Lược Thiên Ký

Chương 1340: Chỉ có một người có thể sống

Nghe Cửu Đầu Trùng kể lại một chuyện cũ ở Thiên Nguyên, hơn nữa là chuyện mà ông ta từng tham gia vào, đám Long Nữ đều thất kinh. Bởi vì chuyện kia lúc đó đã từng gây ra biết bao phong ba, không biết có bao nhiêu đại đạo thống, đạo chủ đại truyền thừa bị nhốt trong đó, từ đó mất tích, dẫn tới ảnh hưởng to lớn khó có thể dùng lời diễn tả được. Thậm chí liên quan tới bí địa như Phù Dao cung, Linh Sơn tự, Thương Lan Hải Long cung, làm sao có thể coi như bình thường được? Mà mấu chốt nhất chính là ai cũng không ngờ tới Cửu Đầu Trùng cũng là một thành viên truy đuổi Tiên điện năm đó, hơn nữa ông ta còn là một người duy nhất còn sống! Dù sao chuyện này quá mức bí ẩn, ngay cả Thiên Nguyên cũng không có ai biết cả.
- Không thể nào, không thể nào... lúc đó ngươi có khả năng ra được, hắn chắc chắn cũng có thể!
Nét mặt của Long Nữ nghiêm túc, nàng cắn răng mắt lạnh nhìn Cửu Đầu Trùng.
Trong một câu nói này, nàng thể hiện ra lòng tin mãnh liệt không gì sanh được đối với Phương Hành.
Cho dù trong cánh cửa Thanh Đăng có gặp phải hung hiểm, nàng cũng tin Phương Hành có thể trốn ra được.
Dù sao trong Tiên điện đã từng thất lạc cũng có một người như Cửu Đầu Trùng trốn thoát được.
Nếu Cửu Đầu Trùng có thể, vậy Phương Hành cũng nhất định có thể!
Bởi vì trong lòng nàng, Phương Hành vẫn luôn mạnh hơn Cửu Đầu Trùng...
- Ngươi không hiểu rồi...
Cửu Đầu Trùng nhìn vẻ mặt kiên định của Long Nữ, chợt nở nụ cười:
- Ngươi không hiểu, lúc đó ta vì trốn ra mà phải trả cái giá lớn thế nào, phải trải qua trận ác chiến như thế nào đâu, ha ha, lúc đó có thể nói người có hy vọng trốn ra ít nhất chính là ta, ta cũng cảm thấy mình quá mức may mắn, bởi vì lão hòa thượng của Linh Sơn tự quá mức giả nhân giả nghĩa, không chịu ra tay toàn lực để sát sinh, cũng bởi vì Đại Tư Đồ của Phù Dao cung quá mức kiêu ngạo, không chịu liên thủ với lão Long Quân, càng bởi vì lão Long Quân bị người khác đánh lén...
Ông ta nói, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lại tỏ ra kích động giống như một người thanh niên:
- Chính là mọi chuyện vừa khớp cho nên bọn họ đều lưỡng bại câu thương, cho nên ta là người khó ra được nhất lại còn sống rời khỏi Tiên điện, còn bọn họ... ha ha, đều là nhân vật có thực lực mạnh mẽ nhất ngoại trừ cửu Thánh của Thiên Nguyên, nhưng mỗi người đều phải trở thành quỵ thi...
Lúc nói tới chỗ này, đáy mắt của ông ta bỗng nhiên tỏa ra ý chê cười dày đặc, nhìn về phía Long Nữ.
- Hiện tại, ngươi còn cho là hắn nhất định có thể sống đi ra sao?
- Ồ, ha ha... đúng là hắn có hy vọng ra ngoài, chỉ cần hắn có thể giúp Tiên điện giết được những người mạo phạm khác là được!
Vừa thấp giọng nói, ông ta vừa nở nụ cười:
- Nhưng nếu như hắn làm như vậy, hắn sẽ còn là hắn mà ngươi quen sao?
-Chuyện này... chuyện này sao có thể...
Sắc mặt của Long Nữ đột nhiên trắng bệch, giọng nói run rẩy, trong lòng cũng không khỏi dâng lên sự khủng hoảng.
Nói trắng ra là trước đây nàng mắng đệ đệ Ngao Liệt của mình, để nó theo Phương Hành tiến vào trong Thanh Đăng môn, nguyên nhân ngoại trừ nàng nói Ngao Liệt là Long Quân không thể làm trái đạo nghĩa ra, nguyên nhân quan trọng hơn chính là nàng hiểu lúc đó dưới tình huống đó, nếu Ngao Liệt đọ sức với Cửu Đầu Trùng thì chắc chắn sẽ phải chết. Hơn nữa nàng cũng vững tin, có thể đối phó với Cửu Đầu Trùng cũng chỉ có phu quân Phương Hành của mình!
Vì vậy nàng bảo Ngao Liệt đi cứu Phương Hành ra, thật ra là vì bảo vệ Ngao Liệt!
Đối với Phương Hành, nàng rất có lòng tin...
Nếu như Ngao Liệt đấu với Cửu Đầu Trùng rồi thua thì Long tộc sẽ không còn khả năng thành công, nhưng nếu đổ tất cả chuyện này lên người Phương Hành, như vậy nàng tin cho dù là dưới tình huống tuyệt vọng cỡ nào, khả năng thành công sẽ có được ba phần mười!
Nhưng vào lúc này, nghe xong lời nói của Cửu Đầu Trùng, hơi thở của nàng cũng hơi hỗn loạn.
Chuyện mình làm rốt cục là đúng hay sai?
Nàng không ngờ bên trong Tiên điện này lại sẽ như vậy.
Cho dù Cửu Đầu Trùng chưa nói rõ nhưng ý trong lời nói của ông ta nàng cũng hiểu. Sau khi đi nhầm vào trong Tiên điện thì sẽ có kết cục như thế. Đó chính là tất cả người mạo phạm đều sẽ phải giết lẫn nhau, cuối cùng chỉ có thể có một người sống. Năm đó Cửu Đầu Trùng chính là vì thế mà gặp vận may lớn, sau khi một đám cường giả giết chóc lẫn nhau tới lưỡng bại câu thương mới trở thành người sống sót duy nhất, còn sống trốn thoát. Còn nguyên nhân mà ông ta che giấu bí mật này cũng đã vô cùng rõ ràng. Ông ta căn bản không dám nói lúc đó mình đã làm những gì...
Mà bây giờ đám Phương Hành cùng Ngao Liệt cũng đang phải đối mặt với cục diện như vậy.
Nếu như Phương Hành không giết chết những người khác thì không thể còn sống đi ra, thì đệ đệ của nàng chẳng phải sẽ...
Đáy lòng Long Nữ bỗng nhiên trào dâng sự bi thương.
Nàng quả thật đã phát hiện ra Cửu Đầu Trùng nói không sai, cánh cửa Thanh Đăng kia bản thân nó chính là tuyệt địa.
Chỉ có hạng người tuyệt tình tuyệt nghĩa tuyệt tính mới có thể đi ra từ trong đó.
Nhưng nàng biết Phương Hành không phải, đệ đệ của nàng cũng không phải...
Như vậy bọn họ làm sao có thể ra ngoài đây?
...
...
- Truyền thừa như thế này ta cũng đã từng nhìn thấy!
Lúc này Phương Hành ở bên trong vực Thái Hư, sau khi nghe Thái Hư Bảo Bảo nói đặc điểm của nơi truyền thừa này cũng hơi ngẩn ra, sau đó đột nhiên thoáng suy nghĩ nhớ lại một tồn tại nào đó mình từng nhìn thấy, chân mày không nhịn được mà âm trầm nhíu lại!
- Đây chính là truyền thừa của Tiên Nhân Vương, làm sao ngươi có thể từng thấy được?
Thái Hư Bảo Bảo nghe xong cũng thất kinh, hơi hoài nghi nhìn về phía Phương Hành.
- Quả thực đã gặp rồi, hơn nữa còn đi một lượt ở bên trong đó lấy được không ít đồ, sau đó trốn thoát...
Phương Hành vừa quan sát hoàn cảnh chung quanh, vừa nặng nề nói, càng lúc càng xác định.
- Ngươi còn từng đi vào sao?
Thái Hư Bảo Bảo càng bối rối hơn, ánh mắt nhìn Phương Hành vô cùng cổ quái.
- Đó là điều đương nhiên, còn vào đó không chỉ một chuyến đâu...

Phương Hành không khỏi cảm thấy có chút đắc ý, liếc qua Thái Hư Bảo Bảo như đang gặp ma.
- Không thể có đạo lý đó được...
Thái Hư Bảo Bảo nóng mắt, qua một lát mới như nhớ tới cái gì đó:
- Lúc đó ngươi có tu vi gì?
Phương Hành nghe thấy lời này liền càng đắc ý hơn:
- Nói cho ngươi biết ta lúc đó khá là lợi hại đấy, có tu vi chừng Linh Động cấp tám...
- Linh Động cảnh, đó là cái quỷ gì?
Thái Hư Bảo Bảo ngẩn ra, vậy mà lại không biết Linh Động cảnh là gì.
- Chuyện đó mà ngươi cũng không biết, chính là trước Trúc Cơ, bắt đầu thổ nạp linh khí ấy...
Phương Hành giải thích một chút, Thái Hư Bảo Bảo mới bừng tỉnh:
- Nói cách khác khi đó, ngươi còn chưa có cả Nguyên Anh? Thế thì đúng rồi, truyền thừa bậc này chưa tới Nguyên Anh thì không thể dẫn động được phản ứng của nó, đối với nó thì người ngay cả Nguyên Anh cũng chưa tới, đoán chừng chỉ giống như một con kiến nhỏ mà thôi, hẳn là di chí bên trong truyền thừa không chú ý tới ngươi, nhưng chắc chắn cũng có những cấm chế khác, ngươi có thể còn sống đi vào còn nhảy nhót ra ngoài thật sự có thể xem như một chuyện lạ, chỉ tiếc, không có trợ giúp gì với hoàn cảnh hiện tại...
- Quả thật có những cấm chế khác, Âm Cấm Quỷ Nô cũng rất lợi hại...
Phương Hành lẩm bẩm một câu, cũng không để ý nữa mà quay đầu nhìn xung quanh:
- Chỉ có điều thật sự là tử cục sao? Không nhìn thấy gì mà?
- Sao mà không thấy được, ngươi sẽ biết ngay thôi...
Vẻ mặt của Thái Hư Bảo Bảo tuyệt vọng quay đầu nhìn lên Tiên đài.
- Tôn chủ...
- Phương sư huynh, ngươi có sao không?
Nhưng ngay lúc Phương Hành đang trầm ngâm nhìn lên Tiên đài thì chợt nghe phía sau có người gọi. Quay đầu nhìn lại thì cũng thoáng ngẩn ra, bỗng nhiên nhìn thấy trên từng khối đại lục không trọn vẹn đang có mười mấy thân ảnh chạy tới. Vừa nhìn xuống dưới thì đã hiểu rốt cục xảy ra chuyện gì, trong lòng lại có phần cảm động, cười mắng:
- Sao các ngươi đều tới rồi?
Những người đến kia, đương nhiên là người luận đạo đi theo hắn cùng với đám Lộc Tẩu. Phương Hành không ngờ những người này lại sẽ theo mình tiến vào trong Thanh Đăng môn. Rõ ràng, bọn họ không yên tâm với mình nên tiến vào giúp đỡ.
- Ngươi bị câu vào nơi quỷ dị này lành dữ bất định, chúng ta làm sao yên tâm được?
Lộc Tẩu nhanh chóng đi tới trầm giọng nói, cũng làm đáy lòng Phương Hành ấm áp.
- Xong đời rồi, bây giờ chắc sẽ phiền toái hơn...
Thái Hư Bảo Bảo lại tự lẩm bẩm, vẻ mặt cổ quái, giống như nhìn thấy quỷ vậy.
- Thái Hư môn mở, người có duyên vào...
- Chọn ra người tốt nhất truyền đại đạo của ta,,,
Giọng nói mờ mịt lần nữa vang lên, cùng lúc đó, trên đạo đài bỗng nhiên có từng sợi Tiên khí ngưng tụ lại, hóa thành dáng vẻ một người trung niên cả người mặc đạo bào. Giọng nói đó chính là truyền tới từ trong miệng y. Thoạt nhìn tuy y chỉ là hư ảnh nhưng trên người lại mạng theo đạo uẩn khó có thể nắm bắt, vô cùng hồn hậu. Sau khi tiếng nói vang lên, từ trên người y cũng đã hiện ra mấy luồng Tiên quang từng chút một quấn quanh thân chư tu có mặt, sau đó biến mất. Tất cả đều diễn ra cực kỳ thần dị...
Cùng lúc đó, một đạo ngân cũng khắc ở đáy lòng mấy người Phương Hành, ẩn chứa rất nhiều thông tin.
- Đã vào cửa này sẽ có cơ hội nhận được truyền thừa của ta...
- Đã dòm ngó đạo của ta thì thân hồn đều phải theo ý của ta...
- Đạo pháp của ta có thể kinh thiên địa, có thể tung hoành càn khôn, không phải người có duyên có tâm có năng lực thì sẽ không truyền...
- Truyền thừa đạo của ta liền có thể lấy danh đồ đệ của Thái Hư để hành tẩu thế gian, người không được truyền đạo của ta thì vĩnh viễn sẽ là hư nô, đợi ta hiện thế...
- Đại đạo vô cùng, nhưng cũng có thể châm chước được, tâm ta theo thiên địa, người mạo phạm thiên uy cũng có thể giữ lại một người...
Những câu nói cực kỳ quỷ dị vang lên trong tâm hải của Phương Hành, trong chốc lát làm sắc mặt của Phương Hành trở nên càng lúc càng khó coi.
Ngay cả đám Lộc Tẩu, Văn Tiên sinh cùng đám người luận đạo xông vào nơi này cũng đều đổi sắc mặt.
Bọn họ hiển nhiên cũng không ngờ tới trong cánh cửa này lại có quy củ quỷ dị như vậy, vẻ mặt của mỗi người đều kinh hãi.
Sau một hồi lâu trầm mặc, Phương Hành không nhịn được, bỗng nhiên lớn tiếng nói:
- Cái gì mà phá quy củ, đây hoàn toàn không có đạo lý!
Thái Hư Bảo Bảo lại như khóc như cười, đầy mặt là sự bất đắc dĩ:
- Nói chuyện này thì có tác dụng gì? Linh tính thần hồn của chủ nhân đã hoàn toàn tan biến, bây giờ còn lại chỉ là một luồng hồn phách của hắn, đây chính là vật chết chỉ biết chấp hành ý chí của hắn, làm thế nào nói đạo lý với nó được?
Phương Hành nghe xong thì căng thẳng nắm chặt hai tay:
- Chuyện này, con mẹ nó nếu không nhận được truyền thừa của hắn thì không ra ngoài được?
- Có thể đi ra ngoài!
Thái Hư Bảo Bảo mệt mỏi trả lời:
- Một là khi truyền nhân chân chính của Thái Hư tới đây, lấy thân phận chủ nhân ở đây để thả chúng ta ra, lấy thân phận hư nô tái hiện hậu thế; hai là chấp hành di ý của chủ nhân, truyền thừa của hắn quá quan trọng, trước khi truyền nhân xuất hiện thì không thể hiện thế, cho nên tất cả người mạo phạm đều phải cam tâm ở lại chỗ này, nhưng nể mặt mũi của thiên đạo thì hắn có thể thả một người đi, chỉ cần một người có thể giúp hắn trấn áp những người mạo phạm khác là có thể đi ra ngoài... nói đơn giản thì trong mọi người chúng ta chỉ có một người được sống!


Bạn cần đăng nhập để bình luận