Lược Thiên Ký

Chương 1029: Phù Diêu Cung Đại Tư Đồ


- Trở về!

- Không cho phép đi!

- Ngươi muốn chạy đúng hay không?

Ba vị tiên cô Dao Trì đều ngẩn ra một chút sau đó phản ứng lại, tiểu ma đầu này nói nhiều như vậy, thực sự muốn quay đầu rời đi, chạy đi tìm sinh linh Thần tộc kia gây phiền phức, lập tức đều hoảng hồn, khẩn trương gọi hắn trở về, một người theo bản năng hạ lệnh cấm túc hắn, ngược lại là tiên cô cụt một tay thuộc kiểu tâm tư kín đáo, nhìn một chút liền nhìn thấu ý tưởng chân thật trong nội tâm tiểu ma đầu kia, trực tiếp quát phá mục đích của hắn, thậm chí nhảy lên, kéo lấy tay Phương Hành, một đôi con ngươi như bảo thạch chăm chú nhìn vào mặt của hắn!

- Làm gì vậy, ta muốn đi làm việc lớn các ngươi còn ngăn cản ta?

Phương Hành cổ quái nhìn các nàng, tựa hồ có chút không cam tâm tình nguyện.

- Thần tộc thế lớn, cường giả như mây, một mình ngươi chạy đi chịu chết hay sao?

- Can hệ trọng đại, bất luận như thế nào đều phải cẩn thận thương nghị một phen mới được.

Hai vị tiên cô đều tận tình khuyên, ngược lại là tiên cô cụt một tay kia cười lạnh một tiếng, nhìn Phương Hành nói:

- Tiểu ma đầu, đừng quên mạng của ngươi là được Phù Diêu Cung cứu, hiện tại trên dưới mấy trăm mạng Phù Diêu Cung đang cần ngươi bảo vệ, ngươi há có thể một mạch đi thẳng?

- Ách... Ta cũng không nói muốn đi thật...

Đối diện với ánh mắt giống như có thể xuyên thủng tâm tình của tiên cô cụt một tay, Phương Hành có chút bất đắc dĩ.

Hắn ném ra một câu liền muốn rời khỏi, thật đúng là có lý do không muốn cùng đám nữ nhân lăn lộn cùng một chỗ, nhất là ngay lúc này, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết tất nhiên sẽ có thật nhiều phiền phức đi ra, mặc dù đám nữ nhân này cứu mình, nhưng người có hảo cảm với mình lại không nhiều, nhìn vừa rồi nữ tử kia lau mồ hôi cho mình, lúc mình tỉnh lại, lập tức vứt khăn lụa xuống, tức giận bỏ đi liền nhìn ra, dù sao trước đó mình là kẻ địch của bọn hắn, hơn nữa các nàng cũng vì cứu mình, mà đã mất đi cơ hội cứu Thiếu Tư Đồ Nhiếp Thiên Hồng, dưới tình huống như vậy , mặc kệ là ai cũng đều khó có khả năng có thiện cảm với mình, chứ đừng nói là một đám nữ nhân?

Nhưng hết lần này tới lần khác, các nàng quả thực đã cứu mình, mình còn không tốt trở mặt với các nàng.

Thay vì chờ đợi rắc rối lớn phủ xuống, còn không bằng mình một mạch đi thẳng một, ân tình lại ghi ở trong lòng, có cơ hội sẽ báo đáp các nàng thật tốt, nhưng ngày bình thường, trời đất bao la, tất cả đi đường Dương quan, cầu độc mộc, suy nghĩ làm sao tìm được sinh linh Thần tộc gây hiền phức.

Ý niệm này ẩn giấu rất sâu, nhưng không nghĩ rằng, lại bị tiên cô cụt một tay Mạc Tâm nhìn thấu.

- Ngươi nói cái gì đó? Ông đây là loại người này sao? Được rồi được rồi không đi nữa!

Phương Hành mặt đầy bất mãn, nghi ngờ nhìn về phía tiên cô cụt một tay, ồn ào vài câu, bất đắc dĩ ngồi xuống, hắn là nợ đối phương một nhân tình, mà đối phương đã nói toạc điểm này ra, vậy bất luận như thế nào, hắn đều không có ý tứ lại rời đi...

Mấy vị tiên cô thấy hắn ngồi xuống, cũng liếc nhau một cái, cảm thấy tiểu ma đầu này thật đúng là hơi khó chơi!

- Đầu tiên nói trước, các ngươi muốn giữ ta tới khi nào?

Sau khi do dự một chút, vẫn là Phương Hành mở miệng trước.

Vấn đề này hắn không hỏi rõ ràng, đáy lòng luôn luôn không chắc, dù sao hắn cũng có quá nhiều người muốn tìm.

- Chúng ta sẽ không một mực quấn lấy ngươi, nhưng bất luận như thế nào, ngươi cũng phải giúp chúng ta tìm được Thiếu Tư Đồ, hoặc là dàn xếp một nơi an toàn rồi lại nói, điểm này rất công bằng? Thật ra mà nói, hiện tại chúng ta cũng chưa thoát khỏi hiểm cảnh, bên ngoài, còn có vô số sinh linh Thần tộc đang tìm chúng ta, một khi bị bọn họ phát hiện, bằng lực lượng của ba người chúng ta không có khả năng bảo vệ được các đệ tử!

Tiên cô cụt một tay Mạc Tâm thấp giọng nói ra, giọng điệu rất ngưng trọng.

- Được, không có vấn đề!

Phương Hành nghe xong, ngược lại có chút ngưng tụ, rồi đáp ứng.

Hắn không phải một người vong ân phụ nghĩa, nghe thấy nữ đệ tử Phù Diêu Cung còn chưa thoát khỏi hiểm cảnh, tự nhiên liền không tùy ý rời đi.

Mà Mạc Tâm cùng hai vị tiên cô khác liếc nhau một cái, lại nói:

- Trước khi tìm thấy Hồng Nhi, chúng ta còn cần ngươi đáp ứng một chuyện.

Thấy nàng nói nghiêm túc, Phương Hành cũng hơi ngẩn người:

- Chuyện gì?

Mạc tâm hít một hơi thật sâu, thần sắc cực kỳ trang nghiêm:

- Làm Đại Tư Đồ của Phù Diêu Cung.

- Ách...

Trong nháy mắt, Phương Hành liền ngây ngẩn cả người, trên mặt đầy vẻ khó có thể tin.

Đại Tư Đồ của Phù Diêu Cung này thật sự là một cái tôn hiệu nổi tiếng thiên hạ, không chỉ là Đạo Chủ đạo thống cực hạn thế gian, tượng trưng cho địa vị vô thượng, càng là một trong những danh từ mạnh nhất thế gian, quan trọng nhất chính là người thế gian đều biết Đại Tư Đồ Phù Diêu Cung có được ba ngàn thị thiếp, diễm phúc vô song , có thể nói, trong giới tu hành, gần như người người đều mơ trở thành Đại Tư Đồ Phù Diêu Cung, nhưng đương nhiên nó cũng chỉ là một mộng đẹp mà thôi, Tư Đồ chi vị truyền thừa vô cùng khắc nghiệt, bình thường đầu thai mười đời, cũng không dính một chút vào bên cạnh...

Phương Hành càng chưa bao giờ nghĩ tới, ngoại trừ cùng đối phương đánh một chầu bên ngoài, mình còn có thể có nửa điểm liên quan đến Tư Đồ của Phù Diêu Cung...

Nhưng bây giờ, tiên cô cụt một tay đã nói ra như vậy, còn là một thỉnh cầu nữa...

Cái này thật sự làm cho hắn chấn kinh, kinh ngạc, nghi hoặc, khiếp sợ, thậm chí còn có một chút thẹn thùng nho nhỏ...

Sau nửa ngày, hắn mới cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói:

- Trong nhà của ta đã có ba người, giờ lấy thêm ba ngàn … Thật khó nuôi đó..

Câu này vừa nói ra, lại đến lượt ba người Mạc Tâm biểu lộ ra vẻ cổ quái.

- Tiểu ma đầu này nghĩ đi đâu vậy?

