Lược Thiên Ký

Chương 1611: Tới rồi


- Lão Văn, ngươi đi hỏi giúp ta một chuyện, Thất Muội Hỏa Đảm, Thập Thế Phượng Hoàng Linh, Vong Chân Thảo, mấy loại linh dược này ở đâu có.

Phát giác ra mình rất nghèo, Phương Hành liền bắt đầu khởi động tâm tư, chuyện đầu tiên đương nhiên chính là tìm hiểu các loại tin tức. Dù sao, tuy hắn khoác lớp danh tiếng là Đế Tử nhưng trên thực tế lại là một tu sĩ Thiên Nguyên không hơn không kém. Đối với các loại tư nguyên tỏng Tiên giới này không hiểu được nhiều. Đừng nói là có được, ngay cả ở đâu có cũng không biết. Cũng chỉ có thể sắp xếp cho người đi tìm hiểu mới có thể đưa ra quyết định được.

Mà hắn bây giờ bảo Văn tiên sinh đi thăm dò chính là bốn loại tài nguyên cần để tu luyện một tế pháp bên trong Tổ Vu thập nhị tế pháp. Ngoại trừ ba loại tài nguyên Thất Muội Hỏa Đảm ra, lại có cả Đế Lưu tương thì chính là Tứ Muội chủ dược quan trọng nhất. Dĩ nhiên, ngoại trừ Tứ Muội chủ dược này ra còn cần hơn mười loại linh dược khác, chỉ có điều những linh dược đó hoặc đắt, hoặc rẻ, hoặc số lượng không cần nhiều. Tóm lại là phụ dược, thứ nhất có thể mua được, thứ hai có thể thay thế, duy của có Tứ Muội chủ dược này lại vô cùng hiếm thấy, không thể thay thế hay giảm bớt được. Vì vậy chỉ có thể bảo Văn tiên sinh trước tiên nghĩ cách đi tìm hiểu, tối hiểu biết được ở đâu có mới có thể nghĩ biện pháp hạ thủ được...

- Thất Muội Hỏa Đảm?

Văn tiên sinh nghe xong đầu tiên là ngẩn ra, nói:

- Thất Muội Hỏa Đảm này có phải là tiên dược ngộ đạo của Thất Muội Thiên không? Đồn rằng đó là hỏa tinh mà Thất Muội Thiên địa ngao luyện mấy triệu năm mới có thể sinh ra, dùng một phần liền ít đi một phần, thiên địa khác cũng không có...

- Thất Muội Thiên?

Phương Hành nghe xong lại ngẩn ra:

- Là đám Thất Muội Thiên bị chúng ta làm thịt kia sao?

Văn tiên sinh gật đầu, nói:

- Chính là Thất Muội Thiên đó!

Vẻ mặt của Phương Hành hơi kinh ngạc:

- Làm sao ngươi biết?

Văn tiên sinh lại nở nụ cười, nói:

- Từ sau khi đánh tới Tiên giới, lão phu giống như trẻ con lạc vào triều đình, trái tim không nắm chắc, không có nhiều việc có thể làm, tốt xấu gì có thể xem rất nhiều điểm tạ, liền một hơi đọc hết cả đạo điển có thể tìm được, đương nhiên cũng có thêm vài phần lý giải đối với Tam Thập Tam Thiên này. Không riêng gì Thất Muội Hỏa Đảm, ngay cả Thập Thế Phượng Hoàng Linh ta cũng biết ở đâu có, Cửu Lĩnh Phương Hoàng Thiên có lời đồn có một lão Phượng Hoàng niết bàn cửu thế, nó cần Cổ Phượng Linh, hẳn là Thập Thế Phượng Hoàng Linh mà ngươi vừa nói...

- Rõ ràng là Cửu Thế Phượng Hoàng...

Phương Hành lẩm bẩm một câu rồi lại vội vàng hỏi:

- Vậy Vong Chân Thảo?

Văn tiên sinh nhíu mày một cái, nói:

- Cái này lại chưa từng nghe nói tới, còn phải nghĩ cách đi tìm hiểu.

