Lược Thiên Ký

Chương 1072: Cái giá phải trả để nhận được sự tín nhiệm của Thần tộc


Ở một phía của cốt kiều, Tiết Lệnh Đồ nghĩ ra độc kế muốn ép Phương Hành hiện thân nhưng cũng bỗng nhiên nghe được ở phía xa, trên không của Hồng Hoang Cốt điện giữa một vùng mây đen xì truyền ra tiếng sấm sét làm lòng người run sợ. Bởi vì Kim Giác Lão Vương đã dùng toàn lực cô lập, thêm nữa khoảng cách xa xôi, Tiết Lệnh Đồ không cảm giác được khí tức kiếp vân ngưng tụ phía sau mây đen. Chỉ là khi nghe động tĩnh này lại giống như có một vị cự thần viễn cổ đang đánh sấm sét sau mây. Liên kết với chuyện mình đang làm, y không nhịn được mà nhớ tới một người, trái tim càng chắc chắc, cho dù nét mặt như hắc nham cũng hiện ra nụ cười, sau đó lạnh lùng giơ đao đi tới.

- Ngươi không ra, ta liền giết người, những người này đều là bởi vì ngươi mà đến, ta không tin giết sạch bọn họ mà ngươi còn có thể nhịn được!

Vừa nói y đã đi tới trước mặt mấy nữ đệ tử của Phù Dao cung, xách đao, con mắt hẹp dài lạnh lùng liếc qua một lượt tựa như đang tìm một đối tượng thích hợp để hạ thủ. Người mà ánh mắt y quét đến đều đã ríu rít khóc, dưới uy hiếp sinh tử rốt cục vẫn là thái độ của tiểu nữ nhi, nhưng ở giữa những người này có một cô gái dung nhan xinh đẹp, tướng mạo và phục sức rõ ràng khác biệt với những cô gái khác, chợt giùng giằng kêu lên:

- Tên khốn kiếp, ngươi đừng đụng vào bọn họ, có bản lĩnh trước tới giết ta đi...

- Ha ha, Dao Trì tiểu công chúa, lúc trước ở tiên hội ngươi cao cao tại thượng, Mỗ gia tự ti mặc cảm, chưa dám lên thi lễ, không ngờ lại gặp được ở đây... Không cần phải sốt ruột đâu, khác sẽ đến phiên ngươi, chỉ có điều trước tiên vẫn nên bắt đầu từ bên này đi...

Tiết Lệnh Đồ nhẹ nhàng nở nụ cười, lại nói ra thân phận của Mạc Tiêu Thanh, sau đó cố tình đi qua bên người nàng, túm một vị nữ đệ tử của Phù Dao cung ở bên cạnh, dùng sức kéo lên. Cái cổ như răng ngà, sau đó bị kề đao trong tay y tới trước hầu nàng ta, giống như người phàm chuẩn bị giết gà vậy. Lưỡi đao sắc bén kề vào da thịt trắng nõn nà, sau đó dần ma sát.

- Tên khốn kiếp, ngươi đừng có đụng vào nàng, ngươi tới giết ta đi, ta là người dẫn đầu, ngươi tới giết ta...

Dao Trì tiểu công chúa vội vàng trực nhảy lên, lại bị người ta đè xuống không thể động đậy, nước mắt chảy đầy mặt.

- Thanh nhi tiểu sư cô, không cần phải miễn cưỡng đâu...

Nhưng vị nữ đệ tử của Phù Dao cung kia lại nhẹ nhàng nở nụ cười, vẻ mặt có chút thê lương, thấp giọng nói:

- Từ lúc đi cùng với ngươi tới đây chúng ta cũng đã đánh cược tính mạng rồi, tựa như ba vị tiên cô nói vậy, dựa vào kỹ năng của mấy người chúng ta làm sao có thể cứu người từ trong Hồng Hoang Cốt điện được? Chỉ có điều vẫn không ngờ tới mặt Đại Tư Đồ còn chưa được gặp, chúng ta đã bị người ta tóm lấy rồi... chết, thật ra ta không sợ, chỉ là trước khi chết ta có một vấn đề muốn hiểu rõ, Đại Tư Đồ hắn, thực sự...

Giọng nàng run lên, hơi hơi nhắm hai mắt lại, sau đó dùng hết tất cả khí lực hỏi tiếp:

- Đại Tư Đồ hắn thực sự đã sẵn sàng góp sức cho Thần tộc rồi sao? Chúng ta cam nguyện chịu chết vì hắn, nhưng ta muốn biết, chúng ta liều chết vì hắn có đúng không...

- Không phải... Sẽ không... Hắn chắc chắn... chắc chắn...

Mạc Tiêu Thanh đương nhiên biết suy nghĩ trong lòng vị nữ đệ tử của Phù Dao cung kia. Nàng vốn định tự mình tới cứu Phương Hành, nhưng trong một đám nữ đệ tử của Phù Dao cung lại không thiếu hạng người máu nóng, quả thực cảm thấy chư thế hệ này của Phù Dao cung đối xử với Phương Hành quá mức lạnh lùng, liền quyết ý theo Mạc Tiêu Thanh tới đây cứu người trước. Trên thực tế suy nghĩ một là không muốn Phù Dao cung thật sự mang danh lạnh lùng như vậy, còn nữa, cũng sợ Mạc Tiêu Thanh dưới sự kích động mà nộp mạng vô ích, vì vậy mới đi cùng nàng tới đây. Chỉ là chẳng ai ngờ tới, các nàng một đường cẩn thận từng li từng tí tránh khỏi sự giám sát của Hồng Hoang di chủng, ngầm tiến vào Bình Hoang nguyên, kết quả là một giây không để ý lại bị sinh linh Thần tộc bắt được.

Hiện nay, bỏ mạng ngược lại không phải là chuyện mà các nàng sợ nhất, chỉ là sau khi nghe được cuộc đối thoại của Tiết Lệnh Đồ và Áo Cổ Tiểu Thần Vương thì bắt đầu lo lắng tới lựa chọn của Phương Hành... Các nàng không sợ bỏ mạng, lại không nguyện ý vì một người sắn sàng góp sức cho Thần tộc mà bỏ mạng!

Mạc Tiêu Thanh đương nhiên vô ý thức muốn khuyên nữ đệ tử này một câu, nhưng lúc lời đến bên mép lại có phần khó nói lên lời.

Mình có thể khẳng định Phương Hành sẽ không đầu quân cho Thần tộc sao?

Dù sao Phù Dao cung giống như mới vừa phản bội hắn, dùng mạng của hắn đổi lấy cơ hội để tất cả đệ tử của Phù Dao cung an toàn vượt qua U Thủy. Chuyện làm người ta chê cười bậc này có thể làm dao động tâm tính của hắn, ngược lại nhìn về phía Thần tộc hay không?

Trong khi đang ưu tư, nàng cũng ngẩng đầu nhìn về phía Hồng Hoang Cốt điện.

Mặc dù có tầng tầng mây đen cách trở, nhưng nàng lại khó hiểu như thấy được ánh mắt của Phương Hành phía sau mây đen.

Nhất thời trái tim cũng đau đớn không ngừng...

- Tiểu khốn kiếp, ta không phản bội ngươi đâu, ngươi cũng đừng phản bội nhân tộc có được hay không...

- Dù sao ta cũng vừa cảm thấy làm đạo lữ của ngươi kỳ thực cũng vô cùng tốt...

Nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống, Mạc Tiêu Thanh bỗng nhiên khóc giống như một tiểu cô nương vậy.

- Phương Hành đạo hữu, ngươi đã sẵn sàng góp sức cho Thần tộc, ta sẽ giúp ngươi chặt đứt những dây dưa này, ngươi cần phải cảm tạ ta đó!

Vào lúc này, Tiết Lệnh Đồ mắt thấy mây đen trên bầu trời của Hồng Hoang cốt điện thì lớn tiếng hét, giọng nói truyền vạn dặm, sau đó quơ đao lên.

- Hy vọng... Hắn căn bản không lưu ý đến chuyện bên này...

- Hy vọng... hắn sẽ thuận lợi vượt qua lôi kiếp trước rồi lại nói...

Sắc mặt của Áo Cổ Tiểu Thần Vương cũng tái xanh, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Hồng Hoang Cốt điện.

Chỉ là gã cũng thật không ngờ, hai suy nghĩ của mình đều rơi vào khoảng không.

- Vậy mà lại có hai đạo lôi kiếp đánh xuống liên tiếp, phải làm sao mới ổn đây?

Trên Hồng Hoang Cốt điện, ở một bên bạch cốt tế đàn, Kim Giác Lão Vương đã sớm hoảng sợ tới vẻ mặt vặn vẹo. Tuy lão không phải là tu sĩ nhân tộc, không cần độ kiếp nhưng đối với con đường tu hành của tu sĩ nhân tộc cũng rất tinh tường, thậm chí nhóm lão quái vật độ kiếp của cổ thế gia cùng đạo thống đã từng quen biết, biết độ kiếp gian nan, nhưng lại chưa từng nghe nói tới chuyện lại có hai đạo lôi kiếp đồng thời giáng tới.

Cần biết, độ kiếp là kiếp nạn cùng tạo hóa trên con đường tu hành của nhân tộc, mỗi khi độ một kiếp nguy cơ trùng trùng nhưng cũng có vô cùng nhiều chỗ tốt. Đối với thọ nguyên thì lão tu khô kiệt thọ nguyên một khi vượt qua một đạo lôi kiếp sẽ lập tức có thêm năm trăm năm thọ nguyên. Nhưng thời gian mà mỗi đạo lôi kiếp giáng xuống cũng có thể có quy luật sơ lược, khoảng chừng ba trăm, năm trăm năm. Lão tu độ kiếp như vậy quanh năm bế quan, chính là muốn ở trong kỳ hạn này chuẩn bị để vượt qua lôi kiếp tiếp theo...

Hai đạo lôi kiếp liên tiếp phủ xuống, chưa bao giờ nghe thấy chuyện này!

Nếu như mọi người cũng đều độ kiếp như vậy, tu sĩ độ kiếp trên thế gian sợ rằng sẽ ít đi bảy thành, tất cả đều sẽ phải chết!

Đồng thời ở trong lòng lão cũng không nhịn được mà dâng lên sự lo lắng vô tận.

Tiểu ma đầu lâm nguy rồi...

Lôi kiếp này của hắn vốn là đột ngột tới, là bởi vì trong lúc vô tình có được một quyển pháp môn kích động tới gông cùm xiềng xích tu hành dẫn tới lôi kiếp giáng xuống. Chỉ có điều cũng may hắn có căn cơ thâm hậu, đạo cơ kiên cố ổn định, hơn nữa mình vì bảo toàn mà không tiếc lấy đạo uẩn mấy vạn năm của Hồng Hoang Cốt điện làm hộ pháp cho hắn, lúc này mới dễ dàng vượt qua lôi kiếp dị thường khủng bối đối với người tu hành kia. Nhưng đó cũng chỉ là một đạo mà thôi, đạo lôi kiếp thứ nhất hắn gần như đã tiêu hao hết tất cả căn cơ, bây giờ đạo lôi kiếp thứ hai đột kích, lấy cái gì để độ đây?

Càng không cần phải nói, lúc này ở bên ngoài Hồng Hoang Cốt điện còn có một đám sinh linh Thần tộc ép tới làm Phương Hành phân tâm.

- Chẳng lẽ là ông trời ưu ái cho Thần tộc, đã đến lúc bọn chúng nhất thống thiên hạ rồi sao?

Đến lúc này ngay cả Kim Giác Lão Vương đều vì chuyện nhỏ này mà bắt đầu ngoài nghi với phán đoán khí vận thiên địa trước đây của bản thân mình.

Chỉ có điều suy nghĩ này cũng chỉ thoáng qua rồi lão lại nhanh chóng kiên định tín niệm, đến cảnh giới bậc này, lúc đầu lão cho dù có tâm như bàn thạch căn bản sẽ không tùy tiện làm dao động tâm ý. Chỉ một thoáng ngẩn ngơ lập tức con ngươi lại co lại, quát với Phương Hành:

- Phương Hành tiểu hữu, thu liễm tâm tư lại, toàn lực độ kiếp, lão phu lấy đạo uẩn vạn năm của Hồng Hoang Cốt điện giúp ngươi, hơn nữa lại có đạo hạnh vạn năm của ta, không tin không có cách nào giúp ngươi vượt qua kiếp nạn này, mặc dù ngay cả hai đạo lôi kiếp cùng giáng xuống cũng chưa từng nghe thấy, nhưng thiện đạo sẽ không đẩy người ta vào chỗ chết, chắc chắn ngươi sẽ còn sống!

Nói rồi hai cái đại sí kim sắc giương lên muốn đánh ra pháp lực vô tận nhằm về phía kiếp lôi trên không trung.

- Hiện tại... Làm sao có thể toàn lực độ kiếp?

Làm cho lão dở khóc dở cười lại đành chịu cũng là lúc này Phương Hành lại thấp giọng nở nụ cười:

- Tên khốn kiếp kia đang giết người của ta! Phù Dao cung to như vậy tổng cộng chỉ có mấy người này để ý tới sinh tử của ta, mạo hiểm tới cứu ta, ta làm sao có thể không thèm để ý tới sinh tử của các nàng?

Vừa nói chuyện, hắn vừa đứng lên phóng lên trên không của Hồng Hoang Cốt điện.

- Hồ đồ, ngươi... Ngươi không muốn sống nữa hay sao?

Kim Giác Lão Vương kinh hãi gấp gáp muốn tới ngăn cản nhưng lại bị kiếp lôi ngập trời ngăn trở.

- Phương Hành tiểu hữu, nếu ngươi vừa ra ngoài không nói có thể bị đám sinh linh Thần tộc kia chế trụ hay không, chỉ bằng hành động ngươi không dứt bỏ tình cũ với đạo thống cũng sẽ lộ ra nhược điểm cho những Thần Vương khác. Hồng Hoang Cốt điện ta còn muốn đề cử ngươi thì khó càng thêm khó, nếu thần chủ nổi lên lòng nghi ngờ sẽ càng không thể chọn ngươi đi tìm Phong Thần bảng... nhất định là nên nghĩ lại đi, kế hoạch mà chúng ta quyết định là hy vọng duy nhất giúp nhân tộc cướp được Phong Thần bảng. Nếu ngươi rối loạn trận tuyết há lại không phải việc hai tay dâng Phong Thần bảng cho thần chủ?

Vào giờ khắc này, Kim Giác Lão Vương kinh hoảng cũng chỉ có thể phẫn nộ gầm nhẹ, hy vọng có thể khuyên được Phương Hành hồi tâm chuyển ý.

Lão thậm chí đã có chút hối hận, trước đây chỉ suy tính tới kỹ năng cùng danh tiếng của Phương Hành, thậm chí là sự can đảm thận trọng khi làm việc nhưng lại không ngờ tới thằng nhãi này còn thiếu kiên nhẫn như vậy. Một mưu kế nhỏ của đối phương liền làm cho trận cước của hắn đại loạn.

- Ha ha, ai nói ta muốn hai tay dâng Phong Thần bảng cho thần chủ chứ?

Phương Hành thấp giọng nở nụ cười, thân hình phóng thẳng lên trên không, giọng nói vang vọng xuống dưới.

- Chỉ có cách mặc cho bọn họ giết người của ta thì mới có thể bảo đảm thần chủ không nghi ngờ hay sao?

Trong tiếng cười lớn, hắn đã nghênh đón kiếp lôi phủ xuống từ trên không trung, thân hình đứng trong kiếp lôi thứ hai giáng xuống, bị chấn động tới lảo đảo một cái, nhưng sau đó nhanh chóng chống đỡ được, cứng rắn đốikháng với đạo kiếp lôi này, vọt thẳng tới cốt kiều kia. Ở phía sau hắn, kiếp lôi vô tập lập tức bị hắn hấp dẫn, dời phương hướng, theo hắn di chuyển về phía trước, uy thế cũng càng lúc càng mạnh.

- Buồn cười, đám người ngu xuẩn mới làm như vậy?

Bạn cần đăng nhập để bình luận