Ho nhẹ một tiếng, tiên cô cụt một tay Mạc Tâm thản nhiên nói:

- Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, đệ tử Phù Diêu Cung sẽ không gả cho ngươi!

Phương Hành nghe xong ngẩn ngơ, sau cùng cả giận nói:

- Ngay cả nàng dâu cũng không cho, vậy thì ta làm Tư Đồ bỏ đi kia làm gì, dù sao ta không làm..."

Đám người Mạc Tâm nghe xong lời này, lập tức không biết nói cái gì cho phải, nhìn khuôn mặt giận dữ của Phương Hành, trong lòng nhịn không được dâng lên một cái ý niệm trong đầu:

- Quả nhiên tiểu ma đầu này không phải đèn đã cạn dầu, còn khó dây hơn Hỗn Thế Ma Vương trong nhà kia...

Trong lúc nhất thời, các nàng vừa muốn quát tháo, vừa muốn khuyên, nhưng lại lại không nắm chắc được Phương Hành sẽ ăn cái dạng nào, ngược lại hơi khó xử.

Qua nửa ngày, tiên cô Mạc Tiêm đã từng ôm Phương Hành từ bên trong chiến trường trốn thoát, nhẹ nhàng mở miệng:

- Đệ tử Phù Diêu Cung không thể nào gả cho ngươi được, các nàng là đạo lữ của Hồng nhi, không thể nói bừa, ngược lại là tiểu công chúa của Dao Trì có thể gả cho ngươi!

- Tiểu công chúa của Dao Trì? Là bánh bao nhỏ kia?

Phương Hành nghe lời này, không khỏi hơi ngẩn người, thần sắc có chút cổ quái.

Hiện tại hắn càng nghe càng mơ hồ, không hiểu rõ ba người nữ nhân này đang suy nghĩ cái gì.

Cuối cùng vẫn là tiên cô cụt một tay Mạc Tâm ho một tiếng, giải thích nói:

- Để ngươi trở thành Đại Tư Đồ của Phù Diêu Cung, cũng là vì cân nhắc cho hai bên chúng ta, dù sao trước kia chúng ta cũng không quen biết, thậm chí còn có mối thù truyền kiếp, mà bây giờ sống nương tựa lẫn nhau, hai bên nhất định phải luôn ủng hộ nhau, trên dưới mấy trăm đệ tử Phù Diêu Cung đi theo chúng ta trốn thoát, chúng ta không thể không thận trọng cân nhắc, nói thật, thanh danh trước kia của ngươi… Quả thực không hề tốt đẹp gì, nhưng lại có một chuyện cả thiên hạ đều công nhận, đó chính là từ trước đến nay ngươi luôn bao che khuyết điểm, đối với người bên cạnh không tiếc ném đầu, vẩy máu, cho nên chúng ta cũng cần kết quan hệ thông gia với ngươi, có thể thẳng thắn vô tư đối diện với nhau, không giữ tư tâm chút nào, mới có thể tin tưởng lẫn nhau trong lúc loạn thế.

- Còn một điểm nữa, Phù Diêu Cung kinh doanh mấy vạn năm, thâm căn cố đế, rất nhiều thế lực đạo thống đều là quân cờ mà chúng ta bố trí, cho dù là sinh linh Thần tộc cũng không có khả năng nhổ tận gốc, mà bây giờ, đã đến lúc chúng ta vận dụng những quân cờ này, chỉ tiếc, Vương Mẫu đi về cõi tiên, Hồng nhi lại không thấy tăm hơi, ngườicó thể điều động những quân cờ này cũng chỉ có Đại Tư Đồ của Phù Diêu Cung, cho nên chúng ta muốn mời ngươi làm Thiếu Tư Đồ Phù Diêu Cung trước khi Hồng nhi về, đây cũng không phải là vì che giấu tai mắt, lúc đầu Dao Trì có xác nhận quyền lực của Đại Tư Đồ Phù Diêu Cung, mà lần này, ba người chúng ta liên thủ đề cử ngươi làm Tư Đồ, đến lúc ngươi chính là Tư Đồ thật cùa Phù Diêu Cung, có thể điều động những lực lượng kia!

Nói đến chỗ này, tiên cô cụt một tay Mạc Tâm có hơi dừng lại, ngược lại là tiên cô Mạc Tiêm tiếp lời nói:

- Đương nhiên, còn có một điểm nữa, có lẽ người ngoài cảm thấy không quan trọng gì, nhưng đối với nữ nhân chúng ta mà nói lại là cực kỳ quan trọng, mấy trăm nữ đệ tử Phù Diêu Cung cần ngươi bảo hộ, nhưng dù sao các nàng cũng là người của Hồng nhi, cả ngày ở chung một chỗ với đại nam nhân như ngươi, thanh danh không thể không cân nhắc, cho nên chúng ta muốn gả nha đầu Tiêu Thanh cho ngươi, kể từ đó, ngươi bảo hộ các nàng cũng là danh chính ngôn thuận, trên thanh danh cũng sẽ tốt lên rất nhiều...

Sau khi nghe xong ba vị tiên cô giải thích, trong đầu Phương Hành rất rối loạn, bỗng nhiên có một cái ý niệm:

- Đây là cái gì cùng cái gì?

Không thể không nói tâm tư của nữ nhân vô cùng tinh tế tỉ mỉ, các nàng suy tính những vấn đề này, ngoại trừ điểm thứ hai ra, Phương Hành còn có thể miễn cưỡng lý giải bên ngoài, những cái khác đều không biết lý giải ra sao, các nàng cứu được tính mạng của mình, mình đương nhiên sẽ không bỏ các nàng không để ý, các nàng có thể không tin mình, nhất định phải kết xuống một mối quan hệ thông gia mới có thể tín nhiệm mình vô điều kiện sao?

Còn có điểm thứ ba, ở một chỗ với mình, sợ hỏng thanh danh của mấy trăm nữ đệ tử Phù Diêu Cung, làm sao không sợ làm hỏng thận của mình vậy?

Còn có, cái gì gọi là mình phải cưới bánh bao nhỏ của Dao Trì, thanh danh mới khá lên nhiều?

Nếu như mình thực sự muốn cưới ba vị tiên cô này, thanh danh hỏng kia cũng phải hỏng...

- Đương nhiên, kỳ thật còn có điểm quan trọng hơn.

Ba vị nữ tiên cô liếc nhau một cái, tiên cô Mạc Từ lấy quyển cổ tả kia ngay từ đầu, thấp giọng mở miệng:

- Ngươi chính là Tiên Anh chi thân, sơ kết Tiên Anh không lâu, cũng là lúc nên cực kỳ tu luyện, bây giờ là loạn thế, chúng ta cũng không thể che giấu nó, Dao Trì thậm chí là Phù Diêu Cung đều có phần lớn Tiên quyết đạo điển có thể cung cấp cho ngươi lĩnh hội, chỉ có điều, đạo thống xưa nay có nghiêm huấn, Tiên quyết đạo điển không thể truyền ra ngoài, ngoại trừ Tư Đồ Phù Diêu Cung ra, ngay cả chúng ta cũng không thể đọc qua, cho nên, chúng ta muốn truyền những Tiên quyết đạo điển cho ngươi, cũng chỉ khi ngươi là Đại Tư Đồ của Phù Diêu Cung, hi vọng ngươi có thể hiểu được nỗi khổ tâm của chúng ta, đáp ứng điều kiện này...

- Đạo quyết đạo điển của Phù Diêu Cung? Có thể truyền toàn bộ cho mình?

Nghe được điểm này, tim Phương Hành đập thình thịch, thần sắc trở nên ngưng trọng lên.

Suy tính thật lâu, hắn mới thở dài một hơi:

- Được, ta đáp ứng các ngươi làm Đại Tư Đồ Phù Diêu Cung, nhưng ta còn có một điều kiện…

Ngừng lại một chút, vẻ mặt hơi đau khổ nói:

- … Không cưới tiểu công chúa kia có được hay không? Chúng ta không có cơ sở tình cảm...

- Không thể!

Không đợi ba vị tiên cô kịp phản ứng, ngoài động bỗng nhiên có một người kêu lớn lên:

- Dựa vào cái gì?



Bạn cần đăng nhập để bình luận