Lược Thiên Ký

Chương 1490: Nàng vẫn còn con nít a.




- Tới khá nhanh...

Phương Hành ngẩng đầu nhìn Đại La Kim Tiên kia, thời điểm tâm muốn khiêu chiến rốt cuộc đã đến.

Thanh Huyền Vực Chủ là nguyên lão của Xích Đế, thống ngự một phương Thiên Giới, Phương Hành có thể không cân nhắc qua đối mặt hắn như thế nào sao?

Hắn đã sớm biết, Thanh Huyền Vực Chủ người già thành tinh, ngàn năm trước liền nhận biết Đế Lưu, là khiêu chiến lớn nhất của mình, thời điểm đối mặt Thanh La, trên thực tế nha đầu kia cũng rất có thể nhìn ra mình ngụy trang, chỉ bất quá trong nội tâm nàng có quỷ, không dám nhìn kỹ Phương Hành mấy phần, mà thái độ của nàng, từ một mức độ nào đó, cũng làm cho Phương Hành nghĩ tới điều gì...

Phương Hành, hoặc nói là Đế Lưu trong mắt của mọi người, vào lúc này lạnh lùng bật cười, cũng không mở miệng, vị Đại La Kim Tiên Thanh Huyền Vực Chủ kia, vào lúc này trong lòng cũng cười lạnh, ánh mắt nhàn nhạt quét qua Phương Hành, thậm chí còn có một đạo thần thức dò xét tu vi, trên mặt bất động thanh sắc, cười nhạt nói:

- Trước đây nghe người ta nói, nói Đế Tử chưa vẫn lạc, ngàn năm sau hiện thân ở Thượng Huyền Thành, lão phu còn không tin, bây giờ chính mắt thấy, mới biết lời nói không ngoa, đây là phúc khí của Xích Đế nhất mạch, thực sự đáng mừng!

Phương Hành nhẹ gật đầu, vẫn không nói lời nào.

Ở người khác nhìn tới, cho rằng hắn trầm mặc, là kiêng kị với Thanh Huyền Vực Chủ!

- Ha ha, ngàn năm trước, điện hạ gặp lão phu còn sẽ gọi một tiếng Thanh Huyền thúc thúc, bây giờ ngàn năm không thấy, đã quên ta hay sao?

Thanh Huyền Vực Chủ nói xong lời khách khí, thấy Phương Hành chỉ cười, không rên một tiếng, cũng bất động thanh sắc cười cười nói.

- Quên là không quên được, chỉ là đang nghĩ, ngươi gặp ta là thật cao hứng, hay giả cao hứng đây!

Phương Hành rốt cục mở miệng, thần sắc cổ quái, giống như cười mà không phải cười nhìn Thanh Huyền Vực Chủ.

- Ha ha, cái này còn có thể giả sao?

Thanh Huyền Vực Chủ bị Phương Hành hỏi như vậy, sắc mặt hơi ngưng, sau đó vẫn tươi cười nói:

- Chẳng lẽ nói...

- Nói thẳng đi, Thanh Huyền thúc thúc tới tìm ta, là muốn làm cái gì?

Lúc này Phương Hành xếp bằng ở trên Khô Lâu Thần Cung, uể oải đổi tư thế, cười đánh gãy Thanh Huyền Vực Chủ.

- Tự nhiên là tới đón Đế Tử về Đại Xích Thiên!

Thanh Huyền Vực Chủ cực kỳ không thích bộ dáng Đế Lưu đánh gãy lời nói của mình, lúc đầu hắn còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng Phương Hành giành mở miệng, hắn cũng chỉ đành trả lời trước, chậm lại tiết tấu của mình:

- Tin tức điện hạ còn sống đã truyền về Đại Xích Thiên, thật để cho người ta chấn kinh, chỉ tiếc điện hạ không nên thời gian dài như vậy không trở về Đại Xích Thiên, nếu không tin tức sớm truyền về, cũng có thể đuổi ở trước khi Tiên Đế bế quan, để lão nhân gia cao hứng, hiện tại... Ai, những lời khác không cần nói, ba vị Tiên Tôn rất lo lắng ngươi, đặc biệt lệnh lão phu tới, phải nhanh đưa ngươi về Đại Xích Thiên, đến trước động phủ của Tiên Đế hành lễ...

