Lược Thiên Ký

Chương 1266: Cốt hạp thần bí


Nhất thời không lưu thần, bị Phương Hành giành trước tiến vào Long Cốt miếu, cầu tiên ngũ lão không thể nói là không căng thẳng, đều lo lắng đồ tốt trong Long Cốt miếu sẽ bị Phương Hành độc chiếm. Rốt cuộc nếu là người khác cầm, bọn họ còn có thể đề ra yêu cầu chia đều, nhưng nếu là vào tay ma đầu kia, tưởng muốn hắn giao ra e rằng rất khó. Trên đường riêng chuyện mua linh tinh từ hắn đã không biết tiêu tốn bao nhiêu, trong lòng bọn họ sớm đã mặc nhận với đứa này, chiếm tiện nghi là điều gần như không thể.

Chẳng qua, trong lúc bọn họ vội vàng đuổi theo, đột nhiên trong miếu truyền ra một tiếng bi thiết, khiến bọn họ trong lòng hơi lạnh, không dám lập tức xông vào, lo sợ bên trong có hung hiểm, nhất thời ngừng hết lại trước cửa miếu!

Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, bọn họ liền dùng thủ đoạn đi thám tra.

- Sưu!

Lam tiên sinh tâm thần khẽ động, cả người lập tức mơ hồ, nháy mắt, một người hóa thành hai người, chân thân lưu ở cửa miếu, phân thân không chút do dự đạp bước tiến vào Long Cốt miếu. Đồng thời với đó, Văn thư sinh cũng giơ ngón tay điểm nhẹ giữa không trung, hóa ra một đạo phù văn, như một con mắt, bay nhanh xông vào trong Long Cốt miếu.

Lão ẩu tóc rối và Quỷ tiên sinh cũng phản ứng không chậm, lão ẩu tóc rối khẽ giương đầu tóc bạc trắng, một bộ yêu tướng khôi lỗi hiển hóa ra bên người nàng, xông thẳng vào Long Cốt miếu, còn Quỷ tiên sinh thì phân ra một đạo khói đen, len lỏi vào trong.

Dù bên trong có hung hiểm cũng không hù ngã được bọn họ, quan sát tình hình bên trong mới là điều cần gấp.

Đương nhiên, nếu Phương Hành thật gặp phải nguy hiểm, bọn họ cũng sẽ ra tay cứu giúp.

Chẳng qua đủ loại thần thông sau một hồi quan sát tình hình bên trong, cả đám đều hơi ngớ.

Không gian trong Long Cốt miếu không lớn, chỉ tựa như tổ điện bình thường mà mỗi đạo thống trên Thiên Nguyên đại lục đều có, dài rộng vài chục trượng, liếc một cái liền có thể nhìn đến đầu cuối, vách tường và mặt đất cũng do xương dựng nên, chung quanh khắc phù văn nhàn nhạt, trong miếu bố trí rất nhiều loại giá đỡ, lúc này đều đã trống trơn, duy ở phía cuối cốt miếu, trên một phương thạch đài màu trắng còn bày đặt một cốt hạp vuông vắn, trên hộp khắc hình ác long giương nanh múa vuốt, mắt đăm đăm nhìn ra cửa miếu.

Tổng thể mà nói, cả tòa Long Cốt miếu đều trống trơn, không nhìn ra được có gì hung hiểm?

Tiểu ma đầu kia lại kêu thảm cái gì?

Lúc này mọi ánh mắt đều hướng hết về Phương Hành, trong ánh mắt nghi hoặc xen lẫn một chút bực bội.

- Toàn bộ đồ vật đều bị Cửu Đầu Trùng dời sạch...

Phương Hành cuối cùng mở miệng, chỉ vào đống giá đỡ trống rỗng, mang theo ngữ điệu đau không muốn sống nói.

- Mẹ nó...

Giờ chư tu mới hiểu thì ra là hư kinh một trận, ai nấy lần lượt thu hồi thần thông, chân thân tiến vào Long Cốt miếu, ánh mắt nhìn Phương Hành đều có phần là lạ. Thật sự là đứa này quá biết hư trương thanh thế, còn tưởng vừa nãy hắn đụng phải hung hiểm gì cơ, hóa ra kêu thảm là vì Cửu Đầu Trùng lấy đi đồ vật trong Long Cốt miếu. Chẳng qua nhìn đống giá đỡ chung quanh, chủng loại rất nhiều, đoán rằng trước đây hẳn phải có không ít đồ vật bố trí trên đó. Nhưng nay lại đều trống trơn. Đủ thấy đã bị người chuyển đi không ít.

- Quá ác, ai biết nơi này vốn đặt bao nhiêu bảo bối, toàn bị cầm đi!

Phương Hành cắn răng nghiến lợi, trong tròng mắt như muốn phun ra lửa, một bên căm hận mắng, một bên đi về phía trước.

- Nói cứ như thể thứ Cửu Đầu Trùng cướp đi là của ngươi vậy...

Chư tu thầm oán trong lòng, Cửu Đầu Trùng tới sớm hơn bọn hắn, cầm đi cơ duyên và tạo hóa trong miếu cũng là điều hiển nhiên. Bọn họ tất nhiên cũng cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng không đến mức đau lòng như tiểu ma đầu này, bất giác có chút buồn cười.

- Con rùa chín đầu hắn tâm đáng đời băm tay đó, hắn tưởng hắn là thổ phỉ chắc? Vơ sạch sẽ thế này?

Phương Hành vẫn cứ tức giận không thôi, thầm thà thầm thì mắng chửi, chư tu chung quanh nghe mà ánh mắt không khỏi hiện vẻ cổ quái.

Tuy bọn họ đều đã lâu không xuất thế, cũng không mấy quan chú đám thiên tài mỗi đời mỗi thế quật khởi ở Thiên Nguyên, nhưng cũng ẩn ước nghe nói qua, trong đám tiểu bối Thiên Nguyên thế hệ bây giờ, kẻ có được danh tiếng thổ phỉ hẳn là người trước mắt mới đúng...

- Không phải tất cả đều chuyển đi...

Đúng lúc này, Quỷ tiên sinh đột nhiên thấp giọng mở miệng, ánh mắt nhìn về phía cuối cốt miếu.

Không cần hắn nhắc nhở, trên thực tế chúng nhân đều đã chú ý tới đồ vật kia. Ở ngay phương vị đối diện cửa miếu, bày ra một chiếc cốt hạp màu trắng, ước chừng một trượng vuông, bên trên dán một tấm phong điều (niêm phong) màu ám kim, còn chưa bị kéo đứt, xem ra hộp này chưa từng bị mở ra. Hiện tại tại trong Long Cốt miếu thênh thang này cũng chỉ mỗi chiếc hộp kia là còn được xếp đặt trên đài, hơn nữa vô luận vị trí hay bộ dạng đều giống như là thứ trân quý nhất trong Long Cốt miếu...

- Hộp kia liền thành một thể với miếu...

Phương Hành tự nhiên cũng lưu ý tới, khẽ cười quỷ dị, thấp giọng nói.

Thần tình chư tu đều có phần ngưng trọng, mất tự nhiên sát lại gần chút, rõ ràng đang phòng bị những người khác ra tay tranh đoạt. Sau đó tử tế quan sát một hồi mới phát hiện, hộp kia đúng thật liền thành một thể với Long Cốt miếu. Đại khái cũng chính bởi nguyên nhân này mà nó không bị chuyển đi. Chỉ là nhìn nắp hộp kín mít, trong lòng ai nấy đều sinh nghi, tuy mặt trên còn dán phong điều, nhưng trên phong điều rõ ràng không có pháp lực ba động, chỉ là giấy niêm phong bình thường, vì sao Cửu Đầu Trùng không mang đi?

- Đương nhiên, cũng có khả năng bên trong có bảo bối, lão yêu bà, ngươi đi xem xem...

Phương Hành lại không có vẻ bách thiết như lúc mới vào, cười một tiếng, xúi giục lão ẩu tóc rối bên cạnh.

- Hừ, lão yêu bà cũng là ngươi có thể kêu?

Lão ẩu tóc rối nhìn vào tráp, lành lạnh đáp trả Phương Hành một câu, ngữ khí bất thiện.

- Ta là vì tốt cho ngươi, có bảo bối ngươi không nghĩ muốn ư, lão yêu bà?

Phương Hành chẳng hề sợ nàng, cười hì hì nói, bộ dạng rất là thành khẩn.

- Vẫn nên cẩn thận thì hơn!

Lam tiên sinh có chút nhìn không được, thấp giọng nói.

Phương Hành không phải kẻ ngu, bọn họ tự nhiên cũng không phải kẻ ngu, từ lúc tiến vào Long Cốt miếu này liền đã chú ý tới tráp kia, dù sao cũng là tồn tại duy nhất trong miếu, chỉ là tâm tình dù cấp bách, cũng không ai muốn là người đầu tiên đi mở, rốt cuộc Long Cốt miếu này đã bị Cửu Đầu Trùng thăm hỏi qua một lần, lấy đi nhiều đồ vật như vậy, vì sao chỉ riêng lưu lại cốt hạp?

Khẳng định là có gì đó...

Lão hồ ly như bọn họ, không ai muốn làm người đi đầu mạo hiểm cả!

Ai nấy đều ôm theo ý niệm, liền hình thành cương cục, cả đám đối mặt nhìn nhau, ai cũng không chịu bước lên!

- Long Cốt miếu nếu đã tọa lạc ở đây, nhất định là có thâm ý. Nói không chừng có liên hệ trực tiếp đến làm sao đi tới bờ bên kia tiên lộ. Dù một ít cơ duyên tạo hóa nơi này đã bị Cửu Linh vương lấy đi, nhưng rốt cuộc cũng có một ít tạo hóa hắn cầm không đi được. Cốt hạp này đặt ở vị trí trọng yếu như thế, ngược lại rất đáng lưu tâm, dù bên trong đã không còn cơ duyên, xem xem liệu có lưu lại manh mối nào hay không cũng là điều nên làm... Ta thấy, vẫn nên nghĩ cách mở nó ra xem thử...

Lam tiên sinh âm trầm nói, ánh mắt hơi có mấy phần ngưng trọng.

- Nói phải lắm, để ta lấy phù pháp tới thử xem!

Văn tiên sinh thấp giọng mở miệng, nhìn chư tu một cái, thấy không người phản đối, liền đưa tay vẽ ra một đạo thần phù trong hư không, sau đó phù quang chợt thịnh, xông thẳng về phía trước, hóa thành một đạo gió xoáy, hiển nhiên là muốn xốc cốt hạp lên. Có điều, một màn khiến người ngoài ý xuất hiện, phù quang lao đến trước cốt hạp liền nháy mắt liễm đi, sau đó hóa thành vô hình!

- Ồ? Cốt hạp kia tự có huyền bí, cắn nuốt pháp lực trên phù của ta...

Văn tiên sinh hơi ngớ, thấp giọng nói.

- Ta tới thử xem!

Lão ẩu tóc rối đứng ra, đầu tóc phất phới, thao túng một bộ khôi lỗi xông về phía trước, tưởng muốn xốc lên cốt hạp.

Chẳng qua, cốt hạp kia lại như mọc rễ, khôi lỗi yêu tướng tiện tay lật một cái mang theo lực lượng mấy vạn cân, lại lật không lên nổi.

- Hộp này nếu đã được xếp đặt ở đó, hẳn không phải tùy tiện là có thể mở...

Lam tiên sinh nhíu mày, thấp giọng phân tích:

- Ta thấy trên hộp không có phong ấn hay phù triện, chỉ có một đạo phong điều chưa kéo đứt, lại chỉ là giấy niêm phong bình thường, không có bất kỳ pháp lực ba động. Xem ra cũng không phải có cơ quan gì, chẳng lẽ, muốn bóc mở cốt hạp này phải dựa vào man lực... Hoặc nói cách khác, phải có đầy đủ lực lượng mới bóc mở được cốt hạp, đây cũng là một loại khảo nghiệm?

- Như vậy, ta tin tưởng cốt hạp chưa bị mở qua!

Phương Hành đột nhiên mở miệng, cười nói:

- Các ngươi đừng quên, đây là nơi nào, đây là tiên lộ Long Tộc, nó là chuẩn bị cho ai? Cho Long Tộc có tư cách thành tiên a, cốt hạp đặt ở vị trí trung tâm, rõ ràng chính là tọa hóa lớn nhất trong Long Cốt miếu. Như vậy trên nó thiết xuống khảo nghiệm nào đó cũng là điều hẳn theo. Theo ta đoán, rất có thể khảo nghiệm này không phải cơ quan hay cấm chế phức tạp gì, mà là thứ đơn giản nhất, trực tiếp nhất... Lực lượng. Duy có Chân Tiên chi lực mới có thể mở ra hộp này, mới có thể lấy được tạo hóa trong hộp!

- Nếu là Chân Tiên chi lực, chúng ta liên thủ, có lẽ có thể...

Lam tiên sinh nghe, thần tình cực trịnh trọng, tựa hồ rất tán đồng lời của Phương Hành.

- Đây đại khái chính là tạo hóa của chúng ta!

Văn tiên sinh đột nhiên thấp giọng cười nói:

- Cửu Đầu Trùng kia quả thực lợi hại, nếu luận riêng tu vị và thực lực, bất kỳ người nào trong chúng ta đều không phải đối thủ của hắn. Nhưng rốt cuộc chúng ta nhiều người, hắn không có Chân Tiên chi lực, nhưng chúng ta liên thủ lại có lẽ có thể làm được!

- Vậy... Có nên thử một lần?

Quỷ tiên sinh thấp giọng mở miệng, lại dẫn lên một mảnh trầm mặc.

Rốt cuộc đều là suy đoán, nếu trong hộp thật có hung hiểm gì, lại nên làm thế nào cho phải?

- Ha ha, cứ trước sợ lang sau sợ hổ như thế, sao còn thành được tiên?

Đúng lúc này, Phương Hành nãy giờ một mực núp ở phía sau đột nhiên cười lạnh một tiếng, vừa nói vừa nghêng ngang đi tới cốt hạp, vươn tay đặt lên, không có nửa điểm kiêng sợ, động tác lớn mật đó trực tiếp hù cho chư tu tâm tạng hơi nhảy, hắn lại cứ như không việc gì, dùng sức giơ giơ, phát hiện giơ không nổi cốt hạp kia, sau đó trừng mắt quét nhìn mấy người sau lưng, mắng:

- Một đám vô dụng, đi qua giúp một tay a...

Bạn cần đăng nhập để bình luận