Lược Thiên Ký

Chương 1291: Cửu Đầu Trùng trộm Tiên Mệnh


Cửu Đầu Trùng quả nhiên cũng đi qua nơi này...

Thần tình đám người Tiên cảnh lập tức khiến Phương Hành và Ngao Liệt Lộc Tẩu hiểu ra, có vẻ bọn hắn đoán không sai, Cửu Đầu Trùng cũng men theo cổ tiên lộ Long Tộc đi qua nơi này, hơn nữa nhìn biểu tình bọn hắn, tựa hồ còn từng làm chuyện gì đó không hay ở đây...

- Hắn sao lại vong ân phụ nghĩa? Mau nói ta nghe!

Phương Hành vừa nghe câu hét kia, trên mặt liền nhiều mấy phần hứng thú, vội vàng hỏi.

Mọi người lại lần nữa trầm mặc, ai nấy đều quay sang nhìn Đạo chủ áo trắng, lại thấy lão nhân kia cũng thần tình thất lạc, nhè nhẹ khoát khoát tay, bộ dáng không nguyện nhắc lại chuyện quá khứ, chẳng qua lại khẽ gọi Ngọc Ki Tử một tiếng, tựa hồ muốn Ngọc Ki Tử giảng cho nghe, Ngọc Ki Tử tự nhiên minh bạch, liền bước lên trước một bước, nói:

- Không giấu ba vị, Tiên cảnh này mỗi cách mấy năm mấy chục năm đều sẽ có một chút Nhân Yêu Tiên Phật bởi duyên do bất đồng mà đến, Tiên cảnh ta trước nay cũng đều ân cần đối đãi, không chậm trễ một ai. Chỉ đáng tiếc, dù chúng ta thành tâm đến mấy, lại cũng không cảm hóa được hết...

- Ai...

Nghe hắn nói vậy, những người chung quanh cùng thở dài theo, cảnh tượng khá là buồn cười.

Ngọc Ki Tử tiếp tục nói:

- Cửu Linh Vương, hoặc nói cách khác là Cửu Đầu Trùng, ba mươi năm trước từng giá ngự một phương Long cung tiểu thế giới đến nơi này, vốn thầy ta Đại Đức Đạo chủ, cùng với Tây cảnh Đại Bi Phật chủ, Nam cảnh Đại Uy Yêu chủ đều rất coi trọng hắn, cùng hắn diễn giảng luận tiên, đàm Phật nói kiếm, vui vẻ hòa thuận, người này sau khi nghe nói Tiên giới hủy diệt cũng cảm giác rất thất vọng, Đạo chủ còn từng khuyên hắn, Tiên giới tuy đã hủy, nhưng lưu tại Tiên cảnh cũng có thể cầu tiên đắc đạo, cũng có thể lấy được tiên mệnh, trường sinh bất tử, người này... Ai...

- Ba mươi năm trước?

- Lưu lại nơi này cũng có thể trường sinh bất tử?

Ngọc Ki Tử không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng liền lập tức quấy lên sóng cả trong lòng đám người Phương Hành...

Điều đầu tiên khiến bọn họ chấn kinh là thời gian Cửu Đầu Trùng đi tới Tiên cảnh!

Là từ ba mươi năm trước, sao lại thế được?

Đương sơ bọn họ và Cửu Đầu Trùng chân trước chân sau bước lên tinh không tiên lộ, cùng lắm chỉ cách nhau hơn mười ngày, đến sau một mực đi đường không chút ngơi nghỉ thẳng cho đến đạo quan ải thứ nhất, dự tính cự ly còn phải kéo gần thêm một ít, tiếp đó ba người bọn họ có dừng lại trong Tinh Hải luyện hóa U Thổ, dây dưa hơn tháng, nhưng từ đó về sau, thực lực ba người bọn họ đều tăng nhiều, tốc độ đi đường cũng đề thăng, tuy một đường mất công sưu tập vẫn thiết tinh quáng, nhưng tốc độ chỉnh thể lại vẫn một mực tăng thêm!

