Lược Thiên Ký

Chương 982: Lực lượng của Phù Diêu Cung




Phương Hành theo bản năng nói, vậy mà chọc tồn tại tự xưng là "Thần" kia tức xanh mặt, mặc dù hắn lấy tốc độ cực nhanh dao động vô định, từ bốn phương tám hướng phát động công kích về phía Phương Hành, hơn nữa bởi vì tốc độ của hắn quá nhanh, Phương Hành căn bản không có cách bắt được thân ảnh của hắn, chỉ có thể ở trong thần thức đại thể cảm ứng ra hình dạng của hắn và nguy cơ, mà không phân biệt ra bộ dáng cụ thể, nhưng cũng có thể cảm nhận được loại sát khí kinh người kia, cảm thấy hồi hộp không thôi, chỉ có thể nhấc lên tất cả tâm thần đến ứng đối "Thần" xuất thủ, không nói một lời.

Thoáng qua, hai người giao thủ mấy chục hiệp, Tiểu Thần Chủ không có thương tổn đến Phương Hành, Phương Hành thình lình cũng không bắt được cái bóng của hắn, cục diện mới nhìn, là Phương Hành một mực ở vào cục diện bị đánh, không có hình thành uy hiếp tới đối phương.

- Quả nhiên có mấy phần bản lĩnh, ta đối với ngươi càng ngày càng cảm thấy hứng thú...

Tiểu Thần Chủ thấp giọng tự nói, khí tức trên người càng lúc càng thịnh, bộ dáng giống như người, cũng biến hóa càng lúc càng lớn.

Mà hắn biến hóa một chút, thực lực sẽ cường đại một chút, cực kỳ đáng sợ.

Phương Hành cảm thấy hãi hùng khiếp vía, coi trọng đối thủ này, đã vượt qua những cổ thế gia gia chủ ở bên ngoài.

Đang chuẩn bị dùng át chủ bài, cùng đối phương hảo hảo tranh tài một trận, lại nghe trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm vang dội, tựa hồ có người chém tinh vân, khiến cho không gian ẩn nấp dao động không thôi, sắp vỡ nát.

- Tiểu Thần Chủ, nhanh chóng thu chân thân, bị người phát hiện sẽ việc lớn không tốt...

Cùng lúc đó, chung quanh cũng truyền tới âm thanh hoảng sợ của các cao thủ Tiểu Tiên Giới, hiển nhiên có chút không chống đỡ được.

- Ai, thật phiền phức...

Lưu quang biến mất, thanh niên mắt vàng hóa thành thân người lúc đầu, hình như không có ý cùng Phương Hành đánh nhau kịch liệt, hắn cảm giác cực kỳ thất vọng, lắc đầu, có chút tiếc hận nhìn Phương Hành nói:

- Hi vọng hôm nay ngươi đừng chết, nếu không...

Hắn trầm thấp nở nụ cười, đáy mắt kim quang lấp lóe:

- Sẽ rất vô vị!

Ngay lúc này, tinh vân bao phủ xung quanh vỡ nát, lần nữa lộ ra trời xanh mây trắng, thanh niên mắt vàng cười nhạt một tiếng, liếc nhìn Phương Hành một cái, quay người rời đi, thân hình giống như thuấn di, trực tiếp xuất hiện ở trên Tiểu Hoa phong, sau lưng, hư không căn cứ lấy thân hình của hắn mà vẽ ra một cái bóng nhàn nhạt, thật lâu không tiêu tan.

- Vương bát đản kia đừng chạy...

Phương Hành phản ứng lại, vung kiếm đuổi tới.

Nhưng các cao thủ của Tiểu Tiên Giới lại không triền đấu với hắn, thân hình chớp động, tất cả đều bay về phía Tiểu Hoa phong, giống như sợ Phương Hành, không muốn tiếp tục tranh đấu với hắn, cùng lúc đó, ở bốn phương tám hướng của Phương Hành, cũng có mấy đạo khí tức kinh người lướt tới, giống như thuỷ triều đánh thẳng vào tinh thần của hắn, khiến cho Phương Hành không rảnh quan tâm Tiểu Thần Chủ kia.

