Lược Thiên Ký

Chương 1043: Mật báo


Chỉ bởi vì không thích một người, liền quang minh chính đại phái người ta đi chịu chết?

Lời Phương Hành nói lập tức khơi dậy lên phẫn nộ của vài tên nữ đệ tử Phù Diêu cung đang ở đây, ngay cả ba vị tiên cô đều nhíu chặt mày, cảm thấy Phương Hành an bài như vậy thật sự không ổn, còn Thanh Dữu lúc trước bởi vì quá mức tức giận mà nói với Phương Hành câu “Nếu ngay cả mọi người đều không cứu được, cần ngươi làm chi?” cũng nhất thời ngây dại, đối mặt với ánh mắt đùa cợt kia của Phương Hành, trong lòng nàng không phân rõ ràng Phương Hành đang trêu đùa mình hay là muốn hãm hại mình, vẻ mặt lúc thì phẫn nộ lúc lại do dự, nhưng thật lâu không nói ra lời...

- Thế nào, đến lượt ngươi cứu người, lại không dám rồi?

Phương Hành nói giọng mỉa mai, lạnh lùng nhìn Thanh Dữu.

- Nếu như... nếu như có thể cứu người, ta liền chịu chết thì có làm sao?

Thanh Dữu bị kích, cũng hung hăng ngẩng đầu lên, đón lấy ánh mắt của Phương Hành nhìn lại.

- Được, cứ định như vậy!

Phương Hành vỗ đùi, lập tức xác định ra, một chút do dự cũng không có.

- Ngươi rốt cuộc... có chủ ý gì, sao không nói ra cùng góp ý một phen?

Vẫn là Mạc Từ tiên cô trầm ổn, nhẹ giọng hỏi một câu.

- Được, cũng để cho nương môn này rõ ràng!

Phương Hành cười hì hì đáp lại, rồi sau đó nghiêm túc nói ra một lần suy nghĩ của bản thân từ đầu đến cuối, lại chỉ nghe thấy ba vị tiên cô Dao Trì với vài tên đệ tử Phù Diêu cung ở đây đều tỏ vẻ ngưng trọng, các nàng vốn tưởng rằng Phương Hành lòng dạ hẹp hòi, dốc sức trả thù, nhưng nghe xong kế hoạch của hắn mới phát hiện hắn đúng là dốc sức trả thù, nhưng cho dù là trả thù cũng trả thù làm cho không ai có thể nói nổi, có thể bảo toàn phần lớn đệ tử Phù Diêu cung, thậm chí có thể báo huyết hải thâm cừu này, kế hoạch này đã có thể nói là viên mãn...

- Nếu là như thế, vậy ta... ta chết cũng cam tâm tình nguyện!

Nữ đệ tử tên Thanh Dữu kia cũng sa sầm mặt xuống, nửa quỳ dưới đất, dứt khoát nói.

- Được rồi, liền gặp ở trong Ma Uyên đi!

Phương Hành đứng dậy, cười tủm tỉm, xoay người đi ra ngoài thiên điện.

Một đám nữ đệ tử bên ngoài điện đều không biết bọn họ thương lượng chuyện gì ở bên trong, cũng không dám cản trở hắn, mà Phương Hành sải bước đi ra như vậy, bước từng bước chân vào trong khe núi, như bóng ma chìm vào trong một mảnh hắc ám, khi lại xuất hiện rõ ràng đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác, lại hóa thành một nam tử khô gầy dáng vẻ đáng khinh, một thân tu vi thoạt nhìn cũng chỉ Kim Đan thò đầu ra, lén lút vụng trộm, đi dọc theo một sơn đạo, mà tới điểm cuối của sơn đạo này, đương nhiên đó là vị trí ở lại của đoàn người Bạch Đế thành...

- Liên minh hiến bảo gì kia thật sự có vấn đề?

