Lược Thiên Ký

Chương 974: Vẫn thiên vị như vậy




Phản nghịch của Viên gia ở bảy trăm năm trước tái hiện, hoành thân ngăn ở trước lôi đài, không chỉ để Viên lão thần tiên và Viên Linh Tiêu khiếp sợ, thậm chí để các tu sĩ quan chiến cũng khiếp sợ không thôi, không khí ngột ngạt đến đáng sợ, ngược lại là Phương Hành, thấy Thập Nhất thúc hiện thân, giống như suy nghĩ minh bạch rất nhiều chuyện, cười hì hì nhẹ gật đầu, sau đó bình tĩnh xoay người, tay cầm Ma Kiếm, đi về phía Phù Tô công tử đã bị hắn hành hung một trận, lúc này hoàn toàn mất đi sức phản kháng, muốn cắt đầu người...

- Lão Cửu, nhanh tránh ra cho ta!

Viên Linh Tiêu lo lắng cho tính mạng của Phù Tô, kìm nén không được nữa, nổi giận gầm lên một tiếng, huy quyền đánh về phía Bạch Thiên Trượng, quyền phong gào thét, cặp mắt của hắn bùng cháy tử khí, giữa hư không, vậy mà hiện lên vô số lực sĩ quỷ dị, gào thét vọt tới Bạch Thiên Trượng, khiến cho một quyền này của hắn giống như đồng thời vung ra một mảnh chiến trường, vô số oan hồn xuất hiện, chấp kích vung thương, trùng trùng điệp điệp cuốn về phía trước, đừng nói thần uy trong đó, chỉ là tràng cảnh, đã cực kỳ đáng sợ.

Hắn thi triển chính là Hỗn Nguyên Độ Ma Kinh!

Mà đối mặt với tràng cảnh kinh khủng, vạt áo của Bạch Thiên Trượng bay lên, đứng nghiêm hư không, tuyệt đối không có ý tứ tránh ra, mà đáy mắt lóe lên tinh quang, chậm rãi giơ lên một chỉ, trên không trung hiện ra rất nhiều huyễn ảnh, nhanh chóng vẽ ra một phù văn, sau đó đè xuống!

Một chỉ điểm ra, giống như thế giới đều chậm lại!

Tất cả lực sĩ lao về phía hắn, đều giống như lâm vào trong vũng bùn, động tác càng ngày càng chậm!

Một chỉ, như chậm mà nhanh, một chỉ điểm ra, ở trên đỉnh đầu tất cả oan hồn đều vẽ xuống một ấn phù, sau đó hư không xuất hiện vô số đạo tử khí tung hoành, xen lẫn, thình lình tạo thành một lồng giam to lớn, tất cả lực sĩ đều bị trấn áp.

Viên Linh Tiêu giật nảy mình, thân hình trong nháy mắt rút lui trăm trượng, mới né qua một kiếp này!

Mà Bạch Thiên Trượng lại chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói khẽ:

- Bảy trăm năm, ngươi vẫn không có chân chính hiểu thấu đáo Hỗn Nguyên Độ Ma Kinh, chỉ có thể dựa vào một số thủ đoạn tà môn đến gia trì pháp lực của mình, sao có thể ngộ ra bản ý phong tiên?

- Ngươi...

Sắc mặt của Viên Linh Tiêu đã tái nhợt, đáy mắt đều là vẻ tức giận.

Thanh âm của Bạch Thiên Trượng cũng không vang dội, nhưng ở trước mặt mọi người, lại như vạch vết sẹo của hắn, để hắn vô cùng khó xử!

Mình là Viên gia gia chủ, truyền nhân của Hỗn Nguyên Độ Ma Kinh mọi người đều biết, nhưng hắn ở trước mặt mọi người giáo huấn mình, giống như bảy trăm năm trước vô luận mình cố gắng như thế nào, hắn cũng sẽ phong khinh vân đạm nói mình tu luyện sai phương hướng...

Lúc đó thiên tư của mình không bằng hắn thì cũng thôi đi!

Bây giờ 700 năm qua đi, mình đã trở thành Viên gia gia chủ, hắn lại còn muốn giáo huấn mình!

Sao hắn vẫn làm người ta ghét như thế?

Mà Đại Bằng Tà Vương ở xa xa quan chiến thấy được một chỉ kia, sắc mặt cũng tái xanh, nhớ lại chuyện cũ không vui...

Người này vẫn mạnh như vậy!

Đều nói quái thai Viên gia bảy trăm năm trước kia như thế nào như thế nào, nhưng dù sao chưa thấy qua, nhưng gia hỏa tóc trắng kia, ba trăm năm trước mình đại náo Thanh Vân Tông, hung uy vô địch, người nào có thể cản?

Hết lần này tới lần khác chính là gia hỏa này hiện thân, một chỉ liền phong ấn mình, 300 năm cũng không biết đối phương làm được như thế nào!

