Lược Thiên Ký

Chương 1723: U Hà Thần Vương




- Tốt, rất tốt!

Mạc Si Nhi qua hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng, trong thanh âm giống như mang theo trời đông giá rét.

Rất khó hình dung tâm tình của nàng lúc này, nhưng có thể nhìn thấy thịnh nộ trên mặt nàng, cho nên nàng cưỡng chế thương thế, ánh mắt gắt gao nhìn Quân Nhất, chật vật mở miệng:

- Ta tùy thời chuẩn bị sẽ có người phản ta, nhưng không nghĩ tới sẽ là ngươi... Năm đó thời điểm ta nhặt được ngươi, ngươi ngay cả một con chó chết cũng không bằng... Là ta cứu ngươi, truyền cho ngươi tu vi... là ngươi ở ngày đó, thừa dịp ta lần thứ nhất ăn Hoan Hỉ Quả tăng tu vi, lớn mật xâm nhập động phủ của ta, cầu một đêm chi hoan... lần kia, ngươi suýt nữa hủy Đạo Cơ của ta, ta vốn nên giết ngươi, nhưng ngươi quỳ ở trước mặt cầu ta, ta mới tha ngươi, thậm chí lưu ở bên cạnh...

- Đúng, là ta dùng rất nhiều thủ đoạn, ý đồ lưu ở bên cạnh ngươi!

Sắc mặt Quân Nhất cũng quái dị khó có thể hình dung, đón ánh mắt của Mạc Si Nhi, âm trầm mở miệng:

- Dù sao ngươi là Cực Nhạc Ma Chủ, ngươi đã từng là Tiên Giới đệ nhất mỹ nhân, ta ở khi còn bé gặp ngươi một lần, liền kinh như gặp Thiên Nhân, lập thệ không phải ngươi không cưới... Ông trời phù hộ, ta thế mà thật gặp ngươi, còn cùng ngươi có một đêm ân ái... Ngươi không biết khi đó trong lòng ta có bao nhiêu vui vẻ, đơn giản liền muốn phát điên... Nhưng ta tuyệt đối không nghĩ tới, thì ra ngươi là một người như vậy, một con chó cái lòng tham không đáy!

Hắn vừa nói vừa nhìn con mắt của Mạc Si Nhi, ánh mắt có si mê, có vui vẻ, có mê muội, nhưng đến cuối cùng lại biến thành hận ý vô biên:

- ... Có nữ nhi nhà ai, sẽ không ngừng tìm nam nhân? Có ai sẽ mặt dày vô sỉ cưới nam nhân vào cửa? Ngươi thật cho rằng mỗi lần ta tươi cười tương hướng, trong lòng sẽ không thống khổ sao? Ta là nam nhân thứ nhất cưới ngươi, ngươi chính là của ta, nhưng ngươi căn bản không có loại tự giác này, ngươi vô sỉ, ngươi... ngươi cho rằng mỗi lần ta muốn cùng ngươi song tu, biểu hiện ra hưng phấn là thật sao? Tất cả là giả, là giả! Trên thực tế mỗi một lần ta đều buồn nôn...

- A... Nếu thật như ngươi nói, vậy sao ngươi không rời đi?

Thần sắc Mạc Si Nhi khinh bỉ, lạnh lùng nhìn hắn.

- Rời đi? Tại sao ta phải rời đi?

Quân Nhất khàn giọng rống to:

- Cực Nhạc Thiên này cơ nghiệp lớn như thế, cũng có công lao của ta, tại sao ta phải rời đi?

- Cực Nhạc Thiên là của ta...

Mạc Si Nhi nhìn bộ dáng của hắn, liền không muốn nói chuyện với hắn, chỉ hơi nhắm hai mắt, tựa hồ cảm ứng cái gì, trọn vẹn bốn năm hơi sau, nàng mới bỗng nhiên mở mắt, sắc mặt vốn tái nhợt, nay càng khó coi hơn...

- Ha ha, có phải ngươi phát hiện, tám bộ Ma Quân, Ngũ Hành đại trận, toàn bộ đã mất đi cảm ứng hay không?

Ánh mắt Quân Nhất âm trầm, lạnh giọng nói:

- Có phải ngươi cố ý kéo dài thời gian, đợi người tới cứu giá? Vậy ngươi không cần chờ, ngươi sẽ không cảm thấy, muốn ngươi chết, ở Cực Nhạc Thiên chỉ có ta thôi sao?

Lời hắn nói không lớn, nhưng lời này lại làm sắc mặt của Mạc Si Nhi ngưng trọng hơn!

Có một tia run rẩy không dễ dàng phát giác, xuất hiện ở trên gương mặt xinh đẹp của nàng.

- Ai, Mạc tỷ tỷ, ngươi luôn rất có chủ kiến, nhưng bây giờ, ta cảm thấy ngươi có chút đáng thương a...

Đế Tử phi của Thái Huyền Thiên nở nụ cười, nàng xoay người qua, nhìn Thần tộc đệ nhất cao thủ U Hà Thần Vương, nhẹ nhàng nói:

- Vẫn là ngươi đến động thủ đi, vị này dù sao cũng là Mạc tỷ tỷ của ta, trước kia đã giúp ta không ít, ta làm người mềm lòng, thật đúng là không đành lòng tự tay lấy tính mệnh của nàng!

...

...

- Cũng không biết quái thai kia có phải đối thủ của Cực Nhạc Ma Chủ không...

Mà thời điểm Mạc Si Nhi lâm vào trong hiểm cảnh, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, Phương Hành đã lặng lẽ đi tới Cực Lạc Ma Cung, hắn chờ Mạc Si Nhi tỏ thái độ, theo về trận doanh của Đại Xích Thiên đã không phải một ngày hai ngày, chỉ muốn sau khi nữ ma đầu kia quy thuận, thì buộc nàng giao ra trọng bảo của Cực Nhạc Thiên… Hoan Hỉ Quả, đó là chủ dược hắn cần, chỉ là đợi nhiều ngày như vậy, Mạc Si Nhi thủy chung do dự, Phương Hành đã không có kiên nhẫn tiếp tục chờ nữa!

Hắn quyết định tự mình tới lấy!

Hơn nữa Mạc Si Nhi rõ ràng đã bị mình làm cho không đường để đi, còn không chịu quy thuận, điều này làm cho hắn quyết định phải cho nữ nhân kia một bài học, lại thêm quái thai Viên gia tự mình đưa tới cửa, không lợi dụng một chút chẳng phải lỗ vốn?

Cho nên hắn đưa ra một ý kiến, nhờ quái thai Viên gia đi bức Mạc Si Nhi, thuận tiện giá họa!

Mà hắn thì nghênh ngang đến Cực Lạc Ma Cung!

Nếu như ở bình thường, hắn là không có cách nào tới gần cung này, nơi này chính là hang ổ của Mạc Si Nhi, cũng là địa phương phòng ngự sâm nghiêm nhất của Cực Nhạc Thiên, một khi có người xông vào, Mạc Si Nhi không trở mặt mới lạ, lấy lực lượng to lớn của Cực Nhạc Thiên, bất kể là ai cũng đừng hòng tuỳ tiện xông vào Ma Cung này, bất quá bây giờ không giống, Mạc Si Nhi chắc hẳn đã không để ý tới mình...

- Ừm... Hẳn là ở phía sau!

Nhiều năm vào Nam ra Bắc, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đã dưỡng thành một bản lĩnh đặc biệt của Phương Hành, cái kia chính là hầu như không cần thần thông, bằng vào trực giác liền có thể phát hiện người khác giấu bảo bối ở đâu, bây giờ hắn nhanh chân bước vào Ma Cung, tiện tay đánh mê man mấy ma thị, một hơi không ngừng tiến vào, bây giờ tu vi của hắn cũng bất phàm, gặp cấm chế gì tùy thời phá hủy, gặp huyễn cảnh liếc mắt xem thấu, cứ như vậy càng lúc càng nhanh, không đến một chén trà thời gian, đã xuống dưới Ma Cung...

Ở trước mặt hắn, là một Tiên Viên rực rỡ muôn màu!

Đủ loại tiên dược sinh trưởng ở trên một khối hắc thạch, lốm đốm lấm tấm, kỳ dị rực rỡ, mặc dù không bằng Hỗn Độn Tiên Viên trong thức giới của Phương Hành, nhưng cũng đủ làm cho Đại La Kim Tiên bình thường tim đập thình thịch, kiềm chế không được, nhất là ở trong Tiên Viên, chính giữa hắc thạch, còn có một loại vị đạo kỳ dị, dẫn tới Phương Hành lòng ngứa ngáy...

Nếu đoán không lầm, đó là khí tức Hoan Hỉ Quả của Cực Nhạc Thiên!

Sau khi đến nơi này, Phương Hành không có vội vã nhào tới, mà nhịn không được nhíu mày...

Bởi vì hắn phát hiện, nơi này đã có một người!

Người kia đứng ở trong Tiên Viên, chắp hai tay sau lưng, vô thanh vô tức, chỉ có thể nhìn thấy cái bóng màu đen, ánh mắt khó mà phát giác nhìn về phía Phương Hành, hắn thi triển một loại thần thông ẩn nấp nào đó, ở trong mắt người khác hẳn là không tồn tại, chỉ là bây giờ tu vi của Phương Hành không tầm thường, mặc dù không đến trình độ vừa nhìn liền khám phá hư vô, nhưng phá thần thông nho nhỏ của đối phương lại không thành vấn đề!

- Ha ha, Thông Thiên Tiểu Thánh Quân quả nhiên bất phàm, thế mà vừa nhìn liền phá thần thông của ta!

Bóng đen thấy Phương Hành không có đi tới trước, cũng cười khẽ, mở miệng nói chuyện.

- Ừm?

Mắt Phương Hành sáng lên, nhìn về phía người kia.

Người này gọi mình lại là phong hào của Thần Đình... Hắn biết được thân phận chân thật của mình!

- Ngươi là ai, lại lớn mật xâm nhập Cực Lạc Ma Cung trộm thuốc?

Hơi trầm ngâm, Phương Hành quyết định không để ý tới hắn, lạnh giọng hỏi.

- Ta?

Bóng đen kia nở nụ cười:

- Chúng ta coi như là đồng liêu, tên ta U Hà!

Phương Hành nói:

- Chưa nghe nói qua...

Đối phương có chút bó tay, một lát sau mới nhẹ nhàng cười nói:

- Thông Thiên Tiểu Thánh Quân cũng thuộc về Thần Chủ nhất mạch, há lại không biết trên Tiểu Thánh Quân, còn có Thần tộc Thập Đại Thần Vương? Bản tọa may mắn, là đứng đầu trong Thập Đại Thần Vương!

- Đứng đầu trong Thập Đại Thần Vương?

Phương Hành nghe nói lời ấy, đột nhiên kinh hãi, trong lòng cũng có chút ngưng trọng.

U Hà Thần Vương này hắn là thật chưa nghe nói qua, bất quá Thập Đại Thần Vương lại không xa lạ gì, mình còn quen biết không ít người trong Thần Minh Thập Đại Thần Vương, duy chỉ có hai vị bài danh trước thì chưa từng gặp, chỉ là dù sao cũng có nghe thấy, trong Thập Đại Thần Vương, dùng hai vị Thần Vương bài danh ở phía trước thực lực mạnh nhất, cũng là Thần Chủng trời sinh hiếm thấy, thần thông khó lường, ngay cả Thần Chủ, đối với hai người này cũng chỉ thuyết phục làm chủ, mà không phải dùng vũ lực cưỡng ép trấn áp...

Xem như ở bình thường, Thần Chủ cũng có hơn phân nửa tu vi hóa thành phân thân, trấn áp từng Thần Vương, sợ bọn hắn có dị động!

Nhưng hai vị Thần Vương bài danh phía trước, không thể nghi ngờ là người Thần Chủ coi trọng nhất!

- Ha ha, nếu ngươi là Thần Vương, thì sao lại xuất hiện ở nơi này?

Phương Hành nở nụ cười, vô tình hay cố ý hỏi, đồng thời tinh tế cảm ứng, nhìn chung quanh xem còn có cường địch hay không.

- Muốn nói thật?

U Hà Thần Vương nghe vậy, nhẹ giọng nở nụ cười:

- Ta là được Đế Tử Thái Huyền Thiên Yến Triệu Ca mời đến, đối phó Đế Tử Đại Xích Thiên Đế Lưu, chỉ bất quá sau khi tới Cực Nhạc Thiên, ta lại cảm thấy, đối phó Đế Lưu cần gì phải nóng lòng nhất thời, nghe nói Lục Ma Thiên có nội tình không cạn, liền thừa cơ chui vào tìm tòi hư thực, nhưng ai nghĩ đến...

Nói đến chỗ này, ngược lại cười nhìn Phương Hành:

- ... Ở chỗ này, đụng phải Đế Lưu điện hạ!

- Ngươi đã là Thần Vương, vì sao lại cấu kết với Yến Triệu Ca?

Trong lòng Phương Hành có vô số nghi vấn, nhưng biểu hiện không quá bức thiết, chỉ chậm ung dung đặt câu hỏi.

- Sinh linh Thần tộc muốn sinh tồn, không thể vĩnh viễn phiêu bạt như thế, tự nhiên phải tuyển chọn hết thảy sự tình có lợi với chúng ta!

U Hà Thần Vương cười nhạt, ánh mắt sáng lên nhìn Phương Hành:

- Nhưng kỳ thật, Yến Triệu Ca không phải tuyển chọn thứ nhất của chúng ta, lúc đầu Thần Chủ là dốc hết sức chủ trương muốn chúng ta tuyển chọn Đế Tử Đại Xích Thiên, nhưng bất đắc dĩ, Đế Tử Đại Xích Thiên bế quan ba năm không gặp người, mà thế cục lại một ngày vạn biến, nên chúng ta chỉ đành trước chọn Đế Tử Thái Huyền Thiên...

- Thần Chủ muốn chọn ta?

Phương Hành nghe vậy nhíu mày, cười phá lên:

- Nàng còn không có bị ta chọc tức chết sao?

- Rất giận!

U Hà Thần Vương thành thật nói:

- Nhưng nàng vẫn để chúng ta ở thời điểm gặp ngươi nói một câu!

Phương Hành có chút hiếu kỳ:

- Câu gì?

U Hà Thần Vương thản nhiên nói:

- Giao ra Hỗn Độn Tiên Viên và Thái Hư Bảo Thụ, ngươi chính là Thông Thiên Thần Vương dưới một người trên vạn người!

Phương Hành căm ghét nhất là người khác uy hiếp, cười lạnh hỏi:

- Nếu không giao thì sao?

U Hà Thần Vương bỗng nhiên cười một tiếng, nói khẽ:

- Nếu không giao, cũng trở về Thần Minh đi, trong Thần Tiêu điện, mãi có một chỗ cắm dùi của ngươi!






Bạn cần đăng nhập để bình luận