Lược Thiên Ký

Chương 1416: Quan vị Tiên Phủ.




Đại khái vô luận Si Nhi tiên tử nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới, Chư Thiên Thăng Tiên Hội dưới cái nhìn của nàng là một con đường chết, rơi vào trong mắt Phương Hành lại là một đại tạo hóa, vốn đang vắt hết óc muốn đoạt Tiên Mệnh, cơ hồ không từ thủ đoạn, nói câu không dễ nghe, nếu như trong Tiên Phủ Thanh Ngô Châu có Tiên Mệnh, Phương Hành đã sớm lật tung Tiên Phủ Thanh Ngô Châu, nhưng bây giờ vận khí quá tốt, chỉ thành thành thật thật ngồi một chỗ, liền có chuyện tốt bực này rơi vào trên đầu mình, có thể nói là thiên đại vận khí... Ba đầu Tiên Mệnh đã bị Phương Hành coi là vật trong túi, về phần 10 vạn người cạnh tranh kia, chỉ là một đám ruồi nhặn mà thôi...

Cuối cùng cũng an tâm, ở trong Tiên Phủ Thanh Ngô Châu mấy ngày, gặp được Huyền Cơ Chân Nhân thống ngự Tiên Phủ Thanh Ngô Châu, người này họ Chu, chính là chi thứ của Thanh Huyền Vực Chủ, tên Chu Huyền Cơ, bởi vì không phải chủ mạch, bởi vậy trong danh tự không thể đạt được chữ “Thanh”, bất quá cùng Thanh Huyền Vực Chủ nhất mạch có quan hệ huyết thống, thân phận này quyết không bình thường, ở trong mấy đại châu, Thanh Ngô Châu từ trước đến nay địa vị hiển hách, cao cao tại thượng giống như thần tiên...

Thời điểm Huyền Cơ Chân Nhân thiết yến khoản đãi, Phương Hành mới nhìn đến hình dạng của hắn, lại là một lão đầu mặc đạo bào màu xanh, sắc mặt âm trầm như nước, ăn nói có ý tứ, khí cơ cực kỳ đáng sợ, chỉ xem một chút, liền có thể cảm giác được người này khí huyết như chì, thâm trầm như cốc, tu vi thâm bất khả trắc, trong lòng Phương Hành âm thầm đánh giá, tu vi của Huyền Cơ lão nhân này, chỉ sợ đã là Chính Tiên!

Danh nghĩa là hắn thiết yến khoản đãi, kỳ thật chỉ lộ mặt một chút, nói hai câu khuyến khích, liền ngồi ở chỗ đó như mộc điêu, mà thiết yến khoản đãi cũng không chỉ Phương Hành, còn có ba bốn Nguyên Anh cảnh lai lịch không giống nhau, tu vi cao thấp không đều, rõ ràng là gần đây được mời đến, từng cái trên mặt có chút gấp rút, thần sắc thấp thỏm tham gia yến hội, tựa hồ trong lòng đang đợi cái gì, qua ba lần rượu, liền đứng ngồi không yên, giống như có lời muốn nói!

- Ha ha, các vị đạo hữu, Huyền Cơ Chân Nhân cảm niệm năm vị tu vi cao thâm, mai một hoang dã thực quá đáng tiếc, liền thành ý hẹn nhau, nguyện mời năm vị gia nhập Thanh Ngô Tiên Phủ, tạm nhận chức thống lĩnh, bình bát phương chi loạn, đãng bốn hải yêu ma, thay Thanh Huyền Vực Chủ dọn sạch yêu ma quỷ quái, kiến công lập nghiệp, cũng vì mình tranh một tiền đồ tốt đẹp, không biết chư vị ý như thế nào?

Thời gian không sai biệt lắm, Thanh Ngô Tiên Phủ Đại thống lĩnh Lý Hổ Tướng đứng dậy, cười nâng chén nói.

- Tốt!

Phương Hành sớm đợi không kịp, lập tức nâng chén phụ họa, cực kỳ hưng phấn.

Bá bá bá bá bá...

Trong điện, không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía hắn, tựa như nhìn đồ đần...

- Phốc...

Si Nhi cô nương ngồi ở bên người Huyền Cơ Chân Nhân, càng phun ra một ngụm rượu.

- Làm gì thế?

Vẻ mặt Phương Hành ngây thơ, hung hăng trừng về phía những ánh mắt kia.

- Khục khục...

Trong bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh, lại có một lão giả áo xám đứng lên, tu vi Nguyên Anh cảnh, danh xưng là “Tán Tiên”, vẻ mặt hắn cười khổ, rót đầy một chén, nhìn Huyền Cơ Chân Nhân bồi tội nói:

- Huyền Cơ đại nhân ở trên, nhận tiểu nhân thi lễ, đại nhân hậu ái, tiểu nhân vốn không dám từ, chỉ là tiểu nhân lang thang đã quen, lại không muốn làm quan, rất sợ trễ nải chuyện quan trọng của đại nhân, nếu như đại nhân có việc cho gọi, tiểu nhân không ngại giúp sức, nhưng quan vị của Tiên Phủ... vẫn là thôi đi!

- Thế mà không chịu đáp ứng...

Ánh mắt Phương Hành có chút cổ quái nhìn lão đầu kia một chút, chỉ thấy vẻ mặt hắn ẩn nhẫn, thái độ lại cực kỳ kiên quyết.

Hơn nữa nhìn những người khác, cũng kích động muốn đứng lên phụ họa.

Xem ra bọn hắn đối với quan vị, là không có chút hứng thú.

- Ha ha, Khô Đằng đạo hữu, ngươi nói hơi quá rồi...

Huyền Cơ Chân Nhân căn bản không mở miệng nói chuyện, Đại thống lĩnh cười lạnh nhìn lão giả áo xám kia, trầm giọng nói:

- Chủ ta lòng có hảo ý, ngươi từ chối như thế lại có ý gì? Nếu như ta nhớ không lầm, một năm trước ở bờ sông Dịch Thủy cùng người đấu pháp, ngươi lấy tính mệnh đối thủ, ba năm trước ở biên giới Man Hoang, đoạt một gốc bảo dược của người khác, lại ở mười năm trước, bất kính với Tiên quan, thời điểm tiên binh đuổi bắt đột phá trùng vây, đả thương năm tiên binh, một tiên tướng, trốn vào Man Hoang tránh họa là ngươi a?

Hắn mỗi nói một đầu, sắc mặt lão giả áo xám liền khó coi hơn một phần, cuối cùng cúi đầu.

Thần sắc trên mặt Đại thống lĩnh lại càng ngày càng không dễ nhìn, cười lạnh nói:

- Nếu như nói ra, ngươi cũng là việc ác từng đống, tiên luật của Thanh Huyền Thiên Giới đã sớm không dung nổi ngươi, một khi bị tiên binh tiên tướng bắt được, chính là kết cục bị thần lôi đánh giết, hồn phi phách tán, chỉ là Thanh Ngô Châu Chủ ta cầu tài như khát, lúc này mới không so đo quá khứ, xóa bỏ tất cả, còn thưởng ngươi quan vị, để ngươi một bước lên mây, nhưng ngươi không những không tạ ơn, trái lại từ chối đủ kiểu, hay là cảm thấy tiên luật của Thanh Huyền Thiên Giới trị không được ngươi?

Nói đến cuối cùng, đã nghiêm sắc hung lệ, thậm chí đáy mắt ẩn chứa sát cơ.

- Tiểu nhân... Tiểu nhân không dám...

Thân thể lão giả áo xám kia run rẩy, nửa ngày sau mới run giọng trả lời.

- Đã không dám, vậy ngồi nghe tuyên đi!

Lý Đại thống lĩnh lạnh giọng hét lớn, giọng điệu không thể nghi ngờ.

Vẻ mặt lão giả áo xám tuyệt vọng ngồi xuống, tựa như khúc gỗ...

Mà vài người khác, biểu lộ cũng giống như hắn, trầm mặc không nói...

- Đi thì đi, lấy mạng liều một phen...

Trong mọi người, trừ Phương Hành, ngược lại chỉ có một nam tử nói nhỏ một câu.

- Tiên ý mênh mông cuồn cuộn, hoàng ân như biển, đặc biệt sắc phong tán tu Phương Hành, tội tu Khô Đằng, di đồ Bách Hoa cốc Lưu Điệp Nhi...

Lý Đại thống lĩnh thì nhìn Huyền Cơ Chân Nhân một chút, thấy hắn không mở miệng, liền lấy ra một phù chiếu, theo lời tuyên đọc, bên cạnh sớm có nội thị bưng ra mấy bộ quan phục, hết thảy rất giản lược, không có tế thiên, cũng không có tế tự Tiên Đế, ở trên tiệc rượu tuyên đọc một phen, ban cho quan vị, xem như thành kết cục đã định, thời điểm đám người Khô Đằng nhận lấy quan vị, từng cái hai tay run rẩy, chỉ có Phương Hành hưng phấn, còn khoa tay một cái, cảm thấy hơi nhỏ, kéo nội thị muốn đổi một bộ!

Mấy trong đám người sắc mặt xám xịt, thế mà xuất hiện một ngoại tộc, để cho người ta cảm thấy hơi kinh ngạc, ngay cả Huyền Cơ Chân Nhân cũng không nhịn được nhìn nhiều Phương Hành một chút, sau đó cười nhạt, bãi giá về nội cung của mình!

- Ha ha, mấy vị đạo hữu, uống chén rượu đi, ngày khác trên hoàng tuyền lộ, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau...

Khô Đằng bưng chén, uống một hơi cạn sạch, vẻ mặt tuyệt vọng.

- Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi, đến lúc này, còn có thể nói gì nữa chứ?

Một phụ nhân vóc người đầy đặn, dung nhan kiều mị cũng bưng chén rượu lên, thở dài mở miệng, uống một hơi cạn sạch.

- A, thế mà còn có đồ đần, thật cho rằng trên trời sẽ rớt xuống đĩa bánh sao?

Một nam tử áo đen tóc đen, khí tức giống như ác quỷ, nheo mắt nhìn Phương Hành một chút, cười lạnh nói, nộ khí ẩn tàng.

- Có lẽ người ta cảm thấy mình có bản lĩnh trổ hết tài năng a...

Phụ nhân than tiếc, mở miệng yếu ớt, mấy người khác nghe vậy đồng thời cười to, trong cười mang khổ.

- Chư vị, chúc mừng gia nhập Thanh Ngô Tiên Phủ, cạn chén!

Phương Hành nghe vậy, đang muốn nổi giận, nhưng Lý Đại thống lĩnh đã giơ chén lên, trầm giọng quát.

Những người khác chỉ có thể đi theo nâng chén, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Quan vị của Thanh Ngô Tiên Phủ, ngày bình thường không biết bao nhiêu người đánh vỡ đầu cũng đoạt không được lại nhẹ nhàng đưa ra, hoang đường nhất là, người đạt được quan vị còn không có một chút hưng phấn, cũng coi là quái sự ít có, sau đó mấy ngày, cũng chậm chạp không có động tĩnh, trên danh nghĩa được chức Thống lĩnh, thì nên thống lĩnh tiên binh, bình loạn bốn phía, hoặc hợp chúng luyện binh, nhưng hết lần này tới lần khác đám người Phương Hành lại cực kỳ đơn giản, ngoại trừ thêm một danh hiệu, thì biến hóa gì cũng không có, cả ngày uống rượu làm vui...

Cũng ở trong mấy ngày tiệc rượu, Phương Hành lưu tâm quan sát, mới hỏi thăm nội tình không sai biệt lắm.

Thanh Huyền Thiên Giới bây giờ, quy củ sâm nghiêm, cơ hồ không có không gian sinh tồn cho tán tu và đạo thống, nếu như ở bình thường, quan vị của Thanh Ngô Châu là tất cả mọi người liều mạng tranh đoạt, nhưng bây giờ khác biệt, mấy người được mời qua kia, trên cơ bản đều rõ ràng, bọn hắn chỉ là kẻ chết thay trên Chư Thiên Thăng Tiên Hội mà thôi!

Chư Thiên Thăng Tiên Hội này, ba ngàn năm một lần, chính là thịnh sự của Tam Thập Tam Thiên, cũng là kiếp số trong mắt rất nhiều người, mỗi một giới, tự nhiên đều sẽ có mấy người nổi bật, được Tiên Mệnh, trổ hết tài năng, nhưng càng nhiều người sẽ chết ở trong cạnh tranh kịch liệt, ngoại trừ một chút lão tu sĩ dã tâm bừng bừng, hay phía trước không đường, thì rất ít có người sẽ đi Thăng Tiên Hội liều mạng, cuối cùng tạo thành tình trạng giống như đám người Phương Hành, bởi vì Chư Thiên Thăng Tiên Hội một quy định đặc thù...

Có ít người vắt hết óc, muốn đi vào Chư Thiên Thăng Tiên Hội, lại không có chút phương pháp nào, cũng có một số người là căn bản không ôm hi vọng, tuyệt đối không muốn đi mất mạng, mà từ xưa đến nay, Chư Thiên Thăng Tiên Hội có một tiền lệ, là từ các phủ các châu, đề cử Ngụy Tiên tham gia, thậm chí cưỡng ép thêm danh ngạch, tỉ như Thanh Ngô Tiên Phủ có ba danh ngạch, đây là Thanh Huyền Vực Chủ tự mình hạ sắc lệnh, muốn không đáp ứng cũng không được, nhất định phải tuyển ra ba người thực lực không tầm thường tham dự!

Hơn nữa người tham dự, thực lực tuyệt đối không thể thấp hơn Nguyên Anh, bằng không sẽ không dính đến chữ “Tiên”, còn thăng tiên cái gì?

Mà ở Thanh Ngô Tiên Phủ, cao thủ không ít, nhưng cũng không phải rau cải trắng, đều coi là lực lượng nòng cốt của Thanh Ngô Tiên Phủ, đại đa số đều nắm chức vị quan trọng, lại có quan hệ thân thích với Huyền Cơ Chân Nhân, sao bỏ được tùy tiện tìm ba người đi chịu chết?

Cũng chính là nguyên nhân này, mới có kẻ chết thay xuất hiện!

Đối với những vấn đề này, Phương Hành từ chối cho ý kiến, chỉ nghĩ không hiểu là, Tiên Mệnh đã quý giá như thế, ngay cả Đế Tử cũng không phải tùy tiện có thể lấy được, vậy vì sao Tam Thập Tam Thiên lại hào phóng như vậy, mỗi ba ngàn năm đưa ra ba đầu?





Bạn cần đăng nhập để bình luận