Lược Thiên Ký

Chương 1557: Mặt mũi của cổ thế gia.




- Cẩn thận!

Thấy lão ẩu áo lam muốn xuất thủ, đánh về phía Tiên Tướng nhảy ra kia, Lộc Tẩu và Văn tiên sinh đều kinh hãi, gần như không đành lòng nhìn xem, dự liệu Tiên Tướng của Cáp Mô quân sẽ trọng thương, trong đoạn thời gian này, bởi vì các đại thế gia và đạo thống nháo sự, Chân Tiên trong Cáp Mô quân, vì ngăn cản những người này, thậm chí đã có bảy tám vị thụ thương, bây giờ trơ mắt nhìn lão ẩu áo lam sắp đánh trọng thương một cái, nhưng bây giờ cách nàng quá gần, ở dưới tiên uy, thần thông ảnh hưởng, thế mà không xuất thủ cứu giúp được, đương nhiên, trong lòng bọn họ cũng minh bạch, cho dù lúc này hai người bọn họ có thể xuất thủ, cũng không ảnh hưởng được đại cục!

- Hừ, bọ ngựa đấu xe!

Lão ẩu áo lam vung trượng về phía Tiên Tướng, không có sát khí, nhưng rõ ràng cực kỳ âm hiểm, muốn một kích đả thương, thực lực của Tiên Tướng kia không yếu, chỉ là đối mặt với Thượng Tiên cao hơn hắn một cảnh giới, thì không hề có lực hoàn thủ, thậm chí ngay cả phi thân trở ra cũng làm không được, chỉ có thể trợn trợn nhìn lão ẩu áo lam đánh xuống, đã nhắm mắt gượng chống, nhưng thời điểm kình phong chưa tới, chợt cảm thấy phía sau tiên uy phất một cái, có một thanh âm bình thản vang lên...

- Ai muốn gõ đầu ta?

Tên Tiên Tướng này kinh hãi, vội vã mở mắt.

Trong lòng đám người Lộc Tẩu run lên, cùng nhau quay đầu nhìn lại...

Sau đó bọn hắn thấy một thân ảnh quen thuộc, người khoác hắc giáp, vóc người cao gầy, tóc đen tản mát, thần sắc tuấn mỹ, chẳng biết lúc nào xuất hiện ở bên người Tiên Tướng, tay nắm chặt quải trượng đầu rồng, giống như cười mà không phải cười nhìn lão ẩu áo lam, tựa hồ cảm thấy hết thảy rất thú vị, nhưng trong ý cười lại có lãnh ý làm lòng người rét lạnh!

- Đế Lưu!

- Đế Lưu... Đế Lưu điện hạ xuất quan...

- Đạo Chủ, ngươi xuất quan?

Trong điện xuất hiện tĩnh lặng một lát, sau đó các loại xưng hô vang lên.

Xưng là “Đế Lưu” hoặc “Đế Lưu điện hạ”, tự nhiên là đám người Ám Ảnh Thiên Mộng gia, mà vui hô “Đạo Chủ”, thì không thể nghi ngờ là Cáp Mô quân dùng Lộc Tẩu và Văn tiên sinh làm chủ, bọn hắn một mực tự cho mình là đạo đồ của Tiệt Đạo, trừ khi ở trường hợp cực kỳ trọng yếu, mới gọi Phương Hành là “Đế Lưu điện hạ”, còn bình thường đều gọi là “Đạo Chủ”, đương nhiên, trong này cũng không mâu thuẫn, Tam Thập Tam Thiên từ trước đến nay luôn như thế, rất nhiều đạo thống mặc dù sắp xếp ở trong tiên quân, có tiên chức, nhưng xưng hô đều giống lúc trước...

