Lược Thiên Ký

Chương 1308: Nói bậy

Sau khi tới Tiên cảnh này, Phương Hành liền chưa được nhìn thấy chân diện mục của thế giới này. Nhưng bây giờ trước Thiên Thượng cung, bọn họ đều bay lên Thiên Thượng cung, trong lúc vô tình cúi đầu một cái, không ngờ lại thấy được một màn làm người ta run sợ. Cho dù là hắn cũng bởi vì một cái nhìn này mà cảm thấy sợ hãi gấp bội, nghĩ đến bây giờ còn chưa phải thời điểm vạch mặt nên liền không mắng chửi mà nhanh chóng ngẩng đầu lên, cùng với những người tham gia luận đạo khác vọt tới nơi cách Thiên Thượng cung mười trượng, sau đó mỗi người đều ngồi xếp bằng trong hư không đối mặt nhìn nhau, trong ánh mắt đều là sự căm thù lẫn nhau cùng với sự quyết tâm nhất định phải có được Tiên mệnh.
Trước khi tới đây, bọn họ đều đã được cho biết qua về quy củ. Trình tự đại hội luận đạo chính là tất cả người luận đạo đều phải luận đạo ở giữa không trung. Mỗi khi có người tự thuật ra lý lẽ đại đạo, nhận được ưu ái, Thiên Thượng cung sẽ mở rộng cửa điện ra mời đi vào. Sau đó ở bên trong Thiên Thượng cung, chỉ cần có thể nhận được truyền thừa Tiên mệnh là liền có thể lập tức thành Tiên, còn nếu luyện hóa thất bại thì thay một người khác vào cung.
Đối mặt với các đối thủ, mỗi người lúc này đều ngồi nghiêm chỉnh, đầy mặt là sự nghiêm túc lại chậm chạp không có ai mở lời. Hiển nhiên đều không muốn trở thành mục tiêu đầu Tiên cho mọi người nhắm tới. Chỉ có điều sau một hồi lâu tĩnh tọa rốt cục có một lão giả mặc quái y, tu vi ở Nguyên Anh đỉnh không kiềm chế được nữa, trở thành người đầu Tiên mở miệng, trầm giọng nói:
- Lần đại hội này vốn là luận đạo nhưng chúng ta lại đều chưa đắc đạo, làm sao có thể vọng ngôn được? Chỉ để ý trình bày những gì mình hiểu là được. sư phụ của ta chính là Đại Đức Đạo chủ, tu được Vô Lượng Đạo Hóa công, trong đó, vô lượng và hỗn độn là lực tuyệt diệt tương đối, được gọi là hắc động có thể khống chế được tất cả, nhưng cũng không phải hoàn toàn tịch diệt, ở trong đó cũng có huyền cơ!
Người này vừa mở miệng, mọi người khác cũng nghiêm túc lắng nghe, tìm ra lỗ thủng trong lời nói của hắn để bác bỏ.
Chỉ có điều đã có tư cách tham gia đại hội luận đạo này, tu vi của nam tử kia đương nhiên cũng không yếu, đã tu luyện Vô Lượng Đạo Hóa Công rất thấu triệt. Mặc dù là truyền thừa Đạo gia nhưng lại không bàn mà hợp với lý lẽ của thiên địa. Trước đây người chế ra môn thần công này hẳn là cũng ở trong Vô lượng tuyệt diệt cảm ứng được một loại lý lẽ biến hóa cùng cực nên lúc này mới thành được đạo. Vì vậy căn cơ truyền thừa này liền có lý giải với vô lượng, nam tử tới từ Tiểu Tiên giới kia vừa hay thiện đạo này nên nói cũng rất có đạo lý...
Trong tinh không, tuy Tiểu Tiên giới không nói là vô cùng vô tận, không nói tới số lượng, nhưng nó có khoảng cách gần với Đại Tiên giới hơn so với Thiên Nguyên. Số lượng của Tiểu Tiên giới càng nhiều thì sau đó sẽ càng ít. Như hôm nay, vốn dĩ ở bên cạnh Tiểu Tiên giới đều đã bị thần tộc công phá, thống ngự, nhưng số lượng Tiểu Tiên giới ở trong tinh không lại còn không ít. Mà bây giờ nam tử mới mở miệng này chính là một người tới từ Tiểu Tiên giới có căn cơ không cạn!
- ... Hỗn độn sinh vạn vật, vô lượng nuốt vạn vật, nhưng hỗn độn lại là một sức mạnh hủy diệt lớn nhất trên thế gian, vô lương lại ẩn chứa các loại khả năng có thể giúp người ta ngay lập tức mượn tiền đến bên ngoài ngàn vạn dặm, lại có thể dung nạp vạn giới, tịch diệt thời không, có thể thấy được âm dương bất định, sinh tử cũng khó định, vạn vật trên thế gian cũng không thể có đạo tuyệt đối, người tu hành chúng ta có sự gắn bó khăng khít, cảm ngộ chí lý thiên địa!
Một khi đã mở miệng, miệng lưỡi của tu sĩ kia lưu loát, nói đạo lý rõ ràng...
Nhưng vào lúc này, có một lão giả mặc hắc bào ở bên cạnh cười lạnh một tiếng, nói:
- Sinh linh thần tộc ta vốn sống ở tinh không, không có nhiều đạo lý có thể nói như vậy, nhưng bọn ta tự biết tinh không vũ trụ, biến hóa vô tận, thân là sinh linh chỉ có thể cố gắng cầu sinh, huyết mạch càng phồn thịnh thì có đạo hay không có đạo cũng không quan trọng, nhìn như miệng đầy đạo lý nhưng có bao nhiêu phần là ngươi thực sự cảm ngộ ra? Chẳng qua là nói khoác mà không biết ngượng, vẫn nên ngậm miệng vào!
Tu sĩ lúc trước mở miệng nghe vậy thì nhất thời giận dữ, quát lạnh:
-Đám nô tài như các ngươi cũng dám xỉa ta?
Sinh linh thần tộc sắc mặt cũng đại biến:
- Trước đại đạo, chúng sinh bình đẳng, ngươi lại dám chê ta làm nô?
- Ha ha, hai người các ngươi một người muốn nói, một người cho là không đáng nói, đều là vào tà đạo thì làm sao có thể cảm ngộ được đạo lý?
Bên cạnh cũng có người mở miệng, trực tiếp chỉ trích hai người kia đều sai.
Mà vào lúc này, Phương Hành cùng Ngao Liệt, Lộc Tẩu đều thành thật ngồi xếp bằng ở đó. Thoạt nhìn ba người bọn họ dường như đều tính sẽ làm sau, ai cũng không nóng vội mở miệng, nhưng trên thực tế Phương Hành chỉ mới nghe trong lòng liền có phần mệt mỏi rồi. Không tiếng động nhìn thoáng qua phía nam dường như đang đợi cái gì đó. Đối với đám đang thủy chiến ở đây không có chút hứng thú nào.
Mà lúc này ước chừng đã có năm sáu người gia nhập chuyện luận đạo, thần thương khẩu chiến, thật giả khó phân.
Vào lúc này phía dưới, không biết có bao nhiêu người nghe trận luận đạo này như si như say, khi thì gật đầu mừng như điên, khi thì hèn mọn lắc đầu, tựa như nghe được diệu lý. Nhưng lại có rất ít người chú ý tới, Đại Đức Đạo chủ, Đại Bi Phật chủ, Đại Uy Yêu chủ mặt không chút thay đổi ngẫu nhiên nhìn nhau một cái, không có chút ý hèn mọn nào. Giống như ba vị đại học giả đang nghe mấy tên tiểu nhi nói khoác mà không biết ngượng, cãi vã học vấn cao thâm. Tuy nét mặt giả bộ hăng hái nhưng trên thực tế trong lòng căn bản không cho là đúng...
- Nói mà không làm, không thể nói, không thể nói, không thể nắm lấy, mơ hồ như vậy chỉ vô dụng!
Mọi người cãi nhau nửa ngày rốt cục có một người thúc giục pháp lực cuồn cuộn hét lớn một tiếng, giọng như sấm rền đè hết giọng của những người khác xuống.
Nhưng cũng vào lúc này, trong Thiên Thượng cung đột nhiên vang lên một tiếng keng, giống như tiếng chuông vang lên ngậm đạo uẩn, điều khiển tâm phủ. Cùng lúc đó cửa gỗ của Thiên Thượng cung liền két một tiếng, mở ra. Một tia linh quang từ trên trời giáng xuống, rơi xuống đỉnh đầu của tu sĩ tới từ Tiểu Tiên giới. Trong chốc lát ánh sáng rực rỡ, Tiên nhạc vang lên giống như mở một con đường lên trời, mời gã đi vào.
- Vậy mà hắn lại là người đầu Tiên có cơ hội bước vào Thiên Thượng cung...
Mọi người có mặt luận đạo đều đầy mặt khiếp sợ lại xen lẫn vẻ hâm mộ nhìn về phía tu sĩ Tiểu Tiên giới.
- Ha ha, ha ha, đa tạ thiên đạo đã lọt mắt xanh, cuộc đời của Tạ mỗ không còn gì nuối tiếc...
Tu sĩ Tiểu Tiên giới cũng khiếp sợ một lát, sau đó không nhịn được mà lớn tiếng cuồng tiếu, ôm quyền thi lễ với những người khác, rồi phi thân lên Thiên Thượng cung. Một bước bước vào Thiên Thượng cung. Mà ở phía dưới thì trong nháy mắt đã vạn người quát to, tình cảm quần chúng điên cuồng, thậm chí có vô số người quỳ lạy giơ cao hai tay cầu nguyện cho tu sĩ tới từ Tiểu Tiên giới mới vào, hô to, lệ rơi đầy mặt...
- Không đến mức chứ...
Phương Hành nói thầm trong lòng, trong lòng có chút lười biếng, mắt mang ý lạnh nhìn lên Thiên Thượng cung.
Những người khác cũng đều ngưng thần nhìn lên, nét mặt không khỏi có vẻ lo âu.
Dưới đáy lòng bọn họ thật sự đang lo tu sĩ kia sẽ được truyền thừa Tiên mệnh, cơ hội thành Tiên này sẽ không còn phần mình nữa.
Đối với bọn họ, Tiên mệnh này hoặc là nửa Tiên mệnh, thật sự là hy vọng thành Tiên lớn nhất của cuộc đời họ.
- Y... lý lẽ đại đạo thì ra là lý giải như vậy, cho dù ta chưa được nhưng đã sớm sáng tỏ, tịch tử được rồi...
Đợi một lúc lâu, lại chợt nghe phía Thiên Thượng cung truyền ra tiếng thở dài của tu sĩ kia, sau đó liền yên lặng không tiếng động.
Những người luận đạo khác trong nét mặt đều tỏ ra vui mừng lại hâm mộ. Hâm mộ là vì từ giọng của người kia thì rõ ràng đã chân chính thấy được đại đạo, giải được sự nghi hoặc trong tim. Ở một mức độ nào đó coi như là có được đạo, mà vui thì chính là người nọ rõ ràng chưa được luyện hóa Tiên mệnh, nói cách khác, y vẫn đã thất bại. Như vậy những người còn lại chắc chắn còn có hi vọng.
- Lần này để ta trước đi, ta tu chính là Đông Hoàng Quy Nhất công, là đạo tu hành của Yêu loại, mà ta tuy là thần tộc, kỳ thực thần tộc và Yêu tộc có chỗ khá giống nhau, tu luyện công pháp này chính là giải nỗi nghi hoặc lớn nhất trong lòng ta khi sinh ra trong thiên địa này...
Dường như là ở trong Thiên Thượng cung, khi tiếng thất bại của người đầu Tiên truyền tới đồng thời cũng có người cướp lời mở miệng.
Nghe hắn miệng lưỡi lưu loát, lại rõ ràng cho thấy muốn lấy Đông Hoàng quy Nhất Công làm cơ sở để trình bày đại đạo.
Chỉ là lúc biết được chuyện này, Phương Hành cũng có tâm tư, hắn kiễn nhẫn chờ người khác vào Thiên Thượng cung trước chính là muốn xem sẽ có chuyện gì xảy ra, trong lòng tiện để đo đếm. Bây giờ đã nhận được đáp án của mình dĩ nhiên là không thể bình tĩnh nghe những người này mở miệng nói bậy nói bạ. Thấy sinh linh thần tộc kia đã cướp lời, hắn đột nhiên lại ngắt lời gã
- Nghi hoặc lớn nhất của ngươi là gì?
Sinh linh thần tộc ngẩn ra, hơi có chút kiêng kỵ nhìn Phương Hành một cái:
- Đương nhiên là ta vì sao mà sinh, lại vì sao mà sống...
Gã hiển nhiên đã coi Phương Hành là đại địch!
Trên thực tế, trong mười mấy người luận đạo này đại bộ phận đều coi ba người Phương Hành là đại địch.
Chỉ là Phương Hành rõ ràng không để gã vào mắt, nghe xong lời gã nói thì cười xì, nói:
- Ngươi có thể sinh ra tự nhiên là bởi vì cha ngươi gặp được mẹ ngươi, vấn đề đơn giản như vậy chờ ngươi cưới vợ rồi tự nhiên sẽ biết, làm sao cần phải hỏi làm gì?
Chuyện cực kỳ thô tục này chọc cho sinh linh thần tộc thấy giận dữ:
- Ta ở đây luận đạo nhưng ngươi lại làm nhục ta như vậy là đạo lý gì?
Bên cạnh cũng có người nhân cơ hội làm khó dễ Phương Hành:
- Thô bỉ không chịu được, có tư cách gì ở đây luận đạo?
- Ha ha, sinh linh tới từ Thiên Nguyên xem ra cũng không có mấy tuệ căn...
...
...
Trong sự thảo phạt, Phương Hành vẫn bình tĩnh, vẻ chế nhạo trên gương mặt càng lúc càng dày. Đột nhiên vận pháp lực, giọng nói như sấm đè ép bọn họ xuống, cất cao giọng nói:
- Muốn luận đạo thật, nói là bao dung vạn vật, từng ngọn cây cọng cỏ, một con gà một con chó đều ở trong đạo lý này, mỗi tiếng nói cử chỉ của chúng ta, dù khóc dù cười đều ở đạo lý, đạo lại chẳng phân biệt cao nhã thô tục, phẩm cấp trên dưới, vậy vì sao ngươi có thể dùng lời nói nghe rất đáng gờm nhưng kỳ thật lại như rắm chó không kêu để luận đạo, ta lại không thấy có chút dễ nghe nào?
- Ặc...
Phương Hành bỗng nhiên đàng hoàng nói những lời này, thật đúng là làm cho tất cả mọi người đều trầm mặc.
Một người thoạt nhìn không hề có đạo lý bỗng nhiên lại nói một phen đạo lý lập tức khiến người ta cảm thấy khó có thể phản bác...
Nhưng cũng vào lúc này, chỉ nghe trên đỉnh đầu có một tiếng chuông réo rắt, cửa gỗ của Thiên Thượng cung két một tiếng, mở ra!
- Chuyện này... chuyện này sao có thể chứ?
Người luận đạo với Phương Hành sắc mặt kinh hãi, thậm chí tức giận:
- Làm sao hắn có thể dễ dàng trổ hết tài năng như vậy chứ?
Mà lúc này Phương Hành lại căn bản lười để ý tới bọn họ, chỉ ngẩng đầu lên nhìn về phía linh quang đang phủ xuống đỉnh đầu của mình.
Trong lòng cười nhạt:
- Một đám ngu xuẩn, cũng không nhìn ra được sao? Không phải là các ngươi đang cạnh tranh đạo mà là người ta đang chọn người đó...
Nghĩ như vậy, lại đột nhiên cảm giác được có chút đắc ý:
- Ta ở trong mắt nó nhất định rất đẹp...
Bạn cần đăng nhập để bình luận