Lược Thiên Ký

Chương 1162: Táng Tiên Sơn.




Dù sao đã tiến vào Thần Ma chiến trường, hơn nữa bây giờ xâm nhập mấy ngàn dặm, đều hữu kinh vô hiểm, cho nên trong Chư Tiên Minh, đại đa số người thái độ cũng lập lờ nước đôi.

Từ đáy lòng, nguyện ý sớm lui ra ngoài, nhưng thấy những người khác thái độ kiên định, hơn nữa nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Cổ Hạc kiên trì muốn rút đi cũng dao động, chỉ có thể đáp ứng tiếp tục tiến lên. Ngược lại là Hồ Tiên Cơ, cũng không biết con hồ ly này nghĩ tới điều gì, lo lắng nhìn ma khí cuồn cuộn trong Thần Ma chiến trường, nhịn không được có chút nhíu mày...

- Ta cũng biết Thần Ma chiến trường hung hiểm khó lường, chư vị cần cẩn thận, có thể xa xa theo phía sau, để chúng ta dò đường!

Thần Tử Dạ tộc cũng nhượng bộ một bước, trầm ngâm nửa ngày, nhìn đám người Cổ Hạc nói một câu.

Nghe hắn nói, các trưởng lão của Chư Tiên Minh và 1000 tiên binh không khỏi vui vẻ, trên mặt khó nén vui mừng, nghe ý tứ của Thần Đình, ngược lại rất khách khí, tự nguyện ở phía trước dò đường, như vậy bọn họ chỉ cần theo ở phía sau, ngược lại có thể né qua đại bộ phận hung hiểm.

Mà Cổ Hạc nghe những lời này, thì càng không có đạo lý dừng, chỉ có thể sai người tiếp tục tiến lên.

Các Thần tộc Tiểu Thánh ở phía trước dò đường, thu hồi di cốt, Thần Tử Dạ tộc đi trước nhất, Phụ Sơn Tử, Hoa Mật Nhi, Ly Hỏa theo ở đằng sau, còn lại là Phương Hành, Tứ hoàng tử Thương Lan Hải Ngao Cuồng, Áo Cổ Tiểu Thần Vương và Hung Đạo, bọn họ không phải hậu duệ Thần tộc, tự nhiên không thể thu hồi di cốt, nhưng lại là Thần Đình Tiểu Thánh, chỉ có thể trung thực theo ở phía sau.

Đằng sau nữa là đám người Cổ Hạc vẻ mặt ngưng trọng, dẫn đầu 1000 tiên binh, xa xa nhìn chằm chằm.

Dần dần đi đến, sát khí chung quanh đã nồng đậm đến làm cho lòng người bất an, ngay cả đám người Phương Hành cũng cảm giác rùng mình, không thể không vận chuyển pháp lực toàn thân chống lại, đồng thời trong lòng nghi ngờ, nhịn không được trao đổi thần niệm lẫn nhau, suy đoán mục đích của Thần Tử Dạ tộc Song Sinh, dùng địa vị Tiểu Thánh của bọn họ, tự nhiên biết mục đích của Thần Đình không phải thu hồi di cốt đơn giản như vậy, nhưng Thần Tử Dạ tộc quá bảo mật, một chút đầu mối cũng không tiết lộ cho bọn họ, chỉ để bọn họ tùy thời nghe lệnh mà thôi.

Rống...

Thời điểm xuyên qua một vực, không sai biệt lắm đã thâm nhập Thần Ma chiến trường sáu ngàn dặm, các tu sĩ chỉ cảm thấy tình cảnh trước mắt biến đổi, nếu nói sát khí ở bên ngoài Thần Ma chiến trường ba ngàn dặm, có thể để tâm thần của Kim Đan cảnh thất thủ, như vậy ba ngàn dặm phía sau, đủ để cho Nguyên Anh cảnh cảm giác tâm thần run rẩy, mà bây giờ, bọn họ đã xâm nhập Thần Ma chiến trường hơn sáu ngàn dặm, chỉ cảm thấy sát khí kinh khủng bành trướng, khiến cho Độ Kiếp cảnh cũng hãi hùng khiếp vía.

- Nơi này coi như là hạch tâm chân chính của Thần Ma chiến trường a?

Ngay cả đám người Phương Hành cũng không nhịn được lẩm bẩm, giương mắt nhìn về phía trước, từng cái tâm thần bất an.

Ánh mắt nhìn qua, thình lình phát hiện không trung có tầng tầng ma vân, một vòng một vòng, giống như hóa thành vòng xoáy, vòng trung tâm nhất lại từ trên chín tầng trời rũ xuống, chỉa thẳng vào mặt đất, trong vòng xoáy, loáng thoáng có thể nhìn thấy vô số Thần Ma quỷ dị, im ắng gào thét, trên không trung dọc theo vòng xoáy lan ra, lệ khí ngập trời...

Táng Tiên Sơn!

Thấy được đoàn ma vân kia, Phương Hành và mấy người khác chấn động, đoán được một điểm.

Địa phương ma khí thịnh nhất kia, nhất định chính là hạch tâm của Thần Ma chiến trường, trong truyền thuyết ngay cả Tiên cũng có thể táng diệt… Táng Tiên Sơn!

