Lược Thiên Ký

Chương 1460: Phù Đồ Thiên Giới ý


Tự dưng rơi vào một thế giới cổ quái như vậy, còn chưa làm rõ rốt cuộc là đang ở đâu, mình đang phải đối mặt với tồn tại gì, không ngờ trực tiếp chọc giận đối phương, gió đen sóng dữ phô thiên cái địa ập tới, tình thế nguy cấp.

- Ê, huynh đệ, chúng ta lại tâm sự nhé.

Phương Hành lúc này cũng không còn biện pháp khác, chỉ có thể hô to.

- Ha ha, ngươi ngay cả bản tôn là ai cũng không biết mà còn đòi nói chuyện à?

Nhưng tồn tại này lại không hề có ý định nói chuyển, càng đẩy tới nhiều gió đen sóng dữ hơn, Phương Hành trong lòng lạnh toát, đang thầm kêu khổ, đã đoán được rằng sau không lâu nữa, cả người mình sẽ bị gió đen sóng dữ xé nát, nhưng cũng đúng lúc này, bỗng nhiên có một đạo thần quang từ sau lưng từ bay tới, trực tiếp phá tan sự bao vây của biển máu, tới trước người Phương Hành, là một đầu khô lâu cực lớn, lấp lánh thần quang phật tính, chính là khô lâu thần cung của hắn bị linh tính nào đó thôi động, chủ động há miệng ra, nuốt hắn vào trong khô lâu thần cung, sau đó đại trận chi lực vận chuyển, bảo hộ hắn ở bên trong.

- Đó là của ta, trả cho ta.

Tồn tại thần bí đó nhìn thấy khô lâu thần cung, cũng kinh hãi, lâp tức càng điên cuồng hơn, hét lên, gió đen sóng dữ càng thêm hung, chỉ có điều lúc này, khô lâu thần cung đã tỏa ra phật quang màu vàng chói mắt, trong nháy mắt bức lui tất cả biển máu, yêu ma, gió đen, quỷ quái đang tới gần, cũng bảo vệ chặt chẽ Phương Hành.

- May quá.

Phương Hành thở phào trong lòng, vội vàng đặt Si Nhi xuống, sau đó tức giận kêu to:

- Tên vương bát đản ngươi không ngờ thực sự muốn lấy mạng ta, con mẹ nó, có bản lĩnh thì hiện thân ra phân cao thấp!

- Ha ha ha ha.

Tồn tại đó điên cuồng dấy lên gió đen sóng dữ trùng kích khô lâu thần cung của Phương Hành, không ngừng lớn tiếng quát mắng, có điều tất cả đều vô dụng. Một lúc sau, hắn mơi bình tĩnh lại một chút, căm hận nói:

- Ngươi muốn gặp ta à? Được, chỉ cần ngươi có thể nói ra thân phận của ta, ta sẽ xuất hiện trước mặt ngươi, nói đi, xem ngươi có linh tính này hay không.

Dứt lời, thanh âm giống như hát mà không phải hát, giống như ca mà không phải ca đó lại vang lên, mang theo một cỗ khí tức thần bí, quanh quẩn trên biển máu:

- Ta không phải người không phải quỷ cũng chẳng phải tiênn, không phải phật không phải ma cũng không phải yêu quái, không có hồn không có phách không có nhục thân, vô tri vô giác vô sinh diệt, nằm ngoài Tam Giới, không vào ngũ hành, vũ trụ mênh mông ta tỉnh trước, tạo hóa hỗn độn do ta sinh, có thể nói ra thân phận của ta, sẽ được thấy ta.

- Chỉ là thằng nhãi con còn chưa sinh ra chứ còn có thể là ai nữa.

Phương Hành giận dữ, hận nhất là kiểu đoán mò này, trực tiếp đáp lại một cách mỉa mai.

- Đáng giận!

Tồn tại đó lại gầm lên, gió đen sóng máu cuồn cuộn vỗ tới.

Phương Hành càng đắc ý, cố ý muốn chọc giận chọc giận.

- Nếu không đoán được chân thân của ta, ngươi vĩnh viễn ở lại đây đi!

- Dù sao bản tôn cũng có thời gian, nhưng ngươi thì lại không có bao nhiêu thời gian!

Dường như tồn tại đó cũng cảm thấy nhàm chán, không ngờ thay đổi chủ ý, thu cờ cất trống, gió êm sóng lặng, mà hắn không ngờ cũng rút đi, chỉ để lại khô lâu thần cung của Phương Hành lặng lẽ bồng bềnh trên biển máu.

- Còn có thể như vậy à?

Phương Hành cũng rất kinh ngạc, yên lặng chờ một lát, phát hiện tồn tại đó dường như đã thực sự thu cờ cất trống rồi.

- Ê rùa con?

- Ê lão tiền bối?

- Không dám mặt là thằng ngu.

Gọi một lúc, tồn tại đó không ngờ vẫn kiềm chế được, không nói tiếng nào, giống như là trực tiếp biến mất vậy.

Phương Hành nhíu mày, nhìn Si Nhi nhục thân đang lạnh dần, thầm nghĩ:

- Cho dù có thể nghịch chuyển sinh tử, vậy cũng phải cách thời gian chết đi càng ngắn càng tốt, càng để lâu, khả năng nghịch chuyển sinh tử càng nhỏ, hiện tại đúng như lời người đó nói, ta đúng là không còn bao nhiêu thời giân. Vậy phải may chóng đoán ra hắn là ai mới được.

Chỉ có điều vấn đề này bắt đầu nghiêm túc nghĩ về vấn đề này, lông mày càng không khỏi nhíu chặt.

Không phải người không phải quỷ cũng chẳng phải tiênn, không phải phật không phải ma cũng không phải yêu quái, không có hồn không có phách không có nhục thân, vô tri vô giác vô sinh diệt, nằm ngoài Tam Giới, không vào ngũ hành, vũ trụ mênh mông ta tỉnh trước, tạo hóa hỗn độn do ta sinh.

Cái này sao nhìn giống như phủ định tất cả khả năng, tựa hồ muốn nói mình vốn là hư vô!

Từ ý nghĩa của mặt chữ mà suy đoán, căn bản không thể đoán được hắn là ai.

Hơn nữa từ việc hắn cứ muốn Phương Hành đoán hắn là ai, mới có thể được nhìn thấy hắn, dường như cũng không phải hắn cố ý làm khó dễ, mà là quả thật như vậy, chính hắn cũng muốn nhìn thấy Phương Hành, hoặc nói muốn muốn Phương Hành nhìn thấy hắn, chỉ có điều, hắn không thể nói ra mình là ai, chỉ có thể bắt Phương Hành đoán, đây giống như có một quy củ quyết định tất cả chân lý, phải tuân thủ.

- Nó hình như là...

Cũng đúng là lúc này, Thái Hư Bảo Bảo lên tiếng.

- Mau nói đi, nó rốt cuộc là thứ gì?

Phương Hành có chút sốt ruột, cau mày hỏi.

- Ta ta không dám nói

Thái Hư Bảo Bảo vẻ mặt do dự nói:

- Nếu ta nói ra, ta sẽ nhìn thấy hắn, nhưng ngươi lại vẫn không thấy được, vậy không có sự bảo vệ của ngươi, cho nên chỉ có thể là ngươi nói ra, sau đó ta mới có thể nói ra theo ngươi.

- Cổ quái vậy à?

Phương Hành nghe thấy vậy lại nhíu chặt mặt, Thái Hư Bảo Bảo là khí linh, quả thật có khả năng cảm ứng được một số thứ.

- Vậy thì ta phải đoán rồi.

Phương Hành trầm ngâm mấy phút, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc, hắn bình thường lười động não, nhưng không phải là ngu thật, lúc này nghiêm túc suy nghĩ, các loại manh mối lập tức hội tụ trong lòng, khiến trong đầu hắn dần dần bắt đầu có một đáp án, vẻ mặt lại vô cùng khiếp sợ:

- Biển máu này có chút tương tự với thức giới lúc sơ khai của ta, mà tồn tại đó, ở bên trong biển máu này cũng có bản lĩnh giống như ta ở thức giới, không chỗ nào không có, không có gì không thể điều khiển, thiên địa lấy ta làm trung tâm.

- Lúc ban đầu khi tới thế giới này, suýt nữa bị hắn xé rách, sau đó nhờ vào Phật môn niệm lực mới bảo vệ được bản thân.

- Lực lượng của hắn không ngờ giống như là không chỗ nào không có, cũng không thể chống đỡ, thần thông pháp tắc ở trước mặt hắn hết thảy đều không có hiệu quả, nhục thân mạnh mẽ ở trước mặt hắn cũng mỏng manh như tờ giấy, nhưng loại Phật môn niệm lực này lại vừa hay có thể cản được hắn, khô lâu thần cung cũng có thể cản hắn, mà hai loại lực lượng này một loại là nguyện lực của tín đồ Phật môn, một loại là bởi vì được phù đại trận gia trì.

