Lược Thiên Ký

Chương 1050: Ác nhân hữu dụng


- Không sai, là cái này... chính là thứ mà Thần Chủ muốn tìm...

Chính vào lúc Phương Hành đang dựa vào tàn sát sinh linh thần tộc để ngộ đạo, chân chính bắt đầu hiểu được con đường sát phạt của bản thân, lại có một người khác còn kích động hơn hắn, Quỷ Mộc sinh linh của Lạc thần tộc một mực trơ mắt đuổi theo hắn không rời nhìn hắn giết hại tộc nhân của mình ở ngay trước mặt mình, thu gặt từng tính mạng, trong cuồng nộ vô tận, nhưng cũng vì khí cơ biến hóa trên người Phương Hành, xuất hiện chút vẻ kinh hỉ, giống như người trong sa mạc đói khát đan xen, kề cận cái chết phát hiện ra một mỏ vàng vô chủ...

- Cho dù như thế nào đều phải bắt lấy hắn, nếu có thể giao hắn đến trong tay Thần Chủ, ta thậm chí có khả năng được phong làm Thần Vương...

Trong lòng Quỷ Mộc vang lên một âm thanh lớn, khiến cho hắn càng mừng như điên, càng kiên định ý niệm bắt được Phương Hành.

- Lui... rút lui đi...

Vào thời điểm này, hơn bốn trăm sinh linh thần tộc đã bị Phương Hành điên cuồng giết hại, đoạt đi tính mạng của gần một nửa số người, khu vực này đã sớm giết máu chảy thành sông, thần huyết vô tận chảy trên đất, trên đỉnh núi rót thành một dòng suối nhỏ, chảy nhỏ giọt xuống, hội tụ thành sông, cuốn lấy núi đá cỏ cây, cuồn cuộn chảy xuống, tình trạng thê thảm quả thật nhìn thấy mà ghê người, mà sinh linh thần tộc ở đây cho dù chiến nữa, dữ dằn nữa cũng bị cách làm của Phương Hành dọa bể mật, đã có người theo bản năng rút lui.

- Người tự ý lui chết! Hôm nay cho dù trả giá gì, đều phải bắt được ma đầu này!

Phát hiện người dưới tay mình đang có ý hoảng sợ lui tán, Quỷ Mộc đột nhiên cao giọng hét lớn, ra nghiêm lệnh như chém đinh chặt sắt.

Sinh linh thần tộc dưới quản lý của hắn nghe được mệnh lệnh này đều suýt nữa bật khóc, dù sao ở trước mặt ma đầu điên cuồng giết hại kia, bọn họ đều có thể vứt bỏ tính mạng bất cứ lúc nào, nhưng mà thần tộc từ trước đến nay cấp bậc sâm nghiêm, không thể vượt qua, Quỷ Mộc ra nghiêm lệh, vừa nghĩ tới hậu quả trái lệnh, cũng không thể không hạ quyết tâm, ôm ý niệm chắc phải chết lao về phía Phương Hành, trong lòng thống mạ Quỷ Mộc .

Quỷ Mộc vừa ra nghiêm lệnh, vừa tâm tư cũng quay vòng, hắn tự nhiên biết bây giờ gượng chống cũng không phải là biện pháp, ma đầu kia thật sự giả dối, không hề có một chút uy nghiêm của cường giả, rõ ràng mình ở nơi này, nhưng hắn thế mà lại không đến chính diện chiến một trận với mình, ngược lại vọt vào trong đám người, không hề cố kỵ chém giết sinh linh thần tộc yếu hơn hắn, thậm chí còn dựa vào tộc nhân của mình đến ngăn trở công kích của mình, cách nói này, cho dù là đại tiên giới trước kia, hay là đám thần tộc bọn họ mà nói, đều là cực kỳ vô sỉ!

Cố tình phương pháp này lại dùng vô cùng tốt!

