Lược Thiên Ký

Chương 1488: Nghịch chuyển sinh tử


Lúc này trong khô lâu thần cung, trong một ngọc trì, nhục thân của Si Nhi bồng bềnh trong huyết trì, vô tri vô giác.

Bên trong ngọc trì này chính là máu loãng lấy từ chỗ của Phù Đồ Thiên Giới quái thụ, có thể thể đảm bảo nhục thân bất hủ, sinh cơ cũng sẽ không tiếp tục tiêu tán, Si Nhi lúc này cũng không khác gì lúc Phương Hành vừa mang nàng ta tiến vào Thiên Tuyệt chi địa, trong lòng Phương Hành đã có tính toán, rất là ung dung, chậm rãi vươn tay đưa vào huyết trì, đỡ thân thể nàng ta lên, trước tiên truyền một đạo tiên lực vào trong nhục thân của nàng ta, giúp nàng ta làm thông thuận kinh mạch.

Làm xong tất cả, Phương Hành mới lấy ra một quả tạo hóa, sau đó nhẹ nhàng bóp nát.

Một đoàn quang hoa bảo quang lấp lánh xuất hiện trong lòng bàn tay của Phương Hành, hắn nhẹ nhàng nâng lên, sau đó đưa vào trong miệng Si Nhi.

- Nghịch chuyển sinh tử, trọng tụ thần hồn, tái sinh tạo hóa.

Vẻ mặt hắn vào lúc này cũng cực kỳ ngưng trọng, tuy đã sớm biết tiên mệnh có khả năng tái sinh tạo hóa, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên làm loại chuyện nghịch chuyển sinh tử này, trong lòng Phương Hành cũng không quá vững tâm, sau khi cho Si Nhi ăn tiên mệnh, ánh mắt hắn nhìn vào mặt Si Nhi không chớp, nhìn chằm chằm mỗi một biến hóa trên người nàng ta, không muốn bỏ qua một màn nghịch chuyển càn khôn này.

Sinh tử chính là đại sự, nghịch chuyển sinh tử, chẳng khác nào là nghịch chuyển càn khôn!

Ầm ầm!

Tuy là ở trong khô lâu thần cung, ngăn cách với thiên địa, nhưng Phương Hành vẫn cảm thấy vào một thoáng này, trong thiên địa có quy tắc vô hình nào đó hàng lâm, chúng giống như là thác nước, từ cửu thiên đổ xuống, hướng về sâu trong vô tận, nhưng hiện giờ, từng đạo thác nước quy tắc này khi đi qua nhục thân của Si Nhi, lại bị một loại lực lượng không hiểu nào đó kéo xuống.

Quy tắc hình thành một vòng xoáy, không ngừng chảy ngược trong thân thể nàng ta, cũng đản sinh ra các loại nhân quả!

Có lực lượng vô tận mà Phương Hành chỉ có thể cảm ứng được chứ không thể lý giải được, từ chư thiên giới mà đến, đỏ vào trong vòng xoáy này, lại thông qua vòng xoáy này đi vào trong cơ thể Si Nhi, âm dương nhị khí, lúc này xuất hiện sự hỗn loạn.

- Âm cực dương sinh, chuyển tử thành sinh, nhất niệm sinh diệt, đều ở tại tâm.

Cẩn thận cảm ứng biến hóa xuất hiện lúc này trên người Si Nhi, ngay cả trên mặt Phương Hành cũng hiện ra vẻ kinh ngạc, loại cảm giác đó giống như một tên ăn mày nhặt được bảo vật, phản ứng đầu tiên chính là không tin, phản ứng thứ hai chính là mừng như điên, mà phản ứng thứ ba chính là sợ hãi, đó là một loại cảm giác thấu hiểu sau khi nhìn lén thiên địa đại đạo, bí mật sinh tử, âm dương nghịch chuyển.

- Thế gian quả nhiên đạo pháp bất đồng, nhưng chí lý thì tương thông.

Ngay cả hắn lúc này thần sắc cũng có chút ngưng trọng, than khẽ:

- Thuật thần thông thế gian, thần tiên thiên đạo thần bí, cấp này cao hơn cấp kia, nhìn thì bất kể là uy lực hay là tiến cảnh đều càng đi càng xa. Năm đó ở Đại Tuyết sơn, Vạn la truyền cho ta âm dương đại ma bàn, cùng lắm cũng chỉ xem như là nửa bộ thần quyết, nhưng đạo lý âm dương được viết bên trong, lại cho tới hôm nay cũng có thể giải thích được đại bộ phận thần thông.

- Tiệt Đạo đồ tiên pháp của ta lại có thể bổ sung thêm một bước rồi.

Hắn lặng lẽ suy nghĩ, trên mặt không có vẻ vui buồn gì, chỉ cảm thấy tất cả đều trong tình lý.

Sau khi thấy Thái Thượng Đệ Cửu kinh, nghi hoặc trong lòng đã được giải thích rõ ràng, Phương Hành cũng có lý giải sâu hơn về con đường tu hành của mình, nhìn vạn sự vạn vật đều đã có chút bất đồng, mà phương pháp âm dương đại ma bàn đó có ý nghĩa phi phàm đối với hắn, khi ở Phong Thiện sơn, hắn đã tiến thêm một bước trên pháp này, hóa thành thiên địa đại ma bàn, hiện giờ lại càng có lý giải sâu hơn!

