Lược Thiên Ký

Chương 1058: Thập bộ Thần Vương


Tin tức về một trận đánh ở Bạch Ngọc kinh trong thời gian ngắn nhất truyền khắp Thần Châu rộng lớn.

Hầu như tất cả sinh linh thần tộc đều bị trận chiến này làm cho kinh động. Trước là có người khinh thường, không tin, cho tới sau khi xác nhận tin tức này lại trở nên khiếp sợ, thậm chí là khủng hoảng. Thật sự là kết quả của trận chiến này quá mức dọa người, lớp phòng thủ của Bạch Ngọc kinh làm hơn bốn trăm sinh linh Lạc Thần tộc vong hầu như không còn. Hơn thế, con trai thứ hai của Thần Vương Lạc Thần tộc là Quỷ Mộc cũng đã ngã xuống trong trận chiến này. Ngoài ra còn có hơn trăm tu sĩ Bạch Đế thành quá giang đặc biệt muốn quy phục Lạc Thần tộc, hiến vật quý. Trong liên minh gần nghìn tu sĩ, tổng cộng hơn một ngàn năm trăm người, tất cả đều chết sạch. Có người nói phụ cần chiến trường đó máu chảy thành sông, xác chết chất đống như núi, ác quỷ ngày đêm gào khóc...

Tuy là nghiêm túc bàn về chuyện này, bên trong thực ra có rất nhiều người đều không phải là Phương Hành giết, nhưng dù sao trận chiến này còn lại quá ít người sống, chân tướng đã khó mà điều tra rõ ràng được. Vì vậy mọi người mệnh đoản, ngay cả thần tộc và nhân tộc, cuối cùng tất cả đều quy tội lên đầu Phương Hành.

Hơn một ngàn năm trăm sinh mệnh, kết quả bị một mình hắn giết sạch sẽ, đây là một chuyện đáng sợ dường nào?

Đồ tể!

Ban đầu, chư tu của Thiên Nguyên đặt cho Phương Hành cái tên “ma đầu” đã không thể hình dung hết được sự thù hận và sợ hãi của thế nhân đối với hắn. Vì vậy, cái danh “đồ tể” này âm thầm truyền ra, trở thành cách xưng hô mới mà rất nhiều sinh linh dành cho hắn...

- Hắn điên rồi sao? Không ngờ lại tàn sát tu sĩ nhân tộc...

- Cho dù đức hạnh của những người đó có yếu kém nhưng dù sao cũng là đồng tộc đồng loại, giết chóc như vậy quá âm ngoan rồi...

Không biết có bao nhiêu nhân tộc của đạo thống đều bị chuyện này làm cho chấn kinh, cho dù hắn ở trong trận chiến này đã chém giết hơn bốn trăm tên sinh linh của thần tộc, tuy là làm lòng người phấn chấn nhưng cũng cùng lúc tàn sát nhiều tu sĩ của nhân tộc như vậy, chuyện này quá đáng sợ. Nếu là trước khi sinh linh thần tộc giáng xuống, chỉ một phần giết chóc như thế thôi đã đủ để làm kinh động tới đại nhân vật đứng đầu chính đạo đứng ra diệt trừ tên ma đầu hắn!

Sau khi việc này truyền ra không biết có bao nhiêu lão tu “đức cao vọng trọng” đứng ra chỉ trích Phương Hành giết chóc quá nặng, tất sẽ gặp báo ứng.

Đám lão tu này lập trường và thái độ của họ không cần phải nói, phản ứng của sinh linh thần tộc thì càng đơn giản hơn!

- Ma đầu Phương Hành, nếu không diệt trừ được ngươi làm sao có thể giải được mối hận trong lòng ta?

Sau khi nhận được tin tức này, thần vương Lạc Thần tộc chính vị ở Bắc Câu Yêu địa nổi cơn lôi đình, trong một đêm không biết chém bao nhiêu đầu người của nhân tộc nô dịch cho hả giận, sau đó hạ thần chỉ phải giết Phương Hành. Rất nhanh liền có rất nhiều thần tộc bên trong Thiểm Điện tộc hưởng ứng, cho dù bây giờ chính là lúc cần dùng người để chưởng ngự Thiên Nguyên chư châu, ổn định cục diện cũng điều ra mười đại cao thủ, ba trăm thần binh, mượn đại trận truyền tống ở các nơi để tới Ma Uyên. Chỉ có một mục đích duy nhất chính là bắt Phương Hành về thần tộc, chịu thiên hình mà chết!