Nếu đổi lại là tu sĩ bình thường, sát phạt bốn phía như vậy, pháp lực luôn luôn có một khắc tiêu hao, cũng khó bảo vệ được không bị thương ở trong chém giết hỗn loạn như vậy, bản thân chỉ cần ngoảnh mặt làm thinh, chờ cơ hội một hành động bắt lấy Phương Hành là được, nhưng ma đầu này rõ ràng tu hành một thu đoạn ma đạo, vừa chém giết vừa tu hành, pháp lực lại dường như vô cùng vô tận, hơn nữa theo hắn chém giết sinh linh thần tộc càng nhiều, phòng thủ vây ở bốn phương tám hướng cũng càng ngày càng mỏng, rất có khả năng hắn sẽ giết ra một vị trí, bỏ trốn mất dạng...

Đối với chuyện này, Quỷ Mộc cũng không thể không cấp tốc suy nghĩ ra đối sách.

Hắn phản ứng không chậm, trong lòng nhanh chóng liền có đối sách, nghĩ ra một độc kế, ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn về phía đám tu sĩ nhân tộc đang kinh ngạc đứng trong góc, những người này đều là liên minh hiến bảo với đệ tử Bạch Đế thành, đáng lẽ đều có kết cục bị sinh linh thần tộc tàn sát, lại vì Phương Hành đột nhiên ra tay, triển khai chém giết khủng bố đối với sinh linh thần tộc mà khiến cho bọn họ tạm thời thoát được một mạng, hiện giờ đang hoặc là ngơ ngác đứng ở đó nhìn trận chiến này, hoặc đang cố sức suy nghĩ tìm kiếm phương pháp trốn khỏi nơi này!

- Sâm la cốt ngục!

Quỷ Mộc nghĩ tới một phương pháp này, cười âm hiểm, đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, phát động nên một thân huyết mạch, cũng trong một lúc này, con mắt dựng thẳng mờ mịt ở giữa trán hắn vừa nhìn về phía hư không, ở giữa trời đất lập tức xuất hiện một sương mù màu xám vô tận, từng vòng tràn ngập giữa trời đất, hóa trọn một vùng trời đất thành mơ hồ, rồi sau đó, một cái cốt đuôi thô to phía sau hắn đột nhiên tự động gãy ra, rơi xuống dưới mặt đất, lại giống như hạt giống trực tiếp chui vào dưới đất.

Sau một lúc lâu, dưới sơn mạch và mặt đất cả khu vực này đột nhiên vang lên rung động, từng cốt thụ thô to sinh trưởng lên từ dưới mặt đất, toàn bộ hài cốt của sinh linh Lạc thần tộc trước đó rơi trên mặt đất vào lúc này đều hóa thành một phần của mảnh cốt lâm này, rầm rầm rào rào, chui ra từ mặt đất, đâm thẳng lên chín tầng trời, gắn liền xung quanh một mảnh, che lấp mặt trời, thế mà lại cứng rắn trưởng thành ra một rừng yêu cốt, giống như một bàn tay to mở ra, từ đuôi đến đầu vây khu vực này vào giữa.

- Được, ngươi muốn giết, ta liền tặng người cho ngươi, giết thống khoái!

Theo sâm la cốt ngục vây quanh lấy khu vực này, tiếng gầm của Quỷ Mộc cũng vang lên, theo tiếng kêu, từ trên tất cả cốt thụ đột nhiên đều sinh trưởng ra từng đoạn cốt liên đáng sợ, quét về bốn phía, lại quét tất cả sinh linh của khu vực này về trung tâm, sinh linh này mới vừa thoát khỏi dao mổ của sinh linh thần tộc tránh được tính mạng, nào nghĩ đến tai họa nối gót đến, còn chưa phản ứng kịp, đã thân không theo ý mình, từng đám bay vào vòng chiến của Phương Hành...

- Hả?

