Lược Thiên Ký

Chương 1111: Ngộ sát




Phía sau, đã có kế hoạch gây bất lợi cho mình âm thầm thành hình, nhưng ở phía trước Phương Hành vẫn như không muốn sống xông về phía trước, nhiều lần xông lên, nhiều lần bị đánh lui, chính hắn cũng không biết đến tột cùng bị Tù Tâm Nhai Chủ bắn lui bao nhiêu lần, đối với thần tiễn sắc bén đáng sợ kia cũng coi như có một loại nhận biết trực quan, cũng may mà có chí bảo như cốt lâu thủ hộ mình, bằng không mà nói, lúc này đoán chừng hắn đã bị bắn thành cái sàng, trong mắt người khác, hiện tại hắn đã giống như chuyện tiếu lâm, hai phe địch ta đều không biết có bao nhiêu người cười nhìn hắn, nhíu chặt lông mày, thấp giọng mắng chửi.

Mà lúc này Phương Hành, lại cực kỳ nghiêm túc, hắn khống chế cốt lâu, ầm ầm vọt về phía trước, giống như tên điên.

Dao Trì tiểu công chúa cũng ở trong cốt lâu, xếp bằng ở bên người Phương Hành, thần sắc cực kỳ ngưng trọng.

Mỗi khi Phương Hành bị đánh trở về, nàng đều sẽ nhanh chóng bấm ngón tay thôi diễn, sau đó một vệt thần quang đánh vào thức hải Phương Hành.

- Không sai biệt lắm...

Phương Hành cũng lẩm bẩm, con ngươi chăm chú co lại:

- Xạ Nhật Thần Tiễn, thần thông huyền ảo, nhưng cũng không phải là không có nhược điểm, tối thiểu nhất Mông tộc truyền thừa thần tiễn là có nhược điểm, uy lực của thần tiễn ở ngoài vạn dặm mới có thể đạt tới uy lực mạnh nhất, so với lúc trước ta ở ngoài nghìn vạn dặm bị hắn bắn một tiễn mà nói, bây giờ cách rất gần, uy lực ngược lại yếu đi!

Dao Trì tiểu công chúa cũng gật đầu, âm thanh lạnh lùng nói:

- Hơn nữa ngươi đoán không sai, Tù Tâm Nhai Chủ hẳn là ra không được!

Phương Hành gật đầu!

Ác chiến cho tới bây giờ, hắn đã sớm đoán được điểm này!

Tù Tâm Nhai Chủ căn bản không thể tùy ý rời tộc địa, bằng không dùng tu vi của hắn, cần gì ở trong vách núi tốn hao với mình? Chân thân trực tiếp đi ra, đập cốt lâu mấy chưởng, chỉ sợ chấn cũng chấn mình chết rồi?

Sau khi Phương Hành xác định tất cả vấn đề, con ngươi lần nữa co lại.

Hắn nhìn chằm chằm về phía Tù Tâm Nhai, đầy mắt đều là hung hãn!

- Thành bại ở lần này!

Hắn gầm nhẹ, pháp lực toàn thân phồng lên, toàn bộ cốt lâu lục diễm đại thịnh, giống như liệt nhật.

Mà theo ngoại nhân, hắn giống như nỏ mạnh hết đà, chuẩn bị bạo phát ra một kích liều mạng!

- Hôm nay không phá Tù Tâm Nhai, tiểu gia ta thề không quay về!

Trong tiếng rống chấn động khắp nơi, đầu lâu bạo phát ra khí thế doạ người, đầu tiên là có chút dừng lại trên không trung, sau đó giống như bị hư không bắn đi, kéo ra đuôi lửa thật dài, sau đó như sao băng đụng tới vách núi màu đen, lực lượng của một kích này, mạnh hơn vài chiêu vừa rồi, mạnh đến để những đệ tử Mông tộc xoay quanh ở trên không Tù Tâm Nhai sợ mất mật, ngay cả đảm lượng bắn ra thần tiễn cũng không có, vô ý thức lui lại.

Vào lúc này, có năng lực đánh lui Phương Hành, chỉ có Tù Tâm Nhai Chủ.

Quả nhiên, thấy Phương Hành liều mạng, Tù Tâm Nhai Chủ hừ lạnh, sau đó tiễn như lưu tinh.

Bành!

Một tiễn bắn lên cốt lâu, khí thế cuồn cuộn, khí thế lao tới trước của cốt lâu bị ngăn cản, không ngừng run rẩy ở trên không trung, phát ra tiếng thét bén nhọn, sau đó không cầm được lui trở về!

Mới nhìn, đây cũng chỉ là một lần bị đánh lui mà thôi!

Thế nhưng ngay một khắc này, dị biến nảy sinh!

- Điện hạ, chính là lúc này!

Lúc này ở phía sau, Thần Tử Cốt Tộc Phá Phong và Áo Cổ Tiểu Thần Vương Ly thấy được thế cục trong sân, Phá Phong gầm nhẹ một tiếng, Áo Cổ Tiểu Thần Vương cũng thở dài, biểu lộ cổ quái, nhưng lại không nói thêm gì, nhẹ nhàng triển khai cánh, trong miệng trầm thấp ngâm tụng một loại chú ngữ cổ lão, lưu loát mà xa xăm, phảng phất như tỉnh lại một loại linh tính nào đó, xương cốt huyết nhục đang run rẩy khe khẽ, sau đó kích phát ra một ít cộng minh...

Ông...

Cũng ngay một khắc này, Phương Hành khống chế cốt lâu cũng nhẹ nhàng run rẩy theo.

Mà lúc này, cũng là thời điểm Phương Hành khống chế cốt lâu trọng yếu nhất, hắn đạt được cốt lâu đã nhiều ngày, lại thêm đây là đồ vật dùng để bảo mệnh, nên bị hắn nghiên cứu cực kỳ thấu triệt, vô luận là trọng lượng, hình dạng hay công năng… đều rõ ràng ở trong lòng, điều khiển rất thuận buồm xuôi gió, gần như sắp đạt đến cảnh giới nhân binh hợp nhất ở phàm tục, cũng chính là nguyên nhân này, hắn mới dám chơi liều ở dưới thần tiễn của Tù Tâm Nhai Chủ.

Thế nhưng thời điểm Áo Cổ Tiểu Thần Vương niệm chú ngữ, cốt lâu đột nhiên có linh tính của mình.

Binh khí món đột nhiên có ý thức của mình, làm Phương Hành điều khiển xuất hiện sơ hở khó nói lên lời, lại thêm lúc này cốt lâu đang lấy tốc độ cực nhanh quay tròn đảo ngược trở về, Phương Hành thoáng cái khống chế không được cốt lâu, lập tức xuất hiện một màn làm cho tất cả mọi người khiếp sợ, Phương Hành bị cốt lâu hất ra, nhìn tựa như lực lượng của mũi tên kia quá mạnh, chấn hắn rơi ra...

...

Phương Hành bị chấn ra rõ ràng sửng sốt một chút, ngơ ngác nhìn chung quanh, dường như còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra!

Chung quanh vô số người quan chiến, vô luận là bên Tù Tâm Nhai cũng tốt, bên Thần tộc cũng tốt, cũng đều ngây ngẩn cả người.

Trò đùa này lớn rồi...

Cốt lâu kia là lợi khí bảo mệnh của tiểu ma đầu, hắn có thể tùy hứng như thế, ở sau khi tất cả mọi người lui binh vẫn không biết sống chết xông về trước, ở trong mưa tên đầy trời đùa nghịch tiểu tính tình, hoàn toàn là bởi vì hắn an toàn ah, dù sao ở trong khô lâu không người tổn thương được hắn, như vậy biến thành trò cười cũng tốt, chiến sĩ dũng mãnh cũng được, tóm lại là không có nguy hiểm đến tính mạng, thích thế nào cũng được...

Nhưng bây giờ lại phiền toái, lại con mẹ nó rơi ra ngoài?

Kia tựa như một con rùa co đầu, đột nhiên trên người không còn vỏ nữa...

Trong nháy mắt toàn bộ thiên địa đều mộng bức!

- Con mẹ nó...

Phương Hành giống như phản ứng lại, thống mạ chửi một tiếng, giống như lửa đốt cái mông xông về phía trước.

Nhìn bộ dáng kia, rõ ràng là muốn nhanh đuổi kịp cốt lâu, chui vào trong.

- Xong rồi!

Thần Tử Cốt Tộc Phá Phong ở thời khắc này phi thân nhào tới, muốn cách gần nhìn bộ dáng xui xẻo của Phương Hành, trong lòng kỳ vọng duy nhất, là Tù Tâm Nhai Chủ mau mau phản ứng, tranh thủ thời gian cho ma đầu kia một tiễn, mà khi nhìn thấy Phương Hành khẩn cấp đuổi theo cốt lâu, tâm tư của hắn cũng chấn động, cố ý ngăn ở phía trước Phương Hành, không che giấu sát khí của mình chút nào nhìn đối phương.

Đến cảnh giới như bọn họ, giữa thiên địa, một ngọn cây cọng cỏ lay động, cũng sẽ để bọn họ cảm ứng được.

Mà thực lực của Thần Tử Cốt Tộc Phá Phong đáng sợ, ánh mắt hắn tràn ngập sát khí nhìn về phía Phương Hành, thì càng không cần phải nói.

Cơ hồ theo bản năng, Phương Hành cảnh giác nhìn về phía hắn.

Nhưng trong lúc sửng sốt như thế, hắn cách cốt lâu đã càng ngày càng xa.

- Ha ha!

Thần Tử Cốt Tộc Phá Phong đại công cáo thành, đương nhiên sẽ không thực xuất thủ, trong chốc lát thu ánh mắt lại, cười lạnh quan sát.

Phương Hành ở thời khắc này, mới giống như minh bạch Thần Tử Cốt Tộc Phá Phong dụng tâm hiểm ác, đầy mặt tức giận.

Nhưng hắn đã không kịp nói cái gì!

- Ha ha ha ha, tiểu cẩu, tính sai đi?

Trong Tù Tâm Nhai đã có tiếng cười to chấn trời, chính là của Tù Tâm Nhai Chủ, với hắn mà nói, đây quả thực là một đĩa bánh từ trên trời rớt xuống, đang rầu làm sao xử lý tiểu ma đầu kia, đối phương lại rơi ra, đây thật khiến cho người ta vui mừng ngoài ý muốn nha, căn bản không có thời gian để hắn do dự, trong tiếng cười lớn, một mũi tên bay ra, hóa thành lưu quang chói mắt, bắn về phía Phương Hành đứng ở trên không trung!

Lưu quang hiện thế, bốn phương tám hướng không biết có bao nhiêu cuồng phong ngưng tụ.

Cuồng phong gia trì, khiến cho lưu quang càng nhanh!

Thậm chí có thể nói siêu việt hư không cách trở, trong nháy mắt liền đến trước mặt Phương Hành.

Mà lúc này chung quanh Phương Hành trống rỗng, cơ hồ không có vật có thể mượn lực!

Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi tên kia hóa thành lưu quang bay về phía mình, tránh cũng không thể tránh, cản không thể cản!

Hình như trong nháy mắt, đã lâm vào một loại hoàn cảnh tuyệt vọng.

- Ma đầu kia chết chắc!

Thần Tử Cốt Tộc Phá Phong đã hận không thể kêu to, đầy cõi lòng mừng rỡ.

- Hỏng bét...

Hung Đạo và Tứ hoàng tử Thương Lan Hải chấn kinh, cõi lòng chìm đến đáy cốc.

Chẳng ai ngờ rằng, lại đột nhiên xuất hiện biến số như vậy!

Trong bọn họ có không ít người, đều không hy vọng Phương Hành chết ở chỗ này, nhưng đã không kịp ngăn cản.

Hơn nữa đối mặt thần tiễn của Tù Tâm Nhai Chủ, dù có thể ngăn cản, bọn họ cũng không dám ngăn cản.

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, trong nháy mắt, lưu quang đã bắn tới trên người Phương Hành.

Đối mặt với cục diện đã tuyệt vọng, Phương Hành lại nở nụ cười, cùng lúc đó, hai tay hắn đột nhiên chấn động, một động tác đơn giản như thế, lại tựa hồ dẫn phát một loại biến hóa nào đó giữa thiên địa, tình cảnh bi thảm, Ác Quỷ gào khóc, không biết có bao nhiêu cái bóng, bị một động tác của hắn chấn từ giữa thiên địa hiện ra, đổi một cái thuyết pháp, chính là hai tay hắn chấn động, như có lực lượng vô tận dẫn dắt, vô số oan hồn từ trong kẽ nứt thiên địa ngạnh sanh tách ra!

Những oan hồn đó, có Hải Yêu, có tu sĩ, cũng có Hồng Hoang di chủng!

Toàn bộ đều là tướng sĩ tam tộc vừa rồi chết ở trên chiến trường này!

U hồn đầy trời, một đạo một đạo, lấm ta lấm tấm, như quỷ như lửa từ bốn phương tám hướng tụ lại, bay về phía Phương Hành.

Mà ở trong quỷ hỏa, Phương Hành lại cười to, cười cuồng loạn, tùy tiện đến cực điểm.

Thời điểm hắn cười to, Thần Tử Cốt Tộc Phá Phong lúc đầu đầy cõi lòng hưng phấn, mừng như điên cơ hồ muốn kêu thành tiếng sửng sốt, tất cả tiếu dung đều thu lại, sau đó hóa thành vẻ hoảng sợ, bởi vì hắn nhìn thấy, trên đỉnh đầu Phương Hành dấy lên một loại hỏa diễm khí tức đáng sợ, ngọn lửa kia bạo phát ra lực lượng cực kỳ kinh khủng, loại lực lượng kia bị ma đầu điều khiển, thình lình ở thời điểm lưu quang bay tới, cưỡng ép nó sượt qua người, cực kỳ quỷ dị bay tới mình.

- Ngươi không phải thích ngộ sát sao?

Lúc này ánh mắt Phương Hành lại chăm chú nhìn Tù Tâm Nhai, thanh âm trầm thấp đến chỉ có chính hắn có thể nghe được.

- Vậy lại ngộ sát một cái đi!



Bạn cần đăng nhập để bình luận