Tựa như Ám Ảnh Thiên Mộng gia, gia chủ là Ám Ảnh Thiên Vực Chủ, hiệu trung với Xích Đế, thống ngự một phương thiên địa, nhưng bởi vì Mộng gia vốn là đại thế gia của Ám Ảnh Thiên, kéo dài 10 vạn năm, chi nhánh đông đảo, bởi vậy ở Ám Ảnh Thiên, cũng là dùng nhà trị thiên hạ, dù sao Xích Tiêu Tiên Vương xưng đế, cũng mới bất quá hơn trăm năm, rất nhiều xưng hô cũ, thế lực cũ, còn không có thích ứng kịp...

Thân phận Đế Tử giống như Phương Hành, tự sáng tạo đạo thống, cũng là rất thường gặp, chỉ có như Đế Thích, vì tránh hiềm nghi, chỉ một lòng khống chế Xích Tiêu quân, không xây dựng đạo thống, không sáng tạo truyền thừa, chính là dị số của Đại Xích Thiên, đại biểu hắn một lòng hiệu lực cho Xích Đế!

- Lúc này ta mới bế quan tu luyện mấy ngày, làm sao lại loạn thành như vậy rồi?

Trên mặt Phương Hành mang ý cười, nhìn chung quanh, phất tay để Tiên Tướng ra sau mình đến, sau đó ánh mắt giống như cười mà không phải cười nhìn lão ẩu áo lam, đại thể cảm ứng tu vi của nàng, thần sắc có chút lạnh lùng, nhàn nhạt cười nói:

- Nơi này là quân trại, lúc nào đã loạn đến trình độ có thể để người ta tùy tiện xông tới đánh người rồi?

- Tốt... tốt, ngươi rốt cục xuất hiện!

Lão ẩu áo lam thấy Phương Hành đột nhiên xuất hiện, trong lòng cũng giật mình, nhưng dù sao người già thành tinh, rất nhanh liền bình phục, quát lên vài tiếng “Tốt”, muốn rút quải trượng đầu rồng về, sau đó lại nói chuyện, nhưng phát hiện tay của vị Đế Tử kia phảng phất như núi lớn, quải trượng rút không trở lại, sắc mặt lập tức thay đổi, sâm nhiên quát:

- Đừng muốn nói bậy, không phải lão thân xúc phạm tiên cấm, đến gây sự trước, là vì tung tích của Thiếu chủ Mộng gia ta mới tới hỏi rõ, Đế Lưu điện hạ, lão thân đang muốn hỏi ngươi, Thiếu chủ Mộng gia ta mất tích ở trong Loạn Lưu Hải, không rõ sống chết, hôm nay ngươi phải cho Mộng gia ta một câu trả lời thỏa đáng...

- Trả lời?

Phương Hành nghiêng đầu nhìn nàng một cái, bắt đầu cười hắc hắc.

Sau khi hắn ra thức giới, liền biết chuyện gì xảy ra, Lộc Tẩu đã chế thành ngọc thư đưa vào Thần cung, để Si Nhi giao cho hắn, dùng tốc độ nhanh nhất hiểu rõ sự tình phát sinh, nguyên lai tồn tại tranh chấp, là bởi vì Đại Xích Thiên ngũ tử mà lên, trong trận chiến ở Loạn Lưu Hải ấy, Đế Thích tổn thất 2000 Tiên Binh, Liệt Dương Vương bỏ mình, tám trăm thần nô của Nhiếp Cuồng Nhất chết thảm, bản nhân hắn cũng biến mất không còn tăm tích, những chuyện này, ai có thể không quan tâm...

Bản thân Liệt Dương Vương là tự mình tu hành, phía sau không có đại nhân vật trông nom, Nhiếp Cuồng Nhất càng là tên điên, ai gặp cũng ghét, hai người này chết, cũng không có người để ý tới, Đế Thích ăn phải thiệt thòi, cũng không giải quyết được gì, nhưng Đại Xích Thiên ngũ tử lại khác, phía sau bọn hắn đều có gia tộc, có đạo thống, có lão tổ thân phận đáng sợ trông nom, bây giờ sống không thấy người, chết không thấy xác, những gia tộc kia há sẽ bỏ qua, đã khiến cho không biết bao nhiêu người nổi giận đùng đùng chất vấn!

Mặc dù Tiên Soái đã tỏ thái độ, biểu thị ở trong Đế Tử chi tranh, chỉ nhìn kết quả, không luận quá trình, rõ ràng là không muốn dính vào vũng nước đục, nhưng những gia tộc kia không nguyện ý nha, kia đều là nhân vật thủ lĩnh của thế hệ trẻ, không thể mơ hồ mất đi như vậy, bởi vậy hộ đạo giả, trưởng lão, tùy tùng… mỗi ngày đi náo, mà theo quy củ cơ bản, Lộc Tẩu vẫn viết sự tình phát sinh trong Loạn Lưu Hải nộp lên!

Đương nhiên, phần trần tình này thật rất lợi hại, trên cơ bản là tránh nặng tìm nhẹ, hời hợt, ngoại trừ cầm xuống công lao của Loạn Lưu Hải, cái gì cũng không nhận, ngoại trừ phản nghịch của Thiên Nguyên Đại Lục, ai cũng chưa từng thấy qua, có phần trần tình này, Tiên Soái liền có thể danh chính ngôn thuận không truy cứu, đẩy ra phần trách nhiệm này, nhưng những gia tộc kia lại không nhận, làm tồn tại còn sống duy nhất trong Loạn Lưu Hải đi ra, bọn hắn nhận định tung tích của Thiếu chủ nhà mình khẳng định có quan hệ với Cáp Mô quân, liền kìm nén không được đến hỏi nhiều lần...

Nếu chỉ hỏi thì cũng thôi, nhưng một bên quyết tìm ngươi đòi người, nhưng một phương liều chết không nhận, vốn chính là sổ sách lung tung, nắm tay người nào lớn người đó có lý, như vậy liền thành vũng nước đục, lại thêm lúc đầu Phương Hành dự tính bế quan hai ba ngày, bây giờ kéo dài gấp mười lần, trọn vẹn một tháng không thấy thân ảnh, Cáp Mô quân không có Thái Ất Thượng Tiên trấn thủ, ở trong tranh chấp như vậy, càng là nhiều lần bị thua thiệt!

Cũng không biết có phải có người ở trong bóng tối trợ giúp hay không, dù sao một tháng qua, Loạn Lưu Hải thật rất loạn, bởi vì đủ loại tranh chấp, thập đại Tiên Tướng trong Cáp Mô quân đã bị thương mấy cái, cục diện hỗn loạn bực này, ngay cả Tiên Soái cũng không thèm để ý, huyên náo không quá đáng sẽ không quản, dù sao mấy đại gia tộc kia, ở Đại Xích Thiên đều có ảnh hưởng sâu xa, Tử Huyền Tiên Soái địa vị phi phàm, nhưng gặp lão tổ của những đại gia tộc kia cũng chỉ là bình khởi bình tọa, tự nhiên không muốn vì việc nhỏ đắc tội bọn hắn quá sâu...

Một tháng qua, Lộc Tẩu và Văn tiên sinh đã xem như tính hết nước, cố gắng khống chế cục diện!

Chỉ bất quá, bây giờ bọn hắn chỉ là Chân Tiên, thấp hơn người khác một đầu, cái này không nói rõ được ...

Mà bây giờ, Phương Hành vừa xuất quan nhìn thấy, chính là đại trưởng lão của Mộng gia đời đời khống chế Ám Ảnh Thiên, lão ẩu này không có quan vị, nhưng thân phận địa vị và tu vi đều bày biện ở nơi đó, gặp nàng, cho dù là thân phận như Đế Thích cũng phải khách khách khí khí, kính không phải nàng, mà là Mộng gia sau lưng nàng, mà có thân phận này, lại có tu vi này, Thiếu chủ Mộng gia lại được nàng một tay nuôi nấng, mấy loại nguyên do giao nhau, tự nhiên khiến cho nàng làm việc càn rỡ, nói chuyện cũng không chú ý...

