Lược Thiên Ký

Chương 1337 - 1: Của ta và không phải của ta

Khu vực bia đá màu vàng giống như kim hà vùng chân trời, đột ngột trào vào tầm mắt.
Hầu như trong nháy mắt, áp lực khổng lồ đến mức khó có thể khiến người ta thở dốc đón đầu âp tới. Trước mắt, vô số bia đá kim sắc ùn ùn kéo tới, liếc mắt có thể thấy được mấy chục cái, hơn nữa mỗi một cái đều có sức mạnh thần tướng của sinh linh Thần tộc ở bên trong...

Thần tướng theo lý thuyết cũng không phải là thần tướng thông thường mà chính là thần tướng được đích thân Thần chủ sắc phong, thực lực tổng hợp chỉ kém Thần Vương một chút. Ở một mức độ nào đó thì loại Thần tướng này có thực lực còn mạnh hơn cả Thần Vương. Nói thẳng thắn hơn, ở một mức độ nào đó chúng nó hầu như được coi là cường giả một phương trong tinh không rộng lớn này. Nhưng khi thành kẻ địch của Long tộc và bị chém giết, hài cốt còn lại bị phong ấn vào tấm bia đá, tích trữ ở trong bia hải này, trở thành một thành viên của ải thứ ba, cũng tượng trưng cho vinh quang của Long tộc.
Ầm! Ầm! Ầm!
Cũng ngay lúc Phương Hành nhảy vào trong khu vực bia đá màu vàng, năm tấm bia đá màu vàng có khoảng cách gần nhất liền trực tiếp phun ra kim quang vô tận vọt về phía Phương Hành. Trong đó đương nhiên là ba tấm vọt về phía Phương Hành, còn hai tấm bia đá khác lại không để ý tới hắn, mỗi bên một tấm vọt về phía Ngao Liệt và Lộc tẩu đang theo sát sau lưng Phương Hành.
-Thái Thượng Phá Trận kinh... Tránh ra cho ta!
Phương Hành buồn bực rống lên một câu, song quyền đều đánh ra, dáng người tạo thành một tư thế hoàn mỹ rót một thân sức mạnh vào trong quyền.
Ba tấm bia đá màu vàng đều bị hắn đánh tới chấn động kim quang như sóng gợi, sau đó thân bia nứt nẻ lui về phía sau. Nhưng khiến người ta khiếp sợ là, hoàn toàn không giống những tấm bia đá trước đó trực tiếp nổ tung, nó chỉ bị nứt mấy đường mà thôi...
- Thật là rắn chắc...
Phương Hành nhe răng cười gằn, lẩm bẩm một câu rồi lần nữa xông tới.
Khóe mắt của hắn đã thấy có hai tấm bia đá vọt về phía Ngao Liệt và Lộc Tẩu. Thậm chí ở phía sau bọn họ, sau khi đám Văn Tiên sinh, Hoan Hỉ Cáp Mô bước vào khu vực bia đá màu vàng cũng có nhiều bia đá hơn bay về phía bọn họ. Lúc đầu hắn cũng muốn ra tay, giúp bọn họ đẩy lùi những bia đá này, nhưng sau khi do dự lại vẫn chọn đi về phía trước. Dù sao hiện tại hắn có thể giúp bọn họ đẩy lùi bia đá nhưng không thể mãi giúp bọn họ đưuọc. Ở phía trước còn có bia đá màu vàng vô tận, thậm chí còn có bia đá màu tím...
- Thần Long giơ vuốt, long giác chọc trời...
Đối với bia đá màu vàng bay tới, Ngao Liệt cũng không hề có ý đợi Phương Hành sắp xếp cho y. Rống lên một tiếng, lực thần long cuồn cuộn đánh ra. Rắc một tiếng, hai cái mong thò ra hung hăng xé kim quang trên bia đá thành tua nhỏ, sau đó hai cái sừng rồng đồng thời đâm về phía trước, tóe ra kiếm khí lành lạnh đáng sợ, dứt khoát bổ lên bia đá.
Răng rắc!
Trên mặt tấm bia đá, hầu như trong nháy mắt liền có thêm bảy, tám vết kiếm sâu tới tận xương, hầu như đánh tấm bia đá thành hai nửa. Kim quang ảm đảm rồi không thể tiếp tục ngưng tụ được nưa, bị Ngao Liệt chạy lên phía trước một phát đánh nát.
Còn Lộc Tẩu thì trực tiếp điều khiển hơn mười trận kỳ, đồng thời đánh ra ở bên cạnh, chặn tất cả pháp tắc trong khu vực quanh đó lại. Bia đá màu vàng vọt vào trong vùng này bỗng nhiên ngay cả thần mang kim sắc cũng bị đọng lại, không thể nhúc nhích. Lộc Tẩu thì nhân cơ hội xông lên phía trước, không tiếng động thổ nạp, liên tục giơ quyền đập lên bia đá làm đá vụn bay tán loạn, kim quang tung tóe, cuối cùng bị một cước của ông ấy đạp bay, va chạm vào những bia đá ở phía sau, sau đó cực kỳ ảm đạm rơi vào trong bia hải, lặng yên không một tiếng động.
Phía trước, lấy thần thức chú ý tới tình hình phía sau, Phương Hành cũng thở phào nhẹ nhõm, hai người kia cũng không làm cho hắn thất vọng.
Dù sao Ngao Liệt cũng có huyết mạch thần long, trời sinh là sinh linh cường hãn hi hữu của thế gian. Cho dù bây giờ còn chưa thành Tiên, căn cơ chưa tới thời điểm hùng hậu nhất, thần thông cường đại nhất của Long tộc, hỗn độn long tức cũng chưa tu luyện thành nhưng sau khi luyện hóa U Thổ, phần thực lực này cũng khá đáng sợ. Những bia đá màu vàng này tuy vô cùng lợi hại nhưng một tấm, hai tấm lại không làm khó được y.
Còn Lộc Tẩu sau khi luyện hóa U Thổ cũng có căn cơ hùng hậu, đã sớm hơn bình thường rồi. Sức mạnh của ông ấy có thể không đủ nhưng mạnh mẽ liều mạng thì bia đá màu vàng không phải là đối thủ, trận thuật của ông ấy thật sự đã đạt tới đỉnh cao, có thể trong nháy mắt bày ra một đại trận hư không mạnh mẽ khóa một vùng hư không lại. Tấm bia đá màu vàng kia chính là vật chết, không biết tránh đi, khi vào trận rồi cũng phải chịu trói!
Đương nhiên, từ kết quả xuất thủ thì Ngao Liệt mạnh hơn Lộc Tẩu một chút. Dù sao Lộc Tẩu là trận sư, trời sinh yếu hơn chiến tu một bậc. Cho dù luyện hóa U Thổ cũng khó mà hoàn toàn bổ sung vào sự chênh lệch này. Còn Ngao Liệt lại có huyết mạch chân long, đây là một cấp bậc dũng mãnh hơn nhiều so với phần lớn chiến tu của Nhân tộc. Cũng chỉ có quái thai trong quái thai như Phương Hành và Cửu Đầu Trùng mới có thể áp chế được nó. Dĩ nhiên, chờ nó hoàn toàn trưởng thành, tiềm lực được khai thác toàn bộ thì thắng bại còn khó nói...
Dựa theo dự đoán của Phương Hành, đại khái chỉ dựa vào bản thân Ngao Liệt xông qua ải thứ ba này cũng có thể xông qua khu vực bia đá màu trắng. Bia đá màu vàng không hẳn có thể xông qua, cũng coi như là ở trong tiêu chuẩn đánh giá của Long tộc ở đây, nó đã có Tiên tư thượng đẳng rồi!
Chỉ có thể xông qua khu vực màu xanh chỉ tính là Tiên tư hạ đẳng.
Xông qua khu vực màu đỏ coi như có Tiên tư trung đẳng.
Xông qua khu vực màu trắng có thể xem như Tiên tư thượng đẳng.
Xông qua khu vực màu vàng chắc chắn có thể xem như Tiên tư thiên tài rồi!
Còn như người xông qua khu vực màu tím thì có thể xưng là Tiên tư tuyệt thế...
Đương nhiên, đánh giá cấp bậc Tiên tư chỉ đúng khi một mình xông qua ải.
Bây giờ mọi người cùng nhau xông vào, độ khó của ải này đã yếu đi rất nhiều.
Hiện tại chỉ có thể nhìn ở một góc độ khác, có thể tự vệ ở trong khu vực bia đá màu vàng này chí ít cũng có Tiên tư thượng đẳng, không đạt được Tiên tư thượng đẳng sợ là vừ vào khu vực này sẽ giống như đi vào chỗ chết. Một tấm bia đá bất kỳ tới cũng không phải thứ bọn họ có thể chống cự được.
- Đại La Tiên Phù!
Sau khi vô số bia đá màu vàng đánh tới, Văn Tiên sinh, Hoan Hỉ Cáp Mô thậm chí là hơn mười vị luận đạo ở phía sau cũng đã phải đối mặt với khí cơ áp bức của bia đá. Mỗi người bọn họ đều không dám khinh thường, đều đồng thời thi triển ra sức mạnh mạnh nhất của mình. Văn Tiên sinh xông lên trước tung bảo phù của mình ra ngoài, rõ ràng là một loại phù văn dung nhập thiên ý trong lôi kiếp biến thành. Dâng lên đỉnh đầu của ông ấy, sau đó tản ra một loại khí tức hồng môn trấn áp vạn vật, đánh về phía bia đá màu vàng đang đánh tới.
Rắc...
Ông ấy không ngờ tới là sức mạnh của bia đá kia lại mạnh như thế, sau khi va chạm với Đại La Tiên Phù lại không bị đánh vỡ, chỉ bị lắc lư vài cái sau đó kim quang lại càng tăng lên, lần nữa xuất hiện kim quang vô tận rồi hung hăng đánh tới. Còn Đại La Tiên Phù trên đỉnh đầu ông ấy lúc này phát ra tiếng rắc nhẹ, trên phù triện hiện ra vết rạn...
- Đại La Tiên Phù bị chấn vỡ?
