Lược Thiên Ký

Chương 1290: Duy một Tiên giới


Vốn là một trường diễn giảng tiên âm miểu miểu, chí lý phân trình, lại bởi vì tiếng khen hay tràn đầy khí tức thị tỉnh đột nhiên mà đến kia khiến cho bầu không khí trang nghiêm mất sạch, hệt như một tiên trận mờ mịt vốn bao phủ khu vực này bỗng chợt tiêu tán, giấc mộng ngọt ngào bị đánh thức, muốn tiếp tục lần nữa liền khó khăn. Mọi người tại trường đều ngừng lại, ánh mắt cổ quái quay đầu nhìn về phía Phương Hành vẫn còn đang vỗ tay khen hay, nhìn qua không mang chút sát khí, chỉ có ngơ ngác, khiến người cảm nhận được một áp lực vô hình, riêng hai người Lộc Tẩu và Ngao Liệt lúc này cũng chợt tỉnh lại, nhìn nhau một cái, thần tình đều ngưng trọng, có chút không biết làm sao...

- Ha ha, vị tiểu hữu này là?

Đạo nhân áo trắng bàn tọa trên thạch đài bên vách núi cũng bình tĩnh nhìn Phương Hành, sau đó mở miệng hỏi.

- Đạo chủ thứ tội...

Ngọc Ki Tử tựa hồ cực hoảng sợ, vội vàng vái nằm dưới đất, liên thanh nói:

- Vị này chính là...

- Ha ha, Đạo chủ thứ tội, bản chân nhân chính là tu sĩ Thiên Nguyên, Tiệt Đạo Phương Hành, sơ nhập Tiên cảnh, vốn muốn tiến đến bái hội Đạo chủ, vừa lúc Đạo chủ diễn giải, nhịn không được nghe hai câu, vừa nghe, trong lòng liền không kìm được, giảng thực sự là... Mẹ nó, quá có đạo lý!

Phương Hành không đợi Ngọc Ki Tử giới thiệu, sớm đã tiến lên, cười chắp tay, hướng bốn phía hành lễ, vốn định nói khách khí chút, khen ngợi lão đạo áo trắng này mấy câu, chẳng qua lời đến bên mồm, lại không biết nên dùng gì từ, đành khẽ cười ra bộ thành thật, một bên nói một bên đi về phía trước, miệng tiếp tục:

- Nghe đến chỗ tuyệt diệu, vui không kìm nổi, liền nhịn không được khen một tiếng hay, không ngờ lại kinh nhiễu lão thần tiên, ai nha ai nha, thật là tội lỗi, nếu không lão nhân gia ngài uống miếng nước rồi tiếp tục giảng? Lần này ta nhất định sẽ không ngắt lời ngươi!

- Làm càn, dám nhiễu loạn đàn tràng diễn giảng của Đại Đức Đạo chủ, đúng là tội không thể tha, lực sĩ đâu, còn không mau bắt hắn lại?

Phen ngôn từ khách khách khí khí này không chọc giận vị Đạo chủ kia, nhưng trong đám người phía dưới lại có kẻ phẫn nộ, phất tay áo đứng lên, quát lệnh lực sĩ hai bên bắt lại Phương Hành, người ở chung quanh nghe vậy đều đồng loạt khen hay...

- Cái này...

Ngay cả Ngọc Ki Tử khi vừa chợt nghe lời này cũng không nhịn được ngẩn ngơ, tựa hồ rất là khó xử.

Riêng Phương Hành thì lại híp mắt cười, bất động thanh sắc.

Ngao Liệt và Lộc Tẩu trong lòng kinh hãi, ngấm ngầm vận chuyển pháp lực, tùy thời chuẩn bị ra tay.

- Ha ha, hơi an chớ nóng!