Phương Hành gật đầu nói:

- Đúng, đúng, nhanh đi đi, mặt khác, ba mươi sáu loại phụ dược cũng chuẩn bị tốt cho ta!

Nói rồi truyền một luồng thần niệm vào trong ngọc giản, đưa cho Văn tiên sinh.

- Đạo chủ yên tâm, ta sẽ tự mình đi tra tìm cổ tạ, còn các loại tin tức sẽ có Tuyết Ưng Tiên tướng tìm hiểu.

Văn tiên sinh trịnh trọng nhận lấy ngọc giản cúi đầu nhìn lướt qua rồi cười nói.

Phương Hành ngẩn ra:

- Tuyết Ưng Tiên tướng là ai?

Văn tiên sinh:

- ... Ặc... chính là vị Bán Tiệt đạo hữu kia...

Phương Hành bĩu môi một cái:

- Thật khó nghe, vẫn nên gọi Bán Tiệt đi!

Văn tiên sinh cười khổ một tiếng, xoay người đi.

- Chọn thủ hạ làm việc đúng đắn thật đúng là nhanh nhẹn nhẹ nhõm nhiều...

Phương Hành thầm nghĩ rồi lại thở dài một hơi, hắn lại thích cướp đồ, cũng thích tự mình động thủ cướp đồ, nhưng bảo hắn tự mình đi tìm cái gì thì có phần khó khăn. Nhất là tìm kiếm những thứ tài nguyên cần cho Tổ Vu thập nhị tế này, ở trong đó có nhiều thứ đã tuyệt tích lâu rồi, hoặc bị người ta giấu đi, hoặc là không biết tồn tại ở đâu. Vẻn vẹn tìm những đầu mối này đã cần phải lật xem không biết bao nhiêu cổ tạ, phân tích bao nhiêu tình báo, lại phải nghiệm chứng không biết bao nhiêu manh mối. Thiên địa mịt mờ, thực sự không khác nào biển rộng tìm kim!

Có thuộc hạ như Văn tiên sinh lại tiết kiệm khá nhiều tâm tư!

- Đồn rằng Tổ Vu thập nhị tế pháp này thần thông có thể thông thiên, nếu thật có người có thể tu thành thập nhị tế, sợ là ngay lập tức có thể sở hữu bản lĩnh không thua gì Tiên Vương, thậm chí là Tiên đế. Đối với ta thì loại phương pháp tu hành này cũng nhanh hơn so với chậm rãi đánh cắp bổn nguyên thiên địa, đánh cắp ý chí Đạo đồ, hay đánh cắp trí tuệ của chúng sinh... mấu chốt hơn là Thái Thượng đạo chính là một con đường chết, còn Tổ Vu thập nhị tế lại là một con đường sống. Ta đã đi được nửa đường rồi, không biết có thể mượn Thập Nhị tế pháp...

Trong lòng hắn âm thầm cân nhắc, dâng lên một chút hy vọng, nhưng vẫn không dám ôm hy vọng quá lớn!

Dù sao có phần tâm tư này, trong lòng càng nóng lòng tu luyện Tổ Vu tế hơn.

Cũng chính vì vậy liền mong Hỗn Độn Tiên Viên tới sớm một chút. Hỗn Độn Tiên Viên cũng không phải chỉ là kỳ danh, bên trong nó rất có thể sẽ có tài nguyên trân dị mà Tổ Vu thập nhị tế cần có, nói không chừng còn không chỉ có một loại, phải xem vận may của mình thế nào thôi...

Còn lại mấy ngày lại bình tĩnh vô sự, chỉ là thông qua tin tức khác nhau nói rõ Đế Thích đã chết, chuyện đó đã truyền tới Đại Xích Thiên. Ba vị Tiên tôn đều bị chấn động mạnh, còn dưới Đại Xích Thiên cũng đều đang lo lắng chờ đợi, không biết Xích đế sẽ làm như thế nào. Nhưng kết quả lại ngoài dự đoán của mọi người, Xích Đế vẫn chưa xuất quan, thậm chí ngay cả một tia thần thức cũng không truyền ra ngoài. Chỗ phong ấn quan lặng yên không một tiếng động tựa như Xích Đế căn bản không hề quan tâm tới con trai của mình. Chuyện này bây giờ làm cho ba vị Tiên tôn phải đau đầu.

