Lược Thiên Ký

Chương 1552: Một bút phong thiên.




Trong cảnh tượng tận thế, một bóng người phóng lên tận trời, luyện thạch bổ thiên, một màn này thật khắc sâu ở trong thức hải của Phương Hành.

Ngoại trừ chấn kinh thần thông của đối phương, có thể vá thức giới mà ngay cả mình cũng không khống chế được, làm cho Phương Hành cảm giác cổ quái nhất là, bóng người kia mang đến cho hắn cảm giác quen thuộc, cũng không biết có phải ảo giác hay không, hắn càng nhìn thân ảnh kia, thì càng cảm thấy quen thuộc, mặc dù thân hình kia bị thần quang bao phủ, nhìn không rõ ràng, nhưng lại để Phương Hành cảm thấy rất quen thuộc...

- Còn sững sờ cái gì? Trấn áp nó!

Nhưng không đợi Phương Hành nói gì, Thần Nữ nhìn hắn, thấp giọng mở miệng.

Phương Hành ngơ ngác một chút, vội nói:

- A a, tốt!

Hiển nhiên mặc dù đạo ý chí kia bị Thần Nữ Bổ Thiên gãy mất đường lui, nhưng y nguyên có được lực lượng cực kỳ đáng sợ, thần quang dập dờn, hóa thành xúc tu, um tùm đâm về phía các ngõ ngách của thức giới, trong lòng Phương Hành giật mình, vội vã ngưng tụ lực lượng, hóa thành kiếm quang sắc bén trảm tới...

Băng băng băng...

Những xúc tu kia, từ trình độ nào đó, là như mệnh số, ẩn chứa lực lượng cường đại đến cực điểm, sau khi bị Phương Hành chặt đứt, phát ra tiếng vang chói tai, hung hăng gảy trở về, đoạn đoạn tung bay ở trong thức giới, hóa thành từng tia quang hoa như tuyết rơi, nhìn cực kỳ thần dị...

Đối với Phương Hành mà nói, hắn cảm thấy một loại lực lượng cường đại nào đó, đang hòa nhập vào trong thức giới của mình!

Loại cảm giác này, tựa hồ so với nhục thân của hắn trốn ở trong Thanh Huyền Thiên Giới, trộm được lực lượng bản nguyên càng nhiều!

- Ai dám nghịch ta?

Mà sau khi xúc tu bị ý chí của Phương Hành chặt đứt, cũng lập tức phát ra gào thét, trong thanh âm ẩn chứa tức giận, tựa như nó cao cao tại thượng đã quen, không nghĩ tới có người liên tục hai lần trọng thương mình, loại phẫn nộ này, để nó đột nhiên biến hóa, hiển hóa thành cự thủ phô thiên cái địa, hung hăng chộp về phía Thần Nữ, một loại khí tức thương mang sinh ra, ẩn chứa hết thảy pháp tắc và đại đạo...

- Ta tới cứu ngươi!

Phương Hành nhìn thấy một màn này, vô ý thức giận dữ hét lớn, kiếm quang tăng vọt, muốn chém về phía bàn tay lớn kia!

- Cần ngươi cứu sao?

Nhưng Thần Nữ kia không lĩnh tình, một ý niệm sâm nhiên truyền đến, ngăn trở Phương Hành xuất thủ, sau đó chỉ thấy nàng không chút hoang mang, tế lên cổ cầm trong tay, kia vốn là một cây đàn bình thường, nhưng ở trong tay nàng, lại nở rộ tiên mang màu xanh vô tận, tràn đầy nét cổ xưa, giống như sống lại, sau đó nàng ngự cầm mà bay, mười ngón gảy dây đàn, liền có từng tiếng đàn réo rắt vang lên, mỗi vang một thanh, không trung sẽ xuất hiện một đạo phù văn, như quần tinh thôi sán...

Bàn tay che trời rơi xuống, cực kỳ đáng sợ, giống như chỉ trong nháy mắt hoàn thành...

Người bình thường ở dưới một chưởng này, căn bản không có cơ hội bắn ra một thủ khúc, thậm chí nói, khả năng chỉ là một âm phù cũng chưa nói ra được, bàn tay đã rơi xuống, trấn áp tất cả, nhưng lúc này ở bên cạnh Thần Nữ kia, tựa hồ quy tắc đã không có tác dụng với nàng, từ nàng khảy ra tiếng đàn thứ nhất bắt đầu, thời gian liền chậm lại, hết thảy đều ngưng trệ...

Nàng liền mượn cơ hội này, mười ngón phi đạn, một khúc như trường hà kết thúc, mà lúc này, bên người nàng đã hiện lên vô số âm phù, một âm một phù, mênh mông điểm điểm, giống như ngôi sao đầy trời quay chung quanh nàng, không ngừng chìm nổi!

- Oanh!

Bàn tay lớn kia chỉ hơi chậm lại, sau đó lực lượng lần nữa tăng lên, hung hăng đập xuống dưới.

