Lược Thiên Ký

Chương 1658: Tù binh


Không giống với trước đây, lần này Phương Hành là lấy thân phận người chiến thắng trở về, bây giờ Đại Xích Thiên chỉ còn một vị Đế Tử là hắn nên tôn sùng vô thượng, nhưng điều càng làm hắn không nghĩ ra là hắn cảm giác không có được kính nể như trước đây. Ngoại trừ khi vừa trở về lộ ra thái độ cứng rắn không có người nào dám to gan phản bác lại nhiều lần cảm giác hơi quái dị, vị Đế nữ kia hơi một tí lại đến đây, nói cười ỏn ẻn nhắc tới chuyện cũ, Phương Hành chê cười vài lần cũng không thấy nàng có cảm giác lúng túng, trái lại đến càng hơn nhiều, Phương Hành cũng hết cách rồi, chuyện gì cũng không thể làm quá mức, chỉ có thể lạnh lùng đối mặt, bớt nói bớt gặp mặt, để tránh bị vị Đế nữ này nhìn ra sơ hở!

Nhưng mặc dù vậy, một bầu không khí khiến trong lòng hắn cảm giác không thoải mái vẫn lan tràn ra...

Bây giờ hắn vừa trở lại doanh trại của tiên quân Đại Xích Thiên, đang lúc nghỉ ngơi, Tử Huyền Tiên Soái cũng đã nói không cần hắn lại xuất binh, trong Đa Bảo Tiên Hà tuy chiến đấu căng thẳng với Thiên Nguyên, nhưng mười vạn tiên binh Tiên giới vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối, cũng không cần Đế Tử hắn lại dẫn ba trăm Cáp Mô Quân vô cùng đáng thương trong tay mình đi ra, cho dù là bốn thế gia cũng bởi vì có công hộ tống Đế Tử trở về, được Tử Huyền Tiên Soái nhận lời, không cần phải đi tới Đa Bảo Tiên Hà tham chiến, có thể ở phía sau trấn thủ...

Nhưng chỉ không tới ba ngày, một tờ lệnh của Tử Huyền Tiên Soái liền điều bốn thế gia đi ra, lệnh cho bọn họ đi vây quét một chỗ do cao thủ Thiên Nguyên tập kết, ở tinh vực chiến đấu chết cũng không rút lui, cũng khiến đến địa vực nơi Phương Hành đóng quân lập tức trống trải...

Lại sau đó, phụ tá bên người Tử Huyền Tiên Soái đến thăm hỏi, mời Đế Lưu đi tới Đại điện Huyền Thiết cùng bàn bạc chuyện lớn!

Thân là Đế Tử tham dự nghị sự, tất nhiên cũng không phải là chuyện gì lạ. Phương Hành liền dẫn Lộc Tẩu cùng Hoan hỉ cáp mô nhận lời đi tới, bên trong Đại điện Huyền Thiết cũng vô cùng nghiêm túc, Du Tiên các phương thu thập tin tức được phụ tá sàng lọc, tập hợp vào trong thẻ ngọc, để trên bàn ngọc của các vị tham dự nghị sự thông qua những ngọc giản này liền có thể hiểu rõ được hướng đi của các phương, cùng với thăng bại trên chiến trường mỗi nơi, cùng dấu hiệu điều động của đại quân Tiên giới, cũng có thể nhờ vào đó để phân tích ra tình hình tiến lùi của những tu sĩ Thiên Nguyên!

- Quãng thời gian trước, những kẻ tu hành Thiên Nguyên phản đội giống như bị điên, lại không tiếc thương vong, cứng rắn chống lại đại quân Tiên giới, cũng có rất nhiều nhân vật vướng tay chân, tạo thành không ít quấy nhiễu đối với chúng ta, có điều bọ ngựa đấu xe, chung quy chỉ là một chuyện nực cười, ở dưới đại quân Thiết kỵ của ta lại vây giết hết. Các đường phòng tuyến của Thiên Nguyên đều đã bị công phá, kẻ dựa vào nơi hiểm yếu chống lại đều bị tàn sát, chỉ có vài kẻ bỏ chạy được. Từ quân tình do Du Tiên truyền về, phần lớn phòng tuyến của Thiên Nguyên đã sụp đổ rồi, may mắn sống sót cũng rút ra khỏi Đa Bảo Tiên Hà, trận chiến này sắp kết thúc rồi!