- Đều cút ngay cho ta!

Phương Hành gào thét, quay người vung kiếm, cũng không nhìn đối phương là ai, loạn trảm một mạch.

Kiếm khí ở trong lúc ác chiến, chẳng những không có suy giảm, ngược lại càng ngang ngược, quét ngang qua hư không, các cao thủ bị chém rơi xuống đất, chết thì chết, thương thì thương, tàn chi đoạn thể giống như trời mưa nhao nhao rơi xuống, mà ở bên cạnh hắn, Bạch Thiên Trượng cũng chạy tới, thấy hắn không việc gì thì nhẹ nhàng thở ra, hai sư đồ lần nữa liên thủ, chém giết tứ phương...

Trong lúc nhất thời, theo Tiểu Tiên Giới đại bại, trong lòng các tu sĩ chấn kinh đã đạt đến cực hạn!

Tiểu ma đầu kia cũng quá hung hãn đi!

Chân đá Viên gia gia chủ, kiếm trảm Hàn, Mạnh hai gia chủ, lại hù Trưởng Tôn gia chủ trốn chạy, gia chủ nhà khác không chịu hiện thân lộ diện thì thôi, còn dọa cao thủ Tịnh Thổ cổ tộc tránh chiến, các cao thủ Tiểu Tiên Giới xuất thủ, lại bị hắn cưỡng ép phá phong trấn, truy sát trốn loạn, mặc dù cái này không thể rời bỏ công lao của Bạch Thiên Trượng, nhưng hung uy cũng không chịu nổi.

- Ha ha, còn có ai?

Phương Hành chém rụng các tu sĩ vọt tới, trong lòng vui vẻ, chuẩn bị tìm người tái chiến.

Bộ dáng kia, giống như liên chiến vô địch, miệt thị chúng sinh.

- Không thể tùy ý hắn càn rỡ nữa, chúng ta liên thủ bắt hắn đi!

Cách đó không xa, một nam tử thân cao chí ít ba trượng, giống như một thiết tháp màu đen hét lớn, tay cầm Lang Nha Bổng.

Là Chiến gia gia chủ, chư vị gia chủ khác nghe vậy, đều từng người tiến lên, hiển lộ thân hình, ngay cả Tiểu Tiên Giới và Tịnh Thổ cũng rục rịch, bọn họ không dám đào ngũ nữa, nếu không có khả năng bị thế lực khác bắt giữ tiểu ma đầu, đến lúc đó đòi chia lợi ích sẽ không dễ dàng, còn không bằng trước liên thủ bắt Phương Hành, như vậy coi như gia tộc mình không thể độc chiếm cơ duyên, cũng sẽ được chia lợi ích...

Dù sao so sánh với rơi vào trong tay Tịnh Thổ hoặc Tiểu Tiên Giới thì tốt hơn nhiều!

Gia chủ tự mình liên thủ, tu sĩ khác thấy thế, tất cả đều lui ra, không dám quấn vào vòng chiến.

- Hừ, một đám bại tướng dưới tay, hiện tại còn dám tới?

Phương Hành đối mặt với khí tức đáng sợ ở bốn phía, có chút khinh thường, cầm kiếm quát lạnh.

Các thế gia gia chủ suýt nữa tức điên, da mặt phải dày cỡ nào mới có thể nói bọn họ là bại tướng dưới tay a?

- Chó con nói năng bậy bạ, nhanh chóng chịu trói đi...

Có gia chủ thấp giọng quát lạnh, cùng nhau ép tới, phong tỏa bốn phương tám hướng.

Khí cơ xen lẫn, giống như bầu trời, làm cho người ta kinh hãi.

Ác chiến chân chính đến rồi!

Phương Hành và Bạch Thiên Trượng liếc nhau một cái, đều thấy được ngưng trọng trong mắt đối phương!

Vô luận như thế nào, có thể bức các cổ thế gia gia chủ không để ý đến thân phận liên thủ trấn áp, đây cũng đã là một vinh dự kinh người.

Nhưng vào lúc này, đáy lòng Phương Hành không có chút sợ hãi, ngược lại càng hưng phấn, càng chờ mong...

- Đủ rồi!

Bất quá lúc này, đột nhiên một tiếng quát lạnh nhàn nhạt truyền khắp hư không, chỗ thanh âm truyền đến, mấy đạo khí tức kinh người từ bốn phương tám hướng bay lên, ẩn ẩn bao vây hư không, lần theo phương hướng khí tức truyền đến, thình lình nhìn thấy ở trên Côn Lôn Sơn, từng phương hướng đều bay lên một tu sĩ khí cơ kinh người, có là nữ tử, quần áo hoa lệ, có là lão giả áo bào trắng, râu tóc bồng bềnh, đều chiếm một phương vị, mờ mờ ảo ảo tạo thành một đại trận bát giác, tọa trấn hư không.

Mà người lên tiếng là Dao Trì Vương Mẫu, lẳng lặng đứng trên không trung, bây giờ đã trời chiều lặn về phía tây, thiên địa một mảnh thương mang, nhưng thần quang trên người nàng lại giống như ráng mây, chiếu sáng lên một khoảng trời, thậm chí ngay cả không trung minh nguyệt quang mang đều đã che đậy qua, mà thanh âm của nàng, lại là thanh lãnh bên trong mang theo nhàn nhạt tức giận:

- Dao Trì ta mời các vị đạo hữu đến đây, là tham gia Bàn Đào tiên hội, không phải muốn nhìn các vị đạo hữu đại hiển thần uy, các ngươi một lời không hợp, liền ở trên Côn Luân Sơn đại chiến không dứt, máu chảy thành sông, là thị uy với Dao Trì ta sao?

- Dao Trì xuất thủ?

Một màn này, khiến cho tu sĩ các tộc giật mình, sát khí dần dần thu liễm.

Bây giờ dù sao cũng là ở Côn Luân Sơn, phạm vi thế lực của Dao Trì, chẳng khác gì là ở trong sơn môn của người ta, đại sát tứ phương như thế, xác thực không lý hợp, càng mấu chốt là, Dao Trì nội tình thâm hậu, có đại sát khí như Phù Diêu Cung, cũng không biết có bao nhiêu cao thủ ẩn cư ở trên Côn Luân Sơn, còn có thể dẫn ra lực lượng đại trận, ở trong vùng thế giới này, có thể nói là thực lực mạnh nhất...

Xem như Viên lão thần tiên, cũng chưa chắc có thể ở trong Côn Luân Sơn nháo sự, huống chi bọn họ?

Nhìn thấy các tu sĩ sát khí dần lui, thần sắc của Dao Trì Vương Mẫu hơi hòa hoãn, ánh mắt nhàn nhạt chuyển hướng Phương Hành, thần sắc trở nên có chút phức tạp, từ trên xuống dưới đánh giá hắn nhiều lần, mới nói khẽ:

- Phương tiểu hữu, ngươi tuổi còn trẻ, liền lực chiến quần tu, thật là khó được!

- Hắc hắc, khách khí khách khí, là bọn họ quá vô dụng!

Phương Hành gãi đầu, cười hì hì nói.

Một câu lại chọc các thế gia gia chủ tức xanh mặt, bọn họ chợt phát hiện, nếu như hôm nay tùy ý tiểu hỗn đản kia nói tiếp, nói không chừng trên đời thực sẽ xuất hiện truyền thuyết ma đầu thần uy vô địch, dốc hết sức chiến bại Bát đại gia gia chủ a...

