Lược Thiên Ký

Chương 1516: Mồi


- Ha ha, ngàn năm không thấy, ngươi thật không muốn ta?

Lúc này Thanh La Tiên tử giống như một con rắn, làm như không nghe thấy Phương Hành quát, trái lại mị nhãn như tơ quấn tới, cười ha ha, hít thở nhẹ nhàng, nhẹ nhàng nói ở bên tai Phương Hành, váy ngoài phía dưới đã tuột xuống, hai cánh tay ngọc trần trụi, trắng nõn mang theo một loại cảm giác ngọt ngào dính dính quấn ở trên người Phương Hành, nắm chặt đến nỗi khiến Phương Hành sợ chảy mồ hôi lạnh, trong khoảng một năm xông pha gió tanh mưa máu, hắn chưa thấy qua loại tình huống này, theo đạo lý mà nói nàng chịu một tát này sẽ phải nhảy dựng lên liều mạng với hắn mới đúng, coi như không liều mạng thì tốt xấu gì cũng mắng hắn hai câu, hắn chưa từng thấy qua chuyện sau khi ăn đòn, lại càng dính chặt hơn. . .

- Nữ nhân này thật không biết xấu hổ. . .

Phương Hành muốn đẩy nàng ra, nhưng tay lại trạm vào cánh tay trơn nhẵn của nàng, nên không xuất ra được chút sức lực nào.

- Trước kia ngươi không có bó tay bó chân như vậy, tại sao hiện tại lại giống như tiên sinh nho nhã, hẳn là ngươi cũng sợ Đế Thích?

Thanh La Tiên tử gần như dán lên trên mặt Phương Hành, nhẹ nhàng nói chuyện giống như là đang rên rỉ.

- Nói ai giống tiên sinh, ngươi mắng ai đấy?

Trong lòng Phương Hành có chút buồn bực, lại nghe thấy Thanh La nói kiểu này, khiến hắn nhớ lại thân phận bây giờ của hắn, liền dứt khoát dùng tay nắm ở eo thon của nàng, dùng sức bóp một cái, sau đó giống như cười mà không phải cười nhìn mặt của nàng, nói:

- Ngươi cũng thật giống như không sợ hắn?

- Ta sợ. . .

Thanh La Tiên tử cười cười, âm thanh ngọt như mật:

- Ta vẫn luôn rất sợ hắn, hai người huynh đệ các ngươi thật là khó phục vụ, trước kia ngươi hỉ nộ vô thường, nhưng vẫn có thể để người ta nhìn thấy tâm ý của ngươi, Đế Thích ở trong mắt người ngoài thì nho nhã bình tĩnh, không một gợn sóng, trong mắt ta lại thâm trầm đáng sợ, tốt xấu trước kia ta cũng biết tính tình của ngươi, thế nhưng khi ở cùng với hắn một chỗ, ta liền không biết trong lòng hắn nghĩ cái gì, cho nên ta sợ hắn, vô cùng sợ hắn, dù mặt ngoài hắn đối với ta rất tốt, nhưng trong lòng ta vẫn không nhịn được lo lắng. . . Lo lắng hắn biết sự tình trước kia của chúng ta, sẽ. . . sẽ giết ta!

- Vậy ngươi còn muốn tới thông đồng với ta?

Phương Hành nghe xong liền nổi lên hào hứng, nghiêng người ôm Thanh La Tiên tử, cười quái dị hỏi.

- Dù sao ta cũng đã tới, nếu tin tức này có thể giấu diếm được hắn, thì ta ở chỗ này làm cái gì đều không quan trọng, nếu ta không thể gạt được hắn, tự nhiên trong lòng của hắn cũng sẽ có các loại suy nghĩ lung tung, ta đến chỗ ngươi làm cái gì, ngược lại không quan trọng, coi như ngươi ra ngoài nói ta không làm cái gì, hắn cũng sẽ không tin tưởng, mà ngươi ra ngoài nói ta đã làm cái gì, hắn cũng sẽ hoài nghi. . .