Chuyện nghị sự lần này cũng làm cho Phương Hành có chút hứng thú, chính là nói tới trận chiến bây giờ.

- Chỉ có điều Thiên Nguyên tuy là tổ địa, nhưng nơi đó làm gì có tư cách chống lại Tam Thập Tam Thiên ta chứ?

Có người khác nghe xong, cười lạnh nói:

- Mục đích trận chiến này của chúng ta lại không chỉ là muốn đuổi bọn chúng ra khỏi Đa Bảo Tiên Hà, mà là muốn hết mức giữ lại, tàn sát hết, trực tiếp xóa bỏ mầm tai họa này. Ba vị Tiên Tôn đã có nghiêm mệnh, bây giờ Tiên đế bế quan, thế cuộc cần phải nghiêm túc cẩn cận, càng là thời điểm thích hợp rối loạn, Thiên Nguyên, Thần Minh lần lượt làm loạn, thậm chí còn có Lục Ma Thiên cũng không thành thật, nhiều lần tác quái, chúng ta phải giết gà dọa khỉ. Trận chiến này nhất định phải đánh cho Thiên Nguyên không còn lực lượng để làm loạn, thậm chí trực tiếp phái người giết đi Thiên Nguyên, phá huỷ hương hỏa của bọn họ!

- ... Tam Thập Tam Thiên, quả nhiên có quyết đoán lớn!

Phương Hành thân là người tham dự cuộc họp nghe được vài câu này, trong lòng cũng âm thầm cảm khái. Hắn thật sự từ trên người các vị tiên tướng nhìn ra được sự quyết đoán lớn của Tam Thập Tam Thiên, điều đó thật sự có vẻ thô bạo không để ai vào mắt, vừa nhìn liền có thể biết đây là tâm thái thường thấy ở các vị cường giả, cũng là một trận đại chiến, người khác nghĩ tới thắng, bọn họ nghĩ tới là trực tiếp tiêu diệt đối thủ hoàn toàn, thậm chí còn muốn thuận thế phái một đội tiên quân đi diệt quê hương của nhân ta. Loại phong thái bá đạo này thật sự có mấy phần phong thái của tiểu gia năm đó...

- Tiêu diệt kẻ phản bội thì không cần nhiều lời, trên căn bản đã đạt được mục đích, mấy vạn tu sĩ Thiên Nguyên làm phản đã có phần lớn mất mạng trong trận chiến này. Đừng nói là bọn họ, cho dù Tam Thập Tam Thiên ta cũng khó có thể tiếp nhận được thương vong như vậy. Lão phu nhìn ra được Thiên Nguyên này có chút dã tâm, gần như muốn ở lại Trong Đa Bảo Tiên Hà, có điều muốn phá huỷ quê hương của bọn họ đúng là có chút khó khăn, Thiên Nguyên cách quá xa, điều binh khiển sẽ có bao nhiêu phiền phức, hơn nữa bên phía Thiên Nguyên tuy rằng thế yếu, nhưng các ngươi phải hiểu được, nhìn từ thế cuộc của trận chiến này, những kẻ năm đó suy yếu ở Tam Thập Tam Thiên rất có khả năng bỏ chạy tới Thiên Nguyên, cũng làm cho nơi đó trở thành đầm rồng hang hổ...

- Vậy cũng chỉ có chờ Tiên đế xuất quan, đến thời điểm đó mấy vị Tiên đế liên thủ đánh một đòn, chưa chắc không thể ngang qua tinh vực, trực tiếp xóa bỏ Thiên Nguyên trong tinh vực, vĩnh viễn loại trừ hậu hoạn. Còn bây giờ, chúng ta vẫn suy tính một chút về việc làm sao mở rộng chiến công đi...

Bên trong đại điện, các rất nhiều các nói đều cực kỳ khủng bố, nếu truyền lưu đến Thiên Nguyên, sợ là sẽ lập tức gây nên sóng to gió lớn. Mà lúc này Phương Hành cùng Văn tiên sinh ngồi ngay ngắn ở bên trên bồ đoàn lại không nói một lời, có tai như điếc, bộ dạng đăm chiêu...

- Ha ha, lần đầu điện hạ tham dự nghị sự, có muốn nói gì không?

Cũng không biết sao, nói một hồi, trong đám người tham dự nghị sự lại có người nghiêng đầu nhìn về phía Phương Hành.

Người nói lời này lại là phụ tá số một dưới quyền của Tử Huyền Tiên Soái, Vô Cơ Tử, có thể nói tất cả quân vụ của Tử Huyền Tiên Soái đều do người này ngầm quản lý, trên trình độ nào đó lại giống như thay lời nói của Tử Huyền Tiên Soái. Hắn vừa mở miệng, tất cả mọi người đều im lặng. Bên trong đại điện liền có mấy chục ánh mắt đều nhìn về phía Phương Hành, tập trung tinh thần, muốn nghe thử vị Đế Tử này rốt cuộc sẽ có cao kiến gì...

Đế Uyển đang ngồi xếp bằng đối diện Phương Hành, lúc này cũng dịu dàng nhìn sang.

- Ý kiến gì cũng tới hỏi ta, vậy còn cần tới các ngươi làm gì?

Mà vào lúc này, mặt mày Phương Hành không đổi, hững hờ nói, nhưng giọng nói lại lạnh lùng đến cực điểm.

Vị Vô Cơ Tử kia nghe vậy, nhất thời khẽ run rẩy, cười khổ một tiếng, vẻ mặt vô cùng lúng túng.

Vẻ mặt những người khác trong đại điện cũng nhất thời trở nên vi diệu. Có người cười khổ, nghĩ thầm vị Đế Lưu điện hạ này đúng là giống với ngàn năm trước, hung cuồng bá đạo, không nói đạo lý, khiến người ta không thể thân cận nổi. Nhưng cũng có người biểu hiện giở trò ám muôi, chỉ mỉm cười nhìn hắn...

- Ha ha, điện hạ biết không nhiều, tạm không mở miệng cũng được, chờ sau này lại bàn luận đi!

Đúng vào lúc này, Tử Huyền Tiên Soái ngồi ở trên vị trí chủ soái khẽ cười, khoát tay áo một cái liền thu hút sự chú ý của các tiên, sau đó vị tiên soái này trầm ngâm nói:

- Khi chúng ta rời khỏi Đại Xích Thiên chỉ nhận được quân lệnh là càn quét những kẻ tu hành Thiên Nguyên phản bội mà thôi, bây giờ sắp đạt đến mục đích, có điều lần này Thiên Nguyên đến rất kỳ lạ, bản soái luôn cảm thấy mục đích của bọn họ không đơn giản, tất có mưu đồ khác, lại không chỉ trục xuất bọn họ, giết bọn họ, còn phải tìm hiểu rõ mục đích thật sự của bọn họ nữa. Vô Cơ, trong các trận chiến có thể có tù binh không?

Vô Cơ Tử liền xoay người vái chào, nói:

- Các phương đến báo, tu sĩ Thiên Nguyên phản bội thật sự hung hãn, thà chết không hàng, sau khi rơi vào vòng vây thì thà rằng tự hủy thần hồn, không có mấy người đầu hàng. Có điều sau khi tiên soái hạ lệnh, tiên quân các đường bày ra đại trận thì vẫn trấn áp được vài tên tu hành phản bội, đã bắt giữ chúng trước khi chúng tự hủy thần hồn, bây giờ đã phong tỏa giác quan thứ sáu, nhốt trong ngục trong tiểu thế giới!

- Ồ?

Tử Huyền Tiên Soái nghe xong, khẽ mỉm cười, nói:

- Vậy áp giải bọn họ lên, ta tự mình thẩm vấn!

