Lược Thiên Ký

Chương 1019: Suy nghĩ




Kiên cường bất khuất, Thiên Nguyên bất diệt!

Theo tên tu sĩ Nhân tộc đã sớm khuất phục kia hô lên câu nói này, sau đó không muốn sống nhào tới chỗ sinh linh Thần tộc cách hắn gần nhất, tu sĩ Nhân tộc bị hàng phục ở chung quanh hư không cũng sôi trào, trận ác chiến của Phương Hành, Thiếu Tư Đồ và Lữ Phụng Tiên giống như là sắt thép nung đỏ in dấu trong lòng bọn hắn, làm cho đáy lòng vốn đã tuyệt vọng dâng lên từng tia hỏa ý, theo câu nói kia phát ra, trái tim như tro tàn của bọn hắn đã được đốt lên...

Những sinh linh tự xưng là "Thần" này không có mạnh như vậy, không phải vừa rồi có một đại nhân vật vẫn lạc rồi sao?

Tu sĩ Thiên Nguyên cũng không có yếu như vậy, ba người kia bị sinh linh Thần tộc vây công hồi lâu, buông tay đại sát, không có chút sợ hãi nào!

Đủ loại suy nghĩ đan vào một chỗ, cộng dồn cho bọn hắn một chút "Dũng khí!"

Quả thực tu sĩ Thiên Nguyên hội tụ ở Hội Kê Sơn quan chiến không ít, tổng cộng không dưới mấy vạn, sau đó bị sinh linh Thần tộc tập kích, một trận lôi kiếp quét xuống, liền tuyệt diệt hai phần ba, nhưng vẫn còn lại không ít người, theo số lượng sinh linh Thần tộc lớn phủ xuống, vô số người bị tàn sát, tuy nhiên vẫn có một bộ phận sống tiếp được, đại bộ phận trong đó đều ở tình cảnh sinh mệnh bị uy hiếp, lựa chọn khuất phục, cam tâm làm nô, bọn họ không bị giết, mà bị bắt lại thành từng nhóm quỳ trên mặt đất, chờ ý chỉ Thần tộc phủ xuống...

Số lượng những người này không ít, ước chừng gần vạn!

Những người này đều thuộc về lực lượng đã bị hàng phục, nhưng vào lúc này lại bùng nổ.

Bọn họ không để ý sinh tử, nhảy dựng lên lần nữa, lao về phía sinh linh Thần tộc ác chiến.

Hơn nữa lúc này bọn họ không còn tự chiến đấu giống như vừa rồi, mà có chủ tâm, liều lĩnh vọt về phía đám người Phương Hành, chuyện này cũng dẫn đến vòng vây kín mít có một tia dấu hiệu tán loạn, lúc đầu chiến trường đã yên tĩnh, bây giờ chiến hỏa lại dâng lên khắp nơi, cục diện đã nằm trong sự khống chế của sinh linh Thần tộc trở nên loạn tùng phèo.

- Hôm nay chúng ta kề vai chiến đấu, cùng sống cùng chết!

Có người thấp giọng hét lớn, vọt ra khỏi vòng bảo hộ, rõ ràng là những người trước đây không lâu được Phương Hành cứu, lúc này không có chạy trốn, ngược lại lao đến cứu Phương Hành, vốn có suy nghĩ dựa vào mình hấp dẫn lực chú ý của đám sinh linh Thần tộc, để bọn họ chạy trốn, nhưng vào lúc này, bọn họ lại lựa chọn từ bỏ, không chùn bước vọt tới bên cạnh Phương Hành, chuẩn bị cùng hắn buông tay đại sát, mà người đầu lĩnh trong số bọn họ chính là trưởng công chúa Thương Lan Hải...

- Bà nương thối, ngươi tới đây làm gì?

Thời điểm Phương Hành thấy đám người này, liền tức chửi ầm lên.

Nhưng trưởng công chúa Ngao Trinh chỉ cúi xuống thở dài:

- Tình hình đã như thế, lại có thể lựa chọn thế nào? Chỉ có thể cùng ngươi chiến một trận mà thôi!