Cũng tức là, dù Cửu Đầu Trùng cật lực đi đường, luôn dẫn trước bọn họ, nhưng cũng không lý nào đến Tiên cảnh sớm hơn bọn họ ba mươi năm mới phải. Rốt cuộc đó chính là ba mươi năm dài lâu, bọn họ sao có thể sẽ bị bỏ xa như vậy được?

Tâm lý dù chấn kinh, nhưng nhìn bộ dạng Ngọc Ki Tử lại không giống nói dối, bèn cũng nhịn xuống băn khoăn, tiếp tục nghe hắn kể.

Riêng tâm tư Lộc Tẩu thì hoàn toàn bị tám chữ “Cầu tiên đắc đạo, trường sinh bất tử” vạch đi, sắc mặt đầy vẻ si mê...

Thế nhân cầu tiên, chẳng qua là bởi sau khi thành tiên, tu vị càng tiến một bước, hóa thành tiên thân, càng dụ hoặc hơn chính là, sẽ chân chính đánh vỡ sinh tử kiếp, làm được trường sinh bất tử, chỉ cần không tao kiếp vẫn lạc, liền có thể vĩnh thế tiêu dao...

Chính bởi vậy, mục đích cầu tiên của tu sĩ thế gian có lẽ có rất nhiều, nhưng bốn chữ “Trường sinh bất tử” nhất định là lý do hàng đầu!

Lộc Tẩu cũng là như thế, vừa nghe được tiên cảnh có thể trường sinh bất tử, tâm tình lập tức kích động không thôi.

Lúc này nhắc tới Cửu Đầu Trùng, Ngọc Ki Tử vẫn còn tức đến nghiến răng nghiến lợi, không phát giác được sóng cả trong lòng đám người Phương Hành, tiếp tục nói:

- ... Mới đầu nghe vậy, người này cũng tỏ vẻ thành khẩn, chăm chú hướng Đạo chủ thỉnh giáo, còn tỏ ý nguyện vái Đạo chủ làm thầy, cầu đại đạo trường sinh, thầy của ta cũng vạn phần coi trọng hắn, lại phải biết hắn là men theo Long Tộc cổ lộ mà đến, thậm chí còn từng hứa hẹn với hắn, không cần bái sư, nếu hắn có thể ngộ được đại đạo, liền sẽ thương lượng cùng mấy vị tôn chủ khác, dành cho hắn vị trí Long chủ...

- Hừ, vị trí Long chủ?

Nghe đến đây, Ngao Liệt nhịn không được lông tóc dựng lên, Phương Hành vội vươn tay ngắt hắn một cái.

Cũng khó trách Ngao Liệt bất mãn trong lòng, Cửu Đầu Trùng vốn chính là đầu sỏ trộm lấy số mệnh Long Tộc. Tiên cảnh này lại có ý phong Cửu Đầu Trùng làm Long chủ, vậy khác gì thừa nhận tính chính thống của kẻ trộm lấy số mệnh là Cửu Đầu Trùng, dù Ngao Liệt vốn có nửa điểm tôn sùng Tiên cảnh, nhưng nghe được một câu như vậy, tức thì nhịn không được lửa giận vọt thăng, cực kỳ bất mãn.

Chẳng qua bị Phương Hành ngắt một cái, nó cũng hiểu, hiện nay không phải lúc phát hỏa, bèn cố gắng nhịn.

Lão đạo chủ tâm tư chẩn mật, đã biết nộ khí Ngao Liệt từ đâu mà tới, liền nhè nhẹ ho khan một tiếng, Ngọc Ki Tử cũng tỉnh ngộ, hướng về lão đạo chủ hành một lễ, liền nhảy qua bước này, tiếp tục nói:

- ... Vô luận thế nào, Đạo chủ cùng mấy vị tôn chủ luôn đối xử tốt với hắn, đúng không? Không chỉ hứa hẹn... Đám con cháu tiểu bối hắn mang theo cũng đều được mấy vị tôn chủ thu làm đệ tử, mang theo trên người tu hành, vốn là đều hoan hỉ, nhưng ai có thể ngờ, người này... Lại ẩn chứa dã tâm!

Nói đến đây, Ngọc Ki Tử hận đến nghiến răng, ngừng lại một chút, mới căm hận nói tiếp:

- Cửu Đầu Trùng quả thật lòng lang dạ thú, hắn ngây ngốc trong tiên cảnh ba năm, một mực thành tâm cầu nói, mọi người đều không phòng bị hắn, thêm nữa hắn thân phận tôn quý, đi đến đâu không ai không lấy lễ đối đãi, ai có thể ngờ, ngay khi mọi người đều đã tiếp nạp hắn, hắn lại làm ra chuyện ác nhân thần công phẫn kia. Thừa dịp mấy vị tôn chủ bế quan tiềm tu, trộm tiến Thiên cung, đánh chết bốn vị sư huynh trông giữ Thiên cung, lại mượn Long cung tiểu thế giới, đánh cắp nửa tiên mệnh phong ấn trên Thiên cung, buông bỏ rất nhiều con cháu, từ tuyệt địa đào tẩu...

- Đúng là đáng hận!

- Cửu Đầu Trùng kia tội nên vạn chết!

Nghe Ngọc Ki Tử nói xong, chung quanh không biết bao người đều quần tình kích phẫn, lớn tiếng quát mắng.

Riêng Phương Hành và Ngao Liệt, Lộc Tẩu lại nhìn nhau một cái, trong lòng đều thoáng kinh ngạc.

Đặc biệt là Phương Hành, sau khi nghe những lời này, ngược lại thăng lên chút kính nể đối với Cửu Đầu Trùng.

Người này không lường được a...

Lập trường bất đồng, lời nói ra tự nhiên cũng bất đồng, từ trong miệng Ngọc Ki Tử nói ra, Cửu Đầu Trùng nào là ẩn chứa dã tâm, lừa gạt tín nhiệm, sau cùng thành là hạng vong ân phụ nghĩa, trộm trọng bảo đào tẩu, lại còn thủ đoạn ngoan lạt, không tiếc hy sinh con cháu. Nhưng nghe vào tai Phương Hành nghe tới, lại thành một câu chuyện khác, hơn nữa hắn cảm thấy, câu chuyện của mình quá nửa mới là thật...

Cửu Đầu Trùng mới tới tiên cảnh, chắc là cũng ngơ ngác, tâm tình không khác mấy người bọn mình hiện giờ là bao. Hơn nữa mới đầu hẳn là bị mấy vị cường giả trong tiên cảnh này chấn nhiếp một phen, không dám làm càn, những người này nói cho hắn, Tiên giới đã hủy diệt, nơi này chính là Tiên giới duy nhất … Hắn tất nhiên là không tin, chỉ là bất động thanh sắc, lá mặt lá trái, đám con cháu tiểu bối theo hắn tới đây, nói là được mấy vị tôn chủ mang theo trên người tu luyện, thực chất là coi như con tin, chia nhau giam giữ...

Nhưng hiển nhiên người này bản lĩnh không nhỏ, bề ngoài bất động thanh sắc, dùng thời gian ba năm đổi lấy tín nhiệm của những người ở đây, cũng nghe ngóng được bí mật nào đó trong tiên cảnh. Sau đó bất ngờ ra tay, đánh cắp trọng bảo tiên cảnh, xá đi tính mạng đám con cháu tiểu bối bị mấy vị tôn chủ mang theo bên người, trốn ra tiên cảnh... Phần ẩn nhẫn, phần ngoan tuyệt, phần bền bỉ đó, ngược lại khiến người bội phục!

- Đạo chủ, không biết có đường đột hay không, ta muốn hỏi nửa tiên mệnh mà Cửu Đầu Trùng đánh cắp kia là chỉ...

Sau một phen trầm mặc, ba người Phương Hành đều không nói chuyện, nửa buổi sau, Lộc Tẩu mới ngập ngừng mở miệng.

- Hả, các ngươi nghe xong chuyện về súc sinh kia, lại chỉ quan tâm đến cái gì là tiên mệnh?

Sau lưng lão đạo chủ, một vị đạo đồng ngữ khí bất thiện, lạnh giọng quát hỏi.

Lộc Tẩu tức thì cứng họng, đạo đồng kia thẳng đến thẳng đi, đúng là khiến hắn có phần xuống đài không được.

Mà cũng đúng, mình nóng lòng như vậy, ngược lại hiện vẻ mình cũng có ý mưu đồ bất chính...

- Không biết thứ hắn đánh cắp là gì, thì làm sao biết hắn gây ra tổn hại bao lớn đối với tiên cảnh?

Phương Hành cười hì hì mở miệng, hướng lão đạo chủ nói:

- Ngươi nói đúng không lão thần tiên?

- Ha ha, ba vị đã muốn hỏi, nói cho các ngươi cũng không sao!

Lão đạo chủ tựa hồ không có gì đề phòng, cười ha ha nói:

- Kỳ thực cái gọi là tiên mệnh, chính là truyền thừa mấy người chúng ta mang ra được từ đại Tiên giới, hoặc nói cách khác là một loại số phận, thế nhân tu hành, nhưng không chỉ mỗi tu hành là có thể tu thành Chân Tiên, muốn vậy còn cần phải có tiên mệnh gia trì, mới có thể thật sự trường sinh bất tử, bước vào hàng ngũ Chân Tiên. Tiên mệnh mấy người chúng ta mang ra được phong ấn trong Thiên cung Tiên cảnh, vốn chính là chuẩn bị cho đám tiểu bối, không ngờ Cửu Đầu Trùng kia thừa dịp chúng ta vắng mặt, lẻn vào Thiên cung, tưởng muốn trộm lấy tiên mệnh, tuy bị chúng ta kịp thời phát hiện, chỉ đánh cắp được một nửa, nhưng quả thực tổn thất không ít... Ai, khiến lão phu đau lòng nhất chính là, vì sao hắn phải làm vậy? An tâm tu hành, tiên mệnh kia cho hắn lại đã có sao?

Đối với mấy câu sau của lão đạo chủ, Phương Hành trực tiếp lơ là, đáy mắt hơi có tinh quang di động...

Đối với tiên mệnh, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói nói.

Chẳng qua nghĩ kỹ thì thấy cũng phải, nếu thành tiên mà dễ dàng như vậy, cần gì phải khiến vô số tu sĩ rượt đuổi cả đời.

Tựa như lão gia hỏa Lộc Tẩu, khô thủ mấy ngàn năm, sắp chết đến nơi mới đánh liều một trận, đi lên tiên lộ một lần, chứ không chịu ở lại Thiên Nguyên khổ tu, chính bởi vì bọn họ vô luận tu ra làm sao đều không cách nào thật sự thành tiên, thiếu mất một thứ gì đó tất yếu để thành tiên...

Nay nghĩ lại, Phương Hành ẩn ẩn đoán được, có lẽ thứ thiếu kia chính là tiên mệnh!

- Cửu Đầu Trùng đó đúng là vương bát đản, vong ân phụ nghĩa, tội nên vạn chết, đáng đời hắn tám đời không được thành tiên...

Phương Hành không biết nghĩ bao lâu, đột nhiên tức giận mắng chửi. Chửi liên tục một thôi một hồi, bộ dạng tức giận khó đương, khiến người tiên cảnh chung quanh đều không khỏi xấu hổ, nhịn không được sản sinh hảo cảm đối với người đau mắng kẻ phản bội này, cảm thấy đây mới hẳn nên là chuyện xưa mà ba người bọn họ nên nghe. Phương Hành cũng không biết mắng bao lâu, ngay lúc Ngao Liệt và Lộc Tẩu đều sắp cảm thấy nghe không nổi nữa, hắn mới thần sắc nghiêm túc, đại nghĩa lẫm nhiên hỏi:

- Lão thần tiên... Thiên Thượng cung đó, ở đâu?


Bạn cần đăng nhập để bình luận