Lược Thiên Ký

Chương 1666: Trở về Đại Xích Thiên




Loại đại trận truyền tống đi ngang qua tinh vực vô biên, đã khiến cho tu vi như Phương Hành cũng có cảm giác thán phục sự bạo tay này, thực sự là thần kỳ khó hiểu. Sau khi bước vào đại trận truyền tống, hắn liền đóng kín giác quan thứ sáu, khoanh chân ngồi xuống. Đế Uyển cùng tiên tướng mặc giáp đen kia cũng ngồi ở hai bên hắn một cách tự nhiên, cũng là kẹp hắn ở giữa. Sau đó, Tử Huyền Tiên Soái ở bên ngoài liền sai người đóng kín đại trận, lại triển khai thần thông đổ tiên tinh vào đầy ba chiếc thuyền tiên, khởi động đại trận, niệm cổ chú và tế thượng tiên phù, chỉ chốc lát sau, liền có từng tử khí tiên quang tuôn ra, bao phủ cả tòa đại trận truyền tống vào bên trong...

Sau thời gian uống cạn chén trà, đại trận truyền tống lại mở ra, trong trận đã không có một bóng người nào.

Sau đó Tử Huyền Tiên Soái liền im lặng nhìn chằm chằm ánh sáng hiện lên phía trên đại trận, đủ một nén hương mới thở phào nhẹ nhõm.

- Bọn họ đã đến nơi rồi!

Hắn nói quay người sang đến, ánh mắt sâu thẳm liếc qua trên người Lộc Tẩu, một lát sau khi mới nhẹ nhàng phất tay, lạnh nhạt nói:

- Giam giữ những người này lại, trước khi tin tức ở Đại Xích Thiên truyền đến thì không nên động vào bọn họ, cũng đừng thả bọn họ ra!

- Hả? Tại sao lại muốn giam giữ chúng ta?

Lấy Văn tiên sinh dẫn đầu các đạo đồ của Tiệt đạo nhất thời kinh hãi, tiếng người huyên náo, thậm chí có người nóng lên liền muốn phản kháng.

Nhưng vào lúc này, Lộc Tẩu giơ hai tay lên, cao giọng nói:

- Mọi người đừng làm loạn, tất cả nghe theo tiên soái dặn dò là được!

Ở trong mắt của một đạo đồ Tiệt đạo, địa vị của Lộc Tẩu chỉ đứng sau Phương Hành, tất nhiên có uy vọng không nhỏ, lúc này trong lòng hắn bình tĩnh, không nóng nảy, cho dù trong lòng ba trăm đạo đồ Tiệt đạo vẫn còn rất nghi ngờ, nhưng bị hắn ảnh hưởng cũng chậm rãi bình tĩnh lại...

- Tính mạng của ba trăm người chúng ta đều buộc chặt lên người một mình ngươi đấy...

Lộc Tẩu thầm hít sâu một hơi nặng nề, ngầm nói một câu, hi vọng tất cả kế hoạch của Phương Hành đều có thể thực hiện thông suốt.

...

...

Mà vào lúc này, Phương Hành đã không còn ở trong một tinh không này nữa, mà đã đến một nơi khác.

Trải qua một hồi bảy lắc tám giật, cảm giác đau đớn như xé hồn nứt xương, cùng với một giấc ngủ sau như Tịch Diệt, bọn họ chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh bắt đầu trở về như cũ, giống như ngủ một giấc rồi tỉnh lại, mãi đến khi cuối cùng cảm giác được tất cả biến hóa đã biến mất, bọn họ mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn ra xung quanh, thình lình phát hiện mình đã ở trong một Tiên điện khổng lồ cao 999 trượng, ngang cũng là 999 trượng, vị trí của bọn họ thì lại ở vào giữa cung điện, xung quanh có vô số tiên tỳ cùng lực sĩ đang chen chúc!

- Đế Tử trở về rồi!

Nghe được một tiếng hô to, Phương Hành liền nhìn thấy các tiên tỳ cùng lực sĩ xung quanh, thậm chí là tất cả tiên tướng canh gác ở xung quanh, đều đồng loạt quỳ xuống, tiếng hô lớn như tiếng biển gầm:

- Bái kiến Đế Tử.

Thậm chí hắn có thể nghe ra sự kinh hoàng vô tận...

- Nơi này chính là Đại Xích Thiên sao?

Phương Hành thâm hít sâu một hơi, tâm thần cũng căng thẳng hơn.

Hắn chậm rãi đứng dậy và nhìn lướt qua xung quanh, đã thấy quay xung quanh đại trận truyền tống bên cạnh có không ít hơn mấy ngàn người, phần lớn đều mặc trang phục tiên tỳ cùng lực sĩ, cũng có một vài tiên tướng toàn thân mặc giáp canh gác các phía. Lúc này, trong hơn ba ngàn người đều bái lạy ở trên mặt đất, có người can đảm ngẩng đầu nhìn về phía hắn lại không tới trăm người, những người khác hầu như đều sợ tái mét mặt, ngược lại trong những người nhìn hắn tuy rằng cũng có vẻ nghiêm túc không che giấu nổi, nhưng cũng khó có thể che đi được sự kinh hoàng cùng chấn động, nghi ngờ...

- Ha ha, đúng vậy, rốt cục đã trở về rồi...

Phương Hành khoanh hai tay, nhìn lướt qua khắp mọi nơi, vẻ mặt rất thoả mãn, khẽ cười và gật đầu.

- Hì hì, Đế Lưu ca ca ngàn năm chưa về Đại Xích Thiên, cảm giác thế nào?

Vào lúc này, bên người có một tiếng cười khẽ vang lên, Phương Hành quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt đầy thâm ý của Đế Uyển.

- Cảm giác rất tốt...

Phương Hành cũng nhìn ra sau nụ cười thầm có ý thăm dò của Đế Uyển, hắn cười hì hì xoay người liền đi.

- Bái kiến Đế Tử...

Hắn chậm rãi ra khỏi đại trận, liền nghe được những tiếng hô như biển gầm, đã thấy đại trận truyền tống được xây dựng ở trong điện, trên đài cao. Ra khỏi đại trận, phía dưới chính là một cầu thang bằng ngọc trắng có chín mươi chín bậc. Mà vào lúc này, phía dưới cầu thang không ngờ cũng đã có một đám tiên nhân chờ đợi, nhìn thấy bóng dáng hắn vừa lộ ra, tất cả đều cùng hét lớn, nhưng các vị tiên tướng cùng tiên ban các bộ, trên cơ thể ai nấy đều có tu vi mạnh mẽ, bây giờ đại tiên tụ tập cùng một chỗ, cao giọng cúi chào, chuyện này quả thật đã hình thành một mảnh tiên triều, vọt tới làm người ta choáng váng hoa mắt!

- Ha ha, nhìn tình hình thế này đều chưa quên gương mặt của ta ra sao à?

Người bình thường thấy trận thế này không khỏi rụt rè, tốt xấu gì Phương Hành chính là Phương Hành, không chỉ không bị trận thế này dọa ngã, trái lại trong lòng đắc ý, hoàn toàn giống như là Đế Tử thực sự, cười nhạt và mở miệng có chút giễu cợt, thật sự doạ các tiên phía dưới nhất thời không có người nào theo tiếng, bầu không khí có vẻ thật lúng túng, không có lời của vị Đế Tử này, bọn họ cũng không biết có nên đứng dậy hay không!

- Bái kiến Đế Tử...

Cũng ở trong bầu không khí có vẻ hơi ngột ngạt này, những tiên tỳ và lực sĩ bên trái đã tách ra như nước thủy triều, lại có một bà lão tóc bạc da mồi, một nam tử dung mạo kiên cường, cùng với một phụ nhân trung tuổi mặc đạo bào vàng tiến lên đón. Trong tay mỗi người bọn họ nâng một cái khay, tu vi cũng chưa chắc cao bao nhiêu, trên mặt cũng không quen với cuộc sống trong nhung lụa. Khi đi tới trước mặt Phương Hành, bà lão kia run rẩy, ngước cổ nhìn Phương Hành một chút, trong miệng run ẩy nói:

- Lão nô bái kiến Đế Tử...

Một câu chưa nói xong đã thấy nước mặt đầy mặt, khóc òa, hai bàn tay thô ráp kéo tay của Phương Hành, run rẩy kêu lên:

- Lão nô đợi một ngàn năm, đủ một ngàn năm, tuyệt đố không nghĩ tới lại còn có một ngày nhìn thấy Đế Tử...

Vào lúc này, phụ nhân trung tuổi mặc đạo bào kia cũng khẽ nức nở, trên mặt có vẻ bi thương:

- Thực sự là một ngàn năm, ta tạm biệt Đế Tử, nhìn thấy Đế Tử vẫn anh tuấn thần võ như ngày xưa, thực sự là hài lòng, chỉ là... chỉ là ta đã già rồi...

Mà nam tử trung niên kia thì trực tiếp quỳ một chân trên đất, mắt cũng hồng lên nói:

- Đế Tử Minh giám, nhớ ngàn năm trước, Đế Lưu cung ta cũng là nô nhiều như mưa, thiếp nhiều như nước thủy triều, nhân khí ồn ào, chỉ tiếc... chỉ tiếc là ngàn năm trước, Đế Tử không về, người trong Đế Lưu cung chúng ta đã kẻ đi kẻ chết, cũng tìm không thấy nữa. Lần này nghe nói Đế Tử trở về, các vị tiên tướng đại nhân tìm kiếm khắp nơi, cũng chỉ tìm được ba người chúng ta. Mạt tướng... Mạt tướng thực sự kích động, không nghĩ tới còn có ngày đi theo bên cạnh Đế Tử!

Trong lòng Phương Hành đang bồn chồn, lúc này mới biết thân phận của ba người này chính là người hầu hạ bên người của Đế Lưu trước đây. Trước đây hắn đã nghe người ta nói qua, sau khi Đế Thích trở thành Đế Tử đã lấy Nhiếp Cuồng Nhất làm kiếm, giết sạch thiếp thị cùng người hầu trong Đế Lưu cung tới máu chảy thành sông, tiên tướng tiên quan trước đây trung thành với Đế Lưu đều chuyển vào dưới trướng của Đế Thích hoặc là trực tiếp bị chém giết. Không ngờ bây giờ Đại Xích Thiên nghe nói mình trở về, lại còn có thể tìm ra ba lão nô còn sót lại...

- Hì hì, Đế Lưu ca ca không nghĩ tới chứ?

Vào lúc này Đế Uyển đúng lúc nở nụ cười, mắt chỉ nhìn chằm chằm vào từng cử chỉ của Phương Hành, cười nói:

- Năm đó Nhiếp Cuồng Nhất tuy rằng hung tàn bá đạo, tuy nhiên không có bản lĩnh giết sạch tất cả mọi người, vẫn có lưu lại ba người như vậy, đặc biệt chờ đón ngươi, nhìn thấy người cũ ngàn năm trước, không biết trong lòng Đế Lưu ca ca nghĩ như thế nào, có phải cảm thấy vô cùng kích động không?

- Kích động?

Phương Hành vốn cũng cảm giác mình nên biểu hiện vô cùng kích động, nhưng vừa nghe được lời Đế Uyển, trong lòng thoáng nghĩ rồi đột nhiên tay áo phòng lên, hất ba người này ra ngoài, cười lạnh nói:

- Nếu những người khác đều chết rồi, vậy tại sao ba người các ngươi còn sống sót? Chẳng lẽ là thấy người khác được thế, các ngươi liền thay hình đổi dạng trèo lên cành cao khác để giữ lại mạng sống của mình à?

Rào...

Ba người kia bị hất ra ngoài, đánh ngã một đám người, xung quanh cũng lập tức rối loạn.

Chắc hẳn không ai nghĩ tới, vị Đế Lưu điện hạ này nhìn thấy người quen cũ, không những không niệm tình cũ, trái lại còn giận dữ.

- Đế Tử điện hạ, oan uổng quá...

Ba người kia bị hất ra ngoài nhưng ngẩn ngơ và gào khóc, nhưng không dám tới nữa.

Mà trong ánh mắt các tiên ở xung quanh nơm nớp lo sợ, Phương Hành lại cười lạnh, trầm giọng nói:

- Ngàn năm trước, tất cả mọi người đều cho rằng bản Đế Tử đã chết, ba người các ngươi lại không có chết theo chính là đã bất trung, ngàn năm sau còn dám tới gặp ta, lá gan cũng thật sự không nhỏ đâu. Tâm tình của bản Đế Tử vốn đang tốt, cũng để cho các ngươi làm xúi quẩy toàn thân. Cút ra ngoài cửa quỳ cho ta, lúc nào bản Đế Tử có tâm tình tốt, lại gọi các ngươi, từ từ hỏi xem một ngàn năm qua các ngươ đã đi nơi nào, làm chuyện gì...

Khí thế hung ác khiếp người, kiêu ngạo ngang tàng, quả thật làm người ta đau lòng.

Ban đầu, các tiên ở dưới thềm ngọc trắng đã cúi thấp đầu giờ càng cúi sâu hơn, ai nấy đều nghe ra được oán khí trong lời nói của vị Đế Tử này, trong lòng bồn chồn.

Bọn họ sớm đoán được vị Đế Tử này ngàn năm không về, Đại Xích Thiên lập Đế Tử khác nên trong lòng chắc hẳn có oán khí, kết quả không nghĩ tới vừa trở về đã hung hăng điên cuồng như thế, biểu hiện ra oán khí còn lớn hơn sự tưởng tượng của mình nữa. Các tiên ban tất nhiên không thiếu người ngàn năm trước thân cận với Đế Lưu, mà trong ngàn năm này lại có người thân thiết với Đế Thích hơn, vào lúc này trong lòng đã có cảm giác nguy cơ...

- Ha ha, lấy công làm thủ sao?

Đế Uyển ở bên cạnh thấy Phương Hành nổi giận thì trong lòng thầm cười gằn một tiếng:

- Bởi vì sợ người khác nhìn ra sơ hở, vì lẽ đó dứt khoát nổi giận trước, ai nấy đều thấy nguy cơ nên tất nhiên không có người nào còn dám tỉ mỉ quan sát, đặc biệt là ba vị lão bộc từng phụng dưỡng hắn ngàn năm trước càng dễ dàng phát hiện lời nói cử chỉ của hắn thay đổi nên bị hắn trực tiếp đuổi ra ngoài, liền không có cơ hội gần người nữa...

Trong lòng cũng có chút cảm thán Phương Hành hành động tuyệt diệu, nhưng nụ cười trên mặt càng hiện rõ.

- ... Chỉ là cho dù ngươi hành động tốt thì có ích lợi gì đây?

Cũng vào lúc nàng lóe lên suy nghĩ này, ở ngoài đại điện đã vang lên một giọng nói hờ hững.

- Điện hạ ngàn năm không về, vẫn không có học được cách thu lại tính khí này à...

Đế Uyển nghe được câu nói này thì trong lòng kích động tới mức run rẩy:

- Ba vị Tiên Tôn đến rồi...




Bạn cần đăng nhập để bình luận