Văn Tiên sinh kinh hãi, tâm trạng bị dẫn dắt, huyết khí dâng lên trong tạng phủ, khóe miệng hơi đỏ.
- Ta đường đường là người cầu Tiên, làm sao có thể dừng lại ở đây được...
Trái tim của Văn Tiên sinh buồn bực gào thét, bỗng nhiên dồn pháp lực toàn thân sau đó cắt chóp lưỡi, phun ra một ngụm tinh huyết.
Ong ong...

Đại La Tiên Phù dính tinh huyết của Văn Tiên sinh, Tiên quang cực thịnh, hoàn toàn đánh bay bia đá màu vàng ra ngoài.
Còn vẻ mặt của Văn Tiên sinh thì trở nên buồn bã, sắc mặt xám xịt.
Chỉ một tấm bia đá đã làm mình phải lưỡng bại câu thương mới có thể đẩy lùi được, sau này sao có thể làm được gì nữa?
- Vèo!
Ngay lúc này vang lên tiếng xé gió, một viên linh đan bay tới từ phía trước. Văn Tiên sinh vô ý thức nhận lấy, chỉ nghe phía trước truyền tới tiếng của Phương Hành:
- Uống viên đan này vào trị thương thế của ngươi, sau mà còn bị thương nữa ta có thể không giúp được ngươi đâu...
Vẻ mặt của Văn Tiên sinh như khóc như cười, sắc mặt hung ác nhét linh đan vào trong miệng, hung hăng nhai nuốt.
- Phương đạo hữu, trên đường cầu Tiên, một viên đan ngươi cho còn hơn cả ân chỉ điểm bình thường...
- Nếu Văn mỗ có thể thành Tiên chắc chắn sẽ suốt đời nhớ ân đức của ngươi!
...
...
Phụt, phụt
- Mau mau, liên thủ chống đỡ...
Khi Văn Tiên sinh bị thương nặng nhận được linh đan mà Phương Hành cho lại chỉ nghe thấy phía sau có không biết bao nhiêu tiếng kêu thảm vang lên. Sau khi Văn Tiên sinh uống linh đan xoay người nhìn lại thì bỗng nhiên phát hiện tình huống quả thực vô cùng thê thảm. Những người luận đạo rõ ràng theo ở phía sau xem như là bị thần bia tập kích ít nhất, khoảng hai ba người cùng chống lại một tấm bia đá, nhưng kết quả vẫn khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng. Trong hơn mười người luận đạo lại có chừng hai, ba người trực tiếp bị kim quang trên bia đá đánh cho máu thịt be bét!
Người luận đạo còn sống lúc này cũng đều cảm thấy kinh hoàng, chí ít hơn một nửa đã bị thương.
Quá khó khăn!
Thật là đáng sợ...
Bia đá màu vàng không giống bia đá màu trắng. Sức mạnh không chỉ gấp ba lần, lúc ở khu vực bia đá màu trắng, Phương Hành xung trận lên trước, thay bọn họ gánh chịu phần lớn áp lực mới giúp bọn họ vượt qua khu vực bia đá màu trắng quả thực còn dễ hơn khi vượt qua khu bia đá màu đỏ. Nhưng vừa vào khu vực bia đá màu vàng, bọn họ liền bị đánh về nguyên hình, sức mạnh không đủ vẫn là không đủ, ngay cả sức mạnh dư lại của kim quang cũng không chống cự nổi!
Như vậy thì sao có thể xông qua được?
Mới vừa bước một bước vào đây đã bị thương, nhưng ở phía trước còn có vô số bia đá màu vàng...
- Chẳng lẽ chúng ta đều sẽ phải chết ở đây sao?
Trong lòng Văn Tiên sinh đã dâng lên tư vị cực kỳ nặng nề.
Lúc này Phương Hành biết phía sau có người bị bia đá tiêu diệt rồi nhưng cũng không quay đầu lại.
Tâm tình của hắn cũng có vẻ hơi nặng nề. Lúc đầu hắn là một người có tính tình sẽ bảo vệ người bên cạnh theo bản năng, thiên tính thích chia mọi người thành hai loại. Một loại là người của mình, một loại là người không liên quan đến mình. Đám người kia cho dù là nguyên nhân gì mới đi phía sau mình cũng đều coi là người của hắn, hắn đươngnhiên muốn bảo vệ, nhưng hắn biết mình không thể che chở được!
Trong khu vực bia đá màu vàng này, ngay cả hắn muốn đi cũng phải dồn hết toàn lực mới được, đâu còn dư lực quan tâm tới người khác nữa?
Huống chi ở phía sau bia đá màu vàng còn có bia đá màu tím?
Cách làm thông minh vốn chính là không nên quan tâm, nhưng trong lòng Phương Hành luôn có một suy nghĩ làm cho hắn bất an...
Ngay lúc hắn đang phân thần này, phía trước sau từng hàng bia đá đột nhiên sáng lên hai ngọn đồng đăng thanh sắc. Ở trong một vùng kim quang này có vẻ vô cùng quỷ dị, cũng đột ngột xuất hiện tựa như mang tới một loại khí tức u minh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận