Lược Thiên Ký

Chương 1555: Một bút loạn nhân quả




Đoán chừng Thanh Tà Tiên Vương làm sao cũng không nghĩ ra, mình trịnh trọng giao bảo vật cho tiểu tử này, còn dặn đi dặn lại, vừa khuyên bảo vừa uy hiếp, xác định tiểu tử này không dám động ý đồ xấu, kết quả nàng vừa mới ngủ say không đến một khắc, gia hỏa này đã một đao bổ nát hộp, lấy bút ra chơi...

Cũng không phải Phương Hành không muốn mở hộp, mà bởi vì cấm chế trên hộp không đơn giản, cực kỳ huyền ảo phức tạp, muốn từ từ phá giải, bằng bản lĩnh trận thuật hiện tại của hắn, nói ít cũng phải mấy năm, chẳng bằng trực tiếp một đao bổ nát, cái hộp gỗ này chất liệu rất bất phàm, chính là tiên mộc đỉnh tiêm thế gian, bất quá đao của Phương Hành là Xích Đế tự tay luyện chế, phẩm chất không thua cái hộp, thậm chí còn lợi hại hơn, dùng để chém nát cái hộp này là vật tận kỳ dụng!

Trong hộp gỗ, cây bút mà vừa rồi Thanh Tà Tiên Vương dùng, lẳng lặng nằm đó.

Trong mắt Phương Hành tinh quang sáng rõ, có thể nói cực kỳ hưng phấn, một tay nắm lấy nó...

Oanh!

Cũng ở sát na này, một loại cảm giác thần bí trong nháy mắt tràn vào đáy lòng Phương Hành, bút lông nhìn nhẹ nhàng, nhưng sau khi nắm trong tay, lại nặng ngàn vạn cân, cơ hồ cầm không được, càng cảm giác có vô số loại pháp tắc, tựa hồ thông qua cây bút, cùng thần hồn của mình liên hệ, ở sâu trong ý thức, sinh ra một loại ảo giác, tựa hồ nắm giữ cây bút này, hắn sẽ hóa thành ý chí vô thượng, muốn làm cái gì thì làm cái đó, một chữ viết ra, vạn pháp đi theo...

Pháp tắc! Pháp tắc!

Giữa thiên địa, cường đại nhất, ở khắp mọi nơi, không thể nghi ngờ chính là pháp tắc!

Mà cây bút trong tay mình, tựa hồ chính là hóa thân của pháp tắc...

Trong sát na ấy, tựa hồ có vô số ý niệm từ đáy lòng Phương Hành sinh ra, cái này khiến hắn giống như một kẻ có dã tâm vô tận, có được một loại dục vọng điên cuồng muốn nắm tất cả ở trong lòng bàn tay, hơn nữa sâu trong nội tâm, tựa hồ có một thanh âm rống to, nâng bút viết chữ, chỉ cần viết ra đồ vật mình muốn, vậy sẽ trở thành sự thật, bởi vì một khi bút này viết vào giấy, sẽ có pháp tắc sinh sôi, cả thế giới, vạn nhân quả, đều sẽ nghe theo mệnh lệnh của cây bút này...

Cái gì đế vương, cái gì cường giả, ở dưới một ngòi bút, đều có thể tùy ý thành...

Cái gì thần thông, cái gì tu vi, một bút có thể tùy ý sửa...

Ngay cả Phương Hành cũng không biết, đây là một loại lực lượng chân thực, hay là ảo giác của mình!

Hắn chỉ cảm thấy cây bút này, ở trong tay mình càng lúc càng nặng, bức thiết muốn hạ, viết xuống cái gì đó...

Đáy lòng vô số suy nghĩ, tựa hồ cũng bị cây bút này dẫn dắt, như cỏ dại sinh sôi, hơn nữa hắn cũng biết, chỉ cần mình nghĩ tới cái gì, liền dùng cây bút này viết ở trên giấy, thông suốt cấu tứ, thì có thể hình thành một loại lực lượng thần bí, sau đó ảnh hưởng pháp tắc thiên địa, làm cho suy nghĩ trong nội tâm trở thành sự thật, đạt được kết quả mình mong muốn...

- Muốn viết sao?

Trong quái tháp, không biết có bao nhiêu tồn tại, ở thời điểm này lẳng lặng nhìn hắn.

Vừa rồi bọn hắn đều không nghĩ tới Phương Hành sẽ to gan như vậy, vừa quay đầu liền cầm bút, tâm tình cũng theo Phương Hành nhấc bút mà treo cao, ngưng thần tĩnh khí, lo âu thứ gì sẽ phát sinh, lại giống như chờ lấy thứ gì phát sinh...

- Bút này có thể nghịch loạn nhân quả, xoay chuyển âm dương, nhưng cũng cực kỳ hung hiểm, bởi vì nó ảnh hưởng là pháp tắc, có thể đảo loạn thiên cơ, sửa chữa pháp tắc, tâm chí người cầm bút sẽ nhận ảnh hưởng cực lớn, thường thường đều sẽ dục niệm lan tràn, mượn bút thả cuồng, mà như vậy, sẽ bị nhân quả quấn thân, bị thiên địa phản phệ mà chết, tiểu nhi này thật lớn mật, lỗ mãng nhấc bút, nếu hắn có thể nhịn được dục niệm trong lòng, để bút xuống còn tốt, nhưng nếu viết linh tinh một trận, chỉ sợ sẽ đại họa lâm đầu...

- Thế nhưng đây là thức giới, tất cả pháp tắc là pháp tắc của hắn, nếu như ở ngoại giới, bằng lực lượng của chúng ta có thể đoạt lấy bút trong tay hắn, nhưng ở chỗ này, coi như là chúng ta cũng không có bản lãnh này, chỉ có thể trơ mắt nhìn hết thảy phát sinh...

- Bất quá cũng chính bởi vì nơi này là thức giới, cho nên hắn sửa pháp tắc, cũng chỉ sẽ làm bị thương bản thân...

Vô số người thấp giọng trò chuyện, trong lòng mỗi người đều không nắm chắc.

- Người có đại nghị lực, có thể chặt đứt dục niệm, để bút trong tay xuống...

- Mà để bút trong tay xuống, chính là căn cơ để điều khiển bút này, không biết hắn có thể làm được hay không...

Phảng phất như một khảo nghiệm không tiếng động, lại như một trận quan sát, tất cả lực chú ý trong thức giới, đều tập trung vào trên người hắn.

Mà lúc này, Phương Hành nhíu chặt mày, bút treo mà không thả, cũng không viết chữ...

Biểu lộ trên mặt hắn, lúc nào cũng biến hóa, khi thì điên cuồng, khi thì mừng thầm, khi thì hung ác, khi thì đắc ý, ở các tồn tại xem ra, kia là đại biểu cho dục niệm trong nội tâm của hắn biến hóa, mà từ biểu lộ không ngừng biến ảo kia đến xem, dục niệm trong lòng tiểu tử này thực không ít, càng để cho bọn hắn lo lắng, trong lòng đã hoàn toàn không coi trọng Phương Hành, thậm chí không đáng thay Thái Thượng Đạo, chẳng lẽ bồi dưỡng một vị truyền nhân lâu như vậy, cuối cùng bởi vì biến số mà chết yểu, mất đi hết thảy sao?

Thế nhưng rất cổ quái, thời điểm trong lòng bọn họ thất lạc đạt đến cực hạn, một màn ngoài ý muốn xuất hiện.

- Ai...

Phương Hành phát ra tiếng thở dài, phảng phất như có thất ý và cô đơn vô tận, sau đó nhẹ nhàng buông bút xuống.

Loại cảm giác này, tựa như một người ăn no rồi vẫn chưa thỏa mãn buông đũa xuống!

Rất dễ dàng, mang theo chút phiền muộn, nhưng không có áp lực gì!

- Cái này...

Các tồn tại trong quái tháp đều sợ ngây người, hoàn toàn không nghĩ tới một màn này.

- Hắn lại có thể chặt đứt dục niệm, buông bút này xuống, cái này... tiểu nhi kia vượt quá lão phu dự liệu a!

- Không sai, ngay cả lão phu, ở lúc có tu vi như hắn, sợ là cũng không thể dễ dàng để xuống như thế?

Trong quái tháp loạn thành một đoàn, có thể nói, xem như Phương Hành cầm bút lên viết linh tinh một trận, cũng không làm cho bọn họ bất ngờ bằng lúc này, thật để bọn hắn cảm giác nhân sinh điên đảo, chẳng lẽ bình thường đều xem thường tiểu tử này sao?

- Thiên Ma tiền bối, tâm tính kẻ này, ngươi có hiểu rõ không?

- Ta đã từng muốn truyền ma tâm cho hắn, nhưng phát hiện hắn không giống bình thường, có lẽ tham lam, có lẽ lười biếng, hoặc là nói, tất cả tật xấu trên người phàm nhân hắn đều có, thậm chí càng nhiều, thế nhưng ta ở trong lòng hắn, lại không phát hiện được Ma ý, tìm không thấy loại quyết tuyệt có thể chém chết hết thảy, bởi vậy ta thất bại, không có truyền ma tâm cho hắn...

Một thanh âm nặng nề vang lên, nghe vào trong lòng các tồn tại, thì càng để bọn hắn cảm thấy kinh ngạc.

Một vị tồn tại khác nói:

- Nhưng xem như hắn không có Ma ý, cũng không có nghĩa là không có dục niệm?

- Không sai, hắn không những có dục niệm, mà còn không ít, tại sao có thể có ý chí bực này, chém chết dục niệm?

- Chúng ta... xem nhẹ hắn rồi!

- Lão phu cũng cảm thấy, trước kia chúng ta đều coi thường hắn, ta đã quyết định, phải thu lại suy nghĩ khinh miệt trước kia, một lần nữa xem kỹ tiểu nhi này, ha ha, chỉ dựa vào ý chí có thể nhẹ nhõm chặt đứt hết thảy dục niệm, lão phu liền có thể kết luận, hắn là hạng người có đại trí tuệ, bất quá là bị bề ngoài bại hoại che đậy mà thôi, trước kia lão phu nhìn sai hắn, là tu vi của ta chưa đủ!

Các tồn tại trong quái tháp đều nhao nhao suy đoán, thậm chí vào lúc này trong lòng của bọn hắn, đều cảm giác Phương Hành có chút cao thâm khó lường, thậm chí có người bắt đầu tỉnh lại, thầm nghĩ Thái Thượng Đạo quả nhiên lợi hại, truyền nhân bọn hắn chọn trúng, há sẽ đơn giản như mình nghĩ?

Trước kia mình luôn cảm thấy gia hỏa này có vô số tật xấu không có thuốc chữa, thế nhưng vào lúc này, chỉ dựa vào sự tình hắn có thể nhẹ nhàng để bút xuống, liền có thể kết luận, trước kia là mình coi thường, hắn có ý chí vô thượng a...

Mà thời điểm bọn hắn suy đoán, Phương Hành đã than thở thu bút.

Rất rõ ràng, hắn cũng cực kỳ chấn kinh lực lượng của cây bút, vẻ mặt cảm khái và thổn thức...

- Đây là bảo bối tốt a, phải từ từ nghiên cứu!

Sau khi để bút xuống, qua nửa ngày, hắn mới chầm chậm thở ra, vẻ mặt mỉm cười.

Không còn dám lấy tay đi bắt, phất tay mang tới một khúc gỗ, làm thành một cái hộp, bỏ bút vào, cột ở bên hông, sau đó bế Manh Nữ lên, cất bước bay ra ngoài, một bên bay lượn, một bên cúi đầu nhìn hộp gỗ, thì thầm một tiếng:

- Về sau phải học viết chữ nhiều một chút...

- Ặc...

Lúc đầu trong quái tháp hỗn loạn và cảm khái, đột nhiên trở nên lặng ngắt như tờ.

Thật lâu mới có người nhỏ giọng nói:

- Thật giống như chúng ta quên một sự kiện, mặc dù bút này có thể câu thông pháp tắc thiên địa, nhưng vốn là dùng văn thông huyền, cũng tức là nói, chỉ có người học thức thâm hậu, tinh thông văn lý mới có thể nhờ vào đó viết tâm niệm, cải biến nhân quả?

- ... Không sai, là có thuyết pháp này, lúc đầu bút kia có quan hệ lớn lao với Thượng Cổ Chư Thánh, điều khiển bút này, cần tinh thông văn lý, chữ chữ như phù, nhất bút nhất hoạ ẩn chứa Thiên Đạo chi lý, mới có thể đạo lý thông huyền, mượn năng lực tiên bút, dẫn động pháp tắc thiên địa, nhưng nếu không thông văn lý, ngực không kinh thư, vậy chỉ sợ dù cầm bút, cũng không biết viết cái gì...

Không giải thích những lời này còn tốt, nói ra liền tràn đầy xấu hổ, thật lâu không người mở miệng.

- Cái này cũng không trách chúng ta, ai có thể nghĩ tới, đường đường Thái Ất Thượng Tiên, thế mà ngay cả văn lý cơ bản nhất cũng không biết? Con mẹ nó thật mất mặt.

Rốt cục có người nhịn không được chửi thề.

Mẹ nó, vốn cho rằng tiểu tử này ý chí kiên định, chém đi dục niệm, nhưng căn bản là không thông văn lý a...

Người khác để bút xuống, là bởi vì chặt đứt dục niệm, tâm tư yên tĩnh mới buông xuống, nhưng hắn để bút xuống, là bởi vì dục niệm quá nhiều, hết lần này tới lần khác học thức không đủ, không biết viết như thế nào, lúc này mới lưu luyến không rời để xuống...

***DG: Nếu như trong các VIP có còn ai đang đi học, vậy nhất định phải nghe mình khuyên một câu: Ai, phải cố gắng học đi, nếu không đến lúc đi vay tiền sinh viên lại không biết viết giấy nợ thì khổ! Ah ha ha ha….




Bạn cần đăng nhập để bình luận