- Mà hai loại lực lượng này, một loại là tướng khắc với nó, một loại lại đồng nguyện với nó.

- Còn nữa, khi ta mới vào một phương thế giới này, cảm giác đuổi theo không buông muốn hại ta.

Sắc mặt lạnh dần, Phương Hành đoán được một loại khả năng, chỉ theo bản năngcảm thấy có chút quá khoa trương.

- Sư phó, ngươi không phải cũng đoán được rồi cứ?

Thái Hư Bảo Bảo nhỏ giọng hỏi.

Phương Hành gật đầu, thấp giọng nói:

- Nếu sớm biết là thứ này, vừa rồi ta quả thật là không dám nói đùa với nó.

hai thầy trò nhìn nhau một lúc, tâm tư cũng dần dần xác định.

- Cho dù là hắn thì sao.

- Do sánh với ta, hắn chỉ có thể xem như là lão nhị thôi.

Phương Hành quay đầu nhìn về phía biển máu, hít sâu một hơi, cao giọng hét lớn.

- Hiện thân đi, phù!

Mà Thái Hư Bảo Bảo thì nhỏ giọng nói khẽ:

- Trời ạ.

Một câu thoạt nhìn thì không có gì thần kỳ, nhưng sau khi vang lên trên biển máu, lại đột nhiên dẫn phát sóng dữ ngập trời, gió cuốn mây tan, thiên địa biến sắc, sâu trong biển máu có một thanh âm phá lên cười, tiếng cười càng lúc càng vang, khắp cả thiên địa không ngờ đều là thanh âm của nó, sau đó, biển máu bắt đầu tách ra hai bên, giống như vén rèm, từng chút để lộ ra chân tướng, mà thanh âm của tồn tại kia cũng đồng thời vang lên:

- Hay hay, ngươi quả nhiên có thể đoán được ta là ai!

Phương Hành vẻ mặt ngưng trọng, biết mình đã đoán đúng.

Hắn cũng cuối cùng biết được mình là một mực cảm ứng tới ai.

Phù thiên ý!

Trên thực tế, đáp án này cũng không khó đoán, khó là khó cho dù đoán được, Phương Hành cũng không dám quá chắc chắc.

Trừ phù thiên ý, còn có ai có thể ở Thiên Tuyệt chi địa này?

Trừ phù thiên ý, còn có lửa giận của ai có thể trực tiếp dẫn phát thiên tượng biến ảo?

Trừ phù thiên ý, lại có ai có thể nhảy ra khỏi Tam Giới, không ở trong ngũ hành?

Hoặc là nói, trừ phù thiên ý, còn ai có thể phớt lờ thần thông tu vi của Phương Hành, trực tiếp uy hiếp hắn?

Nó vốn là thiên đạo, tất cả lực lượng đều bắt nguyền từ nó!

Mà lực lượng duy nhất có thể chống đỡ được thiên đạo, chính là nguyện lực nhân gian.

Loại nguyện lực này, Phương Hành sở dĩ không thể luyện hóa, bởi vì nó vốn không phải là của hắn, đó là nguyện lực sau khi độ hóa oan nghiệt, sinh linh nhân gian hồi quy, được người trong Phật môn gọi là nguyện lực, được đạo gia gọi là"Hương hỏa", lực lượng đó sẽ che chở Phương Hành, lại không bị Phương Hành luyện hóa, hơn nữa không chỉ Phương Hành không thể luyện hóa, ngay cả thiên ý cũng không thể luyện hóa loại lực lượng này, chỉ có thể ma diệt mà thôi!

Về phần phù đại trận vì sao ngược lại có thể chống đỡ được lực lượng của hắn, đó là một suy đoán trong lòng Phương Hành.

Biển máu tách ra, liền để lộ một đại địa kỳ dị, vị trí khô lâu thần cung của Phương Hành không thay đổi, nhưng tất cả chung quanh giống như là tới gần hắn cực nhanh, sau đó ở trước mặt Phương Hành, xuất hiện một tiểu đảo quỷ dị, chuẩn xác mà nói, không phải tiểu đảo, mà là một gốc thực vật lạ, cắm rễ sâu vào trong biển máu, thân cây vặn vẹo, bên trên lại có một văn tự trải rộng khắp thân cây, cành khô như kiếm, đâm lên thương khung, trên gốc đại thụ ngay cả một chiếc lá cũng không có, chỉ là ở trên ngọn cây, mọc ra mấy quả khô quắt, tạo cho người ta một loại cảm giác tịch diệt xa xăm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận