Lược Thiên Ký

Chương 1165: Ta hát sơn ca cho ngươi nghe.




Cửa đồng nửa đóng nửa mở, khẽ hở lớn đủ để các sinh linh Thần tộc bước vào.

Sau khi tiến vào, mới phát hiện bên trong mộ phần to lớn, thình lình vượt khỏi đám người Phương Hành tưởng tượng, vừa bước vào trong đó, ánh vào tầm mắt chính là một con đường uốn lượn về phía dưới, cũng không biết sâu bao nhiêu dặm.

Chung quanh tối tăm, các tu sĩ chỉ có thể dựa vào thần thức nhận biết hết thảy, mà ngay cả thần thức cũng bị ma khí áp chế gắt gao, không thể lan xa ngàn dặm, tối đa chỉ có thể như phàm nhân, quan sát phạm vi mấy trăm trượng xung quanh mà thôi, có thể nói cực kỳ quỷ dị...

Cũng may những ma khí kia là tồn tại vô hình, không hề có ác ý, không có chủ động tập kích quấy rối bọn hắn.

Giống như trời đông giá rét lạnh thấu xương, thời điểm có gió và không gió, trình độ kinh khủng là không giống nhau, lúc ma khí không động, đám người Phương Hành dựa vào tu vi, còn có thể ngăn cản một chút, nhưng ma khí khẽ động, chỉ sợ bọn họ cũng rất khó chống cự...

- Nơi này chính là mộ phần của vị Thiên Ma kia?

Sau khi tiến vào nơi đây, các Thần Đình Tiểu Thánh đều ngưng thần một chút, Hoa Mật Nhi dường như sợ kinh động đến nhân vật gì, thấp giọng nói.

- Chớ lên tiếng, vào tới chỗ này, chớ có nói bừa, để tránh xúc phạm cấm kị!

Thần Tử Dạ tộc Song Sinh nghe vậy, khẽ quát một tiếng, thần sắc trang nghiêm đến cực hạn, thậm chí mang theo chút hồi hộp.

- Tuân lệnh!

Hoa Mật Nhi giật nảy mình, vội vàng ngậm chặt miệng, trong ánh mắt có chút sợ hãi.

Người khác nghe vậy, lúc đầu muốn nói chuyện cũng làm theo, trải qua sự tình Thần Ma chiến trường ở bên ngoài, trong lòng bọn hắn không phục Thần Tử Dạ tộc đó là giả, người này đầu tiên là bày ra thành ý, dùng danh hiếu nghĩa để Chư Tiên Minh đáp ứng bọn hắn tiến vào Thần Ma chiến trường, lại giả vờ giả vịt, dụ nhiều người như vậy cùng hắn xâm nhập, mà đến cuối cùng lại quyết đoán, dẫn dụ tiên binh của Chư Tiên Minh tiến vào phạm vi Táng Tiên Ma Vân bao phủ, bằng sức một mình ngăn cản Táng Tiên Ma Vân thời gian uống cạn chung trà...

Sau đó coi tiên binh và thi hài Thần tộc như tế phẩm, dẫn dắt lực lượng Táng Tiên Ma Vân rời đi, đạt được một cơ hội ngàn năm một thuở xông vào Táng Tiên Sơn, các khâu có mưu có dũng, một bước không sai, thật sự là quá xinh đẹp, ngay cả Phương Hành cũng không nhịn được nghĩ, ai nói sinh linh Thần tộc chỉ có vũ lực không có đầu óc?

Nếu như trong Thần tộc nhiều mấy cái giảo hoạt gian trá như thế, đoán chừng lúc trước chúng tiên cũng không dễ dàng nô dịch bọn họ như vậy.

- Thông Thiên Tiểu Thánh Quân, mời đi...

Thần Tử Dạ tộc giáo huấn Hoa Mật Nhi xong, lại xoay người qua, mắt nhìn Phương Hành, lẳng lặng nói.

- Làm gì?

Phương Hành đang ngồi xổm ở phía sau, như không có chuyện gì xảy ra móc lỗ tai, nghe vậy nhảy lên, trợn mắt nhìn Thần Tử Dạ tộc.

- Trước khi đi, Thần Chủ từng đơn độc triệu kiến chỉ điểm ta, ở ngoài Táng Tiên Sơn, hết thảy sự vụ do ta làm chủ, ta là tối cao, nhưng sau khi vào Táng Tiên Sơn lại cần Thông Thiên Tiểu Thánh Quân xung phong, Tứ hoàng tử và Áo Cổ điện hạ áp trận, chúng ta núp ở phía sau, để tránh bị khí tức trên người chúng ta kinh động đến một ít tồn tại không cần thiết, bất quá Thông Thiên Tiểu Thánh Quân có thể yên tâm, dù ngươi kinh động đến một ít cấm chế, chúng ta cũng sẽ ra tay thay ngươi hóa giải, tóm lại sẽ một đường an toàn đưa ngươi vào chỗ sâu nhất...

- Để cho ta xung phong?

Phương Hành ngẩn ngơ, cuối cùng cũng hiểu rõ ra.