- Chuyện lần này làm lớn lên, ở trong nhân tộc ngươi cũng không có được danh tiếng gì tốt, thần tộc càng coi ngươi như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt không thể không giết ngươi. Hồ Quân trưởng lão đưa tin nói cho ta biết, thần tộc điều tới mười đại cao thủ, hơn nữa còn có ba trăm thần binh cẩn thận chọn ra, không giết ngươi không được. Trước đây bọn họ sẽ không tùy ý phái binh vào Ma Uyên đâu...

Trong Ma Uyên, dưới một cái thác nước, tên mập Đạo Vô Phương đang nắm một tấm ngọc phù, than thở.

- Sự cố gắng của lão nhân này đã đạt tới một trình độ nào đó, ngươi đã phản bội Thiên Nhất cung rồi mà còn giấu giếm truyền tin cho ngươi nữa!

Phương Hành ngồi xổm ở bờ nước rửa mặt, cười hì hì quay đầu lại nói.

- Dù sao cũng là do ông ấy nhìn ta lớn lên, lúc có thể giúp ta vẫn sẽ giúp ta một chút, chỉ có điều chỉ còn lần này thôi, Hồ Quân trưởng lão nói bởi vì chuyện này mà Thiên Nhất cung cũng gặp phải nghi kỵ, cho dù không bị người ta nắm đằng chuôi nhưng thời gian này cũng không tiện, lần này ông ấy vì nghe được tin đó, sợ ta theo ngươi gặp phải xui xẻo nên mới truyền tin nói cho ta biết cách mầm họa nhà ngươi xa một chút...

Đạo Vô Phương thu hồi ngọc phù, thở dài một tiếng, trên mặt thịt béo cũng run lên hai cái.

- Vậy ngươi còn không mau chạy thoát thân đi?

Phương Hành cười hì hì nhìn gã.

Đạo Vô Phương liếc mắt:

- Ngươi cho ta là đồ ngốc sao? Chờ sau khi tới Tịnh Thổ, ta lập tức tách khỏi ngươi, nước giếng không phạm nước sông, cũng không thể để cho danh tiếng đồ tể của ngươi ảnh hưởng tới ta được, hơn nữa cao thủ của thập đại thần tộc tuy là đáng sợ, nhưng cũng không dám trắng trợn truy sát ngươi ở Tịnh Thổ. Chỉ cần chúng ta có thể chạy trốn tới Tịnh Thổ trước khi bọn chúng đuổi tới thì có thể thoát được một kiếp này...

- Trốn? Tại sao phải chạy trốn?

Phương Hành cười nhạt một tiếng, ngồi lên hòn đá ở bên cạnh, vung nước trong tay:

- Ở lại, theo chân bọn họ chơi một chút.

Nói rồi, dáng vẻ tràn đầy lòng tin nói:

- Đại đồ Thần Pháp Cương của ta đã có manh mối, đang cần phải có người tới tìm chết đây!

- Ngươi!

Ánh mắt của Đạo Vô Phương cổ quái nhìn hắn một cái, một lát sau lắc đầu:

- Ngươi xác định biết đối thủ lần này là ai chưa?

Phương Hành có chút đắc ý:

- Thiểm Điện tử ta từng giết rồi, lần này Quỷ Mộc cũng đã giết được, sợ đếch gì ai nữa!

- Ngươi có thể còn sống sót, thật sự là vận may bằng trời!

Đạo Vô Phương lại bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, nói:

- Đại khái từ sau khi ngươi trốn từ Hội Kê sơn liền vẫn trốn trong núi sâu, không có cơ hội chân chính hiểu được thực lực của thần tộc, cũng làm cho ngươi coi thường bọn họ, ta lại khác, vẫn biết chuyện của bọn họ nhiều hơn chút, nói thật, ba nghìn thần tộc, thực lực mạnh đến mức làm lòng người sinh ra sự tuyệt vọng. Không nói đến những thế lực kia có thể so với Chân Tiên, thậm chí thập đại Thần Cương cùng với Thần Chủ cao cao cao tại thượng căn bản không phải bằng vào chúng ta có thể phỏng đoán được thực lực và cảnh giới. Chỉ là đám thần tử vương tộc trong chư tộc cùng với các thần tướng cũng đều đáng sợ tới cực điểm, mãi sau ta mới biết được ngay lúc đó ở Hội Kê sơn, sinh linh thần tộc tới tuy là mang danh nghĩa ba nghìn thần tộc, kỳ thực chỉ là một bộ phận của đại quân thần tộc mà thôi...