- Tiên Đế bế quan?

Thâm ý trong lời nói của Thanh Huyền Vực Chủ, vốn là muốn chỉ trích Phương Hành bất hiếu, nhưng trong lúc vô tình lộ ra nội dung, lại làm cho trái tim Phương Hành khẽ động, đạt được một chút tin tức, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, sau đó nụ cười trên mặt càng đậm...

- Bái là nhất định phải bái, bất quá ta còn có những chuyện khác phải làm, chờ hết bận lại trở về!

Phương Hành mở miệng cười, tựa hồ thương lượng với Thanh Huyền Vực Chủ.

- Hồ nháo!

Không nghĩ tới, hắn ôn tồn thương lượng, nhưng sắc mặt của Thanh Huyền Vực Chủ lại cực kỳ không vui, dùng giọng điệu trưởng bối răn dạy vãn bối quát khẽ:

- Ngàn năm trước ngươi mạo muội xuất thủ, từ đó biến mất, có biết Tiên Đế lo lắng như thế nào không, bây giờ khó khăn lắm tái hiện thế gian, không tranh thủ thời gian về Đại Xích Thiên để Tiên Đế yên tâm, còn ở bên ngoài lang thang làm gì, lại có chuyện gì quan trọng hơn Tiên Đế? Đi theo ta đi, ba vị Tiên Tôn đã có nghiêm lệnh, lệnh ta lần này vô luận như thế nào cũng phải mang ngươi trở về!

- Ôi, đây là muốn dùng lực lượng?

Phương Hành cũng nhịn không được ngẩn ngơ, nụ cười càng đậm.

- Lần này hỏng...

Đám người Lộc Tẩu cũng không nhịn được lo lắng, dùng tu vi Đại La Kim Tiên của Thanh Huyền Vực Chủ, muốn cưỡng ép mang Phương Hành về Đại Xích Thiên, kia thật đúng là không khó, mà Phương Hành vốn là giả mạo, sau khi đến Đại Xích Thiên, khả năng không lộ chân ngựa sợ là không lớn, trong lòng đang khổ cực suy nghĩ, không biết ở trong tuyệt cảnh như thế này, đến tột cùng phải dùng phương pháp gì mới có thể giúp hắn thoát thân...

- Sợ là lão gia hỏa kia thật dám động thủ, cưỡng ép bắt ta trở về...

Phương Hành có chút híp mắt:

- Đây chính là ngươi đang ép ta!

- Về ta tự nhiên là sẽ về, bất quá trước khi đi, ta muốn gặp một người...

Hư không vắng vẻ, Phương Hành trầm mặc thật lâu, mới nhẹ nhàng mở miệng, giống như nghĩ sâu tính kỹ.

- Ồ? Ngươi muốn gặp ai?

Thanh Huyền Vực Chủ cũng không nhịn được nao nao, mở miệng hỏi.

Ánh mắt Phương Hành bỗng nhiên thẳng tắp nhìn hắn:

- Thanh La muội muội không theo Thanh Huyền thúc thúc đến sao?

- Ngươi muốn gặp Thanh La?

Ánh mắt của Thanh Huyền Vực Chủ đột nhiên lạnh lùng lên, nửa ngày mới chầm chậm nói:

- Không ổn đâu?

Phương Hành nhìn hắn:

- Có gì không ổn?

Thanh Huyền Vực Chủ thật không muốn để cho Thanh La cùng vị Đế Tử sớm đã xưa đâu bằng nay này gặp nhau, miễn cho những ân oán trước kia làm trễ nải tiền đồ của nàng, nên lạnh lùng mở miệng nói:

- Thanh La và Đế Thích điện hạ đã có hôn ước, nói ra còn là tẩu tẩu của Đế Lưu điện hạ, ngươi và nàng không nên gặp nhiều...

Phương Hành cười cười, đang muốn mở miệng, Thanh Huyền Vực Chủ lại nhàn nhạt nói:

- Sự tình quá khứ, đều đã thành bụi bặm, ta cũng biết Đế Lưu điện hạ và tiểu nữ cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, hồi nhỏ tình nghĩa thật dầy, nhưng bây giờ dù sao không phải ngày xưa, Đế Lưu điện hạ đừng lưu luyến gì nữa, thậm chí nhắc cũng đừng nên nhắc, nếu không rơi vào tai những người hữu tâm, khó tránh khỏi nói điện hạ vô lễ!

- Ặc...

Ngay cả Phương Hành cũng không nghĩ tới Thanh Huyền Vực Chủ sẽ nói như vậy, trên thực tế hắn không nghĩ tới Thanh Huyền Vực Chủ hoàn toàn không biết gì về sự tình phát sinh trong Phù Đồ Thiên Giới, bằng không mà nói, lão gia hỏa này đại khái sẽ không đường hoàng nói như thế, thế mà nhất thời khiến cho bầu không khí trong sân có chút lúng túng, ngay cả thủ hạ của Phương Hành, cũng không ít người vụng trộm ghé mắt nhìn Phương Hành...

Dù sao cũng là Đế Tử, bị người nói như vậy, thật sự là mất hết mặt mũi a...

Con mẹ nó là ngươi bức ta...

Phương đại gia từ trước đến nay đều là người sĩ diện, bây giờ dù biết Thanh Huyền Vực Chủ không phải chỉ mình, mà là cái thể xác này, trong lòng cũng không khỏi nổi nóng, dứt khoát quét ngang lo lắng, nhìn Thanh Huyền Vực Chủ cười lạnh, sau đó thanh âm như sấm nói:

- Nếu ta gặp Thanh La là thất lễ, vậy nữ nhân bị ta ngủ chán lại gả cho đại ca ta, chẳng phải là càng mất hết mặt mũi của Đại Xích Thiên?

- Ừm?

- Ặc...

Lúc Phương Hành nói chuyện vận chuyển tiên lực, thanh âm đung đưa càn quét bốn vực, cơ hồ làm cho tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng.

Lần này, tất cả đều sợ ngây người...

Dù sao cái tin tức này, cũng quá hung ác rồi...

Ngàn năm trước, sự tình Đế Lưu điện hạ và Thanh La Tiên Tử quan hệ thân mật, cũng không phải là bí mật gì, thậm chí còn trở thành giai thoại của Tam Thập Tam Thiên, nhưng ngàn năm trước là ngàn năm trước, ngàn năm trước người người tán thưởng, bây giờ lại không ai dám nhắc tới, nhưng hôm nay, Phương Hành lại như ném thuốc nổ, mọi người liên tưởng đến đủ loại tin đồn ở ngàn năm trước, không hiểu thấu lại đều tin tưởng chuyện này...

Cần phải biết, dù có hôn ước, nhưng Đế Thích đại nhân và Thanh La Tiên Tử cũng tương kính như tân, không có vượt quá khuôn khổ!

Dù sao Đế Thích đại nhân không giống Đế Lưu đại nhân, cử chỉ trầm ổn, theo quy theo cách, đương nhiên sẽ không làm sự tình cẩu thả...

Cho nên ở trong mắt thế nhân, bây giờ Thanh La Tiên Tử còn băng thanh ngọc khiết!

Nhưng ai có thể nghĩ đến, Thanh La Tiên Tử băng thanh ngọc khiết kia, nguyên lai ở ngàn năm trước đã bị người chơi nát...