Chuyện như vậy cũng không tiện nói gì, dù truyền vào trong tai ba vị Tiên Tôn, cũng chỉ sẽ cười một tiếng cho qua!

Dù sao thân là thượng cổ thế gia, ngay cả Tiên Đế cũng muốn trấn an bọn hắn!

Đương nhiên, người khác nhau sẽ có cái nhìn bất đồng, ở thời điểm này, trong lòng Phương Hành lại không vui đến cực điểm...

- Thiếu chủ nhà ngươi chết cũng tốt, sống cũng tốt, ngươi tới tìm ta muốn giao phó?

Hắn có chút nghiêng đầu, giống như cười mà không phải cười nhìn về phía lão ẩu áo lam, giọng điệu bất thiện.

- Người mất tích ở trong Loạn Lưu Hải, không tới hỏi ngươi, thì đi tìm ai?

Lão ẩu áo lam lại không sợ Phương Hành, ỷ vào thân phận, hùng hổ dọa người:

- Ngươi là Đế Tử, nhưng cũng không thể bất kính với người Mộng gia ta!

- Đạo Chủ, cần cẩn thận...

Ngay cả đám người Lộc Tẩu, thấy thế cũng vội truyền âm, chỉ e Phương Hành hạ sát thủ.

Lúc này là thời điểm Phương Hành dùng thân phận Đế Lưu cùng Đế Thích tranh phong, những đại gia tộc, đại đạo thống kia, từng cái nội tình phi phàm, không thể tuỳ tiện đắc tội, bằng không mà nói, liên luỵ thành thế, sẽ để cho Phương Hành mất đi tất cả căn cơ...

Mà trong khoảng thời gian này, bọn hắn xử sự, nhức đầu nhất cũng chính là ở chỗ này!

Những đại gia tộc và đại đạo thống kia, đều có nội tình, nắm giữ Thái Ất mệnh mạch, tuyệt đối không thể tuỳ tiện đắc tội...

Nhưng Phương Hành rõ ràng không để ý tới những chuyện này, nghe lão ẩu áo lam nói trái lại cười nhạt, sau đó bỗng nhiên bước lên một bước, thân hình như núi, chấn động không gian, bà lão kia là Thái Ất Thượng Tiên uy tín lâu năm, vào lúc này ngay cả thần thông cũng không thi triển ra được, bị hắn đụng tới trước người, nhục thân bay ra ngoài, tay nắm quải trượng cũng nới lỏng ra, Phương Hành thì thuận thế đoạt lấy quải trượng đầu rồng ở trong tay nàng, sau đó trở tay rẽ ngang, đập vào trên đầu lão ẩu áo lam!

Phốc...

Mộng gia đại trưởng lão miệng phun máu tươi, ngã ra ngoài điện, thần hồn héo rũ, nhục thân xụi lơ, nửa ngày không đứng dậy được!

- Cũng tốt, các ngươi muốn giao phó, ta sẽ cho các ngươi giao phó!

Phương Hành ném quải trượng xuống đất, cười lạnh nói:

- Ba ngày sau, còn có ai muốn tìm ta đòi giao phó, thì cùng tới đi!

Dứt lời, trực tiếp trở lại hậu điện, trong lòng chỉ cảm thấy vừa tức giận, vừa buồn cười:

- Tiên Giới này cũng thật có ý tứ, Phương đại gia ta từ Thiên Nguyên Đại Lục trộn lẫn đến Tiên Giới, cho tới bây giờ đều chỉ có ta tìm người khác khóc lóc om sòm, không nghĩ tới hôm nay thế mà trái ngược...




Bạn cần đăng nhập để bình luận