Lược Thiên Ký

Chương 1620: Ta là một người tốt


Bên trong thức giới trầm mặc thật lâu, ngay cả âm thanh quát mắng của Thanh Tà Tiên Vương cũng trở nên rất xa xôi.

Sau khi dứt lời nói, mặt Phương Hành không biểu tình, nhìn qua thư sinh râu dài.

Mà thần sắc thư sinh râu dài cũng lộ ra chút trầm trọng, thật lâu không nói một câu.

- Nếu là như thế, lão hủ ngược lại đã hiểu . . .

Qua hồi lâu, thư sinh râu dài mới khẽ gật đầu một cái, nói khẽ:

- Lão hủ vốn chuẩn bị một số lời muốn nói với ngươi, còn muốn khuyên ngươi vài phần, nhưng xem ra hôm nay không cần nữa, Phương tiểu hữu, tất cả cứ tùy tâm mà làm. . .

- Ngươi đi ra vì hỏi ta vấn đề này?

Phương Hành ngẩng đầu lên nhìn hắn, thần sắc lạnh lùng, vẻ mặt không tin.

- Ha ha, đúng là vì hỏi cái vấn đề này, tiểu hữu yên tâm, chúng ta đều là người tới từ vùng thiếu văn minh, không có liên quan đến chư phương Đại Tiên giới, cũng không quan tâm bọn hắn ai thắng ai thua, ai chiếm được một đạo số mệnh duy nhất của hậu Thiên Địa kiếp này, chỉ có điều tĩnh cực sẽ động, hôm nay sự tình đã tiến triển đến trước mắt, đại loạn tương khởi, thực sự chỉ muốn hiểu rõ sự tình một chút xem nên con đường nào mà thôi, đã có những lời này của Phương tiểu hữu, trong nội tâm chúng ta cũng có dự định, biết rõ về sau nên làm như thế nào rồi. . .

Phương Hành khẽ nhíu mày, còn có lời muốn hỏi, nhưng thư sinh râu dài lại cười nhìn về phía thiên ngoại, nhẹ giọng thở dài:

- Những người kia sắp vào được rồi, Phương tiểu hữu còn muốn tiếp tục sống ở chỗ này sao? Ngươi đi ra bên ngoài xử lý cái đại loạn kia đi, sự tình Thanh Tà Tiên Vương, đã có chúng ta giúp ngươi xử lý, đợi đến lúc đại loạn qua đi, tự nhiên có thời điểm tâm sự với chúng ta, thời gian còn lại không nhiều lắm. . .

- Hử?

Phương Hành có chút phân thần, dò xét về phía bên ngoài thức giới, sắc mặt đột nhiên biến hóa:

- Quả nhiên đều muốn vào!

Hắn quay đầu nhìn về phía Thanh Tà Tiên Vương, mặc dù nàng đã rơi vào thế hạ phong, thế nhưng vẫn còn kiên trì gắng gượng, căn bản không có nửa điểm bộ dạng chịu thua, nếu hắn thật sự phải chờ tới lúc nàng hoàn toàn chịu thua, sợ là không biết còn phải đợi bao lâu, chuyện bên ngoài sẽ bị chậm trễ, đề nghị của lão giả râu dài này cũng không phải sai, lại nghĩ tới thái độ của quái tháp từ trước cho tới nay, giống như cũng có thể tin được, liền gật đầu, nói:

- Cũng tốt, đúng là thời gian lúc này cấp bách, ta cũng không muốn nhiều lời cùng các ngươi, ta phải đi ra ngoài rồi!

Dứt lời, chợt nhớ tới một chuyện, trịnh trọng dặn dò:

- Nhưng ta nói trước, năm đầu Đại Long là của ta. . .

- Hảo hảo hảo, cho ngươi cho ngươi!

Thư sinh râu dài đành phải gật đầu cười khổ, liên tục làm ra hứa hẹn.

- Đừng tỏ vẻ không tình nguyện, vẫn chưa thấy các ngươi đưa tiền thuê nhà đâu. . .