Nhưng vào lúc này, Thần Nữ đón cự chưởng, hoặc nói đón thượng thiên chỉ cười lạnh, lần nữa lay động dây đàn!

- Ông...

Theo tiếng đàn cuối cùng vang lên, tất cả tiếng đàn đều thay đổi!

Trong nháy mắt bọn chúng nở rộ sát khí vô tận, dùng âm hóa kiếm, tạo thành lợi kiếm gào thét đầy trời, đâm thẳng trời xanh!

- Phốc.

Cự chưởng che rơi, lại bị lợi kiếm nghênh đón, trực tiếp xé rách!

Loại cảm giác này, tựa như một con cá voi, đang bị vô số cá nhỏ chui vào thân thể, hung hăng xé rách...

Trọn vẹn chín trăm chín mươi chín đạo kiếm quang đâm vào lòng bàn tay, cắt đứt cự chưởng, máu tươi vẩy ra, huyết nhục tung tóe, tất cả huyết nhục đều bị chín mươi chín đạo lợi kiếm xé rách, tàn nhẫn giống như lăng trì, mà huyết nhục trên bàn tay thì như mưa to vẩy xuống...

Trên đại địa thức giới vốn đã bao trùm một tầng tuyết dày, kia cũng không phải tuyết thật, chỉ là xúc tu quái dị biến thành, chưa bị thức giới luyện hóa sạch, mà lúc này, huyết vũ lại theo sát tới, từng tầng từng tầng rơi xuống ở trên tuyết, khiến cho cả thức giới đỏ trắng giao nhau, có một loại cảnh tượng quỷ dị lộng lẫy...

- Hận... Ta hận...

Ý chí đó bị trọng thương, thế mà sinh ra một loại hận ý mãnh liệt giống như người!

Mà sau khi bàn tay khổng lồ bị cắt rơi vô số huyết nhục, cũng đã ầm vang vỡ nát, ở trung tâm cự chưởng, có một đạo linh quang nghịch thiên mà đi, trong chớp mắt chui lên cửu thiên, giống như muốn lần nữa xé rách không gian, về đến ngoại giới...

Thức giới và thế giới hiện thực ngăn cách, kỳ thật là ý chí của Phương Hành, là một loại bích chướng từ nơi sâu xa không cách nào đánh vỡ, nhưng trên linh quang ẩn chứa một loại lực lượng đáng sợ nào đó, lại sắc bén hơn thiên ý kiếm của Phương Hành nhiều lắm, có được năng lực chém rách hết thảy, mắt thấy muốn thành công làm được điểm này, khiến cho bản thân Phương Hành cũng cảm nhận được đau đớn!

- Mẹ nó, ta liều mạng với ngươi...

Trong lòng Phương Hành cũng hung ác lên, điều khiển kiếm quang thiên ý, muốn cùng nó đối bính một kích!

- Trung thực ở lại đi!

Nhưng Thần Nữ kia lại quát, vội vàng chạy về, sau khi điều khiển kiếm quang xé rách bàn tay khổng lồ, nàng một mực đang chờ, tựa hồ chờ linh quang xuất hiện, thời điểm linh quang chưa ngưng tụ lại đầy đủ lực lượng, xé rách Cửu U, nàng cũng đã chạy tới, ngọc thủ xa xa kéo một cái, cũng không biết từ nơi nào kéo ra một quyển lụa, giống như một đám mây bao phủ bầu trời, có thể chứa đựng hết thảy...

Sau đó thân ảnh nàng nhanh như thiểm điện... Hoặc nói không phải nàng nhanh, mà là đạo linh quang kia chậm tại, ở trước mặt nàng, vạn sự vạn vật đều chậm lại, chỉ có tốc độ của nàng như thường, nhưng khiến cho tốc độ của nàng vào lúc này nhanh hơn đạo linh quang kia rất nhiều, ở trong tinh vực đạp mấy bước, đã chạy tới trước linh quang, ấn nó vào trong quyển lụa...

- Ngươi dám vây nhốt ta! Ngươi há có thể vây nhốt ta?

Ý chí kia phẫn nộ giãy dụa, trong chớp mắt muốn xé rách quyển lụa chạy thoát!

- Ha ha, ý chí không trọn vẹn mà thôi, cũng dám hung hăng ngang ngược?

Đối mặt với ý chí kia gầm thét, Thần Nữ chỉ cười lạnh một tiếng, sau đó khẽ quát, hai ngón bắt ấn, điểm vào mi tâm mình, thình lình từ trong đầu nàng, bay ra một cái hộp tím, treo ở giữa không trung, kim quang đại tác, sau đó mở rộng, trong hộp bay ra một cây bút màu đỏ thắm, treo ở giữa không trung, trong chốc lát tử quang tỏa sáng, thiên địa biến sắc, thời gian phảng phất như ngưng trệ!

- Không...

Ý chí kia bị Thần Nữ cưỡng ép ấn vào trong quyển lụa, lúc đầu vẫn kiệt ngạo bất tuần, giãy dụa không thôi, nhưng khi cây bút xuất hiện, giống như cảm ứng được lực lượng đáng sợ gì, thế mà hoảng sợ đến cực hạn, giãy dụa muốn trốn!

- Thánh bút định nhân quả, để ngươi phong ngươi phải phong!

Thần Nữ kia thì quát lạnh, nhấc lên bút son, rồng bay phượng múa, trong nháy mắt viết ra một chữ “Phong” to lớn!

Theo một chữ kia viết ra, khí tức kinh thiên động địa của ý chí kia thu liễm thật nhanh...

- Thu!

Theo nàng hét lên, quyển lụa lập tức thu nhỏ, cuối cùng hóa thành một bia đá cao ba thước, tọa lạc ở bên cạnh nàng, trên đó viết một chữ phong to lớn, nhẹ nhàng lắc lư mấy lần...

Cả thức giới căn cơ bạo loạn, ở trong chớp mắt này dừng lại, phảng phất như hoàn toàn chưa từng xuất hiện!

Chỉ có huyết và tuyết phủ đầy đất, pháp tắc và đại địa hỗn loạn không chịu nổi, nhắc nhở vừa rồi thiên địa sụp đổ...

- Ừm?

Vào lúc này trái tim Phương Hành run lên, không để ý suy nghĩ nhiều, trong nháy mắt chặt đứt sợi mệnh số thứ chín, sau đó phi thân rơi xuống dưới, thời điểm tiến vào thức giới, đã hóa thành bộ dáng của mình, phiêu phiêu đãng đãng, tay áo như rồng, bay về phía Thần Nữ!

- Ngươi là...

Hắn nhíu mày, nhìn chằm chằm Thần Nữ, nhất là cây bút và bia đá trong tay nàng.

Hắn thấy rõ ràng, quyển lụa và bia đá về sau biến thành kia, kỳ thật đều chỉ là thần thông bình thường, nhưng bởi vì lấy cây bút kia viết xuống một chữ, lại có hiệu quả kinh người như thế, có thể phong ấn tồn tại đáng sợ kia ở trong đó?

Kia thật là quá đáng sợ, vượt ra khỏi tưởng tượng của mình!

- Ngươi...

Lúc này cách rất gần, nhìn thật cẩn thận, trái tim Phương Hành nhất thời đại chấn!

Trước đây hắn gặp thân ảnh này, thấy nàng ôm đàn ngọc, theo bản năng cho rằng đây là Manh Nữ, dù sao trên người Manh Nữ cổ quái, hắn vẫn luôn biết, cũng đang chờ nàng thức tỉnh, thế nhưng bây giờ khoảng cách gần, đánh giá kỹ, lại kinh ngạc phát hiện, trước mắt không phải Manh Nữ, mà là một nữ tử hoàn toàn khác biệt...

- Ngươi đến tột cùng là ai, lại có thể tỉnh lại ta?

Tựa hồ Thần Nữ kia không có ý tứ trả lời vấn đề của Phương Hành, trái lại ánh mắt lạnh lẽo, nhìn về phía hắn.

- Ở địa bàn của ta, sao ngươi lại đến hỏi ta?

Vấn đề này hỏi đến Phương Hành giật mình, trong lòng thầm nghĩ, hỏi ngược lại:

- Ngươi là ai?

- Thời điểm bản tôn hỏi ngươi, ngươi nên chăm chú trả lời!

Chỉ là một câu hỏi lại đơn giản, nhưng giống như chọc giận vị Thần Nữ này, ánh mắt lạnh lẽo, hung hăng rơi vào trên mặt Phương Hành.

- Ặc... Hắc hắc, ngươi không nói mình là ai, ta cũng không thể nói cho ngươi ta là ai!

Phương Hành vừa cười vừa nói, trong lòng lại phỏng đoán lai lịch của nữ nhân này.

Hắn bây giờ là có hai loại thân phận, đến tột cùng phải nói loại nào, vẫn phải nhìn nữ nhân này đến tột cùng có thân phận gì đã...

- Ngươi là ai, cũng dám cợt nhả ở trước mặt ta?

Nhưng Phương Hành làm sao cũng không nghĩ tới, tính tình của nữ nhân này táo bạo vô thường, nghe hắn nói đến đây, thế mà triệt để trở mặt, trên mặt giống như bao phủ một tầng sương lạnh, một lời không hợp, bàn tay liền tát về phía Phương Hành, trong một chưởng này, ẩn chứa nộ diễm ngập trời, siêu việt pháp tắc, thế mà đi thẳng đến trước mặt, muốn đánh bay hắn...

- Xú nữ nhân, dám động thủ với ta?

Phương Hành cũng biến sắc, hai tay chấn động, một thân pháp tắc quấn quanh, đột phá không gian vô tận, vội vã bứt ra nhanh chóng thối lui!




Bạn cần đăng nhập để bình luận