Mà hiện giờ, mỗi một bước tu hành của hắn cũng đều biến rườm rà thành đơn giản, vứt bỏ đại lượng tạp niệm tạp học không cần thiết, thứ hữu dụng thì bỏ vào cùng một lò, đây cũng là con đường phải đi qua trong quá trình sáng tạo tiên pháp của hắn, có thể nói, khi hắn cảm thấy Tiệt Đạo đồ tiên pháp thực sự được bổ sung toàn vẹn, thiên công mà hắn dã tâm bừng bừng muốn sáng tạo cũng thành hình, đến lúc đó, rất khó phỏng đoán, thực lực của hắn sẽ tới cảnh giới gì!

Chỉ có thể nói thế này, thần thông thuật pháp trong thiên địa là vô cùng vô tận, ở trong mắt Phương Hành hiện giờ cũng chỉ chia làm mấy loại huyền pháp, thần pháp, tiên pháp, thiên công cùng với đại đạo trong truyền thuyết mà thôi, thiên công đó ở Đại Tiên giới đã là thần thông đỉnh cấp, bất kể là ba đạo thiên thư Thái Hư Tiên Vương truyền xuống tới hay là Vong Tình thiên công lưu lạc ở Thiên Nguyên Tiểu Tiên giới, đều là truyền thừa đỉnh cấp đủ để ảnh hưởng tới thiên hạ đại thế, thậm chí một độ có người cảm thấy, phàm là hạng người tu luyện thiên công tới đại thành, đều có khả năng tranh phong với Tiên Vương.

Phương Hành không có thiên công truyền thừa, không phải không có bí pháp, mà là khinh thường không thèm học, hắn muốn tự nghĩ ra thiên công.

Đây là một con đường dài lâu mà gian khổ, nhưng hắn lại cứ tự nhiên mà làm, đi đến đâu thì tính đến đó.

- Thời gian đã trôi qua lâu rồi, nha đầu này cũng nên tỉnh dậy mới phải chứ nhỉ?

Suy nghĩ một hồi, Phương Hành liền bỏ đi tạp niệm, bắt đầu đặt tâm tư về trên người Si Nhi!

Lúc này trên làn da tái nhợt của nàng tađã bắt đầu có màu máu xuất hiện.

Không biết khi nào, tim cũng bắt đầu đập càng lúc càng có lực.

Một lúc sau, giữa trán đã có một chút thần hồn dao động, giống như ánh mặt trời xé rách mây đen chiếu xuống đại địa.

- Khụ. . . Khụ. . . Ta đang ở đâu đây?

Tiên mệnh chính là chuyển hóa của thiên địa ý chí, quả thật là thần diệu khó có thể diễn tả, nó có thể giúp người tu hành trường sinh bất tử, còn có thể giúp người tu hành sau khi tu luyện đến cực hạn của sinh linh, tiến thêm một bước tới cảnh giới cường đại hơn.

Cho dù không nhắc tới những cái này, chỉ sự thần kỳ của nghịch chuyển sinh tử cũng đủ để chứng minh sự quý giá của tiên mệnh rồi!

Điểm này đã được thể hiện hết sức rõ ràng trên người Si Nhi nha đầu.

Khi nhìn thấy nha đầu đã chết rồi này mở mắt ra, ngay cả Phương Hành trong lòng cũng không khỏi cảm khái một tiếng!

Ở trong lòng cũng có một loại cảm giác kỳ quái hiện lên, dù sao nha đầu này lúc trước cũng là vì mình mà chết!

Cũng chính bởi vậy, khi nhìn thấy nàng ta sống lại, Phương Hành cũng không nhịn được muốn trêu nàng ta.

Có điều, có một số lúc, trêu hay không trêu cũng phải nhìn người!

- Ta sao ta lại ở đây.

Sau khi nha đầu Si Nhi tỉnh lại, liền mơ mơ màng màng, tò mò quan sát chung quanh.

- Bởi vì...Ngươi lúc trước uống nhiều quá.

Phương Hành thấy nàng ta vẫn có chút chưa tỉnh táo, sợ dọa nàng ta sợ, không nói tới chuyện nàng ta lúc trước đã chết, trong lòng cũng minh bạch trạng thái hiện tại của nàng ta, dù sao cũng chết mấy ngày rồi, cho dù dùng tiên mệnh nặn lại thần hồn, nghịch chuyển sinh tử cho nàng ta, nhưng cũng rất dễ xuất hiện ký ức không trọn vẹn, mà đối với loại trạng thái này mà nói, thường thường dễ mất đi nhất chính là ký ức trước khi chết của nàng ta, dù sao khi đoạn ký ức đó sinh ra, đồng thời cũng chính là lúc nàng ta sắp chết đi, thần hồn tiêu tán, không dễ lạc ấn trên thần hồn, cũng rất dễ mất đi.

- Vậy ta vì sao không mặc quần áo?

Si Nhi quả thật lộ ra có chút mơ hồ, không ngờ không nghi ngờ, ngược lại cúi đầu quan sát bản thân, giật mình hỏi.

- Ặc.

Phương Hành có chút không biết nói gì, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

- Trời ạ, ngươi không ngờ lại phi lễ với ta.

Si Nhi bỗng nhiên hét lên một tiếng, tránh khỏi cánh tay Phương Hành, hai tay ôm lấy ngực, bi phẫn nhìn Phương Hành.

- Cái này.

Phương Hành ngơ ngác cúi đầu nhìn tay mình, ngượng ngùng rụt lại.

Si Nhi hét to, cảm thấy đầu óc có chút quay cuồng, càng bi phẫn hơn:

- Ngươi không ngờ lại nhân lúc ta uống say mà phi lễ với ta?

- Vì sao phải nói là 'lại'.

Phương Hành cũng rất đau đầu, cẩn thận suy nghĩ, mới nhớ ra khi ở Thanh Ngô tiên phủ, mình giống như quả thật cũng nhân lúc nàng ta uống say mà phi lễ một lần, tuy không làm gì thực sự, nhưng tiếng xấu đã truyền ra, như vậy xem ra, đây đúng là lần thứ hai.

- Hai lần rồi.

Si Nhi giơ hai ngón tay ra, khóc không ra nước mắt:

- Ngươi phi lễ với ta hai lần rồi.

- Được rồi được rồi, ta chịu trách nhiệm được chưa.

Phương Hành thích cãi nhau, nhưng thật sự không muốn cãi nhau dưới tình huống như vậy, nói ra một câu.

- Thôi. Bỏ đi!

Tiểu nha đầu Si Nhi rõ ràng rất hoảng sợ, vẻ mặt vừa có chút kinh hỉ, lại vừa có chút hoài nghi:

- Ngươi nên đối tốt với ta một chút.

- Yên tâm đi, ta đã nói là giữ lời, nhất định sẽ toàn tâm toàn ý với ngươi!

Phương Hành thở dài, ôm trơn nàng ta, cảm thấy áp lực vô cùng to lớn.

Tiểu nha đầu Si Nhi giống như là nằm mơ, vẻ mặt mê mang thuận theo cánh tay của Phương Hành tựa vào lòng hắn, dường như bản thân cũng không quá tin vào một màn này, lặng lẽ giơ tay lên nhéo má mình, đối với nàng ta mà nói, lúc này quả thật là ký ức không được đầy đủ, thậm chí ký ức sau khi tiến vào Phù Đồ Thiên Giới cũng trở nên mơ hồ, chỉ nhớ rõ mình trước đó còn luôn cảm thấy vị đế tử đại nhân này thần thần bí bí, cũng chẳng hề để ý đến mình, không hề có cảm giác an toàn, nhưng sao vừa tỉnh lại, lại có chuyển biến lớn như vậy.

Nàng ta quá chú ý tới điểm này, thậm chí không ý thức được hiện giờ mình đã có tiên mệnh trong người.

- Ta nhớ... ngươi hình như là Đế Lưu đại nhân?

Si Nhi mơ mơ màng màng, có một số ấn tượng còn sót lại, nhẹ giọng hỏi.

- Ở trong mắt người khác ta là Đế Lưu, ở trong mắt ngươi thì là Phương Hành, ngươi nhất định phải nhớ kỹ điểm này.

- Được, Ta thích ngươi là Phương Hành, không thích ngươi là Đế Lưu.

- Ta cũng thích ngươi đầu óc cứ ngu ngơ thế này.

- Kỳ thật ta mặc kệ ngươi là ai, dù sao ta cũng cảm thấy, ngươi rất tốt với ta!

- Đúng, ta nhớ khi hai chúng ta gặp mặt liền tát ngươi một ái.

- Ừ... Ngươi thực sự sẽ đối tốt với ta chứ?

- Yên tâm đi lão ngũ, theo Phương đại gia, sau nói đảm bảo ăn ngon uống say.

- ...

Đối thoại đầy tình ý vang lên trong khô lâu thần cung cô tịch này, thực sự khiến người ta cảm thấy có chút không thích hợp. . .

Một lúc sau, Si Nhi mới có phản ứng:

- Ngươi vì sao gọi ta là lão ngũ?

Phương Hành rất nghiêm túc nhìn vào mắt nàng ta:

- Bởi vì trước ngươi, ta đã có bốn lão bà.

- A.

Mắt Si Nhi đột nhiên trợn trừng lên, đứng phắt dậy, nhìn Phương Hành với vẻ khó có thể tin nổi, miếng há ra cả nửa ngày vẫn không khép lại được, vẻ mặt cũng trở nên phức tạp đến cực điểm, không biết qua bao lâu, mới mở miệng nói:

- Ngươi vừa rồi nói là sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với ta mà.

Phương Hành xoa đầu nàng ta, thâm tình chân thành nói:

- Lời nói của nam nhân sao có thể tin được, nha đầu ngốc.




Bạn cần đăng nhập để bình luận