Lược Thiên Ký

Chương 1121: Tử cục không thể tránh.




Bắt giữ Thiên Mệnh, thả câu Tiên cung, kế hoạch khổng lồ mà kín đáo như thế, không biết tiêu hao bao nhiêu tâm tư của Tù Tâm Nhai Chủ, thậm chí ngay cả trấn tộc chi bảo Địa Hỏa Thiên Cương Trận và Tiểu Thế Giới cũng lấy ra, càng thông qua suy tính và bố trí nghiêm mật, xác định trận doanh Thiên Mệnh Giả giấu thân, mượn thời cơ Thần tộc phủ xuống dẫn dụ bọn hắn tới... Mỗi một khâu đều không phải thường nhân có khả năng tưởng tượng, trong đó ẩn chứa quyết đoán càng làm cho tu sĩ bình thường nghe mà kinh hãi, tựa như Tù Tâm Nhai Chủ dùng từng viên gạch, dựng ra một cung điện hoa lệ, nhưng chẳng ai ngờ tới, cuối cùng cung điện này, lại dễ dàng sụp đổ như thế!

Bởi vì một nhân tố tình cờ!

Hóa Long Thạch bị hủy, thông đạo Tiểu Thế Giới và Đại Thế Giới mở ra, trong thời gian ngắn rất khó khép kín.

Càng mấu chốt là, Tù Tâm Nhai Chủ vốn định giả chết, che đậy Thần Vương, bây giờ bí mật lộ sạch.

Dị bảo như Tiểu Thế Giới này, sợ là ngay cả Thần Vương cũng sẽ đỏ mắt.

- Hiện tại biết hậu quả chọc ta chưa?

Phương Hành hung hăng hỏi, khiến cho trong lòng Tù Tâm Nhai Chủ nổi lên một loại hận ý khó mà hình dung.

- Ha ha ha ha ha...

Tù Tâm Nhai Chủ run lên nửa ngày, sau đó điên cuồng cười phá lên, làm không trung chấn động không thôi, tràn ra bi thương nồng đậm, thậm chí còn có cảm giác không thể tin:

- Tù Tâm Nhai ta ở tuyệt địa lập tộc, truyền thế trăm vạn năm, từ trước đến nay không được Tiên Giới và tu hành giới tiếp nhận, lẻ loi treo ở hải ngoại, tự sinh tự diệt, nhưng tộc chúng ta vẫn phồn diễn sinh sôi, dù mỗi một đời Tù Tâm Nhai Chủ đều sống sống không bằng chết, thế nhưng vẫn sống, thậm chí thôi diễn bí thuật trong tộc đến cực hạn, âm thầm phồn diễn thành một truyền thừa mà ai cũng không dám khinh thường... nhưng ai có thể nghĩ tới... Ai có thể nghĩ tới ah...

- Thái Cổ Di Tộc, bách tử bất diệt, cuối cùng... cuối cùng lại hủy diệt ở trong tay ngươi...

Thần hồn của Tù Tâm Nhai Chủ tức giận gào thét, sau đó hung hăng nhìn về phía Phương Hành, vẻ cừu hận đại thịnh.

Hắn nói không sai, Tù Tâm Nhai xác thực hủy diệt ở trong tay tiểu ma đầu kia.

Ngay hôm qua, hắn còn cho rằng đây là một chuyện không thể nào!

Nhưng sự thật xác thực như thế, kế hoạch của Tù Tâm Nhai Chủ thành công, Mông tộc sẽ thoát khỏi nguyền rủa, nhưng kế hoạch của hắn bộc lộ, liền chẳng khác gì thất bại, cũng tượng trưng cho Mông tộc đã mất đi hi vọng cuối cùng, nhất định diệt tộc...

- Lão thất phu, bớt giả bộ đáng thương đi!

Mà đối mặt Tù Tâm Nhai Chủ điên cuồng, Phương Hành cũng căm hận kêu lên, chỉ thần hồn của hắn mắng to:

- Là con của ngươi câu kết làm bậy với Thần Tử Minh tộc trước, tự nguyện làm nô tài cho người đến ám sát ta, lúc này mới bị ta chụp chết, lão già ngươi lại còn có mặt tự xưng cấm khu chi tổ, nói cái gì Nhân tộc đại nghĩa, ngươi cũng không nhìn những sự tình ngươi làm kia như thế nào, còn Nhân tộc đại nghĩa... Từ tổ tông các ngươi bắt đầu, Tù Tâm Nhai lúc nào dính đến đại nghĩa?

- Nguyên lai sau khi hắn rời Tù Tâm Nhai, quả nhiên là đầu nhập vào Thần tộc...

Nghe Phương Hành nói, Tù Tâm Nhai Chủ không có một chút ngoài ý muốn, giống như đã sớm đoán được chân tướng, trầm thấp nở nụ cười:

- Hắn vẫn chỉ muốn thoát khỏi nguyền rủa, đợi thời điểm thọ nguyên của ta khô kiệt, chính là thời điểm hắn thay thế ta bị trấn áp, hắn không muốn kế thừa phần nguyền rủa này, thế là ký thác hi vọng vào Thần tộc... Ha ha, đứa nhỏ ngốc này, kỳ thật ta đã có kế hoạch, theo kế hoạch của ta, cha con chúng ta chí ít có một người có thể thoát khỏi nguyền rủa này...