Mà vào lúc này, trên sườn núi, bên trong một căn thiên điện đèn đuốc sáng trưng, đoàn người Bạch Đế thành cũng đang trong đại sảnh thương nghị, mở miệng lúc này hcinsh là một vị trưởng lão Bạch Đế thành, hắn cau mày, nghi ngờ nói

- nếu có vấn đề, sao bọn họ dám chủ động chạy tới Bạch Ngọc Kin chờ chết chứ? Hơn nữa, Kim Kiếm môn kia, Chân Viêm cung kia, ta đã từng nghe nói đến, đều là một đám không xương cốt, thuộc loại sẵn sàng góp sức cho thần tộc, cũng không có ai để ý đến loài chuột nhắt bọn chúng, bọn họ có can đảm gi, dám giở trò với Lạc thần tộc, chuyện này...

- Có vấn đề không phải là bọn họ!

Thành chủ Bạch Đế thành Diệp Hồn Thiên ngồi ở ghế chủ vị nhẹ nhàng cười nói:

- Theo ta thấy bọn họ chỉ là một đám ngu xuẩn, bị người coi là ngụy trang mà không biết thôi, nhưng Hình lão hán gì đó này khẳng định có vấn đề, trong số những người dưới trướng hắn cũng tất nhiên rất nhiều khó hiểu, rất nhiều người ở phía dưới sau khi nhìn thấy một đám nữ đệ tử Phù Diêu cung bị ta nhốt đều lộ ra vẻ bi thương cũng không phải giả dối!

- Một khi đã như vậy, còn vô nghĩa gì với bọn chúng, trực tiếp bắt lại là được!

Có người đứng lên hùng hổ.

Diệp Hồn Thiên nhàn nhạt liếc nhìn hắn, nói:

- Ngươi thật sự cho rằng liên minh hiến bảo yếu kém giống như biểu hiện ra ngoài như vậy sao? Trong bọn họ có rất nhiều g người không chỉ ngụy trang thân phận với vẻ ngoài mà thôi, ngay cả tu vi chân chính đều che giấu đến khéo, khi bọn họ nhìn thấy được đệ tử Phù Diêu cung trong xe ngựa, chí ít có ba vị lộ ra khí tức không hề thua gì cảnh giới Nguyên Anh, ngay cả ta đều cảm thấy hết hồn, có thể thấy được bọn họ nhất định có che giấu cao thủ, nếu như chúng ta mạo muội ra tay với họ, nói không chừng chịu thiệt chính là chúng ta, vẫn giả vờ làm ra vẻ trước, yên lặng xem xét đi, sai nhiều thêm một ít nhân thủ đi tìm hiểu hư thật, trong liên minh rời rạc như của bọn họ, cũng không quá khó tìm hiểu thông tin...

Cũng vào thời điểm này, bên ngoài cửa đột nhiên có đệ tử Bạch Đế thành xông vào, lễ bái nói:

- Bẩm báo thành chủ, mới vừa rồi chúng ta bắt được một người lén lút ở dưới chân núi, tự xưng là bên chỗ liên minh hiến bảo kia tới, có chuyện cơ mật muốn bẩm báo với ngài!

- Hả?

Liền ngay cả Diệp Hồn Thiên cũng hơi ngẩn ra, rồi sau đó vẫy tay:

- Để hắn đến đây!

Không bao lâu, ngoài cửa đã túm lấy một nam nhân vóc người khô gầy tiến vào thiên điện, người này giống như vô cùng sợ hãi, vừa mới vào đại sảnh liền quỳ gục trên đất, khóc nói với Diệp Hồn Thiên:

- Tiểu nhân Phượng Hoàng lĩnh Tán Tu Dư Tứ Lưỡng, cầu Diệp thành chủ cứu mạng...

Biến cố như vậy khiến ngay cả Diệp Hồn Thiên cũng cảm thấy hơi tò mò, đánh giá liếc nhìn hắn, thản nhiên nói:

- Ngươi có chuyện gì?

Nam tử khô gầy kia liền ngẩng đầu lên, khóc nói:

- Đại sự liên quan đến tính mạng, Diệp thành chủ ngài không biết chứ, Đại Mi liễu đảo liễu chúng ta trước đây có nghe nói đến có liên minh hiến bảo như vậy, liền muốn theo bọn họ lăn lộn chút ưu việt, nhưng ai biết... nhưng ai biết... bọn họ vốn chính là hiến bảo làm danh, lòng mang ý xấu, trong liên minh kia, thế mà lại... thế mà lại cất giấu nữ đệ tử Phù Diêu cung...

- Hả?

- Cái gì?

- Cấp tốc nói chi tiết đi!

Cho dù trước đó đã có hoài nghi, nhưng một người đến mật báo như vậy vẫn khiến cho người của Bạch Đế thành đều kinh hãi, nhất là tuy rằng bọn họ có sinh lòng nghi ngờ nhưng cũng không nghĩ tới, trong liên minh hiến bảo kia thế mà lại ẩn giấu đệ tử của Phù Diêu cung.

- Ta... ta... cụ thể ta cũng không biết...

Nam tử khô gầy này lắp ba lắp bắp, ở dưới khiển trách của người Bạch Đế thành vẫn đàng hoàng tử tế nói ra:

- Cái này, tiểu nhân... tiểu nhân luôn luôn có một ham thích, đó là làm ít công to... Lúc đầu ta mới vừa vào liên minh hiến bảo liền cảm thấy hơi cổ quái, nữ tu bên trong lại nhiều như vậy, hơn nữa có có rất nhiều người cải trang giả bộ, tuy rằng thủ pháp cao minh nhưng cũng không lừa gạt được cái mũi của tiểu nhân... từ đó, ta... ta liền chú ý đến!

- Hóa ra là yêu đạo hái hoa...

Người của Bạch Đế thành liếc nhìn nhau, trong ánh mắt đều là vẻ khinh thường không che giấu được.

Nam tử khô gầy vẫn còn thành thành thật thật nói:

- Lúc đó ta ngược lại cũng không nghĩ nhiều, dù sao nữ tu ra ngoài, giả trang thành nam tử để thuận tiện cũng thật sự không hiếm thấy... nhưng mà, nhưng mà bệnh cũ của ta tái phát, đến buổi tối liền không nhịn được núp ở chỗ các nàng tắm rửa... liếc nhìn... nhưng hôm nay vừa đi, lại khiến cho ta phát hoảng, thế mà lại nhìn thấy mấy người các nàng tụ tập lại một chỗ khóc với nhau, trong miệng còn nhắc đến ngài... tên của ngài, nói ngài là phản đồ, là ác tặc, nên thiên đao vạn quả bầm thây vạn đoạn... Còn có người nói muốn đến ám sát ngài, muốn cứu người về, nhưng mà nhanh chóng bị khiển trách, nói là gì mà kế lớn liên quan đến sinh tử của Phù Diêu cung, việc cấp bách đó là lừa dối qua cửa, trước xông vào Ma Uyên đi gặp Thiếu Tư Đồ trước, trong lúc nguy cấp không để ý nhiều được, chỉ có thể hy sinh vài tên nữ tử kia!

Tuy rằng thoạt nhìn hắn có vẻ kinh hãi, nhưng vẫn thành thật nói từ đầu chí cuối nghe thấy nhìn thấy ra, đủ chi tiết trong đó, bao gồm hắn nghe được những người kia thống mạ Diệp Hồn Thiên như thế nào, những nữ tử kia bi thiết, đầy ngập thống hận như thế nào vân vân

Lời nói này khiến người của Bạch Đế thành nghe được mà vẻ mặt đều ngưng trọng lên, một đám quay đầu nhìn về phía Diệp Hồn Thiên.

- Ngươi nói đều là thật?

Ngoài dự đoán của mọi người, rõ ràng chuyện này đều không mưu mà hợp với dự đoán của Diệp Hồn Thiên, nhưng hắn đến thời điểm này rồi vẫn bình tĩnh lại, đôi tròng mắt âm u khiếp sợ rơi vào trên người nam tử khô gầy Dư Tứ Lưỡng, khóe miệng giống như còn mang theo chút ý cười.

- Vô cùng chính xác, ta tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, còn có thể giả bộ?

Nam tử khô gầy lập tức kêu oan.

- A.. vậy ngươi có biết các nàng định lừa dối qua cửa như thế nào không?

Diệp Hồn Thiên nhẹ giọng mở miệng hỏi, dáng vẻ thảnh htowi.

Nam tử khô gầy lại ngây dại, sau một lúc lâu mới vẻ mặt đau khổ nói:

- Ta nào biết, cũng không dám hỏi...

- Ha ha...

Diệp Hồn Thiên nở nụ cười, cũng không nói gì, cúi đầu, giống như đang nghĩ đến điều gì.

- Thành chủ, người này có thể tin không?

Có một trưởng lão Bạch Đế thành đi lên, thấp giọng hỏi.

Diệp Hồn Thiên lại nhàn nhạt liếc nhìn nam tử khô gầy đang đứng trên mặt đất, hơi ngưng thần, sau một lúc lâu, hắn đột nhiên thẳng người lên nói:

- Tin được hay không đều không sao cả, chuyện này là thật hay giả, thử một lần liền biết, người đâu, cầm bản đồ tới!

Bên cạnh sớm có đệ tử dâng lên một bản đồ, mà Diệp Hồn Thiên lại nhàn nhạt quét qua trên bản đồ, ánh mắt càng nhìn về phía từng đường phòng tuyến, cùng với phương hướng đại đạo thông đến, còn có trong Bạch Ngọc Kinh, rơi lên chỗ thần tộc đóng lại, đến cuối cùng, ánh mắt đặt ở bên cạnh Ma Uyên, một chỗ thâm sơn nối liền với Ma Uyên, ánh mắt hắn chìm xuống thật sâu, giống như đã nhìn thấy manh mối gì, ngón tay nhẹ nhàng gõ, thản nhiên nói:

- Cho dù là thật hay giả, chúng ta phải đi nhìn chỗ này một chút..

Rồi sau đó, ánh mắt của hắn lạnh lùng liếc nhìn lên trên người nam tử khô gầy đang đứng ngây phía trước, đôi mắt giống như nhìn thấu tất cả, giọng nói hờ hững, sát khí lẫm liệt:

- Đi phái người nhìn chằm chằm, nếu đám ô hợp này một đêm không có chuyện gì, trước giờ Mẹo sáng mai cũng đã xuất phát thì thưởng cho người này ngàn lượng gì đó, cho hắn được che chở dưới danh nghĩa Bạch Đế thành, còn nếu như người này đêm nay có dị động, có ý đồ dời đi lực chú ý của chúng ta, tới cứu người hoặc làm chút chuyện gì đó, vậy lập tức chém, thần hồn ma diệt...

- Vâng!

Một đáp đệ tử Bạch Đế thành lập tức đáp lời, đều đi ra ngoài.

Tính cả nam tử khô gầy kia cũng bị người dẫn xuống, kiểm tra lần nữa, thêm trông coi nghiêm.

Mà Diệp Hồn Thiên lại đứng lên, tới trước cửa sổ thiên điện, lẳng lặng nhìn bầu trời đêm sâu xa, thật lâu không nói.

- Sự tình chắc không đơn giản như vậy, nhưng mà kia là con đường nhỏ nhất tuyến thiên không khiến người biết, đó là con đường nhỏ duy nhất né qua tuyến canh phòng của thần tộc để tiến vào Ma Uyên, cũng muốn xem xem các ngươi có thể giở trò gì!

Bạn cần đăng nhập để bình luận