- Lại không nghe lời, ngươi chờ đó cho ta, sau khi làm xong chuyện này ta lập tức bỏ ngươi!

Phương Hành thở hồng hộc, nhưng không có biện pháp gì, chỉ có thể tức giận mắng một tiếng.

- Có vợ như thế, còn cầu mong gì?

Thiếu Tư Đồ thấp giọng nói một câu, tràn đầy ý thưởng thức.

- Đó là vợ ta, ngươi nhìn cái gì?

Phương Hành hét lớn, tay quất tới, nhưng bị Thiếu Tư Đồ nhẹ nhàng tránh thoát.

- Bọn họ đang tìm cái chết, dứt khoát tiêu diệt toàn bộ đi!

Có sinh linh Thần tộc nhìn thấy cảnh này, liền tức giận rống lên, chuẩn bị từ bỏ lòng kiêu ngạo, tự mình xuất thủ đồ diệt.

- Không thể giết sạch, chúng còn có tác dụng lớn, vẫn phải lấy hàng làm chủ!

Có người đưa ra chủ trương hàng phục.

- Dù sao cũng là hậu duệ của chúng tiên, cốt cách trong lòng vẫn phải có, chém tâm cốt của bọn họ là được!

Càng có người nói nhỏ, ánh mắt đảo qua trung tâm toàn bộ chiến trường.

Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, được đại bộ phận sinh linh Thần tộc tán đồng, ba người kia chính là hạch tâm dẫn phát trận đại loạn này, chỉ cần chém rụng ba người này, đám tu sĩ Thiên Nguyên vừa dâng lên chiến ý, chắc chắn sẽ bị dập tắt như tưới nước lạnh...

- Cho dù ba người này chưa thành tiên, cũng không phải đám tiểu tử phổ thông có thể đối phó, vẫn là chúng ta ra tay đi!

Có người đề nghị, sau đó đứng dậy, khí cơ trên người trở nên hùng hồn, cao hơn Thiểm Điện Tử rất nhiều.

- Ha ha, nếu chúng ta xuất thủ, cũng không phải là chuyện tốt, đám tiểu tử nhìn vào trong mắt sẽ sinh ra ý sợ hãi với Nhân tộc!

Lại có một người khác nhàn nhạt mở miệng, hình như lời này nói đến tâm khảm đám người, nên họ một mực trầm mặc không nói gì.

- Chẳng lẽ cứ nhìn như vậy?

- Không cần, để bọn hắn đi!

Có người nở nụ cười lạnh, chỉ về một phương hướng, bên kia cũng tụ tập một đám tu sĩ, trong đó có mấy người có khí tức bất phàm, nhưng hình như đứng trong một đám mây nên bọn họ có chút không hợp nhau, giống như trời sinh thấp hơn một đầu so với người bên ngoài, từng người ngưng thần bài trừ khí cơ, trang nghiêm mà đứng, ánh mắt nhìn về chiến trường phía dưới, không ai nhìn bên này một cái, hình như bọn họ ngay cả lời cũng không dám nói, sợ chọc hiềm nghi gì đó, những người này chia thành mười hai nhóm, chính là đám tu sĩ Tiểu Tiên Giới trở về trước.

- Bọn nô tài này ngược lại lập xuống công huân không nhỏ, chúng ta cũng phải giúp bọn hắn một chút!

Sinh linh Thần tộc trước đó nói:

- Vô Gian Thần Vương giao con trai ruột của mình cho bọn hắn, chui vào Nhân Gian Giới làm nội ứng, tính mệnh của Thiểm Điện Tử tự nhiên cũng trói cùng bọn hắn, mặc dù đến hôm nay, công đức viên mãn, bọn họ quả thật bảo vệ Thiểm Điện Tử không tệ, nhưng ai nghĩ tới, Thiểm Điện Tử lại ở trong trận đại chiến này ngoài ý muốn vẫn lạc? Ha ha, mặc dù bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng dù sao không có tự mình giao Thiểm Điện Tử về đến trong tay Vô Gian Thần Vương, vị lão Thần Vương kia sẽ bỏ qua bọn họ sao? Bây giờ hắn đang cùng những Nhân tộc Thánh Nhân kia tranh đoạt chí bảo, đợi cho lúc trở về, sợ rằng cũng là thời điểm những nô tài này mất mạng?

Thanh âm của hắn không nhỏ, giống như cố ý để đám tu sĩ của Tiểu Tiên Giới nghe được.

Mà những người kia nghe lời này, quả nhiên có không ít người thân thể chấn động, trong ánh mắt nổi lên ý sợ hãi.

- Cho nên nói, cho bọn hắn một con đường sống đi!

Sinh linh Thần tộc nói chuyện nở nụ cười:

- Lấy đầu của ba người bọn hắn xuống, dù sao cũng là một chút giao phó với Vô Gian Thần Vương, trên sổ ghi chép công đức ghi một bút cho bọn họ, tương lai Vô Gian Thần Vương muốn giận lây sang bọn họ, cũng không đến mức một người sống cũng không lưu lại nha...

Mấy sinh linh Thần tộc khác giờ mới hiểu được ý tứ của hắn, đều nở nụ cười.

- Nguyện vì Cửu U Thần Vương xuất chiến, trảm những người phản nghịch này!

Không chờ bọn họ chủ động ra lệnh, trong các tu sĩ Tiểu Tiên Giới, đã có vài lão giả tự mình đi lên phía trước, khom người chờ lệnh.

- Đi đi!

Cửu U Thần Vương cao cao tại thượng gật đầu, nhẹ nhàng khoát tay áo.

Các sinh linh Thần tộc nhìn nhau, ha ha cười to, mà đám cao thủ Tiểu Tiên Giới sắc mặt lại ngưng trọng, từ trên trời vọt xuống, mà trong quá trình phủ xuống, bọn họ cũng thình lình thả ra sát khí của mình, từng cái khí cơ trùng thiên, chấn động hư không, khí tức vô hình nhiếp đến toàn bộ chiến trường yên tĩnh lại, mặc kệ là tu sĩ Nhân tộc hay sinh linh Thần tộc cũng vì đó cứng lại, trọn vẹn chín lão tu từ trên trời giáng xuống, hiển lộ tu vi, thình lình đều là Độ Kiếp cảnh, không thua các lão tổ của cổ thế gia!

Trọn vẹn chín lão tổ Độ Kiếp cảnh phủ xuống, cái kia là đáng sợ bực nào?

- Có cứu binh tới rồi...

- Các lão tiền bối Độ Kiếp cảnh tới cứu chúng ta rồi...

Đã có tu sĩ Nhân tộc hưng phấn cuồng hô, cảm thấy phấn chấn.

Nhưng rất nhanh, không trung truyền tới thanh âm để bọn hắn một câu cũng nói không nên lời, nét hưng phấn trên mặt cứng đờ.

- Thần Chủ phủ xuống Nhân Gian Giới, người làm nô sinh, người bất khuất chết!

Một câu nói kia biểu lộ thái độ, khiến cho đám tu sĩ tâm tuyệt vọng, nhận rõ hiện thực.

Những người này không phải tiền bối Độ Kiếp cảnh của Thiên Nguyên tới cứu, mà là tu sĩ Nhân tộc của Tiểu Tiên Giới, bọn họ đã sớm đầu phục sinh linh Thần tộc, nói không chừng tu sĩ Thần tộc phủ xuống là bọn họ dẫn tới...

- Phản nghịch! Thiên Nguyên phản nghịch!

- Dẫn ngoại địch xâm lấn Thiên Nguyên, các ngươi là tội nhân vạn cổ...

Nghĩ thông suốt điểm này tu sĩ Nhân tộc, không biết có bao nhiêu, điên cuồng đại mắng lên, chỉ tay không trung chín tu.

- Người nói nhảm chết!

Một tên Tiểu Tiên Giới Giới Chủ nghe vậy giận dữ, huy chưởng đánh xuống, một nhóm tu sĩ Nhân tộc mắng to bị đập thành thịt vụn, mà mấy người khác, sắc mặt cũng không dễ nhìn, càng không nói nhiều, trực tiếp đáp xuống, phóng về phía đám người Phương Hành, Thiếu Tư Đồ, Lữ Phụng Tiên, dưới lực lượng cuồng bạo, chung quanh bọn họ không biết bao nhiêu tu sĩ bị chấn bay, chỉ còn lại có ba người bọn hắn, cô linh linh đứng tại chỗ cũ, giống như dê đợi làm thịt, hình như một giây sau sẽ hóa thành thịt vụn...

- Giết ba người này, đại chiến sẽ kết thúc!

Có người trong lòng dâng lên ý nghĩ này, sau đó tiếc hận nhắm mắt lại.

Hi vọng cuối cùng của Thiên Nguyên, sẽ táng diệt ở trong tay mình!

- Thiên Nguyên phản nghịch, tội ác tày trời...

Nhưng lúc đó, trong hư không, thời điểm chín Tiểu Tiên Giới Giới Chủ xuất thủ, đám người Phương Hành đã không có hi vọng chạy trốn, giữa không trung, lại đột nhiên vang lên tiếng rống to, lại có một lão giả râu tóc bạc trắng, người mặc quẻ bào, khống chế tử quang đầy trời, hư không hóa thành lồng giam vô tận, ầm ầm đụng tới chín vị Giới Chủ, cùng lúc đó, hắn chập ngón tay làm kiếm, hung hăng vạch một cái, trong chớp mắt, một kiếm sinh ba, ba kiếm sinh chín... cuối cùng hóa thành tám mươi mốt đạo kiếm quang!

Độ Kiếp cảnh!

Thình lình cũng là Độ Kiếp cảnh, bất quá hắn rõ ràng không phải người của Tiểu Tiên Giới.

Hắn cuồng bạo xuất thủ, làm cho chín vị Tiểu Tiên Giới Giới Chủ ghé mắt, toàn bộ tinh thần phòng ngự, không dám tiếp tục xuất thủ!

Viên lão thần tiên!

Vị lão giả kia xuất hiện, khiến cho tất cả tu sĩ giật mình, sau đó là cuồng hỉ.

Đến cùng vẫn có Độ Kiếp cảnh của Thiên Nguyên tới cứu viện, lại là Viên gia lão tổ, Viên Tam Thanh Viên lão thần tiên!

Ngay cả đám người Phương Hành cũng không ngờ, ở thời điểm này, lại là Viên lão thần tiên xuất hiện ngăn cản cường địch, cứu bọn họ một mạng, bằng không mà nói, đối mặt với chín Tiểu Tiên Giới Giới Chủ toàn lực công kích, ba người bọn họ làm sao còn có mạng sống?

- Viên Tam Thanh, nguyên lai ngươi còn ở nhân gian!

Trong đó một vị Tiểu Tiên Giới Giới Chủ nghiêm nghị rống to, thi triển thần thông, vọt tới lão giả kia.

- Lão phu tự nghĩ khó vượt qua lần lôi kiếp tiếp theo, vốn muốn bế tử quan, lại không nghĩ rằng sẽ có một kiếp này...

Viên lão thần tiên trầm thấp đáp trả, lại kết pháp quyết, giữa không trung, thình lình đánh xuống mấy đạo Thần Lôi đáng sợ, đối mặt với thần thông cuồng bạo của hắn, chín vị Tiểu Tiên Giới Giới Chủ không dám khinh thị, một bên tránh né lấy Thần Lôi, một bên phân ra mấy người xông đi đối phó hắn, riêng phần mình tế ra pháp bảo, trong miệng hét lớn:

- Vậy ngươi nên trốn kéo dài hơi tàn...

- Ha ha, chỉ là một tàn mệnh, trốn thì có ích lợi gì?

Viên lão thần tiên không ngừng ngự pháp, trên miệng lại cười khổ:

- Nên làm chút sự tình hữu dụng mới tốt!

Trong tiếng nói chuyện, thân hình hắn như điện, vọt thẳng tới trên không đám người Phương Hành, điều khiển tam đại Tiên pháp, lấy một địch chín.

- Trước hợp lực chém hắn, lại tru ba tiểu bối kia!

Trong chín vị Tiểu Tiên Giới Giới Chủ, có người rống to, xuất thủ như điên, chín đại cao thủ cùng đánh về phía Viên lão thần tiên.

Viên lão thần tiên như đánh bạc mạng già, biết rõ khó địch, lại không có ý tứ lui lại, mà càng chiến càng điên cuồng.

Nhìn bộ dáng, hắn đã dần dần chống đỡ hết nổi, vẫn lạc là sự tình sớm muộn.

Đường đường Độ Kiếp cảnh, dường như không có bất kỳ ảnh hưởng gì với đại cục, thật sự là đau khổ khó hiểu.

Nhưng trong lúc vô hình, đã có rất nhiều chuyện bị hắn cải biến.

- Lão ngoan cố ah...

Xa xa, đang có một lão nho sinh đứng ở trước cổng Độ Kiếp Tiên Hội, lẳng lặng trông lại nơi này, thời điểm đại chiến kịch liệt, đám người Phương Hành nguy cấp, lão nho sinh cũng không có ý xuất thủ, nhưng lúc này thấy Viên lão thần tiên ra tay, hắn lại trầm thấp thở dài, chậm rãi đứng lên, hai tay thả lỏng phía sau, chậm rãi bước lên phía trước, thân hình dần dần bay lên không.

- Quả nhiên là mãi mãi chỉ biết làm lựa chọn chính xác, nhưng có khi làm người ta ghét, có khi lại làm cho người ta ghét không nổi...

Trong hư không, Bạch Thiên Trượng cũng hiện lên thân ảnh, thấp giọng thở dài, sau đó chậm rãi đi ra.

- Thiếu Tư Đồ...

Đám người Phù Diêu Cung đại trưởng lão cũng mang theo tất cả nhân mã, từ trong chiến cuộc hỗn loạn vọt ra, mặt đầy bức thiết.

Trải qua chiến loạn, bọn họ rốt cuộc tìm được đám người Phương Hành.

Càng quan trọng hơn là trong cuộc chiến, một âm thanh lạnh lẽo thâm trầm vang lên:

- Cứng cỏi không gãy, Thiên Nguyên bất diệt...

Địa phương thanh âm vang lên, chính là trong chiến trường, chỗ Linh Sơn Tự thủ tọa trước đó bị Thần tộc đánh rơi xuống, sau khi phát hiện dị biến, đón lôi kiếp nghịch xông cửu thiên, vọt tới trước mặt các sinh linh Thần tộc, lại bị tồn tại cường đại kia nhấn xuống, trấn áp ở trên mặt đất, không rõ sống chết, nhưng dần dần có một tia thần thức quay lại, chỉ bất quá, đã từ loại suy nghĩ trách trời thương dân, hóa thành một loại Ma ý biển máu ngập trời, lành lạnh gầm rú, chấn động khắp nơi...

- Ma lại như thế nào?

- Phật lại như thế nào?

- So với tộc đàn sinh diệt, suy nghĩ bất công, lại có ý nghĩa gì?

Ở trong tiếng hét, lại làm cho tất cả mọi người cảm nhận được suy nghĩ của hắn, một loại Ma ý từ địa phương Linh Sơn thủ tọa bị trấn áp bay lên, thậm chí ảnh hưởng bầu trời, khiến cho không trung xuất hiện ma vân, từng mảnh từng mảnh, đều ẩn chứa sát ý đáng sợ...





Bạn cần đăng nhập để bình luận