, hôm nay đã sớm không phải ở Thiên Cương Lĩnh suýt nữa bị người ba mũi tên bắn chết, thời điểm mũi tên kia tới cách ngàn trượng đã bị hắn phát giác, tâm thần đại chấn, trong nháy mắt phi thân lên, lướt ngang hư không, thân hình hóa thành trăm ngàn cái bóng, chui ra mấy trăm trượng, chật vật rơi xuống đất.

Oanh!

Thời điểm rơi xuống đất, chuyện thứ nhất hắn làm chính là tế lên một cái đầu lâu to lớn, rắn rắn chắc chắc bảo hộ mình ở bên trong!

- Tù Tâm Nhai Chủ **** con mẹ ngươi...

Phương Hành trốn vào khô lâu vô ý thức nhảy chân chửi ầm lên, thần sắc hoảng sợ, bị hù ứa ra mồ hôi lạnh, bây giờ hắn đã là Độ Kiếp tầng ba, thế gian người có thể một tiễn ép hắn chật vật như vậy có mấy cái?

Nghĩ cũng không cần nghĩ, liền biết một tiễn này là ai bắn!

Cấm khu chi chủ của Bắc Hải Tù Tâm Nhai!

Con ruột của lão đầu kia bị mình làm thịt, vẫn một lòng muốn trả thù, lúc ở Thiên Cương Lĩnh liên xạ mình ba mũi tên, kết quả bị Cửu U Thần Vương ngăn cản, để mình sống sót, lúc ấy lão đầu này nói sẽ cùng mình không chết không thôi, không lấy tính mạng của mình tuyệt đối không dừng tay, mà đáy lòng của hắn kỳ thật cũng một mực lo lắng, sợ thình lình liền có một mũi tên bay ra giết mình, cho nên lúc nào cũng cảnh giác, càng một mực vô tình hay cố ý vận chuyển Quỷ Già Nhãn, giấu đi khí cơ của mình!

Đoạn thời gian này, ngược lại không có đụng phải phù tiễn xuất quỷ nhập thần kia, còn cho rằng mình thi triển Quỷ Già Nhãn, gia hỏa kia không có biện pháp làm gì mình, không nghĩ tới đối phương cũng rất biết ẩn nhẫn, chờ mình lộ ra sơ hở...

Một tiễn này rất hiểm, chỉ kém chút xíu, cái mạng nhỏ của mình sẽ chơi xong!

- Cũng may tiểu gia phản ứng nhanh!

Bất luận như thế nào, mình cũng tránh thoát mũi tên kia, hơn nữa là dựa vào bản lãnh của mình tránh khỏi, Phương Hành cảm thấy hơi có chút đắc ý, nhưng sau khi xì một tiếng khinh miệt, không khỏi quay đầu nhìn, sau đó biến sắc, thân thể run lên một cái!

Triệu Hồng Anh đang khoanh chân ngồi dưới đất, vẻ mặt kinh ngạc!

Ở trên mặt hắn, thậm chí còn có vẻ kích động và cảm khái vừa rồi đối thoại.

Nhưng tất cả cảm xúc đều đã ngưng lại.

Ở mi tâm hắn có một lỗ nhỏ, một mũi tên thẳng tắp cắm ở phía sau, thân tiễn vẫn không ngừng run rẩy!

Mũi tên kia bị hắn tránh khỏi, lại tai họa Triệu Hồng Anh không có chút chuẩn bị nào!

Bây giờ Triệu Hồng Anh đã thần hồn câu diệt, cả người giống như mộc điêu, nửa ngày sau, hình như có gió nhẹ phật quá, thân thể của hắn bắt đầu vỡ nát, mũi tên kia ẩn chứa thần lực quá mạnh, mang đi tất cả sinh cơ và khí huyết của hắn, thân thể hóa thành xác không, bị hơi gió thổi qua liền tự vỡ nát, hóa thành tro bụi...

Biểu lộ của Phương Hành cực kỳ ngưng trọng, sau đó biến thành ảo não, còn kèm theo phẫn nộ.

Hắn theo bản năng đưa tay, muốn đi nắm một ít tro bụi phiêu tán ở trên không trung, thế nhưng vào lúc này, tiếng xé gió vang lên, lại một mũi tên từ bên ngoài nghìn vạn dặm bay đến, "Bành" một tiếng bắn vào đầu lâu, đụng nó bay ra ngoài, trọn vẹn lăn ra trăm dặm, bất quá lúc đầu lâu ngừng lại, vẫn còn hoàn hảo không việc gì, cũng không tổn hại.

- Hừ, lão phu muốn nhìn ngươi có thể tránh thoát mấy mũi tên!

Hình như mình cũng biết không có khả năng làm gì Phương Hành, xa xa có người hừ lạnh một tiếng, liền thu lại âm thanhy.

Phương Hành thì đầy bụi đất từ trong cốt lâu bò ra, thần sắc vẫn như ở trong mộng.

Trong lòng giống như tụ lên một mảnh nộ hải, lúc nào cũng sóng lớn tập quyển, chỉ chờ đánh ra lực lượng chấn thiên động địa!

Thẳng đến thật lâu, tất cả kinh ngạc và bi thống mới hoàn toàn chuyển hóa thành lửa giận vô tận, hai chân Phương Hành đạp mạnh mặt đất, cả người mang theo cốt lâu bay vút lên hư không, pháp lực toàn thân hóa thành Ma ý cuồn cuộn, thậm chí cốt lâu cũng bị thúc giục sinh ra hỏa diễm âm u, ở giữa không trung, giống như một vòng Thái Dương màu xanh lá!

- Tù Tâm Nhai Chủ, tiểu gia không diệt toàn tộc ngươi, ta chính là tôn tử!

Hắn phẫn nộ quát, chấn động thiên địa, giống như đạo đạo Lôi Đình lăn xuống tứ phương.

Lúc này hắn là thật nổi giận, Triệu Hồng Anh chết là một ngoài ý muốn, cũng là một đả kích vội vàng không kịp chuẩn bị!

Ông!

Thời điểm hắn hét lớn, hư không bên người lại nổi lên một đoàn bạch quang, bên trong loáng thoáng có thể nhìn thấy một bóng người đang chậm rãi thành hình, còn không đợi bóng người kia trưởng thành, bên trong đã truyền tới một thanh âm vội vàng xao động:

- Thế nào thế nào? Mau bảo người trên Ngọc Đỉnh Sơn mau trốn, chúng ta chiếm một ngọn núi không ah... Gia hoả kia truy quá nhanh, ta dùng hết khí lực trốn cũng chỉ dẫn hắn đuổi theo không đến một vạn dặm, Kim Đan tự bạo cũng không thể làm hắn bị thương, đoán chừng hắn lập tức sẽ quay về!

Trong đoàn bạch quang, tự nhiên chính là Dao Trì tiểu công chúa.

Đây vốn là kế hoạch mà nàng và Phương Hành thương lượng, Phương Hành lấy một viên Xá Lợi đặt ở trên người nàng, sau đó hóa ra một phân thân đi theo nàng, dẫn tới truyền nhân của Tiểu Tiên Giới đuổi theo, mà thời điểm đối phương sắp đuổi kịp, liền dứt khoát để Dao Trì tiểu công chúa tự bạo Kim Đan, để hắn truy cái không, Phương Hành thì lưu tại nguyên chỗ, giải quyết đám người Triệu Hồng Anh, dễ dàng đoạt trái cây của bọn họ, xua tan người trong cấm khu, sau đó chiếm núi!

Dù sao Thần Chủ nói qua không từ thủ đoạn, như vậy hắn chiếm một ngọn núi không, cũng coi là hoàn thành nhiệm vụ?

- Từ bỏ cấm khu này!

Phương Hành trầm giọng trả lời, mặt đầy hung tính, con mắt lấp lóe lệ quang.

- A?

Dao Trì tiểu công chúa ngẩn ngơ, vội vàng nói:

- Vì cái gì?

- Ta đã có mục tiêu mới!

Phương Hành trầm giọng trả lời, sau đó kéo nàng vào cốt lâu, pháp lực toàn thân vận chuyển, trên cốt lâu thiêu đốt lên ngọn lửa xanh lục, chiếu mặt đất hắc ám sáng thăm thẳm, sau đó cốt lâu hóa thành một ngôi sao băng bắn đi, một độn ngàn dặm, thẳng hướng trời xa.

- Ma đầu, chạy đi đâu?

Lúc này, có một vệt thần quang bay tới, chính là Hung Đạo mặt đầy nộ khí, hắn hiển nhiên cũng biết mình bị mắc lừa, vốn đuổi theo ma đầu kia đi, không nghĩ tới thời điểm mình sắp đuổi kịp, trong đám mây bỗng nhiên truyền ra một tiếng "Chung cực đại thần thông, Kim Đan tự bạo…", sau đó bịch một tiếng nổ tung, uy lực ngập trời, thậm chí suýt nữa làm mình bị thương...

Vụ nổ kia làm hắn sửng sốt!

Nhà ai sẽ xem tự bạo Kim Đan như một thần thông đến dùng?

Càng mấu chốt là, thanh âm kia rõ ràng là nữ tử, căn bản không phải thanh âm của ma đầu kia!

Hung Đạo ý thức được mình bị mắc lừa vội vã chạy về, lại chỉ thấy được chung quanh Ngọc Đỉnh Sơn một mảnh tan hoang!

Trận Sư đều chết, nhân mã thanh đãng, ngay cả khí tức của Triệu Hồng Anh và Trường Tôn Thanh Lưu cũng không thấy!

Một màn này, lập tức để hắn tức muốn điên, trực tiếp vỗ qua Phương Hành một chưởng, thần quang lấp lóe đầy trời, giống như trên không phủ xuống nộ hải, ầm ầm tập cuốn nửa bầu trời, thẳng hướng cốt lâu.

- Cút ngay, tiểu gia không có thời gian chơi với ngươi!

Lúc này khuôn mặt Phương Hành lạnh lùng, lấy cốt lâu vọt tới, đến lúc này mới thể hiện ra cốt lâu có thể ngăn thần tiễn của Tù Tâm Nhai Chủ mạnh bao nhiêu, kia giống như một cái mai rùa phòng ngự vô địch, trực tiếp xuyên qua chưởng lực của Hung Đạo, ngạnh sanh xô ra một cái động lớn, trên cốt lâu lại không có một chút tổn thương, trực tiếp chạy về phía Thần Châu Bắc Vực Phong Thiện Sơn, hóa thành một điểm màu xanh lá, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa!

- Ma đầu, lưu lại cho ta!

Hung Đạo phẫn nộ rống to, vội vã lao theo, vừa thống mạ vừa truy sát.

Phương Hành lại không để ý, mặc đối phương đuổi theo ở sau lưng, mình lại chỉ lo phi hành!

Dùng tu vi của bọn hắn thi triển toàn lực ngự không, từ Côn Lôn Sơn chạy tới Thần Châu Bắc Vực chỉ một hai canh giờ, lại thêm tu vi của bọn hắn đều đã là Tán Tiên cảnh, không nói nhất cử nhất động kinh thiên động địa cũng không xê xích gì nhiều, Hung Đạo càng hung mãnh dị thường, mỗi một kích đều lấy hết toàn lực, dẫn động vô số thiên tượng, thời điểm tới gần Thần Châu Bắc Vực, sớm đã kinh động rất nhiều người, vội vàng bay lên không xem, đám người Áo Cổ Tiểu Thần Vương, truyền nhân Minh tộc, Thần Tử Dạ tộc cùng Tứ hoàng tử Thương Lan Hải thình lình đều ở bên trong!

- Đây là tình huống thế nào a?

Thấy được một màn trước mắt, tất cả mọi người đều có chút không hiểu ra sao.

Vốn nên vội vã tranh nhau đi đánh cấm khu, vì sao lại trở về rồi?

Nhìn bộ dáng tức giận của Hung Đạo, dường như đuổi theo Phương Hành trở về, hết lần này tới lần khác Phương Hành lại bình tĩnh như thế, ngồi ngay ngắn ở trong khô lâu, mặc cho Hung Đạo đánh, nhưng căn bản một chút tổn thương cũng không có...

- Đều tới ah...

Phương Hành giương mắt nhìn về phía trước, thần thức quét qua.

- Ta đáp ứng điều kiện của Thương Lan Hải các ngươi, có nguyện cho ta mượn binh mã, đồ diệt một cấm khu không?

Hắn nhìn về phía Tứ hoàng tử Thương Lan Hải, thanh âm trầm thấp.

Tứ hoàng tử Ngao Cuồng nghe vậy cũng ngẩn ngơ, sau đó gật đầu, cười nhẹ nói:

- Tự nhiên có thể!

Phương Hành lại nhìn về phía Áo Cổ Tiểu Thần Vương, thấp cười nhẹ nói:

- Hồng Hoang Cốt Điện thiếu ta nhân tình, giúp một chút không quá mức chứ?

Áo Cổ Tiểu Thần Vương biết hắn là ám chỉ mình, cũng không nói phá, cười nhạt nói:

- Cứ việc mở miệng, tự nhiên hiệu lực!

- Ân!

Phương Hành nhẹ gật đầu, lại quay đầu nhìn sang, lúc này sau lưng hắn, vẻ mặt Hung Đạo phẫn nộ, mặc dù không ra tay đánh về phía cốt lâu, gương mặt lại âm trầm, rõ ràng là đang suy nghĩ làm sao mượn thế để Phương Hành chịu không nổi, lại không nghĩ tới Phương Hành bỗng nhiên nhìn mình, trong thanh âm xen lẫn một loại bá khí không cho người cự tuyệt:

- Ta giúp ngươi đạp vào bảo tọa Thần Vương, nhưng cần ngươi trước giúp ta diệt một cấm khu, có nguyện ý không?

Hung Đạo ngẩn ngơ, nửa ngày mới vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, trầm giọng nói:

- Được!





Bạn cần đăng nhập để bình luận