Đúng lúc đó, lão Đạo chủ áo trắng mở miệng, mỉm cười nói:

- Không trách Phương tiểu hữu, kỳ thực vốn nên là lão phu đích thân đi gọi bọn họ tới, chỉ là vừa nãy giảng đến chỗ quan trọng, hứng trí cũng lên, quên mất thời giờ, chậm trễ khách quý. Ha ha, chư vị đạo hữu, hôm nay sắc trời đã tối, không bằng tán ở đây đi, ba tháng sau, lão phu lại khai đàn giảng đạo ở chỗ này...

- Hừ!

Nghe lão Đạo chủ nói thế, đám người phía dưới mới an tĩnh lại, chỉ là ánh mắt ai nấy nhìn Phương Hành đều hiện vẻ bất thiện. Sau khi hướng lão đạo chủ hành lễ, liền lần lượt rời đi, chỉ là lúc bước qua bên người Phương Hành, thần sắc không được dễ coi cho lắm, còn có người chửi rủa:

- Vốn nghe xong quyết khiếu này liền có thể phá mở đạo chướng, lại không biết từ đâu chạy ra đứa này...

Xem ra người đó còn định mắng mấy câu không dễ nghe, nhưng Phương Hành quay đầu trừng hắn một cái, hắn lại không mắng tiếp.

Đợi đám người tại trường đều đi cả, lão Đạo chủ kia mới hướng đám người Phương Hành vẫy vẫy tay, mỉm cười nói:

- Các ngươi tới!

- Tư thái ngược lại không nhỏ...

Phương Hành thầm oán trong lòng, liền khẽ trao đổi thần niệm cùng Lộc Tẩu và Ngao Liệt, sau đó đồng thời phi thân đi lên, khách khí hành lễ.

- À...

Lão đạo nhân quả nhiên tiên phong đạo cốt, tu vị cũng sâu không lường được, lại gần mới càng cảm thấy người này như một tòa núi cao không thể chạm, đồng thời khiến người nhịn không được muốn quỳ xuống bái lạy. Ở trên người hắn chẳng ngờ không tìm được nửa phần pháp lực ba động, tựa hồ người này trời sinh đã có khí phái như vậy, điều này không khỏi khiến người lần nữa cảm thấy kinh dị, ngay cả Phương Hành lúc này cũng căng chặt tâm thần, không dám có nửa điểm thiếu sót...

Lão Đạo chủ đánh giá mấy người bọn họ một cái, lại khẽ cười nói:

- Ba mươi năm trước, ta và hai vị lão hữu thôi diễn thiên cơ, biết sẽ có ba vị khách quý hàng lâm, liền mỗi người sai một đồ đệ đi ra thiên ngoại chờ đợi, hiện nay ba thập niên qua đi, ba vị cuối cùng đã đến!

- Chính là lão đầu này suy tính ra chúng ta sắp tới?

Phương Hành tâm lý hơi kinh hãi, càng cảm thấy cổ quái.

Hắn thật sự là không nguyện tin tưởng có người từ ba mươi năm trước đã có thể tính được mình sẽ tới đây, lúc này hồ nghi trong lòng lại càng thịnh.

Mà hai người bên cạnh hắn, Lộc Tẩu rõ ràng đã hơi tin, ánh mắt nhìn lão đạo chủ tràn đầy vẻ ngưỡng mộ...

Còn Ngao Liệt thì lại bán tín bán nghi, ánh mắt vô cùng cổ quái.

- Ha ha, lão thần tiên thật là lợi hại, có thể biết trước chuyện của ba mươi năm sau, tu vị này, đúng thật cao như trời!

Phương Hành ha ha khẽ cười, chắp tay, bộ dạng rất nhiệt tình.

- Hừ, sư tôn lão nhân gia biết trước năm trăm năm, biết sau năm trăm năm, tính được các ngươi muốn tới thì có gì hiếm lạ?

Lão Đạo chủ không trả lời, ngược lại một trong hai đạo đồng sau lưng hắn đã mở miệng, ánh mắt nhìn Phương Hành rất là không đáng.

- Đứa nhóc lông còn chưa mọc đủ, cút một bên đi!

Phương Hành trực tiếp trừng đạo đồng kia, thuận miệng mắng một câu, chọc cho đạo đồng tức đến mặt đỏ rần, Phương Hành lại căn bản không để ý, quay đầu hướng lão đạo chủ cười nói:

- Không giấu lão thần tiên, chúng ta khổ sở vượt tinh không mà đến, liền là vì muốn tới đại tiên giới thành tiên, khó được giữa đường nhìn thấy lão thần tiên, xin được thỉnh giáo một câu, đi ba mươi ba tầng trời còn mất bao xa? Trên đường còn có bao nhiêu khổ nạn? ... Ách, còn nữa, một đường đi tới đây, tài nguyên tiêu hao thực sự không ít, chẳng biết có thể mượn chút tiền được không?

- Cái này... Trực tiếp liền vay tiền, không tốt lắm đâu...

Ánh mắt Lộc Tẩu và Ngao Liệt không giấu được vẻ cổ quái, cố nhịn đầy bụng bực tức không dám mở miệng.

Cũng là bởi một đường đi tới, bọn họ đã cùng Phương Hành trải qua rất nhiều chuyện, từ đáy lòng nguyện ý tin tưởng hắn, không dám quấy rối.

Mà hai đạo đồng sau lưng lão đạo chủ, cùng với một tăng một đạo một yêu đứng ở nơi không xa thì càng không nói gì.

- Ha ha, lão phu tự nhiên là biết các ngươi muốn tìm đại tiên giới...

Lão đạo chủ phải mất chút thời gian mới khiến bản thân tiếp thụ lời nói này của Phương Hành, ha ha khẽ cười, mở miệng nói:

- Ba mươi năm trước liền đã tính được, chỉ chờ ba đứa ngốc các ngươi đến thôi. Ha ha, còn nói cái gì thành tiên, hiện nay các ngươi đã thân trong tiên cảnh, lại cầu gì nữa? Nếu là cầu đạo, vậy lão phu muốn hỏi các ngươi một câu, đến cùng cái gì là đạo, đạo lại ở phương nào?

- Đạo ở phương nào?

Lúc lão đạo chủ hỏi ra lời ấy, ánh mắt không để ý quét qua Lộc Tẩu, tựa hồ đang ám chỉ hắn hồi đáp.

Lộc Tẩu thoáng ngẩn ngơ, lẩm bẩm nói:

- Đạo, tự nhiên chính là thiên địa chí lý, còn có thể nói cái gì...

- Ha ha, không sai!

Vừa nghe trả lời từ Lộc Tẩu, lão đạo lập tức vuốt râu mỉm cười, lại hỏi:

- Đạo là thiên địa chí lý, Hồng Hoang vũ trụ, Nhân Thần Tiên Phật, đều ở trong thiên địa, cũng tức là, ngươi vốn ở ngay trong đại đạo, vậy các ngươi một đời khổ cầu, lại là vì cái gì?

- Ta một đời khổ cầu, vì cái gì?

Ánh mắt Lộc Tẩu thoáng hiện mê mang, nhịn không được thuận theo lời hắn nói tiếp.

- Ha ha, ngươi cầu đạo, thật ra cũng chỉ là vì giải hoặc, Thái Cổ trong năm...

- Lão già này cầu đạo chính là vì trường sinh, hắn là sợ chết...

Lão đạo chủ từng bước dẫn dụ, vốn định giảng giải cho Lộc Tẩu một phen, lại bỗng đột nhiên bên cạnh có người xen lời.

Quay đầu nhìn, Phương Hành chính một mặt đắc ý, tươi cười xạn lạn nhìn lão đạo chủ.

- Đạo lý không thể nói như vậy...

Lão đạo chủ nhíu mày, tựa hồ định bác bỏ Phương Hành, nhưng Phương Hành căn bản không nghe hắn, hắc hắc khẽ cười, tiếp tục nói:

- Lão thần tiên đừng để ý lão già kia, tu hành một đời đều tu ngu, ngược lại ta nơi này có đầy bụng không hiểu, lão thần tiên vừa mới nói nơi này chính là tiên cảnh, lại không biết ba mươi ba tầng trời ở đâu? Đầy trời Tiên Phật đã đi nơi nào?

- Ai...

Lão đạo chủ nhìn Phương Hành một cái, chậm rãi lắc lắc đầu, không tiếp tục diễn giải nữa.

Qua nửa buổi, hắn mới ngẩng đầu nhìn hướng tinh không, thấp giọng nói:

- Nơi này là tiên cảnh, nhưng đúng thật không phải ba mươi ba tầng trời... Ba mươi ba tầng trời đã hủy diệt, bởi vì một trường hạo kiếp, liên đới tới Long Tộc Cổ giới, Tây Thiên Phật giới, Thái Cổ Yêu giới, toàn bộ đều hủy diệt, mà chúng ta chính là kẻ sống sót trốn ra được từ đại tiên giới, thật khó khăn mới tìm kiếm được nơi này, lại thi triển đại thần thông, dựng lên Thái Hư tiên cảnh, thu gom tu sĩ Chư Thiên vạn giới lưu lạc, ở này tiếp tục truyền đạo thụ nghiệp mà thôi...

- Đại tiên giới hủy diệt?

Trong vô ý hỏi một câu, lại dọa cho đám người Phương Hành và Lộc Tẩu nhảy dựng, thần tình ngưng trọng.

Một câu này của lão đạo chủ ngược lại miễn cưỡng giải khai nghi vấn đối với tiên cảnh, chỉ là rất nhanh liền lại dẫn bọn hắn vào trong nghi đoàn càng lớn, thế rốt cục tại sao đại tiên giới lại hủy diệt? Cái gọi là hạo kiếp đến cùng là thứ gì?

- Hạo kiếp kia... Không thể nói, không thể nói, không dám nói...

Lão đạo chủ trầm trầm thở dài một hơi, nghiêm mặt nói:

- Lão hủ chỉ có thể nói cho các ngươi, hiện nay tiên cảnh này chính là Tiên giới!

Ngừng một lúc, lại ngưng thần bổ sung:

- ... Cũng là Tiên giới duy nhất giữa thiên địa!

Đám người Phương Hành sững sờ hồi lâu, mãi mà không tiếp lời.

Ngược lại Ngọc Ki Tử thở dài một tiếng, ở bên cạnh thấp giọng nói:

- Ba vị đạo hữu, Đạo chủ chưa từng lừa các ngươi, Tiên ở chỗ này, Đạo ở chỗ này, các ngươi cầu tiên đạo, đến nơi này liền là điểm cuối, tiếp tục đi tới, chẳng qua là con đường chết mà thôi...

- Nếu nơi này là điểm cuối Tiên lộ, vậy Cửu Đầu Trùng lại ở nơi nào?

Ngao Liệt ngơ ngác nửa buổi, đột nhiên trầm giọng quát, thần tình hơi có mấy phần nôn nóng.

- Hoa...

Hắn chỉ là thuận miệng vừa hỏi, lại không nghĩ rằng, ba chữ “Cửu Đầu Trùng” vừa ra khỏi miệng, hiện trường lập tức đại loạn, hai đạo đồng sau lưng lão đạo chủ, cộng thêm Ngọc Ki Tử, Vô Trần tăng, yêu Đào Nhi và đám tiên tướng chung quanh đều sắc mặt đại biến, thậm chí có người trực tiếp hiển lộ một thân sát khí, lưỡi đầy xuân lôi hét lớn:

- To gan, còn dám nhắc tới súc sinh vong ân phụ nghĩa kia!

Bạn cần đăng nhập để bình luận