Lược Thiên Ký

Chương 1407: Thêm mấy đồng


Bất luận là tại Thiên Nguyên hay là Thanh Huyền Thiên Giới, vàng đều là kim loại hiếm, cũng là một loại tiền tệ. Mà Phương Hành sử dụng hạt kim châu lại không phải là kim châu bình thường, cái đó là Tiên Kim lúc trước Thần Chủ đưa cho hắn, bị hắn sử dụng còn lại, lấy tay cắt đứt từng cái, sau đó vo viên thành quả cầu nhỏ, mỗi cái chừng một lạng?? Loại Tiên Kim này có tác dụng lớn khi xuyên qua tinh không, gắn vào bên trong Thần cung, có thể ngăn cách linh khí xói mòn, cũng có thể chống lại cái lạnh trong tinh không, thậm chí còn có thể dùng để luyện đan, bởi vậy cho dù là phàm tục cũng rất thích Tiên Kim này. Lão tộc trưởng đã trải việc đời, biết loại kim châu này mang tới trong thành của Thanh Ngô châu, một hạt liền có thể đổi lấy mười con trâu, đây chính là một khoản lớn, nói không dễ nghe, một viên như thế liền đủ cho người trong thôn ăn dùng hơn nửa năm...
Lão tộc trưởng cũng nhìn ra Phương Hành không thể tiếp tục ở lại trong thôn, liền mượn cớ đe doạ lấy ít tiền, trong lòng nghĩ Phương Hành không chắc có thể đáp ứng, dù sao nhiều nữ tử và hài tử bị đánh như vậy, bồi thường cho tất cả mọi người thì phải mất bao nhiêu tiền...
Chỉ có điều không bồi thường thì khẳng định không được, dù sao nhiều người vây quanh như vậy, muốn không bỏ tiền ra sao?Buồn cười!
Tối đa cũng chính là tính rẻ cho hắn một chút, một nhà cầm một viên kim châu là được...
Chỉ có điều chuyện ngoài ý muốn chính là lão đã chuẩn bị tốt sẽ trả giá, lại không có nghĩ tới Phương Hành lập tức đáp ứng, sau đó bàn tay cũng không biết sờ ở đâu ra một vốc hạt kim châu, sợ không dưới mấy trăm hạt sáng lên ở trước mặt lão, sau đó liền đổ ra ngoài, chỉ nghe những tiếng tinh tinh không ngừng vang bên tai. Lão tộc trưởng kinh hãi, cả người đều bối rối, trong lòng không ngừng suy nghĩ, vừa ồi thần tài này ném một vốc như vậy là bao nhiêu con trâu chứ?
Những người khác đều lạnh ngắt như tờ, thậm chí có người đã vội vàng thả cái cuốc trong tay xuống, không dám để cho Phương Hành nhìn thấy...
Lão tộc trưởng càng sửng sốt, không biết tiếp theo nên nói cái gì.- Lúc này đủ rồi chứ?
Phương Hành cười tủm tỉm, mở miệng trước, sau đó xoa nhẹ đầu cô gái nhỏ bị mù đầu rồi cười lạnh nói:

- Nể tình mấy ngày nay các ngươi tìm cho ta không ít rùa hoang, ta liền cho các ngươi số vàng này, cũng coi như tha cho các ngươi một lần, hôm nay ta liền muốn mang theo nhóc mù lòa đi. Các ngươi nhìn rõ ràng gương mặt nhỏ nhắn của nàng cho ta. Lần sau gặp lại, nàng sẽ là người các ngươi muốn nịnh bợ cũng không nổi đâu...
Hắn nói dứt lời liền ôm cô gái nhỏ bị mù đứng dậy, liền muốn rời khỏi đó.
- Ai... Ai...
Lão tộc trưởng cũng không dám nói gì, liên tục gật đầu.- Hắn muốn dẫn cô gái nhỏ bị mù rời đi sao?Người trong bộ lạc nghe vậy liền giật mình, cảm giác có chút ngoài ý muốn, bên trong có một nam tử đầu đau nhức, vóc dáng gầy yếu lại trực tiếp nhảy dựng lên:

