Lược Thiên Ký

Chương 1522: Chúng Sinh Chi Đạo


- Ngươi lui sang một bên xem cuộc chiến đi, nếu tiếp tục đấu nữa ngươi sẽ phải biến thân!

Chủ nhân một thương hung hiểm đến cực điểm này là một thanh niên có sắc mặt tái nhợt, mặt mũi anh tuấn, khí khái hào hùng, nhưng sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, vừa rồi là hắn, vô thanh vô tức đâm ra một thương, khiến Phương Hành cũng không để ý hắn tới lúc nào, một thương kia lành lạnh đáng sợ, tàn nhẫn đến cực điểm, nếu Phương Hành không tu luyện qua Thái Thượng Cảm Ứng Kinh, thần thức viễn siêu người cùng thế hệ, thời điểm nguy cấp sẽ tự nhiên sinh lòng cảm ứng, thì một thương kia đã sớm đâm nổ đầu của hắn, thật sự là vừa ra tay đã muốn lấy mạng người, tuy người này ra tay âm lãnh khó lường, nhưng khi nhìn thấy trường thương trong lòng bàn tay mình bị Phương Hành cầm chặt, mặt cũng không đổi sắc, giống như là hắn căn bản không có cảm tình vậy, hắn không vội vã bứt ra a, hoặc là bạo khởi một kích khác, mà tỉnh táo nói với Lệ Anh ở bên cạnh!

- Nhị ca, chơi hắn!

Lệ Anh tức giận nhảy lên, nhưng không có ý tứ muốn tiến lên tái chiến, giống như không muốn vây đấu.

- Thiên Nguyên, Hàn Anh!

Thanh niên có sắc mặt tái nhợt bình tĩnh mở miệng, báo ra danh hào của mình.

- Ha ha, ta biết rõ ngươi là Hàn Anh, không ngờ ngươi âm hiểm như vậy...

Phương Hành cười hì hì, vừa định trêu chọc cái tên không nói này một câu, lại thấy Hàn Anh căn bản không dài dòng, sau khi nói ra tên tuổi, liền chà xát đơn chưởng, trường thương vốn đã bị Phương Hành cầm chặt bất ngờ xoay tròn, uốn lượn như rồng, lúc bị Phương Hành cầm ở trong tay, đã là một đầu tử long, nhưng một động tác tùy ý của hắn, đã khiến đầu tử Long này đột nhiên sống lại, nhanh chóng đâm về phía mi tâm Phương Hành, động tác này rất đột ngột, nhưng Phương Hành cũng chỉ cười lớn một tiếng, phất tay đẩy ra...

- Hưu!

Trường thương trong tay Hàn Anh xoay chuyển cấp tốc, thân hình hơi thay đổi, đuôi thương đã đánh về phía eo Phương Hành lần nữa!

- Ra tay thật ác độc!

Phương Hành cười nhẹ, hai tay mở ra, thân hình nhanh chóng lui về phía sau, chân điểm vào tinh không kéo ra một gợn sóng như ở trong nước.

- Ai có trường thương, ta mượn dùng một chút!

Sau khi tránh thoát một kích kia của Hàn Anh, hắn lập tức cao giọng quát, rồi hướng về tiên thuyền vẫy vẫy tay.

Chư tiên bên trên tiên thuyền bừng tỉnh đại ngộ, binh khí bọn hắn dùng vốn rất đa dạng, người dùng trường thương không có một trăm cũng có tám mươi, nghe vậy lập tức có vài chục đạo trường thương được ném ra, xuyên qua mấy trăm dặm địa vực, rơi xuống trước người Phương Hành, Phương Hành cũng không nghĩ nhiều, mà cao giọng cười cười, vung tay chấn động, Tiên quang gào thét lao tới, mấy chục cây trường thương bị hắn nắm ở trên không, lẳng lặng lơ lửng, rồi sau đó hắn tiện tay lấy ra một cây, đứng ở xa xa chỉ về hướng Hàn Anh, quát:

- Ngươi dùng thương, ta đây cũng dùng thương!

Hàn Anh thấy thế hơi kinh ngạc, nhưng sau đó lại chậm rãi lắc đầu, nói:

- Ngươi không bằng ta!

Thời điểm nói chuyện, trường thương của hắn đã hạ xuống, dựng ở trước người, tay trái niết ấn, ánh mắt lạnh lùng về phía trước:

- Chúng sinh có linh, khởi!

- Hưu!

- Hưu!

- Hưu!

Trường thương trong lòng bàn tay gào thét, lập tức hóa thành thương ảnh đầy trời, giống như ba nghìn đầu Thần Long bay múa bên trong tinh vực, huyễn ảnh của hắn cũng xuất hiện rất nhiều, đồng dạng là ba nghìn cái, mỗi một đạo thân ảnh, đều cầm một cây thương ảnh trong tay, theo từng phương hướng, dùng các loại quỹ tích, vận chuyển các loại võ pháp, phô thiên cái địa hướng về phía Phương Hành đâm xuống, gần như chặn đứng tất cả đường lui của Phương Hành, mà mục đích cuối cùng của ba nghìn đạo thương ảnh này cũng chỉ có một, đó chính là trái tim Phương Hành...

- Hả? Có cổ quái!

Phương Hành biết rõ lúc trước Hàn Anh từng ở bên trong Luân Hồi Cổ Tháp của Phật môn đạt được truyền thừa Chúng Sinh Đạo, lúc ấy sáu đạo truyền thừa bày ở trước mặt, phân biệt là Thiên Nhân Đạo, Chúng Sinh Đạo, Tu La Đạo, Ngạ Quỷ Đạo, Địa Ngục Đạo, Yêu Ma Đạo, cảnh giới mấy người bọn hắn đều không cao, còn tưởng rằng truyền thừa Chúng Sinh Đạo là truyền thừa yếu nhất trong sáu đạo, thế nhưng hôm nay cảnh giới tăng lên, mới càng phát hiện ra, có lẽ truyền thừa Chúng Sinh Đạo mới là thần bí nhất, hôm nay Hàn Anh thi triển ra, nhìn như là huyễn thuật bình thường, nhưng hắn không hiểu thấu, hắn từ bên trong cảm thấy một loại nguy cơ thần bí khó lường, tâm thần cũng vô ý thức đề phòng lên!

- Rầm rầm...

Cùng lúc đó hắn cũng thi triển ra Cao Minh thương pháp, khuấy động cửu thiên, vận chuyển thần thông, bay thẳng đến bầu trời đầy ảo ảnh kia.

Hắn bất động thì thôi, khẽ động là Hàn Anh có biến hóa, chỉ thấy ánh mắt Hàn Anh lẫm liệt, sau đó nhảy vào trong tinh không, thân hình giãn ra như một cây cự côn, trường thương trong tay nhoáng lên, bất ngờ đâm về phía Phương Hành với góc độ âm độc xảo trá, dường như đã tìm ra được nhược điểm của Phương Hành, trường thương như Độc Long, bắn thẳng về phía tim Phương Hành!

- Thì ra là thế!

Gần như trong chớp mắt này Phương Hành đã nhìn ra chỗ lợi hại của một thức thần thông này, nên hắn cảm thấy hơi kinh.

Lúc Hàn Anh thi triển ra một thức thần thông kia, bất ngờ giống như đúc với một đạo bên trong ba nghìn đạo thân ảnh vừa rồi hắn huyễn hóa ra, mà đạo thân ảnh đó cũng chính là một đạo có thể uy hiếp được Phương Hành nhất sau khi hắn có động tác, đơn giản mà nói, một thức thần thông này của Hàn Anh, rõ ràng là đã sớm làm xong hết thảy ứng đối với phản ứng của Phương Hành, sau khi Phương Hành có động tác, hoặc là thi triển thần thông, bên trong ba nghìn loại phương pháp ứng đối, luôn luôn có một loại thích hợp dùng để phát hiện, và nhằm vào nhược điểm của Phương Hành!

- Quả thực là không giảng đạo lý...

Phương Hành thầm mắng trong lòng, rồi sau đó điều khiển trường thương nhanh chóng quay ngược trở lại, bàn tay trái giơ lên cao sau đó hung hăng nắm chặt!

- Xoạt!

Theo bàn tay trái hắn nắm lại, mấy chục cây trường thương đang lơ lửng, bỗng nhiên bị hắn dẫn động, gào thét rơi xuống, ngạnh ngạnh sinh sinh hóa thành hơn mười đạo thần quang, tầng tầng lớp lớp ngăn ở trước người Hàn Anh, ngăn cản một thương ác độc của hắn ở bên ngoài, còn thân ảnh Phương Hành thì hóa thành rồng cuốn ra ngoài, một thương kia của Hàn Anh bị phần lớn thương ảnh ngăn đón, nhưng vẫn mãnh mẽ phá vỡ tầng tầng cản trở đâm qua, khoảng cách tới mi tâm Phương Hành chưa đủ một trượng, đối với tu vi bực này của hắn mà nói, đã là hung hiểm tới cực điểm!

- Xem ra ngươi vẫn chưa tu luyện đạo thần thông này đến nơi đến chốn!

Phương Hành cười ha ha, thi triển tinh hoa bên trong Thái Thượng Võ Pháp, vận chuyển thần lực hòa vào cùng một chỗ, sinh sinh trấn áp một mảnh tinh vực!

Hôm nay hắn đã biết, thần thông của Hàn Anh thật sự đáng sợ, căn bản không thể thành thành thật thật đấu pháp cùng tên kia!

Chỉ có thể ỷ vào lực lượng hơn người của hắn quấy rầy tên kia, sau đó làm cho hắn ta không rảnh vận dụng thần thông...

- Không tới nơi tới chốn, chỉ cần ma luyện!

Hàn Anh khám phá ra ý đồ của hắn, nhưng vẫn không sợ hãi, chỉ hoành thương quát khẽ:

- Chúng sinh đều ác, khởi!

Cũng tại thời khắc này, thương ảnh Phương Hành đã đánh tới, kình phong cuồng bạo không biết dẫn động bao nhiêu vẫn thạch ở chung quanh, gào thét thành phong bạo, phô thiên cái địa hướng về chỗ Hàn Anh bắn qua, nhưng vào lúc đó, Hàn Anh cũng ngẩng đầu lên, một mắt một mực âm lãnh, ẩn chứa cuồng bạo chi ý khó nói lên lời, một mắt khác lại như chìm vào giếng cổ sâu không thấy đáy, tỉnh táo đến đáng sợ, hai loại thần sắc hoàn toàn bất đồng này cùng xuất hiện ở trên người của hắn, khiến cho khí tức cả người hắn đều trở nên vô cùng quỷ dị, trường thương đồng thời đâm ra!

- Hưu!

Một đạo thương ảnh nhìn như yếu ớt, nhưng lại quét nát không biết bao nhiêu vẫn thạch, hung hăng đâm về phía mi tâm Phương Hành.

- Hả?

Thời khắc này Phương Hành, còn cho rằng mình bị hoa mắt, hắn rõ ràng thấy sau lưng Hàn Anh, dường như xuất hiện vô số hư ảnh hình người, mỗi một cỗ thân ảnh, đều có một đạo khí tức, lộ ra trí tuệ, lộ ra vẻ điên cuồng, lộ ra lý trí, lộ ra sự kiên nhẫn, mỗi một đạo thân ảnh, đều giống như ẩn chứa một loại linh tính của chúng sinh, hợp lại liền giống như là... Chúng sinh!

Chỉ là liếc nhìn một chút, loáng thoáng chứng kiến ảo ảnh, mơ hồ không rõ, nhưng đối với đối phương mà nói, lại sinh ra ảnh hưởng vô cùng đáng sợ, lúc này hắn không chỉ đấu cùng một mình Hàn Anh, mà là đang chiến đấu với rất nhiều người, đang chém giết cùng chúng sinh...

- Cái này... Cái này, từ nơi nào mà hai tiểu bối kia có được truyền thừa bực này chứ?

Lúc này đám người Lộc Tẩu bên trên tiên thuyền đều đã kích động đến mức râu ria vểnh lên, vừa phấn chấn, vừa lo lắng cho Phương Hành:

- Cái tên Lệ Anh xấu xí kia cũng thôi đi, bản thân hắn đã không giống người thường, bên trong bổn nguyên, ẩn chứa tiềm lực tà tính mà cường đại, nhưng thiếu niên sử dụng trường thương này, thoạt nhìn tư chất chỉ là bình thường, có điều bên trong bình thường lại bất phàm, tính tình ẩn nhẫn, lại ẩn chứa tính bền bỉ khó tả, khiến cho hắn có thể điều khiển chúng sinh chi lực, mà không bị mê loạn tâm chí, thật là đáng sợ...

- Không biết hiện tại Thiên Nguyên đã bị bọn tiểu bối này làm thành bộ dáng gì nữa rồi...

Ngay cả Văn tiên sinh cũng thấp giọng nỉ non:

- Nếu sớm biết Thiên Nguyên sẽ có biến hóa bực này, lúc ấy chúng ta còn cầu Tiên làm gì?

Bọn hắn đã từng là đại nhân vật thế hệ trước của Thiên Nguyên, lúc này thấy Lệ Anh cùng Hàn Anh ra tay, liền bị chấn kinh thật sâu!

Cũng không phải nói thực lực hai người kia chấn kinh bọn hắn, mà từ trên người chúng, thấy được tiềm lực quá kinh khủng...

- Không tệ, không tệ...

Mà ngay cả Phương Hành, cũng bị lực lượng đáng sợ Hàn Anh thể hiện ra làm chấn kinh thoáng một chút, sau đó lại vô cùng vui vẻ, ra sức vung vẩy trường thương, gia trì Thức Giới Chi Lực, vận chuyển võ pháp ở bên trong Thái Thượng Phá Trận Kinh, một thân tiên uy vận chuyển đến cực điểm, mang một người hung ác điên cuồng phát huy ra vô cùng tinh tế, đánh xuống chỗ Hàn Anh, muốn dùng một người ngạnh phá muôn vẻ!

- Kỳ tài Thiên Nguyên nhiều vô số, ta bội phục không nhiều lắm, ngươi tuyệt đối xếp hạng ba!

Oanh! Oanh! Oanh!

Trận chiến tái khởi, nhưng hoàn toàn khác biệt với lúc Phương Hành đấu pháp cùng Lệ Anh, không có va chạm kịch liệt như quỷ khí với Tiên uy, mà nhiều hơn một loại giảng giải triết lý, Hàn Anh một người một thương, ra tay đã có một chút chúng sinh chi ý, còn Phương Hành một người điều khiển mấy chục cây thần thương, lại như một mình khiêu chiến chúng sinh, chúng sinh bất bại, còn Phương Hành thì cuồng bạo khôn cùng, chuyện này khiến cho trận chiến giữa bọn hắn, bắt đầu có loại ý tứ thắng bại khó phân, trừ phi song phương có một người lưu lại hậu thủ, nếu không tuyệt khó phân ra cao thấp!

- Trong khoảng thời gian này bản lĩnh của Hàn lão nhị lại tăng lên, sợ là tiếp tục tiến thêm một bước, chúng ta cũng sẽ không phải là đối thủ của hắn!

- Đúng vậy, ai có thể nghĩ đến trong những người như chúng ta, tư chất của hắn là bình thường nhất, nhưng hôm nay tu vi lại tinh tiến nhanh nhất.

Lúc chiến đấu đang diễn ra ác liệt, chỗ sâu trong Loạn Lưu Hải có hai nữ tử nhẹ nhàng bay vút đến, một hồng một vàng nhạt, lặng yên không một tiếng động đi tới gần, ngưng thần xem cuộc chiến!

Bạn cần đăng nhập để bình luận