Bây giờ lần nữa thấy được hắn xuất thủ, mới có thể cảm nhận được cảnh giới huyền ảo trong đó, không hổ là Phong Tiên Thuật thần bí nhất của Viên gia, danh xưng ngay cả Chân Tiên cũng có thể phong ấn, Viên gia gia chủ mượn cái này phong ấn oan hồn lực sĩ, một quyền đánh ra, liền có thể đạt được vô số lực sĩ gia trì, nhưng Bạch Thiên Trượng nhẹ nhàng một chỉ, liền phá Tiên pháp của hắn, phong ấn tất cả oan hồn lực sĩ, nếu không phải hắn đào tẩu nhanh, ngay cả bản thân Viên Linh Tiêu cũng khó thoát kết cục bị phong ấn...

Mà Viên lão thần tiên nhìn thấy cảnh này, thần sắc lộ ra càng thêm tịch liêu.

Đây chính là tiểu bối năm đó mình coi trọng nhất...

Lúc đó Viên gia, một môn cửu tử, rực rỡ hào quang, tiền đồ vô lượng...

Nhưng mình coi trọng nhất, chỉ có lão Cửu Tiên Thiên Đạo Thể cùng tiểu bối thiên tư thông tuệ này mà thôi, bàn về thiên tư, quái thai kia tự nhiên vượt xa những người khác, nhưng hắn quá kiêu ngạo, kiêu ngạo đến thậm chí không nguyện ý đi con đường mà tiên tổ Viên gia đã đi qua, một lòng muốn khai sáng con đường của mình, nói đến yêu thương, hắn càng ưa thích lão Cửu Viên Thiểu Bạch hiểu chuyện minh lý này, ngay cả Phong Tiên Thuật kia, cũng là năm đó mình tự tay chỉ điểm, dốc túi truyền thụ...

Nhưng về sau ai nghĩ tới, sẽ phát sinh loại chuyện đó?

Mình là Viên gia lão tổ, tự nhiên phải cân nhắc thay Viên gia, làm vậy có lẽ không đúng, nhưng đối với Viên gia là có chỗ tốt?

Nhưng để lão quái vật sống mấy ngàn năm như hắn nghĩ không hiểu là, rõ ràng là lựa chọn chính xác, sao lại xuất hiện nhiều biến cố như vậy? Lần nữa nhìn thấy hậu bối mình yêu thích, phong thái của hắn vẫn giống như quá khứ, bình bình đạm đạm, để cho người ta tán thưởng thiên tư và trí tuệ, ngay cả Viên Linh Tiêu cũng bị hắn nói không chịu nổi...

Trong nháy mắt, Viên lão thần tiên tu hành mấy ngàn năm, tu ra bàn thạch chi tâm, cũng xuất hiện thất thần trong nháy mắt, nếu như năm đó mình không làm chuyện kia, như vậy sau khi mất đi Tiên Thiên Đạo Thể thứ nhất, còn có Tiên Thiên Đạo Thể thứ hai có thể chờ mong, mà coi như Tiên Thiên Đạo Thể thứ hai không thể trưởng thành, Viên gia hảo hảo dạy dỗ vị thiên kiêu thứ hai, cũng đủ để gánh vác Viên gia, sau khi mình đi về cõi tiên bình yên thủ hộ khí vận của Viên gia, để tộc quần phồn thịnh thêm mấy ngàn năm?

Thời điểm Viên lão thần tiên thất thần, Phương Hành chạy tới trước người Phù Tô công tử, tay cầm Ma Kiếm.

- Không thể không giết ngươi a, không giết ngươi sẽ lộ tẩy, cũng may Thập Nhất thúc xuất hiện quá đúng lúc...

Hắn thì thầm trong miệng, một cước đạp ở trên ngực Phù Tô công tử, muốn vung kiếm cắt đầu của hắn.

- Ta... Ta chính là Tiên Anh... Ngươi... dám khinh miệt ta như thế?

Phù Tô công tử cho đến lúc này, vẫn trừng mắt to, hình như không muốn thừa nhận mình thất bại.

- Cho tới bây giờ ngươi còn không biết tại sao ngươi thua sao?

Phương Hành lại nghiêm túc, lạnh lùng nhìn Phù Tô công tử.

Dáng vẻ nghiêm túc kia, làm Phù Tô cũng nao nao, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn.

Mặc dù không có mở miệng, nhưng từ thần sắc đến xem, rõ ràng là rất muốn biết đáp án.

- Bởi vì tiểu gia lợi hại hơn ngươi nhiều lắm...

Nhưng mới nghiêm túc nháy mắt, Phương Hành lại khôi phục vẻ mặt cợt nhả, vung Ma Kiếm lên.

Phù Tô công tử bị hắn đùa nghịch, sắc mặt không khỏi cứng lại, nửa ngày sau, phẫn nộ vô tận dâng lên, một tiếng rống giận từ trong lòng truyền ra, giống như dã thú tuyệt vọng, chấn kinh khắp nơi, ngay lúc đó, hắn phun ra máu tươi, trong thức hải truyền đến âm thanh "răng rắc"...

- Ừm?

Phương Hành cảm thấy có chút không đúng, nao nao, một giây sau nhìn thấy trong mi tâm Phù Tô công tử, đột nhiên thần quang mập mờ, một đạo khí tức cổ quái truyền ra, hắn theo bản năng tưởng Phù Tô là không cam lòng nhận lấy cái chết, pháp tướng muốn bay ra phản kháng, nhưng sau khi liếc mắt nhìn, không ngờ phát hiện không phải như thế, pháp tướng của Phù Tô công tử bay đến giữa không trung, cũng không có ra tay với mình, mà thống khổ giãy dụa, ẩn ẩn có một loại khí tức muốn phân liệt, sắp vỡ nát...

- Nguyên Anh cũng có thể tự bạo?

Phương Hành giật nảy mình, trong nháy mắt lui về sau hơn mười trượng, bất quá nhìn chăm chú, lại phát hiện cái kia không phải ý tứ muốn tự bạo.

Trong Nguyên Anh của Phù Tô công tử, hình như có một cỗ lực lượng thống khổ giãy dụa, muốn chia lìa ra...

Cảm thụ được cỗ khí tức này, biểu lộ kiêng kỵ của hắn dần dần biến mất, hiện lên kinh hỉ, sau đó cười ha hả.

- Đây chính là bí mật ngươi thành tựu Tiên Anh?

Hắn thả người xông về phía trước, chém về phía Nguyên Anh của Phù Tô một kiếm, đồng thời cười ha ha:

- Đồ tốt a...

- Không tốt...

Cảm nhận được loại khí tức này, Viên lão thần tiên cũng kinh hãi, từ trong thất thần phản ứng lại, một bước đạp về phía trước, khí tức đáng sợ trên người giống như thuỷ triều khuếch tán, trấn áp chư thiên, mà bản thân hắn thì hiển hóa thủ chưởng, phô thiên cái địa bắt tới lôi đài, muốn ngăn cản Phương Hành chém về phía Phù Tô...

Thời điểm gấp rút, hắn đã không lưu lực, dù hủy diệt lôi đài cũng không tiếc!

Viên gia lão tổ tự mình xuất thủ, thần uy của Độ Kiếp cảnh phô thiên cái địa, ai có thể ngăn cản?

Nhưng trước bàn tay của hắn, bóng trắng lóe lên, Bạch Thiên Trượng xuất hiện...

Đối mặt Viên lão thần tiên toàn lực xuất thủ, hắn lộ ra nhỏ bé như vậy, giống như bọ ngựa đấu xe!

Nhưng xem như bọ ngựa đấu xe, hắn cũng không có ý tránh ra, mà vận chuyển tất cả pháp lực, hung hăng đẩy về phía trước, hai tay chống thiên, giữ lấy đại thủ của Viên lão thần tiên, đồng thời trong thanh âm xen lẫn bi phẫn vô tận, nhìn Viên lão thần tiên kêu to:

- Bảy trăm năm, ngài vẫn như vậy, vẫn thiên vị như vậy! Xử sự vẫn bất công như thế!

Cưỡng ép chống đỡ đại thủ của Viên lão thần tiên, Bạch Thiên Trượng tức giận rống to, tóc trắng tung bay, như lụa trắng trong gió...

- Nó cũng là hậu nhân của ngài, vì sao ngài bất công như thế?

- Vì sao mỗi lần ngài đều muốn hi sinh hài nhi của ta?

- Vì sao vẫn không chịu cho hắn một cơ hội công bằng?

(*DG: Ở đây mình cũng có điểm không hiểu, tác giả lúc thì nói Phương Hành là con của quái thai Viên gia, nhưng lúc thì Bạch Thiên Trượng nói là con của mình, trong này không biết tác giả có nhầm lẫn gì không, hay là một điểm nhấn nào đó, vì không biết là nguyên nhân nào, nên mình dịch y theo nguyên tác tiếng Trung, nếu sau này là sự nhầm lẫn của tác giả, thì mong các đọc giả thông cảm)

Tiếng rống bi phẫn truyền vào lỗ tai của Viên lão thần tiên, khiến cho tâm thần hắn cuồng loạn.

Nhìn Bạch Thiên Trượng bi phẫn, trái tim của hắn phảng phất như bị người bóp một cái, ngừng đập.

Đồng thời trong lòng cũng có áy náy vô tận bay lên, giống như thủy triều lao nhanh vạn dặm...

Mà loại áy náy này, lại khiến cho động tác của Viên lão thần tiên dừng lại một hơi, Phương Hành lấy được cơ hội khó được, phi thân nhảy tới trước người Phù Tô công tử, kiếm hung hăng trảm vào Nguyên Anh, sau đó chỉ nghe "răng rắc" một tiếng, thần sắc Nguyên Anh của Phù Tô công tử đau khổ, tuyệt vọng liếc nhìn Phương Hành một cái, sau đó dần dần xuất hiện rất nhiều vết nứt, "ba" một tiếng nổ tung, từ trong Nguyên Anh chui ra một tia thần quang, ngũ thải hoa ban, bay thẳng về phía cửu thiên!

- Trở về!

Phương Hành cuồng hỉ, đuổi theo thần quang, sáu cánh tay đồng thời triển khai, ôm lấy thần quang.





Bạn cần đăng nhập để bình luận