- Không được! Không được! Hắn muốn dẫn nhóc mù lòa rời đi, như vậy sao được? Đây chính là người do bộ lạc chúng ta nuôi lớn, dựa vào cái gì mà hắn nói mang đi liền mang đi? Lão tộc trưởng, lần trước ta đã nói với ngươi, lúc đó ngươi cũng đồng ý rồi, chờ nàng trưởng thành sẽ phải làm nàng dâu của ta. Ta đã cho ngươi con lợn rừng kia, ngươi cũng không thể quỵt nợ được. Bây giờ ta thấy nàng cũng đủ lớn rồi...Người trong thôn vừa mới yên tĩnh đã ầm ĩ, tranh nhau kêu lên.Hổ bà nương vừa mới yên tĩnh cũng hô theo:

- Đúng, đúng, Hồ Nhị chốc đầu nói rất đúng, Thẩm nhi hôm nay ngươi đứng ở bên này, nhóc mù lòa làm gì cũng là do bộ lạc chúng ta nuôi sống lớn, sao có thể vô duyên vô cớ tiện nghi cho người ngoài chứ? Không nói để nàng làm nàng dâu của Hồ Nhị chốc đầu, coi như nuôi mấy ngày, lớn bán cho trong lâu của Thanh Ngô châu, vậy cũng có thể bán được không ít bạc đấy! Ngươi tưởng nói một câu là mang đi sao, làm gì có chuyện tốt như vậy được. Lấy tiền! Lấy tiền ra! Ta thấy, dáng vẻ của nhóc mù lòa xinh xắn, ít hơn một trăm hạt kim châu thì đừng mong mang đi!Nàng ta vừa nói, còn nhìn Phương Hành với ánh mắt hả giận, rất là đắc ý.
- Ta... Ta không muốn... Không muốn...Cô gái nhỏ bị mù nghe được những lời này thì thật sự bị dọa sợ rồi, đã không phải là nỗi sợ khi bị đám tiểu tử bắt nạt nữa mà là trong lòng run rẩy, ôm chặt lấy cánh tay của Phương Hành, cái đầu nhỏ không ngừng lắc, tay nắm chặt tới mức đã trắng bệch ra, trong đôi mắt vô thần không ngừng có nước mắt ào ào chảy xuống, làm ướt cả vạt áo trước ngực của Phương Hành...Mà vào lúc này, Phương Hành cũng im lặng lạ thường, không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn về phía lão tộc trưởng.- Câm miệng! Câm miệng hết cho ta!Lão tộc trưởng cũng vừa vội vừa giận, quát mắng vài tiếng sát tiếng của những người khác và giáo huấn:

- Bộ lạc Cự Thạch chúng ta đời đời là những gia đình lương thiện, Tiểu Hà Nữ cũng là một người trong bộ lạc chúng ta, khi tế tổ còn muốn nàng đến đánh đàn đấy. Cũng bởi vì vậy trong bộ lạc chúng ta khi tế tổ mới có nhạc lễ, mấy bộ lạc xung quanh có ai không hâm mộ chúng ta? Tổ tông nghe cao hứng cũng sẽ phù hộ cho chúng ta đấy, làm gì có đạo lý bán người vào trong lâu? Hổ bà nương lần sau ngươi dám lại nói lời này, lão già ta không xé miệng của ngươi...- Ấy da da, ông trời ơi, ngươi trực tiếp giáng sét xuống đánh chết đám khốn kiếp này đi. Ta là suy nghĩ cho bộ lạc, đưa ra ý kiến còn bị mắng, mọi người đều bắt nạt nhà trước đúng không? Chờ ta bảo mười người ca ca của ta tới đánh cho các người đều ị ra shit...- Mười người ca ca của ngươi có ngang ngược mấy cũng là người bên ngoài thôn, đừng cũng việc gì cũng gọi bọn họ chạy tới đánh nhau!Khóe mắt lão tộc trưởng giật giật, nhảy dựng lên mắng Hổ bà nương im miệng.- Nói vậy còn được...Phương Hành nghe lão tộc trưởng nói vậy, sắc mặt có chút dễ nhìn hơn, vừa rồi suýt nữa hắn đã phát ra sát khíd dấy.Chỉ có điều sắc mặt hắn rất nhanh lại biến đổi. Lão tộc trưởng mắng Hổ bà nương xong lại cười nhìn hắn nói:

- Phương tiên sinh chê cười rồi. Hổ bà nương kia miệng nát, lời gì cũng dám nói, khó trách bị đánh, bắt gia đình lương thiện đi bán vào trong lâu, làm sao có thể như vậy được! Chỉ có điều Phương tiên sinh muốn dẫn Tiểu Hà Nữ đi thì đúng là không thích hợp, tiểu nha đầu này đã ở trong bộ lạc chúng ta ba bốn năm, dù thế nào cũng là do lão hủ nhìn nàng lớn lên, một là không nỡ, hai là nàng đã đính hôn cùng người ta...- Đính hôn?Mặt Phương Hành chợt lạnh, khẽ hỏi:

- Cùng ai?- Liền là Nhị tiểu tử của Hồ gia...Lão tộc trưởng than thở, kéo Hồ Nhị chốc đầu bên cạnh qua, cười nói với Phương Hành:

- Nhị tiểu tử này do ta nhìn từ nhỏ tới lớn, làm người trung thực, làm việc cũng dốc sức, chỉ là bị ghẻ nên không có lấy được nàng dâu, cái này dù sao cũng không phải là chuyện lớn. Lần trước hắn cầu xin ta gả Tiểu Hà Nữ cho hắn, ta cũng đã nhận lời rồi, tính đầu năm nay sẽ đưa nàng qua cửa...- Ai, ai, hắc hắc, không cần chờ, hôm nay liền đón tới nhà ta đi, ở cùng nam nhân khác cũng không phải là chuyện...Hồ Nhị chốc đầu kia nhếch miệng cười, cong người lộ vẻ nịnh nọt Phương Hành.- Không muốn... Không muốn... Ta...Cô gái nhỏ bị mù rõ ràng đã bị dọa cho sợ hãi. Xem ra trước đó nàng cũng không biết, lúc này nghe xong thì cả người đều bối rối.- Ngươi dựa vào cái gì có thể làm chủ điều này?Phương Hành xoa nhẹ đầu của cô gái nhỏ bị mù vài lần, nhìn về phía lão tộc trưởng với vẻ không tốt.- Cái này... Nàng là do ta giữ lại a, nếu không phải ta làm chủ chia thức ăn cho nàng, nàng đã sớm chết đói rồi...Lão tộc trưởng hình như có dự định khác nên sau khi giải thích một câu, trong đôi mắt già nua lộ ra mấy phần khôn khéo, cười theo nói:

- Nếu ngài thật thích giữ nàng ở bên cạnh hầu hạ, ta liền khuyên nhủ Hồ Nhị chốc đầu, không tính tới việc hôn nhân này cũng được, chỉ có điều dù sao đây là nàng dâu chưa qua cửa của hắn, cũng không thể để ngài dẫn đi như thế được. Theo ta thấy, nếu không ngài lại cho Hồ Nhị chốc đầu lấy được một nương tử?- Không muốn, ta chỉ muốn nàng, không muốn nương tử khác...Hồ Nhị chốc đầu nghe vậy lại kêu la, giơ tay chỉ vào cô gái nhỏ bị mù, thái độ vô cùng kiên định.Phương Hành lạnh lùng nhìn hắn làm hắn sợ hãi, cúi đầu, nhưng rất nhanh lại có người thúc vào eo hắn một cái, hắn cũng kịp phản ứng lại, biết đây chính là cơ hội tốt của mình, liền ưỡn ngực lên, thậm chí trong ánh mắt còn lộ ra sự hung hãn mà bình thường tuyệt đối không dám có, cứng cổ, trừng mắt nhìn Phương Hành, nói:

- Ngươi nhìn ta làm gì? Lúc trước lão tộc trưởng thu ta một đầu heo, nhận lời ta, đây chính là nương tử của ta, nói chọc trời thì đây cũng có lý...Bên cạnh có người hát đệm, cười vang kêu lên:

- Đúng vậy, nếu không phải Tiểu Hà Nữ quá yếu, lão tộc trưởng sợ nàng bị con lừa Hồ Nhị chốc đầu giày vò chết rồi, ba năm trước đây đã phải qua cửa, sao có thể đến phiên khách nhân ngươi...- Hồ Nhị chốc đầu đừng sợ, có người muốn đoạt nương tử của ngươi thì cứ nói với thẩm, ta bảo mười ca ca của ta đến...Hổ bà nương chỉ e thiên hạ bất loạn, chống nạnh kêu lên, hung hãn chỉ vào cô gái nhỏ bị mù:

- Coi như khách nhân này muốn dẫn đi, vậy không thể trực tiếp dẫn đi được. Nếu ngươi là nam tử hán lại lập tức kéo tiểu hồ ly lẳng lơ này vào phòng làm trước rồi nói sau. Bán nương tử không mất mặt, nhưng lão nương chưa thấy qua ai bán nương tử còn nguyên xi, Hồ Nhị chốc đầu ngươi nói mình có phải không an thịt ba năm quá thua thiệt hay không?- Đúng... Đúng...Hồ Nhị chốc đầu có đám người làm chỗ dựa nên cũng cios dũng khí lớn hơn mấy phần, đôi mắt không ngừng nhìn trên người cô gái nhỏ bị mù, cũng không biết hắn nghĩ tới điều gì mà hầu kết giật giật, nuốt nước bọt không ngừng, ánh mắt rất nóng bỏng...- Im miệng, đều im miệng hết...Lão tộc trưởng thấy sắc mặt Phương Hành đã vô cùng khó coi liền quay đầu quát vài câu, sau đó quay đầu về phía Phương Hành cúi đầu khom lưng nói:

- Cái này, người dân trong thôn không biết nói chuyện, khách nhân đừng trách, nhưng lão hủ nói thật, Tiểu Hà Nữ dù sao cũng là...- Ha ha, không cần nói, ta cảm thấy thật thú vị...Phương Hành xoa đầu cô gái nhỏ bị mù lúc này đã bị bị dọa tới run rẩy, đưa tay cắt ngang lời bọn họ nói, ánh mắt lúc này đã vô cùng thâm trầm, có cảm xúc không thể biết được. Hắn lại rút từ trong ngực ra một nắm hạt đậu vàng, còn nhiều hơn nắm trước, trực tiếp nắm lấy lão tộc trưởng cùng Hồ Nhị chốc đầu đang nhìn tới trợn cả mắt lên, sau đó hắn trực tiếp nhét vốc hạt đậu màu vàng này vào trong ngực của lão tộc trưởng.- Ai, ai, đủ rồi, đủ...Lão tộc trưởng mừng rỡ, đá Hồ Nhị chốc đầu bên cạnh một cái, chuẩn bị hành lễ nói chuyện với Phương Hành...Thế lão còn chưa kịp nói gì, Phương Hành đột nhiên đưa tay, tát một cái.Một tát này đánh chính là lão tộc trưởng, lão đầu đang cố gắng nặn ra nụ cười liền bị một tát này đánh bay ra ngoài, ngã đập vào ddasdm nam tử khiến bọn họ ngã theo, bay ra tới hơn mười trượng thì nằm trên mặt đất không thấy có chút động tĩnh gì.- Dù sao tiền đều đã cho, vậy dứt khoát đưa thêm mấy đồng đi...Tất cả hoàn toàn đờ đẫn, im lặng, Phương Hành chậm rãi mở miệng, giọng nói trầm thấp, ánh mắt hung tàn, nhìn xung quanh...

Bạn cần đăng nhập để bình luận