Phương Hành nói thầm một câu, sau đó thả người nhảy vào Cửu Thiên, cách biệt khỏi một phương thức giới.

Thư sinh râu dài nhìn bóng lưng hắn biến mất, sắc mặt, cũng dần dần trở nên ngưng trọng, thật lâu về sau mới thở dài.

Thân hình của ông ta chậm rãi biến mất, lúc xuất hiện lại thanh âm đã vang lên trong tháp:

- Có thể yên tâm giao cho hắn rồi!

- Ha ha, ta đã sớm nói, thiên địa vứt bỏ, nhân quả quấn thân, Thái Thượng Đạo tuyển người rất chính xác. . .

- Vậy cũng nói rõ chúng ta chọn người cũng rất tốt. . .

Trong giây phút mấy cái thanh âm vang lên, Thanh Tà Tiên Vương đang ở trong hoàn cảnh xấu, đứng cách đó không xa càng thêm hoảng sợ, gấp gáp quát chói tai:

- Các ngươi đã ở. . . tại sao nhiều khí tức quen thuộc như vậy? thật không ngờ được, trong thiên địa còn ẩn dấu những tàn linh như các ngươi, đến tột cùng các ngươi đã bố trí cái gì? Chẳng lẽ các ngươi cũng không biết chỗ đáng sợ của Thái Thượng Đạo sao? Rõ ràng cùng bọn họ. . .

- Ha ha, Thanh Tà, nhập tháp đi, chúng ta đã lưu lại cho ngươi một tầng!

Một cái thanh âm trêu chọc vang lên, so sánh với thư sinh râu dài càng không khách khí.

- Các ngươi. . . Các ngươi. . . Đáng giận!

Thanh Tà Tiên Vương vừa sợ vừa giận:

- Chỉ bằng các ngươi cũng muốn bắt buộc ta? Thanh Tà ta có thể vong không thể bại, các ngươi. . .

- Đã đủ rồi!

Bỗng nhiên, một cái thanh âm lạnh lùng vang lên ở trong quái tháp, lập tức trấn áp hết thảy ầm ĩ ở trong thức giới:

- Thanh Tà, chúng ta lưu lại cho ngươi một đầu thần hồn, cũng chỉ vì động lòng trắc ẩn, nếu như ngươi chấp mê bất ngộ, thực cho rằng bổn tọa không dám giết ngươi sao?

- Tranh. . .

Trong một sát na cái thanh âm này vang lên, tâm thần Thanh Tà Tiên Vương càng đại loạn, ngay cả dây đàn cũng lập tức đứt một dây.

- Ngươi. . . Ngươi cũng ở nơi đây. . . Thật là ngươi?

Bên trong cổ cầm của nàng, còn sót lại một đạo linh tính thoát cầm mà ra, hóa thành hình dạng của nàng, hướng về quái tháp nhìn qua, nàng vốn chỉ là một đạo tàn linh, Chân Linh vẫn còn ở bên trong Thái Hư cổ thụ, bởi vì tàn linh rất dễ dàng tiêu tán, nên một mực trốn ở bên trong cầm, không dám lộ diện, có điều vào lúc này nghe được tiếng hét lớn kia, cái gì cũng bỏ qua, trực tiếp hiển hóa ra thân hình, hơn nữa hai con Ác Long đang điên cuồng phản công, cũng giống như không còn chiến ý, biến về bộ dạng bình thường, khí thế hung ác đại giảm!

Ánh mắt nhìn về phía vô số Cự Mãng ở chung quanh, đã không có nửa phần địch ý, chỉ quấn ở bên người Thanh Tà.

- Chư Thiên vạn giới, có người dám nhắc đến tên tuổi của ta sao?

Trong quái tháp truyền tới thanh âm của Thiên Ma, hắn cười lạnh, hình như có chút ít chê cười chi ý.

- Cái kia tự nhiên không có. . .

Thanh Tà Tiên Vương lập tức nói một câu giống như thuận lý thành chương, thần sắc lại có chút chần chờ, ngay cả bờ môi mà tàn linh hóa ra cũng đang run rẩy, làm như rất là sợ hãi:

- Nhưng. . . nhưng nếu thật là ngươi, vì sao ngươi không vừa thấy mặt sẽ giết ta?

- Ngươi đã bị chết, ta giết ngươi hay không, lại có gì khác nhau?

Trong thanh âm Thiên Ma, vẫn tràn đầy ý mỉa mai, ngạo ý lạnh lùng.

- Đúng rồi, đúng rồi, ta vốn đã bị chết. . .

Tuy Thanh Tà Tiên Vương là phận nữ nhưng tính tình bảo thủ, cận kề cái chết cũng sẽ không hướng người nói một câu yếu nhược, thế nhưng không biết tại làm sao, sau khi thanh âm Thiên Ma vang lên, thần sắc nàng rõ ràng đại biến, không có chút nôn nóng như vừa rồi, một thân chiến ý ào ào rút đi như thủy triều, si ngốc, kinh ngạc, dẫn theo hai con Đại Long, từng bước một đi về phía quái tháp. . .

- Mang lực lượng của ngươi lưu ở bên ngoài!

Thanh âm của Thiên Ma lại vang lên, Thanh Tà Tiên Vương nhất thời nao nao.

Dường như nàng có chút không bỏ được, nhưng cũng không do dự bao lâu liền trầm thấp thở dài, bắt lên cái Tiên ấn nào đó, một dây đàn cuối cùng bên trên cổ cầm, liền tự động đứt gãy, mà hai con Đại Long kia, cũng ở thời khắc này, như là bị rút đi sinh cơ, bi thương trụy lạc, gắng gượng ngã ở trên mặt đất thức giới, sau đó bị Cự Mãng vây quanh. . .

- Ai, Thanh Tà Tiên Vương đã quyết định, vậy thì giúp nàng một chút!

Ở trong quái tháp lại có một giọng nói vang lên, cùng lúc đó, một vầng sáng bay ra khỏi quái tháp, trực tiếp độn hướng về phía thiên ngoại thức giới, sau nửa ngày, bất ngờ có một đạo khí tức thần hồn hùng hậu bị lôi đến, ngưng lại làm một chỗ cùng tàn linh của Thanh Tà Tiên Vương, lúc này bóng dáng nhàn nhạt như có như không của Thanh Tà Tiên Vương bất ngờ trở nên ngưng thực, biến thành một đạo Chân Linh nguyên vẹn!

Chân Linh là một cái ý niệm nguyên vẹn trong đầu nàng khi nàng còn sống, có ý niệm này trong đầu, là được vào luân hồi!

- Ai. . .

Thanh Tà Tiên Vương nhẹ nhàng hít sau một hơi, từ từ tiến vào trong quái tháp, không phát ra một tiếng động.

Bên trong mảnh thức giới này, lại có một loại biến hóa kỳ dị phát sinh, năm đầu Đại Đạo chi lực vốn thuộc về Thanh Tà Tiên Vương lọt vào thức giới, bị pháp tắc của Phương Hành ở trong thức giới biến thành Cự Mãng thôn phệ, bên trên trình độ nào đó, nó cũng triệt để thúc đẩy vài con Cự Mãng trong thức giới sinh trưởng, ở bên trong vô số Cự Mãng, có năm đầu có khí tức gần giống Ác Long, đều cắn nuốt Ác Long nhưng chỗ tốt chúng lấy được so với những con Cự Mãng khác nhiều hơn rất nhiều, vào lúc này không ngừng sinh trưởng. . .

Lân phiến biến lớn, dưới bụng nhô lên, rồi sau đó xé rách, đỉnh đầu có một cái sừng phá ra. . .

Chúng, bất ngờ biến thành năm đầu cự giao. . .

- Ha ha, năm đầu Đại Đạo chi lực của Thanh Tà Tiên Vương, rõ ràng chỉ để cho thức giới của hắn, nhiều hơn năm đầu Ác Giao, mặc dù Đại Đạo chi lực của Thanh Tà đạo hữu, cũng chỉ là một ít căn cơ, không coi là Đại La Tiên đạo nguyên vẹn, nhưng rơi vào trong tay người bình thường, cũng sẽ không có loại cục diện này, dù sao một đầu Đại Đạo cũng có thể tạo nên một vị Đại La Kim Tiên, năm đầu Đại Đạo, đủ để Tiên Vương để ý, ra tay tranh đoạt, mà thằng oắt con này lại là vì pháp tắc quá nhiều, tiềm lực quá lớn, nên tu hành chậm, năm đầu Đại Đạo chi lực cũng chỉ giúp hắn tiến lên nửa bước Đại La Kim Tiên, lão phu thật muốn biết, lúc ba nghìn đại đạo ở trong thức giới của hắn đều hóa rồng. . .

Cái giọng nói kia hơi dừng lại một chút, rồi sau đó thở dài:

- . . . Đến tột cùng hắn sẽ có bao nhiêu bổn sự!

. . .

. . .

- Muốn mời ta làm bảo tiêu?

Lúc này ở bên ngoài thức giới, Phương Hành cũng đang vẻ, ngơ ngác nhìn Thái Hư Bảo Thụ ở trước mắt.

Thái Hư Bảo Thụ đã khôi phục nguyên trạng, Chân Linh của Thanh Tà Tiên Vương bị người dùng đại pháp lực cưỡng ép dẫn đi, tiến nhập thức giới, hung hiểm lớn nhất trên người nàng cũng được tiêu trừ, trên cành cây chỉ lưu lại một vết sẹo mờ, nhưng trao đổi tinh thần lại không đáng ngại.

- Đúng vậy, Phương đại gia, hiện nay ở bên ngoài có người xấu muốn xông tới, chúng ta rất sợ hãi!

Thái Hư Bảo Thụ lắc lư cành lá, thần niệm nhẹ nhàng chấn động:

- Các huynh đệ tỷ muội đều rất sợ hãi, hi vọng ngươi có thể bảo vệ chúng ta!

- Ha ha, xem ra, vừa rồi các ngươi đã sớm cho ta tiền đặt cọc đi à nha?

Phương Hành nở nụ cười, đến thời điểm này hắn đã biết rõ những linh hỏa ở bên trong thức giới đến được là do đâu rồi, hơn nữa tại thời điểm hắn vừa mới tỉnh lại, cũng nhìn thấy dưới người mình là nước thuốc tinh túy, ngửi được mùi thuốc nồng đậm, nhưng lại hiểu rõ vừa rồi mình gặp được vận may, mấy trăm loại tinh hoa tiên dược, thật sự là Đại Tạo Hóa ở dưới cơ duyên xảo hợp mới có được, Tiên Nhân bình thường căn bản không cần nghĩ, đã có tinh hoa tiên dược, độ khó Tổ Vu mười hai tế tối thiểu cũng giảm xuống ba thành!

- Các huynh đệ tỷ muội đều cảm thấy Phương đại gia ngươi là một người tốt, cho nên bọn hắn mới chủ động dâng tinh hoa bản thân cho ngươi, trợ giúp ngươi đánh bại ác nữ kia, sau đó lại chờ ngươi tỉnh lại bảo hộ chúng ta. . .

Phương đại gia, ngươi sẽ bảo hộ chúng ta chứ?

Thái Hư Bảo Thụ nhẹ nhàng lay động, giống như rất lo lắng Phương Hành không đồng ý.

Sau khi Phương Hành nghe xong lời này, liền sửng sốt một lúc mới phá lên cười:

- Không nhìn ra các ngươi còn rất tinh mắt. . .

Nói xong ưỡn lồng ngực lên, ngạo nghễ nói:

- Không chút khách khí mà nói, ta thật đúng là người tốt!

Bạn cần đăng nhập để bình luận