- Nhưng ngươi sẽ không thực cho rằng mình có bản lĩnh khiêu chiến Thần Châu, chiến bại chư vị cao thủ trong sân chứ?

Dao Trì Vương Mẫu nhàn nhạt cười một tiếng, ánh mắt lẳng lặng nhìn về phía các tu sĩ ở chung quanh, bình tĩnh mở miệng nói:

- Bây giờ đại kiếp sắp tới, các vị đạo hữu, các ngươi còn muốn vì lợi ích cá nhân, tính toán không ngừng sao? Trước đây Dao Trì chúng ta đã nói qua, lần này Dao Trì tụ hội, là cùng bàn đại kế, ký kết Chư Thiên chi minh, đối kháng đại kiếp, ở dưới đại kế này, cái gì ân oán tình cừu, cái gì gia tộc lợi ích, đều là chuyện nhỏ, sao có thể vượt qua an nguy của cả Thiên Nguyên Đại Lục?

- Ừm?

Nghe Dao Trì Vương Mẫu nói, các tu sĩ trong sân người người nhíu mày, cảm thấy trong lời nói của Vương Mẫu có hàm ý riêng.

- Còn muốn đánh nữa hay không?

Phương Hành thấy chung quanh trầm mặc đáng sợ, xách đại kiếm màu đen, nhỏ giọng thầm thì.

- Ta nói tất cả mọi người, cũng bao gồm ngươi ở bên trong!

Dao Trì Vương Mẫu nhìn về phía hắn, lẳng lặng nói:

- Ngươi tuổi nhỏ thành danh, thọ nguyên chưa qua một giáp đã kết thành Nguyên Anh, thiên tư mạnh có thể thấy được lốm đốm, mặc dù tự chém hoàn mỹ, chỉ kết thành Đế Anh, nhưng đại đạo ba ngàn, ai có thể một câu kết luận ngươi tự hủy tiền đồ chứ? Lúc trước ngươi có thể ở trên lôi đài đường đường chính chính thắng Phù Tô, đã chứng minh tiềm lực của ngươi, càng quan trọng hơn là, không luận ngươi tu vi như thế nào, nếu có thể tự do ra vào Ma Uyên Huyền Vực, không thể nghi ngờ là chìa khóa nắm giữ cơ duyên ở Bách Đoạn Sơn, căn cứ tầng quan hệ này, không luận ân cừu khác, các thế lực đều sẽ vì tranh đoạt ngươi mà lâm vào phân tranh vô tận, cái gọi là Chư Thiên chi minh, cũng sẽ thành chuyện tiếu lâm!

- Ngươi đến tột cùng muốn nói gì?

Ánh mắt Phương Hành có chút cổ quái nhìn Dao Trì Vương Mẫu, cảm thấy mỗi một câu của nữ nhân này đều có thâm ý sâu sắc.

Dao Trì Vương Mẫu trầm mặc nửa ngày, đột nhiên cười khẽ:

- Nghe nói trong Phù Diêu Cung chúng ta có một tiểu thị nữ của ngươi?

Phương Hành nghe lời này, không khỏi giật mình, vội vàng gật đầu nói:

- Đúng vậy!

Dao Trì Vương Mẫu nhẹ giọng nở nụ cười:

- Phù Diêu Cung đã nợ ngươi một người, vậy chúng ta liền trả lại ngươi một người! Ngươi đã là khôi thủ, dựa theo quy củ, vốn sẽ trở thành phò mã của Dao Trì ta, dùng tư chất của Tiêu nhi, hẳn bù đắp được thị nữ mà ngươi nhớ mãi không quên kia?

Nàng ngừng lại một chút, lại nhẹ giọng nở nụ cười:

- Huống chi, Dao Trì còn sẽ thưởng ngươi một phần đồ cưới?

Nàng như đã tính trước, mang theo chút ngạo ý giải thích:

- Một phần đồ cưới có thể chân chính bù đắp con đường Tiên Anh của ngươi!



Bạn cần đăng nhập để bình luận