Lược Thiên Ký

Chương 1401: Ngươi cho ta ăn cháo, ta cho ngươi lựu


Khi Phương Hành tỉnh lại, chỉ cảm giác thân thể mình hơi suy yếu, thậm chí cũng không có chút sức lực nào, cố hết sức mới mở mắt ra, liền thấy được một đỉnh điện cũ nát đen nhánh, mấy chỗ ngói vỡ lộ ra bầu trời, trên người đang đắp một cái chăn mỏng cũ nát, sợ hơi dùng sức sẽ rách mất. Hắn mới ngồi xuống, lại phát hiện mình đang nằm tại trong một đại điện tan hoang, nhìn bộ dáng này dường như là một ngôi miếu đổ nát, chính giữa còn có một bức tượng đã hỏng hết một nửa, phủ một lớp bụi dày, ngay cả màu sắc cũng phai gần hết. Mà trong điện, cái nồi trên giá gỗ đang sôi sùng sục, bên cạnh là một cô nương!Trong nồi có mùi cháo thơm nồng bay ra, làm cho bụng hắn đang trống rỗng càng thêm khó chịu.
Cảm giác đói khát này thật sự khó chịu. Đối với Phương Hành, lúc ăn Thiên Gia Đan ở Long giới đã chữa trị được nội thương, nhưng sau khi vết thương lành cũng chính là lúc thân thể suy yếu nhất, cần được bồi bổ gấp. Chỉ có điều hắn cũng không có thời gian, lại đi ra đánh một trận chiến, sau đó trở về Tam Thập Tam Thiên này, kết quả lại không ngờ gặp phải chuyện lạ mới bị trọng thương. Đối với hắn, loại vết thương này ngược lại rất nhanh lành, chỉ là vết thương phục hồi lại càng cần được bồi bổ. Bởi vậy giờ này phút này, hắn thật sự đói tới khó chịu nổi!Người trong tu hành cũng không phải không biết đói, có vài thời điểm, nhu cầu năng lượng của bọn họ còn nhiều hơn người bình thường, nhất là sau khi bị thương, thân thể chính mình sẽ có một cảm giác cần bồi bổ gấp, nhân tiện cũng bổ sung thêm năng lượng, đương nhiên, thật ra dùng cơ thể của bọn họ thì đói là đói, nhưng cho dù có đói, một trăm năm không ăn cơm cũng sẽ không chết được, đói khát chỉ là một loại cảm giác mà thôi!Có người trong tu hành đã sớm cắt đứt loại cảm giác này, cũng chặt đứt duyên nợ hồng trần, tâm ý như đao, chỉ dùng thổ nạp Linh khí để đền bù thiếu hụt của bản thân, nhưng đối phương đi tới nói lúc nào nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, trừ phi gặp đại phiền toái hoặc là một vài bế quan cần thiết ra, hắn một ngày ba bữa sẽ không ngừng, còn muốn chú ý hơn so với người bình thường...Cũng chính bởi vậy, từ lúc hắn mở mắt ra, đã vô ý thức nói ra câu đầu tiên:

- Đói bụng, múc chén cháo đến đây!
Một tiếng gọi này lại làm cho tiểu nữ hài đang ngồi ở bên cạnh hũ sành ngẩn người, nghiêng đầu về phía bên này, hai mắt vô thần, sau đó nàng mới phản ứng ra nhưng không nói chuyện, chỉ thả đàn ngọc đang ôm trong lòng xuống, sau đó thò tay lục lọi một lúc lâu mới lấy ở bên cạnh ra một cái chén sứ lớn bị mẻ cùng với một cái muôi gỗ, múc một chén cháo cẩn thận bưng tới...Không phải cháo gì ngon, chỉ có gạo trộn lẫn với rau dại để nấu, bỏ thêm chút muối ăn, thật sự là chẳng ngon lành gì. Trước kia Phương đại gia cho heo ăn cũng không dùng tới cái này, chỉ có điều trước mắt đang đói bụng, ngửi mùi cháo rõ ràng lại thấy thèm ăn nên húp xì xụp đã uống sạch một chén, thậm chí còn chưa thỏa mãn, ngẩng đầu nhìn tiểu cô nương đã ôm đàn ngồi ở chỗ đó giống như một bức tượng điêu khắc. Hắn liền giơ tay lên:

- Lại thêm một chén nữa!
Tiểu nữ hài liền đặt đàn xuống, sờ lần qua nhận lấy chén, trở về giúp hắn múc cháo.
Mãi đến sau khi ăn một chén này, Phương Hành mới có thời gian suy nghĩ tới chuyện khác. Hắn vừa từ từ uống cháo vừa quan sát tiểu cô nương kia, đã thấy đôi mắt nàng tuyệt đẹp, thật sự thanh tú, chỉ là quần áo cũ nát, thật là bần hàn, giầy rơm trên chân cũng bị thủng một lỗ, lộ ra ngón chân, con mắt sâu thẳm nhưng lại vô thần, đồng tử không có tiêu điểm. Hắn liền hiếu kỳ nói:

- Nàng bị mù à?
Tiểu nữ hài nghe hắn dường như có chút xấu hổ, dè dặt gật đầu, ôm đàn cầ ngồi ở trên ghế nhỏ.
- Chậc chậc, hóa ra còn là một người không nói được...Phương Hành thấy thế, có chút tiếc hận lắc đầu.- Ta... Ta không phải không nói được, chỉ là nhìn không thấy mà thôi...Tiểu nữ hài lại mở miệng, nhẹ nhàng cúi đầu.- Hắc hắc, ta nhìn nàng chỉ cúi đầu không nói lời nào, còn tưởng rằng nàng là không nói được đấy...
Phương Hành nở nụ cười, quan sát xung quanh nói:

- Đây là chỗ nát nào vậy?
Tiểu nữ hài bị mù cúi đầu, khẽ nói:

- Đây là lãnh địa của Bộ lạc Cự Thạch, bọn họ đồng ý cho ta ở chỗ này!
- Bộ lạc Cự Thạch? Đây hẳn là Tam Thập Tam Thiên à?Phương Hành thì thào tự nói, suy nghĩ hồi lâu mới có chút tò mò hỏi tiểu nữ hài bị mù kia.
- Tam Thập Tam Thiên?
Tiểu nữ hài bị mù nghe xong, lại có chút không rõ:

- Đó là cái gì?
Phương Hành nghĩ một chút, cười nói:

- Ta đang hỏi nàng nơi đây thuộc về khu vực nào?Tiểu nữ hài bị mù nghe xong, cúi thấp đầu xuống nói:

- Nơi này là bộ lạc Cự Thạch...
Phương Hành nhất thời có chút bó tay rồi, cười khổ nói:

- Được rồi, không hỏi nàng nữa, vừa mới là nàng đã cứu ta?Tiểu nữ hài bị mù càng cúi thấp đầu hơn, ôm thật chặt cây đàn trong ngực, nói:

- Ta đi hái rau dại trở về, trên đường gặp phải ngươi cùng con của ngươi, hắn nói các ngươi gặp dã thú, cắn làm ngươi bị thương nhưng không có chỗ dưỡng thương, ta liền... Ta liền đưa ngươi về nhà!
- Con của ta?
Phương Hành ngẩn người rồi sờ ngực, mới phát hiện Thái Hư Huyễn Kính đã mất, vội hỏi:

- Thằng nhóc khốn kiếp kia đâu?
Tiểu nữ hài bị mù cũng ngẩn người:

- Hắn không phải con của ngươi sao?
Phương Hành cũng ngẩn người cười khổ nói:

- Ta sao có thể sinh ra nhi tử không đáng tin cậy được như vậy, thằng nhóc đó đã chạy đi đâu?
Tiểu nữ hài bị mù “A” một tiếng, cũng không hỏi kỹ chỉ khẽ nói:

- Hắn bị Tộc trưởng gọi đi rồi. Bộ lạc Cự Thạch bình thường sẽ không thu nhận người xa lạ không rõ lai lịch. Tộc trưởng nói muốn hỏi hắn về lai lịch của các ngươi nên bảo ta ta ở lại đây chờ ngươi tỉnh lại...
- Như vậy à...
Phương Hành đại thể đã hiểu rõ ra, chén cháo thứ hai cũng uống xong liền đặt chén sang một bên, thoải mái nằm xuống, xoa bụng, cười khổ nói:

- Thật không ngờ lại gặp phải loại việc lạ này, rõ ràng bị nhóc mù lòa như nàng chứa chấp...
Tuy nói cháo ăn không có gì, chỉ có điều trong bụng có chút, người cũng thoải mái hơn. Đã đến cảnh giới này của Phương Hành, thật ra ăn cái gì không quan trọng, chỉ để ý tới khẩu vị, về phần bổ sung năng lượng thì cho dù là ăn gan rồng gan phượng cũng bổ sung không được, chỉ có thổ nạp, ăn đan dược tu luyện mới được, bởi vậy có hai chén cháo này vào trong bụng cũng đã thấy no đủ, lười biếng nằm trên đống cỏ, ngậm sợi rơm suy nghĩ, thần thức quan sát bên trong, xem xét tình trạng hiện nay!Khi xông vào vực này, hắn bị thương quả thực không nhẹ, chỉ có điều còn không bằng nội thương lúc trước, vết thương hôm nay thoạt nhìn đáng sợ nhưng trên thực tế đều là vết thương bên ngoài, điều dưỡng mười ngày nửa tháng là ổn thôi. Nếu ăn vào Thiên Gia Đan lại càng là chuyện một ngày hai ngày...- Ở đây có lẽ là Tam Thập Tam Thiên, chỉ là không biết cụ thể là ở thiên nào, lại là ở trên đất nào...
Hắn âm thầm suy nghĩ, một tia thần thức rời khỏi cơ thể để dò xét xung quanh, lại thấy chỗ mình ở hôm nay - bộ lạc Cự Thạch chính là ở trong rừng sâu núi thẳm, xung quanh đều là núi rừng rậm rạp, núi non hiểm trở, trong vòng trăm dặm ước chừng có bốn năm cái bộ lạc nhỏ có Nhân tộc sinh tồn, nơi ở cũng không phải nhà lớn điện cao mà là từng gian nhà tranh, ước chừng trên dưới một trăm gia đình, cửa ra vào có để nông cụ, sau nhà có phơi da thú, rõ ràng là thị tộc nhỏ sinh sống bằng nghề nông và đi săn bắn.
Mà chỗ mình đang ở chính là cái miếu đổ nát ở đầu thôn, cũng không biết bao nhiêu năm không có hương khói rồi.Hắn lại hữu ý vô ý hỏi tiểu nữ hài bị mù kia vài câu, phát hiện nàng cũng không biết bao nhiêu chuyện, chỉ biết ở đây gọi là bộ lạc Cự Thạch.
Ọc...Tiểu nữ hài bị mù khẽ trả lời Phương Hành, chợt bụng lại kêu vang, mặt nàng thoáng ừng hồng, dùng tay che bụng, dường như muốn dùng cách này để che giấu âm thanh kia, lại kéo Phương Hành ra khỏi sự trầm tư, nhìn nàng cười nói:

- Đói bụng thì sẽ kêu, cái này không có gì phải xấu hổ cả. Cháu kia ăn không tệ, ta đã ăn no rồi, nàng cứ ăn phần của nàng đi!- Cháo... đã... Ăn hết sạch rồi...
Tiểu nữ hài bị mù cúi đầu, giọng như tiếng muỗi kêu, dường như có chút xấu hổ.
- Hả? Chỉ có ít như thế thôi sao?
Phương Hành nao nao, khinh thường nói:

- Sao nàng y lười như vậy, nấu thêm một ít là được rồi!- Đã... không còn gạo nữa!
Tiểu nữ hài bị mù dường như quá xấu hổ, nên không nói nữa, lần mò đứng lên, tới cửa sau của miếu lấy ra một cái giỏ trúc nhỏ đã cũ, bên trong còn có vài cọng rau dại. Nàng sờ lần lấy nước rửa rồi bỏ vào trong hũ sành, lại thêm một bầu nước, xem ra đã chuẩn bị cái ăn xong, nhưng lại khiến Phương Hành nhìn thấy liền sửng sốt, cũng có chút ngại ngùng. Mình chỉ ngửi thấy mùi cháo thơm nên thèm ăn, đơn giản chỉ uống hai chén cháo, cũng không ngờ lại ăn hết phần thức ăn cuối cùng của tiểu nữ hài bị mù này.
- Ngươi không cần ngại, còn có ba ngày nữa thì Tộc trưởng sẽ phát lương thực thôi…
Thấy Phương Hành im lặng, tiểu nữ hài bị mù chu miệng thổi vào bếp lửa, lại an ủi Phương Hành.
- Ta không ngại...
Phương Hành trả lời đương nhiên.- Nha...
Một lát sau tiểu nữ hài bị mù mới trả lời, mặt lại ửng hồng.Phương Hành lại có chút tò mò hỏi:

- Nhưng nàng chỉ ăn rau dại có no bụng được không?- Cũng được!
Tiểu nữ hài bị mù thổi cho lửa cháy bùng lên, sau đó lại lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, chờ nước sôi.- Đúng rồi, ta còn có nửa quả lựu, cho nàng ăn tạm trước!Phương Hành kiểm tra trong xương đầu lâu, bên trong có không ít thứ tốt nhưng đồ có thể cho nha đầu kia lại không nhiều, ngược lại Tử Thạch Lưu lấy được ở trong Long giới còn có nửa cái, liền lấy ra ném cho tiểu nữ hài bị mù. Tiểu nữ hài bị mù kia cũng không khách sáo, khẽ cảm ơn Phương Hành, sờ lần tìm được quả lựu, sau đó cẩn thận bóc từng hạt ra và chia làm hai, một phần đưa cho Phương Hành, một phần mình cầm ở trong tay ăn dần, xem ra nàng thật sự xem quả lựu này trở thành quả lựu, hồ đồ không biết có bao nhiêu quý hiếm.Mà Phương Hành cũng không có cảm thấy có cái gì không ổn. Hắn xem ra cái này là lựu.
Ngươi cho ta hai chén cháo, ta cho ngươi nửa quả lựu, đây là chuyện rất công bằng...
- Lương thực trong bộ lạc vốn không đủ ăn, không thể giữ lại hai người ngoài...
Một nửa quả lựu còn chưa ăn xong, liền chợt nghe được bên ngoài có âm thanh vang lên, lại có một đám người đi tới trước cửa miếu.


Bạn cần đăng nhập để bình luận