Lược Thiên Ký

Chương 1443: Phật quang phổ chiếu.




Trên đại địa của Phù Đồ Thiên Giới, khắp nơi đều là chém giết, đều là phân tranh, mỗi người đều là một thân oan nghiệt, ma khí trùng thiên, nhưng ở trong loại hoàn cảnh này, lại xuất hiện một màn quỷ dị, một nam tử cả người tỏa ra phật quang, dáng vẻ trang nghiêm, tay cầm Hỏa Long Tiên, bên trái là một nữ hài tay bắt liên hoa bảo ấn, không ngừng tụng kinh, trên người bao phủ tử quang nhàn nhạt, tiếng tụng kinh không nhanh không chậm, giống như ẩn chứa một loại diệu lý nào đó, bị nàng nhẹ nhàng niệm ra, mà ở bên tay phải, thì là một nam hài ôm gương đồng, gương đồng phát ra bảo quang, phổ chiếu thế gian, soi thẳng lòng người!

Ba người bọn họ chậm rãi đi qua phiến thiên địa này, khiến cho các Tán Tiên đang chém giết run như cầy sấy...

Mới hai ngày, cả Phù Đồ Thiên Giới đều lưu truyền sự tích của bọn họ!

Mỗi người đang bề bộn chém giết, tranh đoạt Tiên Mệnh, đều nghe nói có một tổ hợp kỳ quái, thực lực cao cường, gần như vô địch, nhưng hết lần này tới lần khác không đi chém giết, tựa hồ không hề để tâm những lực lượng oan nghiệt trọng yếu nhất trong Phù Đồ Thiên Giới, theo lý thuyết dạng người này ở Phù Đồ Thiên Giới là vô dụng nhất, nhưng ba người này lại cực kỳ đáng sợ, bởi vì sự tình bọn hắn tạo thành ác hơn những người khác nhiều, những người khác nhiều nhất chỉ là giết người, tích lũy oan nghiệt sát khí, bọn hắn thì lại là độ hóa...

Không biết bao nhiêu ma đầu, vừa nghe tới thanh danh của ba người kia đã sợ mất mật!

Chỉ cần đụng phải ba người này, sẽ bị quật roi, đánh lăn lộn trên mặt đất, sau khi triệt để trung thực, liền không thể không đi nghe nữ hài kia tụng kinh, độ hóa oan nghiệt trên người mình, nhìn thấy ma khí khó khăn lắm mới tích lũy được đang chậm rãi tiêu tán, vô ảnh vô tung, bọn hắn phẫn nộ, tuyệt vọng, đau lòng, muốn nhảy lên liều mạng, nhưng cuối cùng lại không thể phản kháng!

Bởi vì người cầm roi kia quá lợi hại, không phản kháng được, khẽ động sẽ ăn đòn...

Hơn nữa đối với tiếng tụng kinh của nữ hài kia, bọn hắn không thể không nghe, thậm chí không cách nào phong bế lục thức, bởi vì bảo kính trong tay nam hài như có lực lượng thẳng chiếu lòng người, ép bọn hắn hoàn toàn mở rộng cõi lòng, chịu kinh văn tẩy lễ...

Mà theo bọn hắn đi qua, tùy tùng phía sau càng ngày càng nhiều, trong những người này, có là bị bọn hắn luyện đi oan nghiệt, tự nghĩ không còn nội tình tranh phong với người khác, đi ra chính là chịu chết, bởi vậy không thể không tuyệt vọng đi theo ở phía sau bọn họ, sống được một ngày tính một ngày, cũng có một chút bị ép tiến vào Phù Đồ Thiên Giới, chính là con mồi tầng dưới chót nhất, bọn hắn đụng phải tồn tại tự xưng “Phật môn đệ nhất Kim Cương Hộ Pháp”, thì tựa như là gặp cứu tinh...

Tin tức truyền ra, không biết có bao nhiêu người thực lực không đủ, liều mạng tìm tới ba người này, đi theo sau lưng bọn họ cầu che chở!

Đương nhiên, ma đầu lợi hại thì bị hù có thể trốn bao xa thì trốn bao xa, đối với bọn hắn mà nói, thậm chí sinh tử cũng chỉ là chuyện bình thường, nhưng khó khăn tích lũy xuống oan nghiệt, cứ như vậy bị người độ hóa thì quá xui xẻo, lúc mới đầu, còn có mấy ma đầu không biết tự lượng sức mình, muốn tới khiêu chiến “Kim Cương Hộ Pháp”, nhưng sau khi bọn hắn cũng bị độ hóa, vẻ mặt cầu xin đi theo sau lưng, yêu ma khác chỉ có thể trốn, đầu cũng không dám lộ!

Chỉ là trong lòng hận đến ngứa răng, một Thăng Tiên Hội tốt đẹp, vì sao xuất hiện một kẻ quấy rối như thế?

Trong lòng đều đang cầu khẩn, mau chạy ra mấy người tốt, thu hòa thượng kia đi...

...

...

- Sư phụ, tùy tùng phía sau chúng ta càng ngày càng nhiều, vừa rồi lại tới mười cái...

Thái Hư Bảo Bảo cũng nhịn không được nói với Phương Hành, nhìn về phía sau, sau lưng ba người bọn họ đã theo mấy trăm người, từng cái dáng vẻ đáng thương, dù sao ở trong Phù Đồ Thiên Giới, người tự nghĩ có nắm chắc đi đoạt Tiên Mệnh chỉ là số ít, đại đa số người chỉ không muốn mất mạng ở nơi này mà thôi, thời điểm lo sợ bất an, có một người che chở như vậy, tự nhiên là giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, chết cũng không chịu rời đi, tùy tùng giống như quả cầu tuyết càng ngày càng lớn...

- Đi theo thì theo đi, dù sao bọn hắn cách chúng ta sẽ chết...

Phương Hành rất đơn giản, giống như đóng vai cao tăng đóng nghiện rồi, dáng vẻ trang nghiêm, bất động thanh sắc nói.

- Nhưng tiếp tục như vậy cũng không giải quyết được gì a...

Thái Hư Bảo Bảo nhíu mày nói:

- Chúng ta làm như vậy, rõ ràng là phá hư quy tắc của Phù Đồ Thiên Giới, thậm chí có thể hủy căn cơ của Thăng Tiên Hội, vạn nhất Tiên Mệnh trong Phù Đồ Thiên Giới, có quan hệ tới những Tán Tiên kia chết thì sao? Chúng ta độ hóa quá nhiều người, sẽ không ảnh hưởng Tiên Mệnh sinh ra chứ? Huống hồ, quá nhiều người bị chúng ta che chở, những yêu ma kia tự nhiên không người để giết, tiếp tục như vậy, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ trở thành mục tiêu công kích, kẻ yếu cảm tạ chúng ta, cường giả lại hận chúng ta...

Phương Hành liếc mắt nói:

- Ở trong mắt bản Kim Cương nào có cường giả?

- Không khoác lác có thể chết sao?

Trong lòng Thái Hư Bảo Bảo mắng, đành phải cười bồi:

- Nhưng chúng ta là vì Tiên Mệnh mới đến không phải sao?

- Không khoác lác sẽ không chết, nhưng sẽ sống không bằng chết...

Trong lòng Phương Hành thầm nghĩ, sau đó trên mặt phong thanh vân đạm, cười nhẹ nói:

- Tiên Mệnh? Ta lại có một ý tưởng!

Nói xong ánh mắt thâm trầm, nhìn phương xa nói:

- Đi thôi, tiếp tục độ hóa!

- Còn muốn tiếp tục?

Thái Hư Bảo Bảo có chút im lặng, Phương Hành lại lườm hắn:

- Cứu một mạng người, còn hơn xây bảy tháp phù đồ!

- Ngươi lại thật cứu người, so với tin tức ngươi còn sống, đây càng khiến người ta chấn kinh...

Thời điểm Phương Hành chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước, trong hư không trước người Phương Hành, lại có hai thân hình yếu ớt rơi xuống, trước nhất là một cô gái mặc áo xanh, vóc dáng điệu yểu, ăn mặc đơn giản, sắc mặt bình tĩnh, trên mặt tựa hồ luôn mang theo bi ai nồng đậm, nàng xuất hiện ở trên không trung, chậm rãi rơi xuống, lại có loại cảm giác để thế giới này bừng sáng!

Phía sau là một nữ hài cực kỳ xinh đẹp, chỉ là so với nữ tử thanh y, lại có vẻ ảm đạm hơn rất nhiều.

- Thanh La?

Lúc đầu vẻ mặt Phương Hành từ bi, vượt khỏi trần gian, vừa thấy được nữ tử này, thần sắc giống như nuốt con ruồi.

Hắn chẳng thể nghĩ tới, nữ tử này cũng tiến vào Phù Đồ Thiên Giới.

- Ngươi thật thay đổi...

Mà trông thấy Phương Hành khiếp sợ, Thanh La tiên tử lại u oán, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm hắn, thật lâu mới chậm rãi mở miệng:

- Trước kia ngươi quyết không thể nào vứt ta xuống không để ý, một mình tiến vào Phù Đồ Thiên Giới, cũng sẽ không có thiện tâm bực này, sau khi tiến vào Phù Đồ Thiên Giới, không đi chiến trường kịch liệt nhất thu hoạch nhân mạng, lại trốn ở phía sau phổ độ chúng sinh...

- Ngươi tìm ta làm gì?

Phương Hành cũng không có thời gian nghe nàng u oán, cau mày đánh gãy, vẻ mặt băng lãnh hỏi.

Thanh La nghe được thanh âm lạnh như băng, thần sắc lại có chút ai oán, trong hốc mắt có quang mang sáng lấp lánh, qua hồi lâu, nàng thu liễm cảm xúc, khẽ thở dài:

- Ta không tiếc theo ngươi vào Phù Đồ Thiên Giới, kỳ thật... chỉ muốn hỏi ngươi một câu...

- Hỏi ta cái gì?

Phương Hành giật mình, chân mày nhíu chặt hơn, trực tiếp đánh gãy nàng, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- ... Yêu!





Bạn cần đăng nhập để bình luận