Mà ở dưới núi, theo như đồn đại, chính là chỗ Thiên Ma vẫn lạc.

Đây chính là chỗ ngay cả Thánh Nhân cũng không dám tùy tiện đặt chân, không nghĩ tới, bọn họ thực bước vào!

- Đến nơi đó, đoán chừng hết thảy sẽ lộ diện!

Phương Hành và Áo Cổ Tiểu Thần Vương liếc nhau một cái, tâm tư đều đã nắm chắc.

- Chư vị Thần Đình Tiểu Thánh Quân, xin dừng bước, Cổ Hạc tiên sinh có lời muốn nói...

Thời điểm bước vào lĩnh vực này, phía sau có âm thanh truyền đến, lại là một vị trưởng lão nào đó trong Chư Tiên Minh, hắn cao giọng kêu gọi, các tu sĩ Chư Tiên Minh khác thì đều đã ngừng lại, một bên kinh nghi bất định nhìn về phía ma vân, một bên thấp giọng thảo luận, ngay cả Khương Vấn Đạo trước đây ủng hộ tiếp tục tiến lên, biểu lộ cũng chần chờ nhìn lại.

- Không cần để ý bọn họ, tiếp tục tiến lên!

Lúc này thần sắc của Thần Tử Dạ tộc lại lạnh lùng, đột nhiên trầm giọng quát.

- Ân?

Đám người Phương Hành nghe lời này, đều khẽ giật mình, hơi kinh ngạc vì sao sắc mặt Thần Tử Dạ tộc biến hóa nhanh chóng, vừa rồi hắn còn cùng Tiên Minh thương nghị, một bộ hảo tiên sinh, ai có thể nghĩ tới, đột nhiên liền đổi sắc mặt?

Bất quá nhìn đám người Thần Tử Dạ tộc, Phụ Sơn Tử, Hoa Mật Nhi, Ly Hỏa… sớm đã bước nhanh tiến lên, thậm chí không thu nhặt bạch cốt, chỉ thẳng tắp đi về phía Táng Tiên Sơn, tâm tư bọn họ không khỏi ngưng tụ, cuối cùng hạ quyết định, đều bước lên trên mây, đón cương phong sát khí đập vào mặt, tăng nhanh tốc độ đi về phía trước...

- Không tốt, bọn họ xông thẳng tới Táng Tiên Sơn... Đây là... Đây là muốn chết sao?

Lúc đầu các tu sĩ Chư Tiên Minh đang chờ người Thần Đình quay lại để thương nghị, lại không nghĩ tới sẽ thấy cảnh này.

Có chút phản ứng chậm, còn cảm thấy kinh ngạc, cho rằng bọn họ đều chán sống rồi.

- Không đúng... Bọn họ giống như sớm có dự mưu, chỉ sợ vốn chính là vì Táng Tiên Sơn!

Không phải mỗi người đều là kẻ ngu, trong Chư Tiên Minh, rất nhanh liền có người quát.

- Làm sao... Tại sao có thể như vậy?

Trước đây Khương Vấn Đạo khư khư cố chấp, ủng hộ tiếp tục tiến lên nhìn thấy màn này, thần sắc khẩn trương, có chút thất thố.

- Ai nói Thần tộc đều là man di, đầu óc ngu si?

Cổ Hạc ở thời điểm này thần sắc ngưng trọng, căm hận nói:

- Trước dùng danh nghĩa nghị hòa chạy đến Tịnh Thổ, tiếp cận Bắc Vực phòng thủ nghiêm mật nhất, lại dùng danh hiếu nghĩa chui vào Thần Ma chiến trường, sau đó thừa cơ thoát khỏi chúng ta, phóng tới Táng Tiên Sơn, phí tâm tư cũng không ít ah, bọn Thần Đình Thánh Quân này tất nhiên toan tính rất lớn, trong Táng Tiên Sơn, nhất định có đồ vật bọn họ muốn lấy, tuyệt đối không thể để bọn hắn đạt được, các vị đạo hữu, quan hệ trọng đại, chúng ta không thể ngồi chờ chết, cùng ta cùng một chỗ tiến lên, nhất định phải ngăn bọn họ lại!

- Cái này...

Nghe Cổ Hạc nói, sắc mặt các tu sĩ thảm đạm, nghi ngờ không thôi.

Phía trước là hung địa ngay cả Tiên cũng có thể táng diệt, bọn họ sao dám tùy tiện vượt qua?

Nhất là Khương Vấn Đạo, thất thanh kêu lên:

- Việc này thận trọng, há có thể vọng vào tiên địa?

- Im ngay!

Cổ Hạc hét lớn, ánh mắt tức giận nhìn về phía Khương Vấn Đạo:

- Vừa rồi nếu nghe ta nói, sớm ngăn cản bọn họ tiến lên, há sẽ để bọn hắn tới gần Táng Tiên Sơn? Bây giờ bọn họ cử động khác thường, không để ý hung hiểm, bay thẳng đi vào, tất nhiên toan tính rất lớn, thậm chí có khả năng ảnh hưởng đến khí vận của Tịnh Thổ và Thần Đình, tình thế khẩn cấp, sao có thể để chúng ta lo lắng?

Một tiếng hét lớn, lại chấn Khương Vấn Đạo nói không nên lời, biểu lộ ngượng ngùng.

Các tu sĩ khác nghe, tâm tư cũng run lên, từ tình thế đến xem, trước đây Cổ Hạc lo lắng đã được chứng thực, có thể thấy hắn mới là một lòng vì công, lại thêm sứ giả Thần Đình cử động khác thường, chỉ sợ toan tính rất lớn, bọn họ thân có chức vụ giám thị, sao có thể tùy ý bọn họ làm xằng làm bậy? Nghĩ đến nơi này, cũng chỉ có thể cố lấy dũng khí, quyết định chủ ý.

- Cẩn tuân mệnh lệnh của Cổ Hạc tiên sinh, các đệ tử, bố trí quân trận xông về trước, ngăn đám sứ giả Thần Đình kia lại!

Phi Đằng hét lớn, vung vẩy lệnh kỳ, bày lệnh công kích.

1000 tiên binh nghe vậy, lập tức sắp xếp đại trận công kích, đón cương phong ầm ầm tiến về phía trước.

Mà các trưởng lão Chư Tiên Minh khác, vào lúc này cũng nói không ra lời, vây ở bên người Cổ Hạc, tiến thẳng về phía trước.

Lại nói đám người Phương Hành, sau khi Thần Tử Dạ tộc ra lệnh, đều vội chạy về phía trước, xông phá tầng tầng sát khí, vận chuyển pháp lực bảo vệ bản thân, đã tiếp cận Táng Tiên Sơn, lúc này tựa hồ cả người bị cương đao thổi mạnh làn da, nếu không vận chuyển pháp lực chống lại, chỉ sợ ngay cả Cốt Đầu cũng không chịu nổi, trong lòng hắn nghi ngờ càng nặng, nghĩ không ra Thần Tử Dạ tộc muốn làm gì?

Rống...

Thời điểm bọn hắn tiếp cận cách Táng Tiên Sơn ngàn dặm, phía trước đột nhiên nảy sinh dị biến, vào lúc này, mắt thường có thể nhìn thấy phía trước ma khí cuồn cuộn, như là thực chất, hóa thành vòi rồng to lớn, một mực bảo hộ Táng Tiên Sơn ở bên trong, đám người Thần Tử Dạ tộc Song Sinh xông lên phía trước nhất, thời điểm tới gần vòi rồng, tựa như đột nhiên xúc động cấm chế nào đó, trong vòi rồng đột nhiên bay ra ma khí, ở trên không trung biến hóa, lại hóa thành một Ma Thần, cưỡi dị thú, tay cầm Ma Binh, thân hình cao chừng trăm trượng, sát khí mênh mông cuồn cuộn, cực kỳ hung ác giết tới...

Vị Ma Thần kia, hoặc nói lực lượng của đạo ma khí kia, là khó mà hình dung.

Dùng thực lực Độ Kiếp tầng ba của Phương Hành, cũng không muốn chống lại.

Nhưng lúc này, Thần Tử Dạ tộc lại thúc giục khí thế, thân hình tăng vọt, ầm ầm thẳng đón huyễn ảnh, áo bào đen càng biến càng lớn, như phô thiên cái địa, mà từ trong áo bào đen, thì trực tiếp nhô ra một cự trảo, đầu ngón tay hiện đầy lực lượng pháp tắc, một đường bẻ vụn không biết bao nhiêu hư không, thẳng tắp đụng vào Ma Thần, sau đó quái lực đáng sợ bạo phát, hư không trống rỗng, ma khí tứ tán.

Oanh...

Ma Thần do ma khí biến ảo, lại bị hắn đánh tan.

- Tên vương bát đản này thật mạnh...

Thấy cảnh ấy, ngay cả đám người Phương Hành, cũng không nhịn được hãi hùng khiếp vía, thần sắc cổ quái.

Bọn hắn càng lúc càng phát hiện, Thần Tử Dạ tộc không ra tay thì thôi, một khi toàn lực xuất thủ, thật đúng là mạnh đến đáng sợ!

Ầm ầm...

Bất quá sau khi Thần Tử Dạ tộc một kích đánh tan Ma Thần, trong vòng xoáy, ma khí phun trào như nước thủy triều, lập tức lại có ba Ma Thần vọt ra, khí thế đáng sợ, mang theo sát khí tuyệt diệt hết thảy lao đến...

- Để ta tới ngăn lại ma vân phản kích, các ngươi bố trí...

Thần Tử Dạ tộc Song Sinh đối mặt với Ma Thần đáng sợ kia công kích, sắc mặt không thay đổi, lạnh lùng ra lệnh.

Ngay lúc đó, mấy đạo thần niệm trong nháy mắt truyền vào thức hải đám người Phương Hành.

Cũng cho đến lúc này, Phương Hành mới bừng tỉnh đại ngộ:

- Hắn lại đánh cái chủ ý này...




Bạn cần đăng nhập để bình luận