Lúc ở Hồng Hoang Cốt Điện, hắn cùng Hồng Hoang lão Long Vương và Áo Cổ Tiểu Thần Vương tán gẫu, đồ vật Thần Chủ muốn tìm, hẳn là Phong Thần Bảng trong truyền thuyết, đồ vật kia liên quan đến khí vận của Thiên Nguyên Đại Lục và Tiên Giới, cực kỳ không tầm thường, Thần Chủ muốn lấy nó, nhưng không có tư cách cầm được nó, nếu cưỡng ép ra tay, sợ rằng sẽ quấy rầy thần vật, khiến nó biến mất vô tung, cho nên mới gọi các thiên kiêu Thần Đình, lại thu nạp thiên kiêu ở Thiên Nguyên Đại Lục, để bọn họ thay mình đi thử một lần...

Những Thần tộc Tiểu Thánh chưa từng phong vương kia, thực lực mạnh nhất bất quá là Độ Kiếp thậm chí gần Chân Tiên, còn không đủ để kinh động Phong Thần Bảng, mà thiên kiêu trên Thiên Nguyên Đại Lục, lại nhiều là người có tên trên Phong Thần Bảng, nhân tài như vậy có tư cách tiếp cận Phong Thần Bảng, bây giờ Thần Đình an trí cũng là như thế, mặc dù thực lực của Thần Tử Dạ tộc cường đại, nhưng không dám đi ở phía trước, chỉ có thể đề cử Phương Hành, trong này khác biệt nói ra huyền bí, nhưng kỳ thật không khó lý giải, nếu phía trước có cấm chế gì, bị Phương Hành xúc động, hay gặp phải hung hiểm, bọn họ còn có thể ra lực phá đi, nhưng nếu bị sinh linh Thần tộc kinh động, thần vật bên trong sẽ chạy.

- Thật có ý tứ!

Phương Hành nghe vậy, cười lạnh một tiếng, cũng không khách khí, chậm rãi đi ở phía trước.

- Thông Thiên Tiểu Thánh Quân, đã đến nơi này, mọi người đều ở trên một cái thuyền, hi vọng ngươi...làm việc cẩn thận chút!

Sắc mặt Thần Tử Dạ tộc nghiêm túc, nhẹ nhàng nói một câu, sau đó nhìn thoáng qua truyền nhân Tiểu Tiên Giới.

Một động tác rất nhỏ, liền ám hiệu ý uy hiếp, dù sao Tiểu Tiên Giới còn nắm nhược điểm của Phương Hành.

- Ha ha, yên tâm, ta rất cẩn thận!

Phương Hành cười lạnh, muốn triệu hoán cốt lâu, tiến vào trong thần cung, dù sao ở địa phương hung hiểm này, trốn vào trong Tiểu Thế Giới mới an toàn, bất quá có chút ngoài ý muốn là, lúc này cốt lâu lại không thể mở ra, hắn ngây ngốc một chút, mới giật mình phản ứng lại, Thiên Ma mộ phần thình lình cũng là một Tiểu Thế Giới, lực lượng của nó áp chế Thần cung của Phương Hành, ngăn cách thông đạo, kể từ đó hắn không vào Thần cung được, hơn nữa Dao Trì tiểu công chúa ở trong Thần cung cũng không ra được.

Rơi vào đường cùng, chỉ có thể thở dài, cốt lâu hóa thành lớn cỡ nắm tay, sau đó dùng Khốn Tiên Tác xuyên qua hốc mắt, cột ở trên thắt lưng của mình, cũng may sau khi cốt lâu và Thần cung dung hợp, đã có đặc tính biến hóa lớn nhỏ.

Phương Hành dẫn đầu, dọc theo thềm đá đi về xuống dưới, ở sau lưng của hắn, Tứ hoàng tử Ngao Cuồng và Áo Cổ Tiểu Thần Vương đi theo, đằng sau là Thần Tử Dạ tộc, Hoa Mật Nhi, Phụ Sơn Tử, Ly Hỏa, cuối cùng là Hung Đạo, đoàn người mơ hồ hóa thành trận thế, dùng Phương Hành cầm đầu, những người khác làm cánh và đoạn hậu, chậm rãi xuất phát...

Địa quật thăm thẳm, ma khí lành lạnh, hoàn toàn tĩnh mịch, quả thực để cho người ta như giẫm trên băng mỏng...

- Muội muội ngươi...

Thời điểm tinh thần mọi người cực kỳ căng thẳng, đột nhiên phía trước vang lên một thanh âm.

Cả đám Thần Đình Tiểu Thánh bị hù run rẩy, Thần Tử Dạ tộc vỗ cánh, trực tiếp bay tới trước người Phương Hành, ẩn mà không phát, một mực bảo hộ hắn ở bên trong, Chư Thánh khác cũng ngưng khí tức thành một đoàn, hóa thành ô lớn, chống ở trên đỉnh đầu Phương Hành, nếu có nguy cơ đánh tới, bọn họ có thể thay Phương Hành hóa giải hung hiểm.

Yên lặng chờ nửa ngày, ngoại trừ ma khí thăm thẳm ở xung quanh, thì không có một chút phản ứng, các Tiểu Thánh thần sắc cổ quái nhìn về phía Phương Hành.

- Hắc hắc, phản ứng lớn như vậy làm gì, làm ta giật cả mình...

Vẻ mặt Phương Hành cợt nhả quay đầu, nhìn thoáng qua các Tiểu Thánh, hơi có chút kỳ quái.

- Ta sát, là ngươi dọa chúng ta mới đúng...

Các Tiểu Thánh đều dựng lông tơ, lúc này mới phát giác, thanh âm vừa rồi là Phương Hành hét ra, từng người cảm thấy giận dữ, ngay cả ánh mắt của Áo Cổ Tiểu Thần Vương nhìn Phương Hành cũng bất thiện, ở dưới loại hoàn cảnh này, địa phương hung hiểm như thế, Phương Hành đột nhiên la hét thật sự có hiềm nghi dọa người, tu vi yếu đoán chừng có thể bị hắn hù chết...

- Ngươi muốn làm gì?

Hoa Mật Nhi nhát gan, nhịn không được oán hận nhìn Phương Hành mắng.

- Ta... Ta hát sơn ca ah!

Phương Hành có chút ủy khuất, rất vô tội nhìn Hoa Mật Nhi nói.

- Ngươi... ở địa phương quỷ quái này, ngươi còn muốn hát sơn ca?

Hoa Mật Nhi tức đến sắc mặt tái xanh, vừa rồi nàng nói thanh âm hơi lớn, cũng bị Thần Tử Dạ tộc răn dạy, tên vương bát đản này còn có tâm tình hát sơn ca? Đây quả thực là cố ý đánh mặt nàng và Thần Tử Dạ tộc, là tìm phiền toái!

- Hát sơn ca thì sao, các ngươi đều đi theo ở phía sau, ta lại đi ở phía trước, vừa tối vừa lạnh, ngươi cho rằng ta không sợ sao, lúc này mới hát vài câu sơn ca tăng can đảm nha, nếu ngươi không muốn vậy ngươi đến phía trước đi?

Phương Hành trực tiếp trở mặt, làm nghẹn Hoa Mật Nhi nói không ra lời.

Đường đường tu sĩ Độ Kiếp tầng ba, lại nói mình nhát gan, còn muốn hát sơn ca tăng thêm lòng dũng cảm?

- Chớ có hồ nháo, tiếp tục tiến lên!

Thần Tử Dạ tộc lạnh lùng nói, đánh gãy Hoa Mật Nhi bực tức.

Hắn đã sớm nhìn ra, Phương Hành là đang thử thăm dò bọn họ, gặp hung hiểm có thể thực bảo vệ hắn hay không, lại thêm chút hung hăng càn quấy, không muốn cùng hắn tranh miệng lưỡi, liền lạnh lùng ngăn cản, tiếp tục tiến lên.

- Vậy ta có thể hát sơn ca không?

Phương Hành vẫn còn dây dưa không dứt, cười híp mắt hỏi Thần Tử Dạ tộc một câu.

Ánh mắt Thần Tử Dạ tộc muốn tràn ra lửa, lạnh lùng quét qua Phương Hành.

Nhưng lúc này Phương Hành lại không sợ hắn, giống như cười mà không phải cười đón ánh mắt của hắn...

- Nói nhỏ chút đi...

Cuối cùng Thần Tử Dạ tộc cưỡng ép đè xuống hỏa khí, chậm rãi nói.

Hắn đoán được nếu như mình không đáp ứng, ma đầu kia sẽ gây chuyện càng ác hơn...

- Vậy ta an tâm...

Phương Hành cười ha ha, cũng không có dây dưa, chắp tay sau lưng đi về phía trước, vừa nện bước vừa hát:

- Gia gia to gan đi ở phía trước a í a, đi phía trước í à í a... các tôn tử chậm rãi theo sau í à í a...

Lúc này thanh âm không lớn, nhưng hát là cái thứ gì a, chọc những người khác mặt xanh mét, ngay cả Áo Cổ Tiểu Thần Vương cũng có loại xúc động muốn bóp chết hắn, hận Phương Hành nhất là Đạp Nhật Tiểu Thánh Quân Phụ Sơn Tử, lúc này con mắt đã muốn phun lửa, nổi gân xanh, nhịn nửa ngày mới rốt cục mở miệng quát:

- Ngươi hỗn đản...

Lời còn chưa nói hết, Phương Hành đi ở phía trước đột nhiên đá một viên sỏi ra ngoài, viên sỏi đụng phải cấm chế trên vách đá, chỉ nghe ầm vang, giữa không trung ma khí hội tụ, hóa thành một Ma Thần to lớn trảm tới, chém mảnh đá bay tán loạn, làm các tu sĩ sắc mặt đại biến...

- Vương bát đản, nảo ngươi đừng nói chuyện lớn tiếng, ngươi nghe không thấy sao?

Phương Hành giận dữ xoay người, nhìn Phụ Sơn Tử chửi ầm lên.



Bạn cần đăng nhập để bình luận