Lược Thiên Ký

Chương 1433: Trang thực quá đã nghiền.




Lúc trước vây công Phương Hành, không biết có bao nhiêu người lòng đầy căm phẫn hét qua mấy câu này.

Dù sao tán tu kia, vấn đề trên người chính là những thứ này, nữ hài mù lòa rõ ràng là huyết mạch Tiên Vương, dưới cục diện như vậy, đây chính là tồn tại tội ác tày trời, đừng nói Tán Tiên, ngay cả tất cả Đại La Kim Tiên của Tam Thập Tam Thiên, lại có ai dám che chở nàng?

Mà Phương Hành ở trong mắt bọn hắn, chính là Tiên quan dưới trướng Huyền Cơ Chân Nhân, nói trắng ra chỉ là nô bộc, ở Tiên Giới quy củ sâm nghiêm này, Huyền Cơ Chân Nhân đối với hắn có quyền sinh sát tuyệt đối, hắn lại dám đả thương Huyền Cơ Chân Nhân, cái này tự nhiên là dĩ hạ phạm thượng, tội không thể tha, về phần thân phận của hắn, càng khiến người ta hoài nghi...

Nhưng lúc này, dù ăn gan báo cũng không ai dám thừa nhận mình hỏi qua mấy câu nói đó!

Thanh âm của Phương Hành để bọn hắn lo lắng sợ hãi không thôi.

Chỉ cần không phải kẻ ngu, đến lúc này còn đoán không được thân phận của Phương Hành?

Thời điểm hỏi “ai nói ta không bảo hộ được tiểu nha đầu này”, ngay cả ba vị Thái Ất Thượng Tiên cũng nhịn không được run rẩy!

Người bình thường tự nhiên không bảo hộ được huyết mạch tội Vương, nhưng nếu như người muốn bảo hộ nàng là nhi tử của Tiên Vương thì sao?

Hoặc tiến thêm một bước, là nhi tử của Tiên Đế thì sao?

Lúc hỏi “có người nói ta phạm thượng”, Huyền Cơ Chân Nhân được người để lên ghế bành ngã lại xuống đất, thân hình co giật, như dã thú kêu gào từ trong lồng ngực truyền ra, mà Chân Khung Đạo Nhân, Hồng Quang Chân Nhân thì kinh hãi đến mắt sắp chảy ra máu!

Là bọn hắn nói Phương Hành phạm thượng, lời này vốn cũng không sai... Thế nhưng nếu như Tán Tiên kia trở thành Đế Tử, vậy hạ là ai, thượng là ai đây?

Về phần hỏi “có người muốn biết ta là ai không”, thì tất cả mọi người đều nằm rạp xuống, không ngừng dập đầu!

Hiện tại mỗi người đều đoán được hắn là ai, thế nhưng lại có ai dám hỏi?

- Các ngươi tốt, các ngươi rất tốt, kế hoạch của bản Đế Tử, hoàn toàn bị các ngươi làm rối loạn...

Phương Hành thì oán hận nhìn các tu sĩ, nửa ngày sau, thanh âm mới vang lên lần nữa, giống như đến từ U Minh!

Kế hoạch?

Nghe một câu không đầu không đuôi kia, trái tim tất cả mọi người nhịn không được nhấc lên, nói thực, bọn hắn đối với vị Đế Tử đã sớm chết ngàn năm kia, tại sao lại bỗng nhiên xuất hiện ở đây, đồng thời trong truyền thuyết vị Đế Tử này ngàn năm trước thực lực đã siêu việt Thái Ất cảnh, bây giờ lại muốn đi vào Chư Thiên Thăng Tiên Hội, thật sự là nghĩ mãi không rõ hành vi của hắn, thậm chí trong lòng từ đầu đến cuối có chút hoài nghi, chỉ là không ai có lá gan lớn như vậy, dám nói ra hoài nghi ơmà thôi!

Bây giờ nghe hai chữ “kế hoạch”, trong lòng không khỏi run lên, miệng kín như bưng...

Đường đường Đế Tử, đương nhiên sẽ không làm sự tình vô ích, cũng không thể tới Thượng Huyền Thành du lịch?

Mà bên cạnh hắn lại dẫn một tiểu nha đầu có huyết mạch Tiên Vương, thì càng khiến cho hành tung của hắn thần bí...

Chẳng lẽ vị Đế Tử thần bí khó lường này, thật có kế hoạch đặc biệt gì?

Nhưng kế hoạch này, lại bị mình phá hủy?

Tưởng tượng đến chỗ này, thì không biết có bao nhiêu người chảy mồ hôi lạnh!

- Đế... Đế Lưu điện hạ, kế hoạch của ngài là...

Ngay cả lão giả đầu hói cũng không nhịn được ngẩng đầu lên, run giọng hỏi.

- Sự tình của ta còn cần báo cáo cho ngươi sao?

Phương Hành đột nhiên quay đầu nhìn hắn, giống như cười mà không phải cười, hàn ý ở chỗ sâu trong mắt làm người ta kinh hãi.

- Không dám...

Lão giả đầu hói giật nảy mình, vội vàng cúi đầu.

Chỉ là trong lòng thầm mắng:

- Rõ ràng là tên vương bát đản ngươi nói ra a...

Ánh mắt Phương Hành đột nhiên lạnh lẽo quét ngang, đại đao nghiêng nghiêng hư chỉ:

- Chỉ cần các ngươi biết, bản điện tự có kế hoạch của mình, hơn nữa lúc đầu hết thảy thuận lợi, kết quả lại bị các ngươi bức lộ hành tích, hiện tại trong lòng ta cực kỳ không vui, hơn nữa sự tình phía sau sẽ trở nên rất phiền phức, các ngươi nói trách nhiệm này nên để ai tới gánh đây?

- Chúng ta chỉ là chiếu theo quy củ làm việc a...

Thượng Huyền Thành Tam lão cơ hồ muốn ngất xỉu, rất muốn kêu oan.

Bất quá cũng chỉ dám kêu oan ở trong lòng, những lão quái sống thời gian đủ lâu như bọn hắn, là cực kỳ hiểu rõ Đế Lưu, kia chính là súc sinh a, mặc dù cha hắn là Tiên Vương lúc trước, Tiên Đế hiện tại, nhưng người khác cũng muốn mắng hắn một tiếng Tiên Đế sinh súc vật, mặc dù theo như đồn đại thiên tư của hắn cực cao, rất được Tiên Đế yêu thích, nhưng làm người lại hoàn toàn tương phản với thiên tư, làm việc quái đản, ngang ngược, cực đoan, hỉ nộ vô thường, không nghe người khuyên, thậm chí còn ưa thích tìm dê thế tội...

Hiện tại bọn hắn không khỏi liên hệ tới những tin tức trước kia...

Gia hỏa này là muốn tìm dê thế tội!

- Cũng không biết Thanh Huyền đại nhân có thể giữ được chúng ta hay không...

Trong lòng Tam lão không khỏi dâng lên ý nghĩ này, có chút run sợ, lại không dám từ bỏ hi vọng, không khỏi nghĩ, nếu là ở ngàn năm trước, bị ma đầu này hận, vậy khẳng định là sẽ ăn đau khổ lớn, chẳng qua hiện nay Xích Đế nhất mạch, chói mắt nhất lại là Đế Thích đại nhân, lực ảnh hưởng của Đế Lưu sớm đã không còn lớn như vậy, mà Thanh Huyền đại nhân lại cùng Đế Thích quan hệ thân cận, địa vị cao hơn ngàn năm trước rất nhiều, không biết hắn có thể bảo vệ mình được không...

- Nhưng các ngươi cũng là theo quy củ làm việc...

Chỉ bất quá, thời điểm bọn hắn thấp thỏm, đột nhiên Phương Hành nói làm cho bọn họ sinh ra chút hi vọng!

Thậm chí trong lòng có chút cảm động: Vị Đế Tử này lúc nào biết dung người như thế?

- ... Cho nên ta không trách các ngươi, nói câu không dễ nghe, dù các ngươi là chó, cũng là chó Thái Ất cảnh của Đại Xích Thiên nhất mạch chúng ta, ra một con không dễ dàng, làm thịt một con thiếu một con, ta lười so đo với các ngươi, chuyện này cứ tính như vậy...

Phương Hành nhẹ nhàng nói, lại làm cho Thái Ất Tam lão hai mặt nhìn nhau, có chút bối rối!

Lời mặc dù khó nghe, nhưng ở trong lời nói lộ ra rộng lượng lại để bọn hắn không thể tin vào tai của mình...

Nhân vật có tiếng khó chơi kia, làm sao lại dễ nói chuyện như vậy?

Nếu dễ nói chuyện như vậy, vậy trước kia đoán chừng nhiều nhất chỉ lưu cái thanh danh miệng tiện, mà không phải “tàn nhẫn”, “ngang ngược”!

- Đa... Đa tạ Đế Tử!

Lão tu sĩ đầu đội tử kim quan phản ứng nhanh nhất, vội vàng dập đầu, bái tạ đại ân!

- Ha ha, chớ vội cám ơn, có thể tha ba người các ngươi, nhưng máu của ta lại không thể chảy vô ích...

Phương Hành lại đưa tay đánh gãy hắn tạ ơn, ánh mắt đột nhiên trở nên lãnh khốc, lạnh giọng nói:

- Không phải đều nói phạm thượng là tội lớn sao? Vừa rồi ở trong Thượng Huyền Thành, ở trước mặt ba người các ngươi, phạm thượng cũng không ít nha, máu của bản Đế Tử đã chảy đầy đất, cảm giác không chịu đựng nổi, mới không thể không lộ ra thân phận, vừa rồi những người động thủ kia, có hơn phân nửa là vì biểu hiện ở trước mặt ba người các ngươi, đoạt chút công lao nha, đã như vậy, sự tình này cũng do ba người các ngươi xử lý!

- Ừm?

- Đế Tử tha mạng...

- Tiểu nhân đáng chết, Đế Tử tha mạng...

Nghe xong lời ấy, chung quanh không biết bao nhiêu người ngẩn ngơ, sau đó chấn kinh, không ngừng gào khóc, lớn tiếng cầu xin tha thứ.

Trong này, tự nhiên bao gồm Hồng Quang Chân Nhân, Chân Khung Đạo Nhân, Huyền Cơ Chân Nhân… đều là Chân Tiên, tồn tại có mặt mũi, bình thường ở trước mặt thuộc hạ, mỗi cái đều cao cao tại thượng, nhưng lúc này, Phương Hành nói vài lời, lại làm bọn họ như cha mẹ chết, hận không thể đập phá đầu, đường đường Chân Tiên, lại bị dọa đến hồn phi phách tán...

Vừa rồi đúng là bọn họ, vì tranh công ở trước mặt Tam lão, liên thủ vây công Phương Hành, lại không nghĩ tới, tranh tới lại là đại họa!

- Tiểu nhân minh bạch, phàm là hạng người phạm thượng, tự nhiên theo luật nghiêm trị!

Ba vị Thái Ất trưởng lão căn bản không có cân nhắc, lập tức đáp ứng, không có chút do dự.

Dù sao mình đã thoát, bọn hắn đương nhiên không ngại bù mấy Chân Tiên chết thay...

Coi như tương lai có việc, cũng là sự tình của Đế Tử, không cần mình đến gánh chịu!

- Ah, đáp ứng nhanh như thế?

Phương Hành như có chút ngoài ý muốn, trên mặt lại cười nhạt, vung tay nói:

- Vậy giao cho các ngươi!

Dứt lời, quay người dắt tay nữ hài mù lòa, chậm rãi đi về phía đại trận truyền tống.

- Cái này... Đế Tử đi đâu?

Thái Ất Tam lão sững sờ, vội vàng hỏi.

Phương Hành đột nhiên quay người trừng mắt, cười lạnh nói:

- Ta đi nơi nào còn cần nói với các ngươi sao?

Thái Ất Tam lão giật mình, lão giả đầu hói vội vàng nói:

- Không dám, bất quá xin Đế Tử đợi chút, ngài... dù sao ngài ngàn năm chưa về, lần này trở về, không biết Đại Xích Thiên biết chưa? Mặt khác, ngài đã vu tôn hàng quý, đi tới Thượng Huyền Thành ta, tối thiểu nhất cũng đến Thanh Huyền điện nghỉ ngơi một chút, ngài yên tâm, ta sẽ nhanh chóng truyền tin cho Thanh La tiểu thư, để nàng tới...

- Không cần...

Phương Hành cười lạnh, lạnh giọng nói:

- Hiện tại bản điện không muốn gặp nàng!

Dứt lời, nắm tay nữ hài mù lòa, muốn tiếp tục rời đi, nơi nào có thời gian dông dài, bây giờ biểu lộ thân phận, đó là bị ép bất đắc dĩ, có thể ít đối mặt người quen, thì nên ít đối mặt, phải sớm tiến vào đại trận truyền tống, bằng không gặp phải Thanh La, ai cũng không biết có thể lộ ra chân ngựa hay không...

Nghĩ đến điểm này, tốc độ của hắn càng nhanh.

Chỉ cần làm các tu sĩ sợ hãi, để bọn hắn không dám cản mình, tiến vào truyền tống trận đã đại công cáo thành...

Trong vô số ánh mắt xoắn xuýt phức tạp, hắn cố gắng trấn định, bước chân vững vàng, thẳng tắp đi về phía đại môn!





Bạn cần đăng nhập để bình luận