- Đế Lưu, ngươi hồ ngôn loạn ngữ cái gì, dám can đảm ô nhục trong sạch của nữ nhi ta?

Thanh Huyền Vực Chủ cũng phản ứng lại, đột nhiên quát to một tiếng, hai mắt biến thành huyết hồng, thậm chí ở trên mặt hắn đã có sát cơ vô tận, nếu không phải kiêng kị thân phận của Đế Lưu, sớm đã một chưởng vỗ đến...

Dù sao Phương Hành nói quá độc ác, cái này căn bản là muốn một gậy đánh chết nữ nhi của mình!

- Ngươi để ý con gái của ngươi trong sạch, nhưng ta chỉ để ý tính mệnh nữ nhi của ta...

Nhưng không ngờ, hắn lớn tiếng, Phương Hành càng lớn tiếng, vẻ mặt phẫn nộ, trán nổi gân xanh, oán hận quát to:

- Nữ nhân kia ở ngàn năm trước, cùng ta thề non hẹn biển, dù chết không rời, lại không nghĩ rằng, ta chỉ bị trấn áp ngàn năm, nàng liền quăng vào trong ngực đại ca, cái này cũng thôi, Đế Tử ta không thèm cưỡng ép người, chỉ sẽ tự trách mình mắt mù, nhưng để ta không nghĩ tới là, nàng lại ác độc như thế, vụng trộm sinh ra nữ nhi không nói, còn không nuôi ở bên người, mà trực tiếp ném đi, mặc nữ nhi tự sinh tự diệt!

Hắn càng nói càng kích động, đến cuối cùng hốc mắt đỏ bừng, rất giống như một phụ thân phẫn nộ:

- Ngươi còn có mặt mũi hỏi ta vì cái gì không trở về Đại Xích Thiên, ta cho ngươi biết vì cái gì không quay về, bởi vì ta đang tìm nữ nhi của ta, lão thiên không phụ lòng người, ta ở bộ lạc Cự Thạch rốt cuộc tìm được nàng, tiểu nha đầu đáng thương, đường đường cháu gái của Tiên Đế, lại bị hạ cấm chế đáng sợ, đến bây giờ còn không có lớn lên, sau khi ta tìm được nàng, cũng không nhiều lời, chỉ muốn tiến vào Phù Đồ Thiên Giới tìm Tiên Mệnh, giúp nàng chữa bệnh, hảo hảo lớn lên, thế nhưng tiện nhân kia... Nàng...

Nói xong tay của Phương Hành cũng run rẩy:

- Nàng lại ám toán ta, bắt nữ nhi của ta đi, Thanh Huyền lão thất phu, hiện tại bản Đế Tử nói cho ngươi biết vì sao ta muốn gặp tiện nhân kia, bởi vì ta muốn đòi lại nữ nhi của mình, ta sợ nàng lòng dạ rắn rết, sẽ gây bất lợi với nữ nhi đáng thương kia của ta, tiêu diệt chứng cứ phạm tội, để tiếp tục làm tiên tử cao cao tại thượng, băng thanh ngọc khiết của nàng...

Nói đến cuối cùng, vẻ mặt Phương Hành đau khổ:

- Dù sao... Nàng... Nàng vẫn còn con nít a...

Bí mật này thực quá kinh người, làm bầu trời cũng âm trầm xuống!

- Thế mà... ngay cả nữ nhi cũng có rồi?

Chung quanh vô số Tán Tiên, đều kinh hãi đến con mắt trừng lớn, tâm bát quái cháy hừng hực...

- Chủ thượng... Xác thực... Xác thực có một nữ hài như vậy...

Lão giả đầu hói ở sau lưng Thanh Huyền Vực Chủ kinh hãi đến con mắt trừng lớn, run giọng nhìn Thanh Huyền Vực Chủ nói.

- Cút...

Thanh Huyền Vực Chủ nổi trận lôi đình, một tay tát ra ngoài.




Bạn cần đăng nhập để bình luận