Nghiêm túc nói, ánh mắt của Đạo Vô Phương đã có vẻ càng đáng sợ:

- Ba nghìn thần tộc, cho dù chỉ là liên minh ba nghìn thần tộc ngoại vực tuy vẫn gọi chung là thần tộc nhưng ngư long hỗn tạp, yếu mạnh đủ loại, sự đấu đá lẫn nhau cùng mâu thuẫn một lời khó nói hết, nhưng trên nguyên tắc, tất cả sinh linh thần tộc đều bám vào xung quanh thập đại Thần Vương, hình thành phe phái, được xưng là Thần Vương thập bộ!

- Lúc đó xâm lấn Thiên Nguyên chỉ là một bộ của Cửu U Thần Vương mà thôi, thần chúng của mấy bộ khác vẫn chưa tới, chỉ đang ở ngoại vực chuẩn bị chiến tranh, đang chuẩn bị chính diện khai chiến với Thánh Nhân của Thiên Nguyên đại lục cùng với một vài cao thủ ẩn núp, chỉ có điều ngay cả bọn họ cũng không ngờ tới Thánh Nhân thậm chí là một vài lão tổ tông Độ Kiếp của thế gia cũng không lộ diện, chỉ bằng vào một bộ của Cửu U Thần Vương cùng pháp bảo mà Thần Chủ ban thưởng đã tạo ra tiên kiếp vân đánh cho sức mạnh của chư đạo Thiên Nguyên không còn hình dáng, dễ như trở bàn tay thắng trận đầu tiên khi tới Thiên Nguyên...

Nói rồi, vẻ mặt của Đạo Vô Phương có vẻ hơi nghiêm túc:

- ...Đại quân chủ lực đang canh giữ ở tinh không ngoại vực, thật sự không có đất dụng võ, chẳng qua hiện nay bọn họ muốn ổn định cục diện của Thiên Nguyên nên vẫn đang không ngừng thêm binh, bây giờ bên trong thập bộ Thần Vương chúng đã trước sau có ba vị Thần Vương giáng tới rồi, lần lượt tọa trấn ba châu Thần Châu, Nam Chiêm, Yêu địa, đồng thời còn mang đến rất nhiều cao thủ hàng đầu trong thần tộc, mục đích chính là uy hiếp một vài tồn tại trong cấm khu của Thiên Nguyên đại lục, làm cho bọn họ không dám vọng động...

- Lúc này người đến đây truy giết ngươi chính là mười đại cao thủ, trong đó có ba vị thần tử vương tộc, còn có bốn tên thần tướng trứ danh kiêu dũng thiện chiến, ba vị còn lại có người nói cũng đều có thực lực quỷ dị của thần tộc, thực lực đủ để chiếm hai vị trí đứng đầu trong đám cao thủ tiểu bối của thần tộc, mà trong đó thực lực mạnh nhất là thần tử của Dạ Vương tộc, có người nói sở hữu danh tiếng không địch thủ phía dưới chân tiên, đừng nói là ngươi, đội hình này ước chừng có hy vọng thành công khi vây giết Thánh Nhân nữa, hiện tại ngươi còn dự định ở lại theo chân bọn họ chính diện giao thủ không?

- Ặc...

Phương Hành nghe xong lời này thì vẻ mặt trở nên ngưng trọng, sau một hồi lâu, nghiêm mặt nói:

- Hay là trước đi Tịnh Thổ đi!

Đạo Vô Phương lại bị lời này của hắn làm mắc nghẹn, không lời nói:

- Lời này của ngươi lại không hề chậm nhỉ!

Phương Hành chép một tiếng:

- Ta lại không ngốc!

Nói rồi khoát tay áo, lười biếng nằm ở trên tảng đá, nói:

- Vậy ngươi đi nói với đám phụ nữ một chút đi! Sau thời gian uống cạn chung trà thì sẽ khởi hành, đi tới Tịnh Thổ, hiện tại ta không tiện lộ diện, đám phụ nữ kia bởi vì Thanh Dữu chết mà sắp hận chết ta rồi!

- Hắc, Đại Tư Đồ nhà ngươi làm thực sự đáng thương đó!

Đạo Vô Phương lắc lắc một thân thịt béo, đứng dậy đi tìm đệ tử Phù Dao cung.

Mà Phương Hành thì nằm ở trên tảng đá, đang ngơ ngác nhìn bầu trời tới xuất thần. Lời của Đạo Vô Phương thật sự làm hắn có chút lo lắng, thực lực hiện nay của hắn cũng không kém, sau khi kết thành tiên anh, nội tình cường đại không nói, lại kiếm trảm thần hồn, đánh một trận với hai Nguyên Anh trước Hội Kê sơn, nhận được Bạch Thiên Trượng chỉ điểm, lợi dụng tiện anh cùng ma thân đi lên con đường “ngoại pháp nội uẩn” mà chưa từng có ai đi lên, ma thân chủ tu các loại thức công phạt, tiên anh thăm dò đại đạo, thông qua quá trình này thực lực của hắn cũng tăng cao, tăng trưởng trên diện rộng.

Lúc đánh một trận trên Hội Kê sơn, Thiếu Tư Đồ của Phù Dao Cung - Niếp Thiên Hồng kỳ thực đã có thực lực độ kiếp, nhưng Phương Hành cũng không bị rơi vào thế hạ phong, mà sao đó còn nhận được tiên pháp Loạn Thế Đồ của Phù Dao cung. Sau khi tu hành pháp môn Thánh Nhân, lĩnh ngộ đại đồ thần pháp, sức công phạt càng đột phá lần nữa. Hắn hôm nay tự nghĩ đã vô địch phía dưới độ kiếp rồi, cho dù đối mặt với tu sĩ độ kiếp, chỉ cần đối phương ở trong ba đạo lôi kiếp cũng chưa chắc không có lực đánh một trận, cùng cách nói thượng cổ thì có thể nói rằng bây giờ hắn còn không tính là tán tu, nhưng đã có thực lực nghênh chiến với Tán Tiên hạ vị, nhưng đối mặt với đối thủ mạnh hơn, dưới đáy lòng vẫn không nắm chắc, không dám đối chiến...

Mà lần này thần tộc phái mười đại cao thủ tới đuổi giết mình, sự lợi hại trong đó sợ rằng đã sở hữu thực lực có thể so với Tán Tiên trung vị cùng Tán Tiên thượng vị rồi. Ở trước mặt bọn họ, mình vẫn nên thu liễm một chút, dù sao cũng là người đã có vợ con...

- Ba nghìn thần tộc, thập bộ Thần Vương...

Vừa đi, Phương Hành vừa nói thầm trong lòng, chân mày nhẹ nhàng nhíu lại:

- Tên mập này nếu nói trước đây thần tộc đã chuẩn bị xong việc giao thủ với Thánh Nhân, kết quả chỉ là công dã tràng đã nói rõ Thánh Nhân vô cớ mất tích kỳ thực không có liên quan gì với bọn chúng, nhưng hôm nay giữa thiên địa, ngoại trừ thần tộc, còn có ai có bản lĩnh bậc đó làm cho những lão quái vật kia không nói tiếng nào đã rời đi?

- Hay là nói bọn họ rời đi căn bản là tự nguyện, để lại chúng ta tự sinh tự diệt?

Trong miệng lẩm bẩm, vẻ mặt của hắn cũng trở nên có chút bất đắc dĩ:

- Chuyện này phiền phức đây, sinh linh thần tộc quả thực là lợi hại, nếu như tên mập chết bầm nói là sự thực, sợ rằng khi chưa bước vào Độ Kiếp căn bản cũng không có tư cách đặt chân nơi loạn thế này, mà cho dù bước chân vào Độ Kiếp cảnh, nếu không độ hết chính đạo lôi kiếp, trưởng thành tới mức có khả năng làm địch với Thần Vương thì cũng không có thực lực thủ ngự một phương...

- Chẳng lẽ nói...

Những lão quái vật kia, muốn để cho chúng ta dùng thời gian ngắn nhất đi hết con đường tu hành, trên con đường Độ Kiếp gian nan nhất này sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận