Lược Thiên Ký

Chương 1176: Trận chiến cuối cùng khiêu chiến Tịnh Thổ.




Động một chút lại lật bàn không chơi, đây cũng không phải là thói quen tốt!

Hơn nữa có dũng khí xốc cả bàn, để tất cả mọi người không chơi được nữa, lá gan này cũng lớn đến lợi hại!

Bây giờ Phương Hành làm, không biết để bao nhiêu người chấn kinh, tuyệt vọng, oán hận ma đầu kia làm việc quá tuyệt, lại âm thầm khen lá gan của ma đầu kia.

Bây giờ, Tru Tiên Trận đã có ý bỏ chạy, nhưng đám người Thần Tử Dạ tộc lại cách qua xa, không đuổi đến kịp, hai là bọn họ kiêng kị Tru Tiên Trận, thậm chí không dám xa xa phát động thần thông với Phương Hành, sợ hắn dời thần thông của mình đi đánh Tru Tiên Trận, cho nên ở thời khắc nguy nan, tất cả mọi người chỉ có thể thúc thủ vô sách...

- Ai, tất cả mọi người là vì Thần Đình hiệu lực, há có thể căn cứ một lời bất hoà liền hỏng đại kế cuối cùng Thần Chủ?

Ngay lúc này, một thanh âm thở dài nhẹ nhàng vang lên.

Cùng lúc đó, một thân hình nhanh chóng lao ra.

- Cùng Thiên Cửu Biến...

Cùng thân hình này đồng thời vang lên, còn có một thanh âm thật thấp, chỉ thấy một thân hình vọt ra, lại là Cổ Hạc, thần sắc của hắn vẫn cực kỳ bình tĩnh, nhẹ nhàng nhảy đến giữa không trung, nhìn thoáng qua Phương Hành, sau đó nhẹ nhàng bắt pháp quyết, thân hình của hắn biến mất ở giữa không trung, vô thanh vô tức.

- Không tốt!

Nhưng thời khắc này, Phương Hành lại kinh hãi, quay đầu nhìn qua.

Thẳng đến lúc này hắn mới phát hiện, trong hư không, ngoại trừ Hoa Mật Nhi biến ảo ong mật, Sương Thổ tộc trưởng ngưng kết sương khí, Thần Tử Dạ tộc phun ra hắc khí cùng các loại mảnh vỡ thần thông hỗn loạn không chịu nổi, thình lình còn có mấy lông hạc không biết từ đâu bay đến, những lông hạc này nhẹ nhàng, nhìn không ra huyền bí, vừa rồi trong lúc ác chiến, Phương Hành ngay cả bọn nó thổi qua lúc nào cũng không biết, nhưng ở trong sát na này, tất cả tâm thần của hắn đều tập trung vào trên lông hạc.

Quả nhiên, thời điểm ý niệm trong đầu còn chưa chuyển qua, lông hạc đã thay đổi.

Oanh!

Trong đó một lông hạc cháy rừng rực, mà Cổ Hạc lúc đầu còn ở bên ngoài hơn mười dặm, lại đột nhiên hiện thân ở trong ngọn lửa, dáng người thon dài, khí tức viên mãn, căn bản không phải phân thân huyễn ảnh, mà là người thật, là bản thể của hắn, vậy mà thông qua loại phương pháp này, ở trong chớp mắt, lặng yên không tiếng động tới sau lưng Phương Hành, không thể tưởng tượng nổi.

- Lui!

Cổ Hạc đột nhiên hiện thân ở sau lưng Phương Hành, nhấc lên bàn tay, nhẹ nhàng nhấn về phía trước một cái, Thần Tử Dạ tộc bị Phương Hành cưỡng ép di chuyển lực lượng, bị thần thông của hắn trấn áp xuống, không có bay vào trong Tru Tiên Trận, mà tiêu tán biến mất...

Sau đó thân ảnh của hắn lần nữa biến mất.

Lúc này từng mảnh lông hạc, đã phân bố ở rất nhiều vị trí trên không trung, thậm chí có một mảnh đã bay vào trong Tru Tiên Trận.

Mà lúc Cổ Hạc xuất hiện lần nữa, đã ở trong Tru Tiên Trận, ngăn cản gần trăm con ong mật, song chưởng hợp lại, như Đại Phật giáng thế, Phật chưởng vô song, lặng yên không một tiếng động ép qua, Hoa Mật Nhi phân hoá gần trăm con ong mật, vậy mà bị hắn ép thành thịt vụn, sau đó hóa thành khói nhẹ biến mất...

Lực lượng của Tru Tiên Trận trì trệ, sau đó ầm ầm đè ép về phía hắn.

Nhưng Cổ Hạc đã lần nữa bắt thủ ấn, thân ảnh biến mất.

Lần này hắn xuất hiện, rõ ràng là ở trước mặt Phương Hành...

Nói rất dài dòng, kỳ thật nhưng chỉ là điện quang hỏa thạch, hắn đã liên tục biến hóa mấy phương vị, hóa giải tất cả nguy cơ, mà những nguy cơ này, khoảng cách lẫn nhau cũng không gần, thậm chí cách nhau chừng hơn mười dặm, ở giữa còn có Tru Tiên Trận...

- Đây chính là Cùng Thiên Cửu Biến?

- Tất cả lực lượng thiên địa, hóa thân cửu biến của ta...

Thấy Cổ Hạc xuất thủ, ngay cả các Thần Đình Tiểu Thánh cũng sợ ngây người, Thần Tử Dạ tộc nhíu chặt lông mày, hình như không nghĩ tới Cổ Hạc sẽ đúng lúc xuất thủ, hơn nữa có thần uy bực này, bất quá biểu tình khiếp sợ rất nhanh liền biến thành cười lạnh, hình như hơi cảm khái nhẹ nhàng ngâm tụng thánh hào của Cổ Hạc, ngược lại cảm thấy, mình thật là có chút coi thường hắn...

Không hổ là cổ tộc đệ nhất nhân, ngay cả tiên thuật như vậy cũng tu luyện đến cảnh giới này!

Khi còn bé, Cổ Hạc từng ngẫu nhiên gặp được một tiên hạc thân thể tàn phế, nhặt được mấy lông hạc và một quyển cổ thư, về sau chiếu pháp luyện chế, luyện lông hạc thành chín phân thân, lại mượn nhờ chín lông hạc, có thể thi triển một môn Tiên pháp cực kỳ lợi hại, kỳ danh Cùng Thiên Cửu Biến, một lông hạc là một biến, lợi dụng chín lông hạc, Cổ Hạc có thể tùy ý chuyển di thân hình của mình, vừa rồi hắn phát giác cử động của Phương Hành khác thường, vì vậy lặng yên ném lông hạc ra, bố trí ở trong hư không.

Đợi cho hắn phát giác ý đồ chân thực của Phương Hành, liền lập tức xuất thủ.

Người khác không kịp, hơn nữa sợ ném chuột vỡ bình, hắn lại hoàn toàn không có lo lắng phương diện này.

Chỗ lợi hại của Cùng Thiên Cửu Biến là đây, lông hạc ở đâu, hắn tâm niệm vừa động, liền có thể đến!

Hơn nữa dù thân ở trong nguy hiểm, tâm niệm vừa động, cũng có thể đến một vị trí lông hạc khác...

Đây mới là ý nghĩa đạo hiệu của Cổ Hạc ở Thần Đình, thân pháp Cùng Thiên Cửu Biến!

Mà bây giờ, hắn không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã hóa giải nguy cơ lớn nhất trong sân, hắc khí của Thần Tử Dạ tộc đã bị hắn đánh tan, mà hóa thân của Hoa Mật Nhi kinh động đến Tru Tiên Trận, khiến cho thần vật muốn bỏ chạy, cũng đã bị hắn giảo sát, các tu sĩ nhìn Tru Tiên Trận nổi lên gợn sóng, lại hồi phục bình tĩnh, nguy cơ lớn nhất đã giải trừ, sau đó thân hình Cổ Hạc lần nữa biến đổi, xuất hiện ở trước mặt Phương Hành, huy chưởng đánh ra.

- Thông Thiên Tiểu Thánh Quân, thất lễ!

Cổ Hạc nói thật nhỏ, rất khách khí, nhưng một chưởng này đánh tới, lại giống như xé rách nửa bầu trời.

Một tiếng ầm vang, cự lực ngập trời đánh tới.

- Con mẹ ngươi...

Phương Hành hận tê cả da đầu, lại không kịp trốn tránh, ngạnh sanh nhấc chưởng cứng rắn đánh tới.

Oanh!

Một chưởng vỗ tới, tựa như đụng phải thiết tường không thể địch nổi, lại như tiếp nhận một viên lưu tinh từ ngoài cửu thiên rơi xuống, lực lượng của hắn rõ ràng có thể cứng rắn đối kháng Ngưu Ma tộc, nhưng lúc này lại bị Cổ Hạc chấn bay ra ngoài...

Trọn vẹn lui gần trăm trượng, hắn mới ngừng lại được, ngẩng đầu nhìn Cổ Hạc, ánh mắt tràn ngập lửa giận.

Tính sai ah...

Ai nghĩ tới Cổ Hạc lại có bản lĩnh như vậy!

Bất động thanh sắc liền hóa giải kế hoạch của mình, một chưởng này còn cường đại như thế...

Thân pháp như vậy, cũng không tránh khỏi quá quỷ dị đi?

- A... Thông Thiên Tiểu Thánh Quân danh chấn Thiên Nguyên Đại Lục, hôm nay gặp mặt, quả nhiên bất phàm!

Trước mặt Phương Hành, ngoài ba mươi trượng, một lông hạc chậm rãi bay xuống, sau đó dấy lên ánh lửa, trong ngọn lửa, Cổ Hạc ra xuất hiện, nhẹ nhàng nắm lông hạc trong tay, nhưng ánh mắt lại có chút tán thưởng nhìn Phương Hành, chậm rãi nói một câu, nhìn bộ dáng này, cũng không phải trào phúng, mà là quả thật có chút thán phục thực lực của Phương Hành, một chưởng kia của hắn, là định trực tiếp vỗ Phương Hành trở lại bờ vực sâu, sau đó để đám người Thần Tử Dạ tộc quản hắn...

Nhưng không nghĩ tới, ở dưới chưởng lực của mình, Phương Hành chỉ lui trăm trượng liền chống đỡ xuống.

- Tiểu gia ta... ta...

Đối mặt với Cổ Hạc gần trong gang tấc, Phương Hành giống như có chút lực bất tòng tâm, thở dốc một hơi, thậm chí khóe miệng rịn ra tơ máu, tựa như lúc đón một chưởng kia, đã bị thương cực nặng, ngay cả nói chuyện cũng đứt quãng, nhưng hắn còn ráng chống đỡ nói:

- Tiểu gia ta... Ta... Ta lợi hại... Còn con mẹ nó nhiều lắm...

Nói đến cuối cùng, hắn đột nhiên vung vẩy Ma Kiếm đâm về phía trước.

Nào có chút bộ dáng thụ thương, chỉ là muốn thi triển quỷ kế xảo trá mà thôi...

Sưu!

Ma Kiếm kiếm khí lành lạnh, khoảng cách 30 trượng chớp mắt đã đến, hung hăng xoắn về phía Cổ Hạc.

Một kích đột ngột như thế, căn bản là để cho người ta khó lòng phòng bị...

Thế nhưng Cổ Hạc lại giống như đã sớm chuẩn bị, thời điểm Ma Kiếm giảo đến, cũng chỉ nhẹ nhàng bắt pháp ấn.

Ma Kiếm đâm tới, cả người hắn đã biến mất, xuất hiện ở sau lưng Phương Hành, thần sắc vẫn bình tĩnh, nhàn nhạt mở miệng:

- Ta biết! Chỗ lợi hại nhất của ngươi chính là xảo trá, cho nên lúc đứng ở trước mặt ngươi, ta làm sao có thể không chú ý nhiều một chút?

- Khó đối phó ah...

Thân hình Phương Hành giống như chấn động, sau đó từ từ xoay người, thần sắc bình tĩnh nhìn Cổ Hạc.

Tên này thật khó đối phó, thực lực kinh khủng thì cũng thôi đi, lại còn có đầu óc...

Loại người này đáng ghét nhất!

- Thông Thiên Tiểu Thánh Quân, ngươi không phải đối thủ của ta, tránh ra đi, ta đã quy thuận Thần Đình, thì không muốn dính tiên huyết của đồng liêu!

Cổ Hạc cũng hơi nhíu mày, nhìn tinh khí thần của Phương Hành bây giờ, rõ ràng thần hoàn khí túc, xem ra vừa rồi một chưởng kia của mình không có thương tổn căn bản của hắn, mà hắn cũng xác thực không giống như mình tưởng tượng không chịu nổi một kích, như muốn bắt hắn, lại phải phí một phen công phu, hắn không muốn dây dưa liền cau mày nói, cũng là đang nhắc nhở Phương Hành, ta không muốn giết ngươi, nhưng nếu như ngươi lại chấp mê bất ngộ, vì hoàn thành việc lớn của Thần Chủ, ta cũng sẽ không lưu tình...

- Ha ha, ngươi coi tiểu gia sợ ngươi?

Nghe Cổ Hạc nhắc nhở, Phương Hành lại nở nụ cười, trong ánh mắt kẹp lấy ý chê cười:

- Tiểu gia vốn muốn y theo lệ cũ, chọc khắp các tu sĩ Tịnh Thổ, chỉ tiếc bị người đánh gãy, bây giờ vừa vặn nối liền, cùng ngươi phân cái thắng bại đi!

- Tới tới tới, cổ tộc đệ nhất nhân, để tiểu gia ta thử cân lượng của ngươi một chút!

Trong tiếng hô, Ma Kiếm bùng cháy, giống như một con rồng điên, hung hăng lao về phía Cổ Hạc.

...



Bạn cần đăng nhập để bình luận