Lúc này Tù Tâm Nhai Chủ phảng phất như biến thành một lão nhân nói lải nhải, nói là hắn đối thoại với Phương Hành, chẳng bằng nói hắn là phàn nàn, phàn nàn trời, phàn nàn đất, phàn nàn lão tổ, cũng phàn nàn con của mình!

Phương Hành mắt lạnh nhìn hắn, trên mặt không có một chút sợ hãi.

Bây giờ Tù Tâm Nhai Chủ chỉ còn lại một tia thần hồn không trọn vẹn, ngoại trừ thời điểm nhục thân vừa mới vỡ nát có lực lượng cường đại, hiện tại đã không hình thành uy hiếp quá lớn, càng mấu chốt là, ở phụ cận Tù Tâm Nhai, Bất Hủ Thần Vương uy thế ngập trời cũng chạy tới!

Thần Vương tuyệt hậu bi phẫn kia, là quyết không thể nào buông tha Tù Tâm Nhai Chủ!

Đương nhiên, cũng không thể buông tha mình...

Hiện tại hắn đang suy nghĩ làm sao thoát thân.

Trực tiếp trốn là không được, ở trước mặt Bất Hủ Thần Vương, hắn trốn không thoát, ngược lại có thể đưa tới chú ý của hắn!

- Thôi, thôi, đã mất hết can đảm, đã nhất định tộc diệt...

Tù Tâm Nhai Chủ cũng nhìn thấy Bất Hủ Thần Vương đang chạy tới, trong thần hồn tràn ra bi thương nồng đậm, sau đó trong ánh mắt hiện ra vẻ quyết tuyệt:

- Vậy ở trước khi tộc diệt, lưu lại chút thanh danh đi! Tối thiểu nhất Tù Tâm Nhai ta vạn năm tiếng xấu có thể dừng, trong mắt người ngoài, con ta Mông Lạc, chính là nghĩa sĩ nhiệt huyết, vì ám sát Nhân tộc bại hoại ngươi mà chết; Tù Tâm Nhai Chủ Mông Bạch ta, chính là bị Nhân tộc bại hoại ngươi tính toán, dẫn tới đại quân Thần tộc công phạt, lực chiến Thần Vương mà chết; Tù Tâm Nhai Mông tộc ta, chính là vì che chở hỏa chủng Nhân tộc, mới chiêu tới đại họa diệt tộc!

- Ha ha ha ha...

- Từ hôm nay trở đi, còn có ai dám nói Mông tộc ta chính là huyết mạch tội nhân?

Tù Tâm Nhai Chủ cười phá lên, mang theo vẻ tàn khốc, sau đó thần hồn chấn động, một tiếng ầm vang, độn về phía Tiểu Thế Giới, thần hồn thình lình bám vào hũ cốt trong Tiểu Thế Giới, hóa thành một nhục thân không trọn vẹn, sau đó thi triển bí pháp, toàn bộ Tiểu Thế Giới gia trì ở trên người hắn, giống như một pháp thuyền hơi mờ, mà hắn thì thân ở giữa pháp thuyền, lành lạnh mà đứng.

- Thời điểm Tù Tâm Nhai Mông tộc ta tộc diệt, vẫn ác chiến không nghỉ, lực chiến hai đại Thần Vương của Thần tộc, cũng ở trước khi chết, đánh chết bại hoại Phương Hành đầu nhập Thần tộc, tương lai thời điểm thế nhân đề cập, cũng là một đoạn giai thoại ah... ha ha...

Trong tiếng cười to điên cuồng, hắn đột nhiên mãnh liệt lao đến, kỳ thế vô địch, ầm ầm va chạm.

Mặc dù hắn chỉ tạm thời ngưng tụ nhục thân không trọn vẹn, chỉ có bộ phận cốt nhục, thần hồn cũng đã gần băng liệt, đoán chừng coi như không người đánh hắn, nhiều nhất một hai canh giờ cũng sẽ tan thành mây khói, nhưng ở trước khi thân thể hắn vỡ nát, gia trì lực lượng của cả Tiểu Thế Giới, phần lực lượng này còn cường hãn hơn lúc hắn toàn thịnh, uy lực kinh thiên động địa!

- Đây là muốn trước khi chết làm chuyện tốt sao?

Phương Hành cũng hận nghiến răng, từ trước đến nay mình giỏi về đổi trắng thay đen, không nghĩ tới hôm nay đụng phải cái lợi hại hơn.

Khoan hãy nói, chủ ý cuối cùng này của Tù Tâm Nhai Chủ, thật sự là tuyệt không thể tả.

Lão thất phu này vốn giống như tổ tông hắn, vì tư lợi bỏ đá xuống giếng, nhưng hắn làm thành chuyện này, tương lai truyền ra, Tù Tâm Nhai sẽ trở thành nghĩa sĩ người người truyền tụng, tiếng mắng từ Thái Cổ được quét sạch sành sanh...

Đương nhiên, hiện tại hắn không có thời gian cân nhắc thứ này.

Lúc này Tù Tâm Nhai Chủ, mặc dù sắp chết đến nơi, nhưng còn mạnh hơn thời kỳ toàn thịnh.

Hắn đụng tới như thế, Phương Hành không khỏi sợ hãi, rụt đầu bỏ chạy.

Bất quá lúc này, cách đó không xa truyền tới tiếng gầm lên giận dữ:

- Nghiệt súc, đến nhận lấy cái chết!

Ầm ầm!

Một cốt mâu xa xa đánh tới, đâm thẳng Phương Hành...

Lại là Bất Hủ Thần Vương, hắn vốn thấy được thần hồn của Tù Tâm Nhai Chủ chạy trốn, chạy đến truy sát, nhưng không nghĩ tới lại nhìn thấy Phương Hành trước, đối với ma đầu kia hắn thật không xa lạ gì, từ khi con mình Quỷ Mộc bị hắn chém giết, đã nhìn qua chân dung của hắn vô số lần, lần này con cả của mình Phá Phong, được ký thác vô số tâm huyết và kỳ vọng bị bắn chết, hắn trực tiếp tính sổ sách này lên đầu Phương Hành, Tù Tâm Nhai Chủ trực tiếp động thủ, tự nhiên nên giết, nhưng tiểu ma đầu này cũng trốn không thoát!

Thêm nữa dưới cơn thịnh nộ, cũng không để ý cấm lệnh của Thần Chủ!

Dù sao mình rời Yêu Địa, chạy đến Bắc Hải, cũng đã làm trái với pháp chỉ của Thần Chủ, đã chuẩn bị trở về lãnh phạt, nợ nhiều không lo, rận nhiều không ngứa, như vậy tiện tay diệt trừ ma đầu để cho mình hận thấu xương này đi!

Oanh!

Hai cao thủ đều muốn giết Phương Hành, lại đối oanh với nhau, cũng cho Phương Hành một cơ hội đào mệnh.

Bất Hủ Thần Vương ném tới cốt mâu cùng Tù Tâm Nhai Chủ đánh tới, riêng phần mình lôi cuốn lấy lực lượng cường đại đụng vào nhau, sau đó nhận lấy lực lượng của đối phương phản kích, loạng choạng lui lại, chấn động đến nước biển cuốn ngược, giống như nghiêng trời lệch đất, Phương Hành bị kẹp ở giữa, thời điểm hai đạo lực lượng đối oanh trốn thoát, nhưng cũng bị lực lượng va chạm khổng lồ sinh ra dư ba quét trúng, lăng không lật ra mấy vòng, sắc mặt tái xanh đứng ở trên không trung!

- Ân?

Bất Hủ Thần Vương và Tù Tâm Nhai Chủ dưới cơn thịnh nộ liếc nhau một cái, đều khó nén sát ý và phẫn nộ.

Bất quá hai người bọn họ không có ra tay lần nữa, thấy đối phương xuất thủ chém giết Phương Hành tựa hồ cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

- Kẻ này và lão phu có mối hận giết con, ta dù thịt nát xương tan, cũng muốn giết hắn!

Tù Tâm Nhai Chủ lành lạnh mở miệng, lộ ra vẻ tuyệt nhiên.

- Hắc hắc, vậy tốt...

Bất Hủ Thần Vương cười trầm, ánh mắt mập mờ, lại chậm rãi lui về sau, nhưng vẫn không có buông lỏng cảnh giác.

Rất rõ ràng, hắn nhìn ra sát ý của Tù Tâm Nhai Chủ không phải giả, ngược lại nghĩ đến, mình một mình chạy đến Bắc Hải, mặc dù kháng chỉ, nhưng tình có thể hiểu, nhưng nếu mình giết ma đầu kia, liền chẳng khác gì làm trái ý chỉ của Thần Chủ, trừng phạt nhất định sẽ không nhẹ, đã như vậy, tại sao không mượn tay Tù Tâm Nhai Chủ chém giết ma đầu kia, mình ra một ngụm ác khí, lại có thể tránh thoát trừng phạt?

Đương nhiên, nếu ma đầu kia muốn trốn, vậy mình không ngại cho hắn một đao!

Tù Tâm Nhai Chủ đại hỉ, cảm thấy mình rất may mắn, ha ha cười to, cũng không khách khí, trực tiếp điều khiển Tiểu Thế Giới đánh tới Phương Hành, hung uy vô địch, tựa như một mặt trời chói chang, trùng trùng điệp điệp trấn áp tới!

- Ha ha, không chơi được...

Phương Hành cười khổ, cảm giác có chút tạo hóa trêu ngươi.

Thần tộc muốn giết mình, Nhân tộc cũng muốn giết mình, kẹp ở giữa, ngược lại thành một tử cục không thể không chết...





Bạn cần đăng nhập để bình luận