Xích Đế không xuất quan, bọn họ cũng không tiện quyết định trực tiếp phát binh Thần Vực, chỉ có thể để Tử Huyền Tiên soái tiếp tục chờ đợi.

Dù sao Đế Lưu còn ở trong tay Thần Chủ, ngoại trừ tự mình Xích Đế hạ lệnh ra thì ai cũng không dám bỏ qua tính mạng của vị Đế Tử này.

- Quả nhiên tất cả đều như Thần Chủ dự liệu...

Điều này làm cho Phương Hành có chút tiếc hận, kỳ thực hắn hy vọng sẽ loạn lên hơn.

Dù sao lúc này hắn cũng có thêm vài phần tâm tư với Hỗn Độn Tiên Viên, càng loạn thì đến lúc đó mình sẽ càng tiện xuất thủ hơn. Chỉ có điều dù sao cũng có vài phần giao tình với Thần Chủ, tuy trong lòng hy vọng sẽ loạn lên nhưng cũng sẽ không động thủ làm loạn cục đó phát sinh.

Không có cách nào khác, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của mình cùng chuẩn bị của Đế Thích dâng lên cho Thần Chủ để chu toàn.

Chỉ có điều càng đặt tâm tư thì càng nhận được tin tức không khả quan.

- Aiz. Thần Chủ thật là thông minh, tuy chủ tu không phải trận lý nhưng biết rõ từng chi tiết, là một người thật sự thông minh, xây dựng đại trận tiếp dẫn, dưới sự tọa trấn của bà ta lại có hàng vạn hàng nghìn sinh linh Thần tộc ra lực, tốc độ nhanh kinh người, cho dù lão phu cũng không dám kéo dài thời gian với bà ta, chỉ có thể dùng hết khả năng làm chậm thời gian chút, ngay cả chuyện đó cũng làm ta phải hết hồn, luôn lo lắng sẽ bị bà ta phát hiện ra...

Lộc Tẩu giúp đỡ Thần Chủ thành lập đại trận, nửa phần trận đồ kỳ thực đã tìm được nhưng sau đó Phương Hành lại đốt đi, rồi Thần Chủ lại dứt khoát bắt đầu thôi diễn từ nửa phần trận đồ. Tiến độ cũng cực kỳ nhanh làm cho Lộc Tẩu cũng phải kinh hãi, chỉ có thể cách mấy ngày thừa dịp trở về lật xem điển tạ mới oán hận với Phương Hành một phen, thái độ biểu lộ cũng rất bất đắc dĩ...

- Nếu như đại trận của bà ta thành công, lại lấy huyết nhục của Đế Thích tế, Hỗn Độn Tiên Viên vừa xuất hiện thì sẽ ngay lập tức bị bà ta dẫn qua đây, đại trận tiếp dẫn Thiên Nguyên lại không có huyết mạch Đế Tử tế thì làm sao có thể cướp được của bà ta? Từ đó, Hỗn Độn Tiên Viên đến dưới mí mắt của bà ta rồi, ta cũng không tiện xuất thủ nữa, không được... hạ thủ như vậy chẳng phải sẽ không được gì hay sao? Sẽ bị thua thiệt lớn...

Trong lòng Phương Hành không nhịn được mà có chút lo lắng, nhưng chau mày không có kế sách nào.

Cứ như vậy lo lắng qua hai ngày, Phương Hành không nhịn được mà nổi gan, ngầm hạ quyết định:

- Thực sự không được nữa thì nghĩ cách gây sự, phá hoại Thần Chủ một chút... Chỉ có điều nếu như vậy thì phải vạch mặt với lão bà đó...

Trái tim đang do dự thì chợt cảm thấy một luồng thần niệm nóng nảy:

- Tiểu Phương Hành ngươi mau tới đây...

Trái tim của Phương Hành cả kinh cúi đầu nhìn về phía khô lâu, giơ tay mở nó ra, thân hình lóe lên vào trong.

Lúc này bên trong tiểu thế giới, nha đầu Si Nhi đang nóng nảy đứng trước thần điện chờ. Nhìn thấy Phương Hành đi vào thì vội vàng vẫy tay với hắn, đồng thời tự mình xoay người chạy vào trong thần điện, trong miệng vội vàng nói:

- Tiểu Cổ nhi cô ấy... cô ấy...

- Lại xảy ra vấn đề?

Vốn là bởi vì chuyện Hỗn Độn Tiên Viên mà có phần nóng nảy phát cáu, lúc này Phương Hành càng không nhịn được mà nhướng mày.

Trái tim thầm nghĩ ngay cả Đế Lưu tương trân dị như thế cũng đã đút cho nàng một chai rồi, cũng không thể nhanh xảy ra vấn đề như thế được?

- ... Hình như nàng đã tỉnh!

Giọng nói gấp rút của nha đầu Si Nhi còn chưa dứt, Phương Hành đã xuất hiện trong phòng của Tiểu Manh Nữ.

Nhíu mày nhìn, trái tim âm thầm cả kinh.

Lúc này Tiểu Manh Nữ đã ngồi dậy, gương mặt mịt mờ, nửa người đều đã mục nát như làm từ gỗ, tay chân nhỏ đều lộ ra từng lớp da gỗ, hơn nữa còn giống như gỗ bị mục rồi, không còn chút sức sống nào. Thậm chí trên đầu tóc rối bời của nàng còn sinh ra một cái chồi nhỏ vàng vọt ủ rũ, có nhánh, hai mắt to vô thần, trống rỗng nhìn phía trước.

- Đầy là đặc biệt muốn bán thân sao?

Liếc nhìn Tiểu Manh Nữ, Phương Hành ngẩn ngơ gượng cười nói.

Sau đó liền vươn tay sờ loạn trên trán Tiểu Manh Nữ, muốn xem thử có phải Tiên khí đã không khóa lại được hay không.

Nhưng ngay khi bàn tay hắn sắ sờ lên trán của Tiểu Manh Nữ, Tiểu Manh Nữ đang thật thà ngồi trên giường hai mắt vô tần chợt chấn định ánh mắt, giống như có thần thái, sau đó ngón tay cứng ngắc giơ lên chỉ về một hướng.

- ... Tới rồi!

Chợt nghe được một câu nói không đầu không đuôi như vậy, Phương Hành nhất thời ngẩn ngơ, bàn tay khựng lại giữa không trung.

Hắn mơ hồ cảm giác trái tim vô cùng kinh ngạc, lúc này Tiểu Manh Nữ đang ở trong tiểu thế giới, hướng bàn tay chỉ hoàn toàn trống khống nhưng dáng vẻ cực kỳ kiên định của nàng làm trong lòng Phương Hành cảm thấy sự căng thẳng khó nói. Nhướng mày, nhìn theo hướng Tiểu Manh Nữ chỉ, ánh mắt chuyển khắp tiểu thế giới, thấy được một vùng sao trời phía ngoài tiểu thế giới, sâu trong tinh không vô tận chợt có một chùm tinh vân màu đỏ nhạt giống như sương mù nhàn nhạt đang chậm rãi phủ xuống trong tinh vực này, hư vô mịt mờ.

- Nơi đó là...

Phương Hành cũng không biết sao trái tim tự nhiên lại cảm thấy đập nhanh hơn.

Còn Tiểu Manh Nữ lúc này bỗng nhiên quay đầu nhìn Phương Hành, khóc nức nở nói:

- Phương đại gia, xin ngươi đưa ta về nhà!

Bạn cần đăng nhập để bình luận