Mặt Thanh La Tiên tử tiến tới, ánh mắt dường như có chút mê ly:

- Và lại, ta phát hiện ngươi thật sự không có quên ta, phải không? Ngươi giữ Si nhi ở bên người, thậm chí không tiếc dùng tiên mệnh cứu nàng, là bởi vì không quên được ta, muốn làm ta tức giân, phải không?

Nàng một bên nỉ non nói, một bên nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, hôn môi Phương Hành.

- Dĩ nhiên không phải, nàng trẻ tuổi hơn so với ngươi. . .

Phương Hành vừa mơ hồ đáp trả, vừa cúi đầu xuống hôn.

Nhưng không nghĩ rằng, Thanh La Tiên tử nghe xong câu nói kia, sắc mặt lại biến đổi, trong nháy mắt thần sắc mê ly biến mất, thân hình "Xùy" một tiếng, trượt ra ngoài như giống như cá bơi, lạnh lùng đứng ở trong thần điện, cánh tay khẽ vẫy, váy lụa dưới mặt đất liền bay lên trên người nàng, ôm lấy thân thể, sau đó ánh mắt nàng nhìn Phương Hành cực kỳ bất thiện, lạnh lùng nói:

- Đây là lời nói thật lòng của ngươi?

Phương Hành ngẩn ngơ, nhìn khoảng trống giữa hai tay, thầm nghĩ:

- Ta thu hồi lời nói vừa rồi có được hay không?

- Không cần!

Vẻ mặt Thanh La Tiên tử như sương lạnh, bình tĩnh nhìn Phương Hành một chút, rồi bỗng nhiên xoay người rời đi.

- A, ngươi quay lại chúng ta tiếp tục trò chuyện. . .

Phương Hành mười phần thất vọng, vội vàng nhảy dựng lên đuổi theo:

- Ngươi còn chưa nói muốn ta đáp ứng điều kiện gì mà. . .

- Không cần đàm phán điều kiện gì!

Thanh âm lạnh lùng của Thanh La Tiên tử lại truyền trở về:

- Trong vòng ba ngày, ta sẽ mang nha đầu kia trả lại, nhớ kỹ lời hứa của ngươi đấy!

- Này, sao nói trở mặt liền trở mặt ngay vậy. . .

Phương Hành thở hồng hộc trở về ghế ngồi, cảm giác tương đối thất vọng.

- Ah, cãi nhau?

Cái đầu nhỏ của Si nhi từ cửa thần điện mò vào, có chút hiếu kỳ đánh giá Phương Hành, lại nhìn ngoài điện một chút, mặt đầy nghi ngờ nói:

- Vừa rồi ta nhìn Thanh La tỷ tỷ thở phì phò rời đi, ta nói chuyện với nàng, nhưng nàng chỉ trừng ta một chút, tỏ vẻ rất là tức giận. . .

- Đâu chỉ cãi nhau, còn kém chút là đánh một trận đấy!

Phương Hành rất là tiếc hận, lại giận dữ vỗ đùi:

- Đầu năm nay nói thật cũng không cho người ta nói, còn gì là thế đạo nữa!

- Vậy nàng đồng ý trả lại Tiểu Cổ rồi sao?

Si nhi đi đến, ngửi ngửi người Phương Hành giống như con chó nhỏ, sau đó cau mày truy hỏi.

- Hẳn là đã đồng ý, chỉ hi vọng đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn là tốt!

Phương Hành trầm ngâm trả lời, một tay đẩy đầu Si nhi ra, còn mình thì bắt đầu cân nhắc: Nữ nhân này thật sự phóng khoáng đến mức ngay cả họ mình là cái gì cũng không biết, nhưng nàng lại lo lắng ta làm hỏng thanh danh của nàng, muốn đạt thành hiệp nghị với ta, cuối cùng lại ở thời điểm ta đưa ra điều kiện muốn nâng giá, thậm chí còn muốn thông đồng với ta, nhìn xem ta có thể khoan nhượng nàng bao nhiêu, cung cấp bao nhiêu giá trị lợi dụng cho nàng, mặc dù cuối cùng nàng đã cân nhắc qua, nhưng vẫn đồng ý dùng manh nữ vô dụng trên tay đến đổi một cái hứa hẹn của ta, nhưng cũng cần phải cẩn thận nàng ta giở trò, bất luận như thế nào, chỉ cần manh nữ an toàn trở về là được, nếu như về không tới. . .

Ánh mắt hắn dần dần âm trầm xuống: Vậy liền vạch mặt nhìn một cái, Phương đại gia ta sợ qua chuyện lớn sao?

. . .

. . .

Lúc Phương Hành kiên nhẫn chờ Thanh La Tiên tử mang manh nữ trả lại, hắn cũng âm thầm làm tốt chuẩn bị, sau khi Thanh La Tiên tử về tới thần điện Đế Thích đóng quân, ánh mắt cũng trở nên yên tĩnh đứng ở trước mặt Đế Thích, nói khẽ:

- Ta đã đi gặp qua hắn, đúng là hắn rất quan tâm đối với tiểu nha đầu kia, thậm chí không tiếc cùng ta đạt thành hiệp nghị, ta cảm thấy nước cờ này ngươi đi rất chính xác!

Đế Thích ngồi ngay ngắn ở phía trên vương tọa, nửa ngày sau mới khoan thai mở miệng:

- Nếu như ta đoán không lầm, trên thân manh nữ kia hẳn là cất giấu bí mật về truyền thừa của Thanh Tà Tiên Vương, bây giờ tam đệ đại nạn không chết, hồi sinh trở về, chỉ tiếc tất cả Đại Xích Thiên đã không ủng hộ hắn, nếu như hắn muốn có tư cách đọ sức cùng ta, vậy sẽ phải tìm trợ lực, Tam Thập Tam Thiên lớn như vậy, người có thể mang đến trợ lực cho hắn, cũng chỉ có truyền thừa còn sót lại của những tội Vương kia, chỉ có điều phần lớn truyền thừa tội Vương, đều đã biến mất một cách thần bí, số lưu lại ở Tam Thập Tam Thiên, hoặc là tinh vực phụ cận đều lác đác không có mấy, truyền thừa của Thái Hư Tiên Vương và Thanh Tà Tiên Vương chính là hai cái trong số đó. . .

- Hẳn là tam đệ đã nhận được truyền thừa của Thái Hư Tiên Vương, chỉ có điều truyền thừa Thái Hư còn chưa đủ để hắn đối kháng cùng ta, cho nên hắn mới đánh chủ ý lên truyền thừa của Thanh Tà Tiên Vương, ha ha, nếu như thế cũng khó trách, phong ấn trên người manh nữ kia ta cũng đã dò xét qua, bên trong vô cùng huyền bí, không phải tu vi chúng ta có thể giải, huống hồ ngươi cũng từ trong giọng điệu của Quan Phi Hưng nghe được, bí mật chân chính giải khai truyền thừa của Thanh Tà Tiên Vương, đã rơi vào trong tay tam đệ, vậy chúng ta giữ lại nha đầu này cũng vô dụng, không bằng vật tận kỳ dụng. . .

- Đầu của hắn, sẽ thuộc sở hữu của ta!

Bỗng nhiên một người ở bên cạnh lạnh lùng mở miệng, trong thanh âm có vô tận sát ý, người này chính là Nhiếp Cuồng Nhất.

Bên trong điện rất yên tĩnh, dám đứng ra chặn ngang Đế Thích điện hạ nói chuyện, cũng chỉ có tên điên nửa thần nửa tiên này.

- Cuồng Nhất, ta tin bản lãnh của ngươi, nhưng tam đệ cũng không thể khinh thường!

Đế Thích nhàn nhạt nhìn Nhiếp Cuồng Nhất một chút, nói khẽ:

- Thẳng đến khi nhìn thấy Khi Thiên Bá Man Đao trong tay tam đệ ta mới ý thức được, giữa ta và hắn thật sự là không thể không tranh đấu, bên thắng sẽ đạt được hết thảy, người thua không có gì cả, thời điểm ta được ban thưởng tiên mệnh, đã chú định không có đường lui giống như trước đây, cho nên lần này ta yêu cầu mười phần chắc chín, ngươi cũng không cần hành động đơn độc, gia tộc phía sau đám người Mạnh Dương Tử, Dục Đại Biểu đã hiệu trung với ta, những lực lượng này không dùng thì phí, mang bọn hắn lên đi!

- Hừ!

Nhiếp Cuồng Nhất khinh thường cười lạnh một tiếng, nói:

- Nếu những thế gia không nghe nói Tiên Đế bế quan, biết về sau sự vụ của Đại Xích Thiên nhất mạch rất có thể sẽ do ngươi đến xử lý, quyết định lợi ích của bọn hắn, thì chỉ sợ bọn hắn cũng sẽ không hiệu trung với ngươi sớm như thế!

- Hai nghìn tiên binh, tám trăm thần nô, lại thêm mười bảy vị con cháu thế gia, chỉ sợ lần này Đế Lưu điện hạ. . .

Thanh La Tiên tử thấy Nhiếp Cuồng Nhất nói khó nghe, khẽ thở dài một câu, ngắt lời nói, giống như cảm thấy vô cùng tiếc hận.

- Chỉ cần tên kia cắn câu, một mình ta cũng khiến cho hắn có đến mà không có về!

Nhiếp Cuồng Nhất âm trầm quát lạnh, lòng tràn đầy tự tin, đằng đằng sát khí.

- Ha ha, mồi câu này không có tác dụng đối với người khác, nhưng nếu là Đế Lưu thì nhất định sẽ cắn mồi. . .

Đế Thích nhẹ nhàng cười một tiếng, nói:

- Nếu hắn không làm ra chuyện này, ta ngược lại sẽ hoài nghi hắn đến cùng có phải Đế Lưu hay không!

- Hả?

Thanh La Tiên tử nghe được lời này cũng hơi nao nao, giống như có điều suy nghĩ.

Mà tại lúc này, Đế Thích đã nhẹ nhàng gật đầu một cái, không có chút rung động nào nói:

- Nhớ kỹ mang Khi Thiên Bá Man Đao về cho ta!

- Tuân mệnh!

Tất cả mọi người đều cúi đầu đáp ứng, bao gồm cả tên điên Nhiếp Cuồng Nhất.

Sau đó, tất cả mọi người đều bái biệt Đế Thích rời đi, duy chỉ có Thanh La lưu lại, lẳng lặng nhìn Đế Thích.

Qua hồi lâu, gương mặt nàng mới ửng hồng, bỗng nhiên mở miệng nói:

- Sự tình trước kia. . .

Đế Thích mỉm cười, đưa tay ngăn nàng lại, hòa nhã nói:

- Không cần nhắc lại, chuyện này ngươi làm rất chính xác, đợi đến lúc tam đệ mang sự kiện chấn động kia nói ra, làm tổn thương ngươi mới phân trần với ta, chẳng bằng chính ngươi chủ động nói cho ta biết, cũng miễn cho hắn có cơ hội, Thanh La ngươi yên tâm, tâm ý ta bất động như núi, sẽ không nói đến chuyện cũ, sự tình lần này ngươi có công đầu, sau khi dẫn dụ tam đệ cắn câu, ta chỉ cần Khi Thiên Bá Man Đao trong tay hắn, tất cả truyền thừa của Thanh Tà Tiên Vương sẽ thuộc về ngươi. . .

- Đa tạ điện hạ thông cảm. . .

Thanh La mỉm cười, giống như có chút cảm động, hốc mắt đỏ lên, nhẹ nhàng thi lễ một cái, rồi lùi về sau.

Chỉ có điều sau khi rời khỏi thần điện, ở giữa vầng trán của nàng, mới dần dần trở nên lạnh lẽo, trái tim thầm nghĩ:

- Điện hạ ơi điện hạ, ngươi còn không nhanh bằng Đế Lưu, nếu hắn chán ghét ta, sẽ biểu hiện ra ở trên mặt, nhưng ngươi ngụy trang thật sự là quá tốt rồi, ngay cả chuyện như thế đều biểu hiện ra vẻ một chút cũng không để trong lòng, thì làm sao khiến cho ta tin ngươi chứ, không làm sao được, ta cũng chỉ có thể trước tiên nghĩ đến chính mình, cùng với việc một lòng làm hoàng phi của các ngươi, chẳng bằng trước tiên nắm lấy truyền thừa của Thanh Tà Tiên Vương. . .

Bạn cần đăng nhập để bình luận