Lược Thiên Ký

Chương 1631: Ăn mảnh



Tụ Lý Càn Khôn cũng không phải thần thông cao minh đến thế gian hiếm thấy, từ Kim Đan cảnh đã có người tu luyện thành, bất quá thần thông này rất được tu sĩ hoan nghênh, bởi vậy dù đến Tiên Nhân cảnh, cũng có người sẽ thi triển môn thần thông này, không nói mỗi người sẽ sử dụng, nhưng trong mười vị Tiên Nhân, tối thiểu nhất cũng có bảy tám người vận chuyển cực kỳ thuần thục, thế nhưng người bình thường lý giải Tụ Lý Càn Khôn, bất quá là vận chuyển nguyên lý của túi trữ vật, mạnh nhất cũng không quá đáng là vận chuyển pháp tắc của Tiểu Thế Giới, trong tay áo có thể chứa một ngọn núi, một cái hồ, cũng đã rất kinh người rồi, lại có ai từng nghĩ tới, có thể dùng tay áo thu một mảnh đại lục?

Cái tràng cảnh kia, cái uy phong phần, thật sự là quá khó tưởng tượng rồi...

Cũng bởi vậy, khi bọn hắn thấy động tác của Phương Hành, thấy được phiến Tiên Viên nghiêm chỉnh kia, ở dưới vòng xoáy phong bạo thôn phệ, rõ ràng không có chút phản ứng gì, chỉ ngơ ngác nhìn một màn này!

- Không đúng, không thể để cho hắn lấy đi Tiên Viên...

Nhưng rất nhanh đã có tu sĩ Thiên Nguyên phản ứng lại, trầm giọng gầm lên.

- Đúng vậy, ngươi thu đi toàn bộ... Chúng ta còn lấy cái gì?

Một câu nhắc nhở rất nhiều người, đều phản ứng qua, nhao nhao xông lại cướp đoạt.

Phương Hành thi triển Tụ Lý Càn Khôn thật quá đáng sợ, đến nỗi cho bọn hắn đều bị tràng cảnh kia chấn động, nhưng chấn động chỉ là sự tình trong chốc lát, rất nhanh bọn hắn đã nghĩ thông suốt vấn đề này, Tụ Lý Càn Khôn của Đế Tử thần bí kia càng lợi hại, cũng chỉ là thủ đoạn tranh đoạt Tiên Viên mà thôi, mình há có thể trơ mắt nhìn hắn lấy đi cả Tiên Viên?

Cũng thật quá mức rồi!

Chúng ta nhiều người như vậy, đều chỉ muốn có thể được một bộ phận của Hỗn Độn Tiên Viên, nhưng thằng này là muốn nuốt một mình a...

Ăn mảnh như vậy không sợ bị nghẹn chết sao?

Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!

Không biết có bao nhiêu người gào thét lao đến, đánh ra đạo đạo thần thông...

Chỉ có điều so sánh với nhân số chỉnh thể, số lượng này thật quá ít, dù sao vừa rồi đại chiến đột nhiên xuất hiện, khiến cho phần lớn người đều lâm vào trong khổ chiến, lúc này dù muốn ngăn cản vị Đế Tử kia cũng không kịp ra tay, lại càng không nguyện cho đại địch sinh tử ở đối diện một cơ hội chém giết mình, bởi vậy lúc này ra tay, bất quá là một hai phần mười!

- Hôm nay, ta chính là muốn độc chiếm!

Mà lúc này, Phương Hành cũng phát hung ác, tâm thần bình tĩnh bất động, âm thầm vận chuyển thần thông.

Hôm nay chuyện đã xảy ra, không hẳn hoàn toàn bị hắn đoán trúng, nhưng phần lớn ở trong dự liệu, chính hắn cũng biết, trong quá trình Hỗn Độn Tiên Viên tiến vào thức giới của mình, đúng là thời điểm mình nguy hiểm nhất, bởi vì mình muốn Hỗn Độn Tiên Viên, cùng với thủ hộ Hỗn Độn Tiên Viên, đồng thời thu Thiên Ý của Loạn Lưu Hải vào thức giới của mình, bởi vậy Thiên Ý ở sau khi mình vận chuyển Tụ Lý Càn Khôn, cũng không cách nào bảo vệ mình nữa, mà quá trình mình thi triển Tụ Lý Càn Khôn, lại không thể đánh gãy...

Nói cách khác, hắn vào lúc này, thậm chí không cách nào trốn tránh thần thông của người khác, chỉ có thể ngạnh kháng!

- Có thể gánh hay không, chỉ nhìn một nước này rồi!

Trong nội tâm Phương Hành thầm suy nghĩ, đánh bạc thở ra một hơi, cũng chầm chậm nhắm mắt lại.

Vèo!

Thần thông đầy trời, giống như pháo hoa từ bốn phương tám hướng bay đến, đều đánh về phía Phương Hành, trong này có thần thông của tu sĩ Thiên Nguyên, cũng có thiên phú thần thông của sinh linh Thần tộc, có thể nói đủ loại, náo nhiệt đến cực điểm, uy lực có mạnh có yếu, nhưng ở dưới số lượng nhiều như vậy, cái kia không thể nghi ngờ là cực kỳ đáng sợ, ngay cả Đại La Kim Tiên đến, cũng không dám đón đỡ những thần thông này!

Nhưng hết lần này tới lần khác, Phương Hành lại làm như vậy!

Trong lòng hắn gầm nhẹ, bên hông treo một cái đầu lâu bay lên.

Cái đầu lâu kia bay ở trên đỉnh đầu của hắn, đột nhiên hào quang đại tác, một vầng sáng thánh khiết hoàn mỹ tăng vọt, phô thiên cái địa, trong nháy mắt hóa ra bộ dáng của một Phật Đà, bảo tướng trang nghiêm, xếp bằng ở trong tinh vực, Phương Hành thì xếp bằng ở vị trí trái tim của Phật Đà, không nhúc nhích thi triển Tụ Lý Càn Khôn, vô số thần thông đều đánh vào trên người Phật Đà, sau đó chôn vùi ở trong lúc vô hình...

Phù Đồ đại trận!

Hắn muốn dùng trận này, cưỡng ép đón nhận những thần thông kia, cam đoan quá trình thu Hỗn Độn Tiên Viên không bị quấy rầy!

Một phần... Hai phần... Ba phần...

Hỗn Độn Tiên Viên đang bị vòng xoáy thôn phệ từng chút từng chút, từng phần từng phần tiến vào thức giới!

Mà chung quanh, lại như pháo hoa rực rỡ tươi đẹp khó tả!

Vô luận là tu sĩ Thiên Nguyên hay sinh linh Thần tộc, đều trợn mắt nhìn thần thông của mình bị hư ảnh Đại Phật ngăn cản, không thể ngăn cản Đế Tử lấy đi Hỗn Độn Tiên Viên, nhất thời cả đám kinh hãi trợn mắt há hốc mồm...

- Không tốt, đại trận Phật môn kia rất khó đối phó, chúng ta phải nghĩ biện pháp đánh vỡ!

Có người nhịn không được kêu lớn, vừa sợ vừa giận.

- Trừ khi Đại La Kim Tiên tới, nếu không ai có bản lĩnh đánh vỡ trận này?

Có người phẫn nộ kêu to:

- Trừ khi hai bên liên thủ lần nữa...

Một câu nói kia, nhất thời làm bầu không khí trầm lắng, liên thủ lần nữa...

Nhìn chung quanh, điều này thật giống như một chuyện cười, vừa rồi vì sao đánh nhau, không phải là bởi vì liên thủ mới phát sinh sao!

Bọn hắn sớm đã biết rõ song phương liên thủ mới là cục diện có lợi nhất, thế nhưng hết lần này tới lần khác không bị khống chế đánh nhau, hôm nay mặc dù càng cần phải liên thủ, nhưng giết chóc đã lên, muốn thuyết phục đối phương, thậm chí thuyết phục mình, nói dễ vậy sao?

Biết phải làm sao mới đúng, nhưng hết lần này tới lần khác làm không được, thậm chí làm trái lại, chính là cục diện của bọn họ bây giờ!

Chỉ có điều, thời điểm bọn hắn tức giận và ảo não, Phương Hành lại đang lấy đi Hỗn Độn Tiên Viên...

Một mảnh Tiên Viên to lớn, hôm nay đã có hơn nửa bị vòng xoáy kia cắn nuốt!

Phù Đồ đại trận còn ngồi ngay ngắn ở giữa tinh vực, không có bị người tu hành khác đánh vỡ...

- Ha ha, tuy là một bước cờ hiểm, nhưng may mắn đi đúng rồi...

Nhìn Hỗn Độn Tiên Viên đã nhét vào hơn phân nửa, Phù Đồ đại trận lại an ổn không lo, trái tim Phương Hành thoải mái mừng rỡ, chỉ cần thu Hỗn Độn Tiên Viên vào thức giới, như vậy còn ai có thể từ trong tay mình cướp đi một mảnh lá cây?

Hơn nữa tới lúc đó, mình là người cô đơn, muốn đi thì đi, muốn chạy thì chạy, cũng không ai có thể làm khó mình, làm cái gì cũng dễ dàng hơn rất nhiều, mặc dù hết thảy đã được hắn sớm cân nhắc, nhưng mắt thấy sự tình án lấy kế hoạch của mình phát sinh, vẫn để hắn thống khoái, thậm chí ẩn ẩn có chút cảm tạ Đế Thích...

Tất cả nhờ Đế Thích lưu lại chuẩn bị ở sau, hết thảy mới thuận lợi tiến hành như thế...

Nếu không phải đối phương ở hai bên bố trí xuống phục binh, lúc này Thiên Nguyên và Thần Minh căn bản không có khả năng loạn thành như vậy, chỉ sợ sớm đã theo như suy nghĩ trong nội tâm, liên thủ đánh tan đại trận, tiến vào tranh đoạt tiên dược rồi, mặc dù không biết phương nào có thể đoạt được nhiều, nhưng mình muốn cướp đi tất cả là không có khả năng, hết thảy chỉ có thể nói là may mắn!

- Thu!

Nghĩ tới điểm này, lòng hắn hơi trầm xuống, âm thầm nổi giận, lực lượng thi triển Tụ Lý Càn Khôn cường đại hơn chút ít.

Hỗn Độn Tiên Viên nhanh chóng tiến vào thức giới của hắn.

- Không xong...

Mà ở thiên ngoại, các sinh linh của Thiên Nguyên và Thần Minh thấy được một màn này, tâm lại càng chìm xuống.

Dù sự tình cực kỳ nguy cấp, nhưng bọn hắn loạn chiến lại không thể chấm dứt, không biết có bao nhiêu người liều mạng, liên kết ngăn cản loạn chiến cũng làm không được, huống chi là ngưng chiến liên thủ? Mà không chấm dứt được trận chiến này, vậy thì không có khả năng ngăn cản Phương Hành...

- Có nên kêu gọi Thần Chủ hay không, nếu như nàng có một đạo phân thân đến đây...

Thông Cổ Thần Vương ngưng thần suy tư, nhìn về phía U Ẩn Trùng Mẫu.

- Không thể, Thần Chủ đang cùng người tranh đoạt Thái Hư Bảo Thụ, thời gian dài như vậy nàng vẫn không thể chấm dứt trận chiến kia, liền chứng minh thực lực của Thiên Nguyên Tam lão không kém, tối thiểu nhất có thể uy hiếp được nàng, nếu nàng lại phân ra một hóa thân tới giúp chúng ta, chỉ sợ sẽ không phải là đối thủ của Thiên Nguyên Tam lão, ngươi cũng biết, nàng đã phân ra quá nhiều hóa thân đi thống ngự các lộ Thần tộc...

U Ẩn Trùng Mẫu lại không chút nghĩ ngợi, trực tiếp cự tuyệt.

- Có nên mời vị Thánh Nhân gác đường kia tới hay không?

Bên Thiên Nguyên, cũng đang có người thương nghị, có người đề nghị mời Thánh Nhân tới.

- Không thể!

Rất nhanh liền có người lắc đầu cự tuyệt:

- Vị Thánh Nhân kia thay chúng ta canh gác cửa truyền tống, không thể tự ý di dời, nếu hắn đến nơi này giúp chúng ta đoạt Tiên Viên, hậu phương trống không, bị Tiên quân thừa dịp, đoạt đi cửa truyền tống, vậy cho dù chúng ta đoạt được Tiên Viên, cũng sẽ bị đại quân Tiên giới khốn chết ở trong tinh vực này...

Mọi người đều có kế hoạch riêng, trong lúc nhất thời song phương đều không có kế sách.

Mà lúc này Phương Hành đã sắp thu hết Hỗn Độn Tiên Viên.

Hai phe Thiên Nguyên và Thần Minh đều có không ít cao thủ, nhưng lúc này rõ ràng chỉ có thể trợn mắt nhìn hắn lấy đi Tiên Viên.

Cái này để cho hắn cảm thấy có chút đắc ý, nhịn không được muốn cười ha ha...

- ... Thật sự là đặc sắc, quần hùng bó tay, độc chiếm Tiên Viên, thủ đoạn của ngươi, thật đúng là để cho ta bội phục!

Thế nhưng lúc này, bỗng nhiên có một thanh âm bình tĩnh vang lên, ngay ở bên tai Phương Hành.

- Ai?

Phương Hành vừa mới nhẹ nhàng thở ra nghe vậy, đột nhiên tâm thần đại chấn, quay đầu quát.

Hắn nghe được rõ ràng, thanh âm này ở bên tai mình, nhưng vấn đề là, bên cạnh mình căn bản không nên có người nha...






Bạn cần đăng nhập để bình luận