Phương Hành đang xoay vũ khí, đại sát đặc sát về phía các sinh linh thần tộc, vô cùng thống khoái, nhưng đột nhiên giữa chừng, ma kiếm trong tay liền hơi ngưng lại, trong một khắc không nỡ chém ra thu về, mà ở dưới kiếm của hắn lại là một tu sĩ nhân tộc, đang kinh hoàng nhìn ma kiếm kiếm phong đang chính diện cách hắn một khoảng cách không đủ một ngón tay, đáy mắt tràn ngập ý tứ cầu xin tha thứ với sợ hãi khó diễn tả bằng lời...

“Vèo vèo.”

Sinh linh thần tộc ở chung quanh cũng không ngốc, ngay trong lúc Phương Hành ngẩn ra, đa xcos vô số thân cốt đao với trường mâu đâm tới.

Phương Hành hoảng hốt nơi đáy lòng, thân hình vội vàng rút lui, khó khăn tránh thoát vài món binh khí này, ánh mắt ngưng trọng.

- Giết đi! Ngươi giết đi!

Quỷ Mộc ở sau lưng lành lạnh cười to, vung cốt liên, quét càng nhiều tu sĩ nhân tộc về phía Phương Hành.

- Ngươi đã muốn giết, vậy tặng người cho ngươi giết, cũng muốn xem ngươi đối xử với tộc nhân mình như thế nào, có phải cũng có thể hạ thủ được không...

Ào ào ào ào...

Từng đám tu sĩ nhân tộc bị hắn quét tới, mà trong những người này, sinh linh thần tộc ẩn hình biệt tích vung cốt đao với trường mâu cũng lao đến, giống như thủy triều, từng cơn sóng ép Phương Hành lui về phía sau...

Mà trên mặt Quỷ Mộc vẫn là nụ cười lành lạnh, ánh mắt nhìn thẳng sang phía Phương Hành đang bị bó tay bó chân.

Đây đúng là quỷ kế của hắn, Phương Hành đã không chịu chính diện chiến một trận với mình, ngược lại bỏ thân phận đi giết hại tộc nhân của mình, như vậy mình cứ quét của tu sĩ của nhân tộc tới, nếu Phương Hành còn định không kiêng nể gì giết hại bốn phía giống như mới vừa rồi, tu sĩ nhân tộc cũng sẽ không thể tránh khỏi bị bỏ mạng ở trong tay hắn, còn nếu như trong lòng hắn có một chút do dự, như vậy xu thế diệt sát không kiêng nể gì mới vừa rồi của hắn sẽ nhận đến nhiều ảnh hưởng, cuối cùng không cách nào thông thuận như thế, liền sẽ cho mình cơ hội tự ra tay!

Kế này quả nhiên hữu hiệu, sát ý như điên dại của Phương Hành đã bắt đầu mất đi, ngược lại bị buộc không thể không lui về phía sau.

“Xoẹt...”

Theo bốn năm tu sĩ nhân tộc bay về phía hắn, một sinh linh thần tộc núp trong những tu sĩ nhân tộc này thậm chí còn nhân cơ hội bổ tới một đao, tuy rằng hắn tránh thoát được yếu hại, nhưng vẫn bị một vết rách ở trên bụng, máu tươi chảy đầm đìa...

- A...

Phương Hành bị thương, biểu cảm cũng trở nên vô cùng âm ngoan, hai mắt vừa chuyển, hung quang bắn ra, liền định vung kiếm chém tới.

- Cứu mạng...

- Đừng mà... đừng mà...

Nhưng đón lấy hắn đã có càng nhiều tu sĩ nhân tộc bị ném lại, khóc lóc nức nở trong không trung, lớn tiếng cầu xin tha thứ.

Ma kiếm Phương Hành sắp vung ra lại đành ngừng lại, bị sinh linh thần tộc kia chạy ra.

- Ha ha, không phải ngươi giết người như ngóe, không hề cố kỵ gì sao?

Quỷ Mộc cười to, càng phát hiện biện pháp này của mình dùng tốt, quét càng nhiều tu sĩ nhân tộc về phía Phương Hành, đồng thời cũng âm thầm hạ lệnh, kêu sinh linh thần tộc ẩn núp trong đó, cắn giết về phía Phương Hành, hắn đã phát hiện, hiệu quả của phương pháp này vượt xa tưởng tượng của mình, có lẽ đều không cần bản thân mình tự ra tay, hơn trăm sinh linh thần tộc còn thừa lại trên khu vực này đã đủ để đánh trọng thương Phương Hành, bản thân chỉ cần trấn áp hắn vào sau cùng, sau dó áp giải đi gặp Thần Chủ, lập được một phần kỳ công cái thế này là được rồi.

- Trước kia không phải chưa từng giết người, sao lại... sao lại không hạ thủ được vậy?

Phương Hành lui về sau từng bước một, thi triển thân pháp chạy đi, trong tay có âm thanh đang rít lên, cảm giác mình xảy ra vấn đề.

Những người này rõ ràng là hạng người đáng chết đều muốn sẵn sàng góp sức cho thần tộc, nếu vào trước kia, mình giết hại bọn họ đại khái sẽ không hề có một chút do dự, nhưng vào lúc này, một đám bọn họ hoảng hốt bay tới, mình lại giống như không cách nào giết hại bọn họ giống như đám sinh linh thần tộc, nhất là không cách nào dùng thủ đoạn ma đạo tu luyện phương pháp thánh nhân, đi thu hoạch tính mạng của bọn họ mà coi như không có chuyện gì...

- Vì sao do dự?

Khi hắn cảm giác cả trái tim đều rơi vào trong vũng bùn, một bóng dáng màu xanh đột nhiên vọt tới trước mặt hắn.

Người khác đều bị Quỷ Mộc ném lại, chỉ có nàng tự mình xông đến, xen lẫn trong đám người, nhằm thẳng tới trước mặt Phương Hành, gắt gao nhíu đôi mày thanh tú lại, đôi mắt trong suốt thấy đáy, nhẹ nhàng rơi tới trước mặt Phương Hành, chính là nữ đệ tử Phù Diêu cung Thanh Dữu, trước đây bởi vì đắc tội Phương Hành, bị hắn chọn ra đi mật báo với Lạc thần tộc, đã xác định sẽ chết.

Vào thời điểm này nàng giống như có phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Phương Hành, thấp giọng quát.

- Ta...

Phương Hành luôn nhanh mồm nhanh miệng vào lúc này thế mà lại có vẻ mồm miệng hơi vụng về.

- Đừng do dự, buông tay đại sát đi, bắt đầu từ ta...

Thanh Dữu bức tới trước, đáy mắt mang theo vẻ dứt khoát:

- Dù sao từ vừa mới bắt đầu ta đã không định còn sống trở về!

- Ta... ta đùa giỡn với ngươi thôi, không muốn thật sự để cho ngươi chết, ta có biện pháp mang ngươi đi...

Phương Hành hơi hoảng loạn trả lời, theo bản năng lui về phía sau một bước.

- Ha ha, thật ra ngươi là người tốt, là một người tốt giống như Thiếu Tư Đồ...

Vào lúc này Thanh Dữu lại buồn bã nở nụ cười, thân hình tiến lên trước, thế mà lại đón lấy ma kiếm của Phương Hành, không tránh không né, ngược lại hai tay chìa về phía trước, cầm lấy chuôi ma kiếm này, rồi sau đó đâm vào ngực mình, một kiếm xuyên tim mà qua...

- Nhưng ngươi nên đi làm một ác nhân, một ác nhân hữu dụng...

Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, buồn bã cười với Phương Hành, không tiếng động mở miệng:

- Xin lỗi, Đại Tư Đồ...


Bạn cần đăng nhập để bình luận