Lược Thiên Ký

Chương 213: Bái sư Băng Âm Cung




- Các ngươi là người tông nào? Đụng vào pháp thuyền chúng ta, lại không xin lỗi, còn bắt chúng ta nhường đường?

Mạc Da trưởng lão có chút tức giận, khí tức phóng ra, uy áp về phía chiến xa.

Chiến xa màu bạc ngừng lại, trôi nổi ở trong hư không, cao chừng mười trượng, dài hai mươi trượng, xung quanh tỏa sáng, vẽ ký hiệu phiền phức, linh thạch tác dụng bất đồng vây quanh ở trên sườn xe, xếp hàng bố trí thành pháp trận, cũng chính là những pháp trận cao quý kia, khiến cho chiến xa có khả năng thuấn di hư không, chỉ bất quá mặc dù chiến xa ngừng lại, nhưng người trên xe không có ý tứ lộ diện, đối mặt với Mạc Da trưởng lão uy áp, đối phương thậm chí cảm giác giống như trò cười, không phát giác gì.

- Một Trúc Cơ sơ kỳ, cũng dám cản đường trước chiến xa của Mạc gia?

Trong chiến xa, một thanh âm cười lạnh truyền ra, một đạo khí tức bắn mạnh, phô thiên cái địa.

- Trúc Cơ trung kỳ...

Mạc Da trưởng lão nhất thời kinh hãi, sắc mặt chợt biến.

Thực lực bị người ta chèn ép, tâm tư muốn đối phương nói xin lỗi nhất thời phai nhạt rất nhiều, bất quá cứ như chịu thiệt, cũng có chút không cam lòng, dừng một chút mới nói:

- Chẳng lẽ là Bách Lý Quốc Mạc gia? Đạo hữu, không cần khinh người như vậy, chuyến này chúng ta hộ tống con gái của tông chủ đi Băng Âm Cung Hồ Cầm lão tiền bối bái sư, ngươi không nể mặt như thế không hay lắm đâu!

Khẩu khí của hắn đã có chút ít yếu thế, Bách Lý Quốc cũng là một nước nhỏ ở ngoài rìa Sở Vực, kỳ danh "Bách Lý", chính là chỉ quốc độ nhỏ hẹp, bất quá Bách Lý có linh quáng, có thể khai thác linh thạch, tu sĩ trong nước có chút giàu có, mà Bách Lý Quốc Mạc gia, chính là một trong mấy đại thế gia của Bách Lý Quốc, thực lực gia tộc rất mạnh, tục truyền có Kim Đan lão tổ trấn giữ, không thể khinh thường.

Hơn nữa đối phương có tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ ở đây, Mạc Da trưởng lão tự nhiên không dám gây sự với đối phương, bất quá trực tiếp thối lui thì mất hết thể diện, liền đưa ra chuyện Ứng Xảo Xảo muốn đi Băng Âm Cung bái sư, muốn dùng danh tiếng của Hồ Cầm lão nhân hù dọa đối phương.

- Sao? Các ngươi cũng đi Băng Âm Cung bái sư?

Trong chiến xa vang lên một thanh âm kinh ngạc, bỗng nhiên cửa xe mở ra. Hai nhân ảnh từ bên trong bay ra, là một lão giả cùng một người tuổi trẻ chân đạp cổ kiếm màu trắng, lão giả kia chính là Trúc Cơ trung kỳ, hiển nhiên chính là người vừa rồi phóng ra khí tức đè ép Mạc Da trưởng lão, mà người tuổi trẻ kia lại là Linh Động tầng chín, khí phái bất phàm.

Người tuổi trẻ đạp kiếm bay tới pháp thuyền, thản nhiên nói:

- Bái sư là vị nào, mời đi ra gặp mặt!

Mạc Da trưởng lão âm thầm kinh hãi, vội vàng lướt đến, ngăn ở trước pháp thuyền, trầm giọng nói:

- Đạo hữu có ý gì?

Lão giả Trúc Cơ trung kỳ cười cười nói:

- Ngươi không cần sợ, vị này chính là thiên kiêu Mạc Dương của Mạc gia chúng ta, hắn cũng đi Băng Âm Cung bái Hồ Cầm lão nhân làm sư, gặp tiểu sư muội tương lai, bái phỏng một chút mà thôi!

- Cái gì?

Mạc Da trưởng lão hơi ngẩn ra, trên mặt lộ ra thần sắc khó có thể tin.

Người trẻ tuổi kia cũng đi Băng Âm Cung bái Hồ Cầm lão nhân làm sư?

Chuyện này không khỏi cổ quái rồi, Hồ Cầm lão nhân thân phận bực nào, là Thái Thượng Trưởng lão của Băng Âm Cung thoái ẩn gần trăm năm, cả đời chỉ thu ba đệ tử, vốn tưởng rằng con gái của tông chủ Ứng Xảo Xảo gặp vận may, mới chiếm được một cơ hội bái Hồ Cầm lão nhân làm sư phụ, sẽ trở thành đệ tử thứ tư của Hồ Cầm lão nhân, nơi nào nghĩ đến, lại đột nhiên xuất hiện một người bái sư khác?

Người tuổi trẻ thấy thần sắc của Mạc Da trưởng lão, khẽ mỉm cười nói:

- Có Huyền Băng Lệnh làm chứng!

Vừa nói ngón tay bắn ra, một lệnh bài trong suốt tản ra hàn khí nhè nhẹ lơ lửng ở trên không trung, Mạc Da trưởng lão thấy, nhất thời càng thêm nghi ngờ, hắn từng thấy Huyền Băng Lệnh của Ứng Xảo Xảo, quả thật không khác, quay đầu nhìn Ứng Xảo Xảo, Ứng Xảo Xảo đang ở trong ngực Phương Hành, có chút tâm hoảng ý loạn, Phương Hành bấm nàng một cái, mới thanh tỉnh lại.

Ứng Xảo Xảo đỏ mặt nhìn Phương Hành một cái, bình tĩnh tâm tình, dùng lướt khí thuật nhảy tới trên đám mây của Mạc Da trưởng lão, sau đó lấy ra một Huyền Băng Lệnh cho đối phương nhìn một chút, dịu dàng thi lễ nói:

- Xảo Xảo bái kiến Mạc sư huynh!

Thanh niên gọi Mạc Dương kia đánh giá Ứng Xảo Xảo một cái, trong đôi mắt hiện lên kinh diễm, mỉm cười nói:

- Tiểu sư muội thật xinh đẹp!

Sau đó quay đầu nhìn lão giả Trúc Cơ trung kỳ gật đầu, nói:

- Sư muội, pháp thuyền của ngươi quá chậm, khi nào mới có thể chạy tới Băng Âm Cung? Nếu gặp nhau, chính là hữu duyên, không bằng đến trên chiến xa của ta, đưa ngươi đoạn đường được không!

Ứng Xảo Xảo có chút kinh hãi, tự nhiên không chịu tùy tiện đi lên pháp thuyền của người khác, nhẹ nhàng cự tuyệt nói:

- Không cần!

Mạc Dương còn muốn nói nữa, nhưng lão giả Trúc Cơ trung kỳ nhắc nhở:

- Dương nhi, lên đường quan trọng hơn!

Mạc Dương ngẩn ra, cười nói:

- Đúng vậy, cũng không thể rơi ở phía sau mấy người kia, như vậy đi sư muội, ta tới Băng Âm Cung trước chờ ngươi!

Vừa nói vừa nhẹ nhàng thi lễ, bay trở về chiến xa.

- Đây là chuyện gì? Thanh niên Mạc gia cũng đi Băng Âm Cung bái sư?

Mạc Da trưởng lão mang theo vẻ mặt vẻ kinh ngạc trở lại thuyền, không giải thích được lầm bầm lầu bầu.

Phương Hành thì thầm nghĩ:

- Tên mặt trắng này nói không thể rơi vào phía sau mấy người kia, chẳng lẽ còn có những người khác?

- Không đúng, chúng ta cũng mau tới Băng Âm Cung đi!

Trong lòng Mạc Da trưởng lão dâng lên cảm giác không ổn, toàn lực thúc dục pháp thuyền.

Trải qua biến cố này, Ứng Xảo Xảo cũng ngượng ngùng ở lại đuôi thuyền, nhìn Phương Hành khẽ mỉm cười nói:

- Hôm nay cám ơn ngươi!

Dứt lời liền về khoang thuyền phía trước, cước bộ đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

- Hành trình bái sư lần này, nhìn dáng vẻ có chút cổ quái...

Phương Hành nói thầm, cũng về phía sau khoang thuyền.

Trong lòng suy nghĩ, hi vọng kế hoạch lẻn vào Băng Âm Cung của mình đừng bị ảnh hưởng, nếu không sẽ phiền toái lớn.

Pháp thuyền ngày đêm chạy đi, rốt cục ở nửa tháng sau chạy tới phạm vi Băng Âm Cung.

Mà lúc này, cách ngày cùng Băng Âm Cung ước định bái sư đã chưa đầy ba ngày.

Băng Âm Cung tọa lạc ở trên cánh đồng tuyết, dưới đất có thượng cổ âm mạch, hàng năm phát ra hàn khí âm trầm, đến nỗi trong vòng ngàn dặm, hàng năm băng tuyết bao trùm, mà thượng cổ âm mạch, mặc dù vô cùng lạnh, nhưng cũng là một loại linh mạch thượng thừa, trong hàn khí ẩn chứa linh khí, còn có thể áp chế tạp niệm, là địa phương tốt để tu luyện, nếu không Băng Âm Cung cũng sẽ không mạnh mẽ đến thế.

Tới gần Băng Âm Cung ngàn dặm, đã là lúc xế chiều, gió lạnh càn quét, có một nam một nữ mặc cẩm bào tiến lên đón, xa xa đã nói:

- Có phải người có Huyền Băng Lệnh, tới Băng Âm Cung bái sư không?

Mạc Da trưởng lão từ trong thuyền lướt ra, cất cao giọng nói:

- Chính là nữ nhi của Bách Thú Tông Tông chủ Ứng Xảo Xảo tới bái sư!

Lúc nói chuyện, hai đệ tử Băng Âm Cung đã đi tới trước mặt bọn họ, Ứng Xảo Xảo cũng xuất hiện, đưa Huyền Băng Lệnh tới, hai đệ tử kiểm tra xong, lạnh lùng đánh giá nàng một cái nói:

- Những người khác nhận được Huyền Băng Lệnh đã tới rồi, sư tôn có lệnh, Băng Âm Cung động phủ không đủ, để bọn ngươi ở Hàn Phách Cốc, ba ngày sau, sẽ được bái kiến Thái Thượng Trưởng lão!

Mạc Da trưởng lão kinh hãi, chắp tay nói:

- Vị đạo hữu này, chẳng lẽ lần này bái sư có rất nhiều người sao?

Thật ra hai đệ tử Băng Âm Cung này, già hơn chút ít chỉ là Linh Động tầng chín, trẻ tuổi chỉ có Linh Động tầng bảy, nhưng dù sao đối phương là đệ tử Băng Âm Cung, Mạc Da trưởng lão không dám lên mặt, hỏi vô cùng khách khí.

Hai đệ tử Băng Âm Cung nghe xong, cười lạnh một tiếng, người già hơn trả lời:

- Các ngươi cho rằng Thái Thượng Trưởng lão là vì Bách Thú Tông các ngươi phá lệ thu đồ sao? Nghĩ nhiều rồi!

Mạc Da trưởng lão nhất thời nghẹn họng, không tiện hỏi nữa.

Chẳng qua cũng từ những lời này chiếm được đáp án, lần này người tới bái sư quả nhiên có rất nhiều.

Cũng không biết tại sao, ban đầu ở Hải Yêu Thành, Diệp Cô Âm lại không nhắc tới chuyện này, để cho Bách Thú Tông bị người ta cười chê như vậy.

Hàn Phách Cốc cách nơi này ba tram dặm, trắng như tuyết, chẳng qua trong sơn cốc có ôn tuyền, hơi nước mờ mịt, cỏ thơm sinh ra, coi như một mảnh phúc địa, trong cốc xây một tiểu lâu, cực kỳ nhã trí, là u cốc mà đệ tử Băng Âm Cung thỉnh thoảng tới ở, lúc này bị Băng Âm Cung coi là địa phương tiếp đãi người tới bái sư.

Lúc này ở trước sơn cốc, đã có vài nhóm người chờ chực, cũng chẳng biết tại sao bọn họ không vào cốc, mà đều chiếm một mảnh địa vực, pháp khí lơ lửng, tùy tùng hộ vệ chia ra nghỉ ngơi, nhìn thấy đệ tử Bách Thú Tông tới, rối rít ngẩng đầu đánh giá.

- Di? Lại tới một cái nữa, đây là đệ tử nhà ai?

- Nhìn ấn ký trên pháp thuyền, giống như là Bột Hải quốc Bách Thú Tông!

- Ha ha, nguyên lai là nông thôn tới, cũng có tư cách bái nhập Băng Âm Cung, thật hiếm thấy!

Mấy đội nhân mã ở ngoài sơn cốc, có không ít người thấp giọng nghị luận.

Mạc Da trưởng lão và Ứng Xảo Xảo nhìn thấy trận chiến này, hiển nhiên đều có chút giật mình, đưa mắt nhìn bốn phía, hết sức mờ mịt.

Phương Hành ở bên cạnh thấy, tức đến đau răng, nghĩ thầm:

- Ôi, kết nhóm với một đám ngốc nghếch...

Trên một tuyết phong thấp bé, đang có ba người tuổi trẻ ngồi quanh một khối nham thạch tuyết trắng, trên đá đun một bình trà, ba chén trà, bên cạnh để một bàn cờ, hai người đang chơi cờ, một người bàng quan, thấy pháp thuyền đến, Mạc Dương ngồi cạnh bàn cờ cười nói:

- Tiểu sư muội Bách Thú Tông đến, ta muốn đi gặp một chút!

Người tuổi trẻ cùng hắn đánh cờ cười cười nói:

- Ta khuyên ngươi tốt nhất không nên đi!

Mạc Dương ngây ngốc, cười nói:

- Tại sao? Ta cũng không phải trốn đánh cờ, đi một lát sẽ trở về đánh với ngươi!

Người tuổi trẻ thanh sam khẽ lắc đầu nói:

- Chẳng lẻ ngươi không nghe nói tin tức Diệp tiên tử ở Bột Hải quốc gặp chuyện không may sao? Mặc dù làm chuyện ác là tiểu ma đầu Phương Hành, nhưng Bột Hải quốc thân là chủ nhân, cũng khó thoát tội, ta dám cam đoan, hiện tại ấn tượng của đệ tử Băng Âm Cung đối với Bách Thú Tông nhất định rất kém, ngươi không tránh xa, lại còn muốn nhúng chàm?

Mạc Dương ngẩn ngơ, nhìn người tuổi trẻ thanh sam chắp tay nói:

- Đa tạ nhắc nhở!



Bạn cần đăng nhập để bình luận