Vô Cơ Tử nhận mệnh liền búng ngón tay một cái, một đạo soái phù bay ra khỏi đại điện, biến mất không còn tăm tích.

Đám người trong điện hạ đều ngẩng đầu, tò mò chờ đợi. Phần nhiều trong bọn họ đều ở phía sau bày mưu nghĩ kế, dù giao chiến với tu sĩ Thiên Nguyên phản bội đã lâu, nhưng ngược lại vẫn chưa từng gặp tu sĩ Thiên Nguyên phản bội ở gần. Lúc này trong lòng bọn họ không khỏi có chút ngạc nhiên...

Mà vào lúc này, nghe nói tới tù binh, ánh mắt Lộc Tẩu thoáng đổi, trong lòng cũng xúc động.

Nhưng Phương Hành vẫn lười biếng không thèm để ý, trong tay thưởng thức thẻ ngọc trên bàn ngọc.

- Tu sĩ Thiên Nguyên phản bội được giải đến...

Rất nhanh liền có vài vị tiên tướng mặc giáp đen đáp mây bay đến, hạ xuống cửa tiên điện, sau đó cùng bước vào, bái chào tiên soái, lại hành lễ với Phương Hành, ở trên tay tiên tướng đứng chính giữa nâng một cái pháp bảo hình cung điện màu đen giống một nhà tù, khi nhận được tiên soái gật đầu, tên tiên tướng kia liền nhẹ nhàng gật đầu, mi tâm có một tia thần niệm đánh vào trên mặt của nhà tù màu đen kia. Trong cung điện màu đen lập tức có ánh sáng tràn ra, lại có một loạt cây cột lớn màu đen đột ngột xuất hiện ở bên trong cung điện Huyền Thiết!

Những cột màu đen kia cao khoảng mười trượng, phía trên khắc rõ rất nhiều phù văn cùng cấm chế, còn có rất nhiều dây xích sắt, nhưng trên mỗi cột sắt đầy trói một người tu sĩ đầy vết máu, y giáp rách nát, có vài kẻ đã mất đi nửa người, có thậm chí chỉ còn có một cái đầu, nhưng bất kể ra sao, lúc này đều là một dáng vẻ, toàn thân bọn họ bị xích sắt khóa lại, gai trên cây cột màu đen đều đâm vào thân thể, bị trói trên cây cột, đầu rũ xuống, liền vô tri vô giác như người chết...

- Khà khà, những kẻ tu hành phản bội Thiên Nguyên đúng là xương cứng, chịu khổ nhiều như vậy nhưng vẫn giữ một chút ký ức ở sâu trong thần hồn, không chịu thổ lộ, chúng ta cũng không dám dùng biện pháp quá cứng rắn, vì sâu trong thần hồn của bọn chúng đều có cấm chế lợi hại, chỉ sợ một khi dùng lực mạnh thăm dò vào sẽ trực tiếp kích hoạt cấm chế, không những khiến cho thần hồn của bọn chúng lập tức tiêu tan, ngay cả người thi triển phép cũng sẽ bị thương nặng!

Tên cai ngục thả ra ba tên tù binh gằn giọng cười, bẩm báo với tiên soái.

Tử Huyền Tiên Soái gật đầu, lạnh nhạt nói:

- Thần thông nhỏ thì chẳng có gì lạ, mở phong ấn giác quan thứ sáu thứ sáu của bọn họ!

Ngục quan đáp lời liền điểm mấy cái ở trên thân của ba tên tù binh.

Mấy vệt ánh sáng lóe lên, ba tên tù binh gần như đồng thời kêu rên vài tiếng, chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt rời rạc nhìn bên trong cung điện, ánh mắt tuyệt vọng, ảm đạm bi ai...

- Cầu... cầu xin các ngươi, giết ta đi...

Bọn họ rõ ràng đã chịu khổ quá nhiều, trong ánh mắt không thấy có chút tinh thần nào, hầu như vừa được tự do liền khổ sở chỉ muốn chết.

Bên trong đại điện, bầu không khí bắt đầu trở nên ngột ngạt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận