Lược Thiên Ký

Chương 1091: Một người cũng không chạy được


Vô tình gặp phải trận ám sát đột nhiên này, phản ứng của Phương Hành hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của người bên cạnh. Ngay cả truyền nhân Thái Uyên của Minh tộc đang chuẩn bị nhạo báng cùng thần tử Song Sinh của Dạ tộc, Áo Cổ Tiểu Thần Vương của Hồng Hoang Cốt điện cũng kinh ngạc mở to hai mắt. Dưới cái nhìn của bọn họ, đây chẳng qua là một trận ám sát thông thường mà thôi. Dọc theo con đường này Phương Hành hẳn là cũng đã sớm chuẩn bị xong tâm lý, vị nữ tử vẫn làm bạn bên cạnh hắn cũng rõ ràng không bị thương nặng tới mức nguy hiểm tính mạng, hắn cần gì phải tức giận như vậy?

Mà đối với đám thích khách thì bị thực lực của Phương Hành làm vô cùng chấn kinh.

Không phải tin tức nói ma đầu kia chỉ có cảnh giới Nguyên Anh thôi sao?

Làm sao bây giờ khẽ động lại thể hiện ra thực lực kinh người như thế?

Xông lên phía trước nhất, lão tu tràn đầy sung mãn tiên phong đã là cao thủ Đế Anh đại thừa cảnh, là một vị ẩn sĩ được bọn họ trả một cái giá lớn mới mời ra được. Nhưng không ai ngờ một vị cao thủ khó được như vậy lại bị tiểu ma đầu một phát đã bóp chết?

- Giết!

Cũng chỉ sửng sốt trong nháy mắt, theo sát phía sau lão tu, thích khách đứng thành hàng làm tiễn trận vọt tới gần trước mặt. Thế xông của bọn họ quá nhanh căn bản là không có cách nào ngừng lại được. Tuy lão tu cầm đầu đã bị Phương Hành một phát bóp chết, nhưng bọn họ muốn lui lại cũng không kịp rồi, chỉ có thể kiên trì vọt tới. Dựa theo kế hoạch ban đầu trong nháy mắt cô lập Phương Hành tron ghư không, mỗi người đều mang một tấm thần phù, trên thần phù thần quang chói sáng, khói xanh lan tỏa, kết thành một đại trận, vây Phương Hành ở chính giữa.

Chỉ dựa vào chiêu thức ấy, là có thể nhìn thấy đám này cũng không phải một đám ô hợp. Cho dù lựa chọn địa điểm mai phục hay là trận thế xung phong, thậm chí sau khi vọt tới phụ cần đều bày binh bố trận đâu ra đó, phối hợp, tế phù, ám sát đều là huấn luyện nghiêm chỉnh.

Vèo vèo vèo...

Trong nháy mắt bọn họ thành công bày ra đại trận, từng tia điện quang giống như sấm sét bao quanh người Phương Hành, trấn giữ trên không.

Còn bốn phương tám hướng chợt hiện kiếm quang của chư tu đan xen vào nhau, bổ về trung tâm.

Đội hình ám sát này thật sự là không kém, không chỉ bố trí cao minh, ngay cả chọn thích khách tới đây cũng không có ai yếu cả.

Cảm ứng từ trong khí cơ của bọn họ, Phương Hành đã phát hiện, trong những người này, yếu nhất chính là Nguyên Anh cảnh!

Đội hình mạnh mẽ nhưu vậy, ám sát bất ngờ không kịp chuẩn bị như vậy, nếu như Phương Hành vẫn còn ở cảnh giới Nguyên Anh, tối đa chỉ nắm chắc ba thành có thể thoát được tính mạng từ tay bọn chúng. Hơn nữa cho dù trốn thoát thì bản thân chắc chắn cũng sẽ trọng thương, chỉ có điều... Lúc này không giống ngày xưa!

Một bước bước vào độ kiếp, cũng đã là cảnh giới hoàn toàn khác biệt, trong cảnh giới mang một chữ “tiên” rồi.

Huống chi, Phương Hành một lượt độ ba đạo lôi kiếp, đã bước một bước vào cảnh giới Tán Tiên trung giai rồi?

Nếu là trước đây, Phương Hành một lần độ ba lôi kiếp đã có thể làm chấn động những cổ thế gia ở Trung Vực rồi.

- Một đám chó hoang, cũng muốn thôn thiên?

Mặt mày Phương Hành đầy sát khí bị vây ở trong đại trận lại không mảy may hoảng loạn. Giơ tay phải lên, ngũ chỉ khẽ vồ tạo thành hình móng, sau đó đưa về phía trước. Ngũ chỉ xòe ra dường như lăng không bắt được cái gì đó, chỉ nhẹ nhàng nhắc tới. Bên trong đại trận này tất cả mọi thư sđều đã rối loạn cả lên, lúc đầu lực đại trận cầm cố hắn lại trong nháy mắt này loạn thất bát tao. Thần phù mà đám thích khách lấy ra nổ tung từng cái một, cũng là sức mạnh kinh khủng ẩn chứa bên trong một trảo này của Phương Hành đã vượt ra khỏi cực hạn của thần phù.

Cùng lúc đó, tất cả sức mạnh quanh người Phương Hành đều trở nên hỗn loạn, giao thoa với kiếm quang như một cái lưới lớn đang chém tới. Lúc gần bay tới người của hắn bỗng nhiên nó trở nên vặn vẹo hỗn loạn, liên tiếp không ngừng vòng qua người hắn, vạch ra một hình cung cổ quái, sau đó chém tới thích khách đang vây quanh bốn phương tám hướng. Trong nháy mắt đã có bảy, tám tên kiếm khách kêu lên thảm thiết, bị kiếm quang chém trúng, máu me đầm đìa chảy ra, kêu to rồi rơi xuống không trung. Những người khác cũng hỗn loạn cả lên.

- Nộp mạng đi!

Phương Hành liếc mắt nhìn về phía một tên thích khách cách mình gần nhất, ngũ chỉ bắt một cái bóp thẳng về phía mặt tên thích khách kia.

- Không ổn...

Tên thích khách kia kinh hãi, hiển nhiên nhìn thấy thực lực của Phương Hành đã vượt xa khỏi tưởng tượng của gã làm kế hoạch ban đầu định ra không thể dùng được. Nhìn thấy Phương Hành giơ tay chộp về phía mình làm gã sợ tới tuôn mồ hôi lạnh ầm ầm, luống cuống tay chân lấy ra một cái vỏ rùa, bên trên ngăm đen xưa cũ, có phù văn trời sinh ở bên trên mang theo khí quy trầm hồn, giống như một bức tường chắn trước người gã.

Mà chính gã thì đầu cũng không dám quay lại, nhanh chóng bỏ chạy vào hư không.

- Bộp!

Ngũ chỉ của Phương Hành chộp lên vỏ rùa làm vỏ rùa cứng rắn vô cùng hằn lên năm dấu ngón tay, nhưng không đánh nát nó mà hắn chỉ khẽ cau mày, ba dải lụa tiên phía sau đón gió bay bay, khí tức trong nháy mắt tăng vọt gấp mười!

Ầm!

Ngũ chỉ của hắn lần nữa dùng sức lần nữa đẩy tới, lần này không có gì ngoài ý muốn, mai rùa gặp phải đòn nghiêm trọng này nên một tiếng ầm vang nổ tung, từng mảnh nhỏ bay ra bốn phía làm không ít thích khách chưa kịp né ra bị găm phải máu me đầu đìa, còn bàn tay kia thì mở rộng vô hạn, càng lúc càng lớn, thế như có thể che trời bắt lại tên thích khách đã trốn ra ngoài trăm trượng.

- Cứu..

Tên thích khách quá sợ hãi, vô ý thức há mồm kêu to.

Nhưng mới nói ra được một chữ đã bị Phương Hành một phát bóp nát, hóa thành một chùm huyết vụ.

- Trốn... trốn đi...

Thủ đoạn hung ác độc địa của hắn quả thực là làm đám thích khách ở xung quanh bị dọa sợ, tan tác như chim muông, chạy trốn ra bốn phương tám hướng.

- Trốn không thoát!

Phương Hành thấp giọng cười nhạt, sau đó thân hình cao tận trời, vỗ một chưởng ra.

Dưới chưởng lực cuồn cuộn của hắn, ngay cả không trung đều bị nghiền nát thành từng mảnh, lực bao phủ của chưởng lực làm tất cả thích khách tức thì bị chấn động tới trong nghìn vạn lỗ chân lông trên người đồng thời phun máu, thần hồn cũng không kịp chạy ra khỏi thân thể đã bị hóa thành tro bụi rồi...

- Vù...

Ngay trong nháy mắt đó, trên đỉnh núi phía xa xa bỗng nhiên lại có một thanh tiễn mang độn tới, bay thẳng tới thân thể Phương Hành.

Tiễn mang kia nhanh tới kinh người, mang theo sự cực nhanh làm người ta không có cách nào hình dung được, thậm chí ngay cả thần thức đều không bắt được quỹ tích của nó.

Chỉ có điều Phương Hành phản ứng nhanh hơn, đã nhận ra nguy hiểm, thân hình hắn xoay chuyển, điểm ra một chỉ.

Một tiếng vang bịch vang lên, hắn bỗng nhiên điểm vào trên mũi tên, lực to lớn xé rách không trung cuồng bạo xuất hiện, một cây phù tiễn bỗng nhiên bị một chỉ của hắn làm hóa thành mảnh nhỏ, chỉ có điều sức mạnh khổng lồ ẩn trên nó cũng làm thân hình hắn hơi đông lại.

Ánh mắt như châm nhìn về phía trước, vừa vặn thấy bên ngoài ngàn dặm, phía sau một đám mây khí có một hắc ảnh lóe lên rồi biến mất.

Là tên thanh niên bắn ra mũi tên đầu tiên kia!



Mặt mày y kiệt ngạo, một thân khí thế hung ác, sau khi bắn ra mũi tên ban đầu lại chưa trốn đi, sau đó bắn thêm một mũi nữa.

- Muốn chết!

Con ngươi của Phương Hành đột nhiên co lại, sau đó ùng úng bước một bước ra, thân pháp tiêu dao được sử dụng, thiên địa dường như cũng treo ngược trong một chớp mắt này. Trong hư không hiển hóa ra vô số cái bóng của hắn, mà những cái bóng đó kéo thành một đường thật dài như là xuất hiện trong nháy mắt hướng về một chỗ mây trôi. Toàn bộ quá trình chưa tới thời gian gảy ngón tay một cái...

- Hửm?

Thanh niên mặc hắc y rõ ràng bị tốc độ kinh khủng của Phương Hành làm hoảng sợ hơn, thân hình trốn vào trong mây trôi, đào tẩu cực nhanh.

Chỉ có điều Phương Hành đuổi quá nhanh, thân hình như một đám mây đen, đã che khuất bầu trời đuổi tới.

Lúc này trái tim hắn giận dữ, tỏa ra khí thế độc ác đuổi tận giết tuyệt, một người cũng không muốn để lại.

Ngay cả truyền nhân Thái Uyên của Minh tộc dường như cũng bị xuất thủ cuồng bạo của hắn dọa sợ, cho tới lúc này mới kịp phản ứng lại, giương mắt lên nhìn, xung quanh đây thây phơi khắp nơi, thích khách tử thương vô số, trên mặt cũng không khỏi lóe lên một tia tối tăm, cực lực khống chế mình nở một nụ cười. Thân hình phi lên tay áo bay bay, tựa như ghé qua trong hư không rồi nhanh chóng chạy tới...

Cũng ngay lúc Phương Hành dùng một chưởng tóm về phía trước, y bỗng nhiên giơ tay lên đẩy Phương Hành quanh người là sức mạnh kinh khủng, nhẹ nhàng đè lên tay Phương Hành, cười một tiếng sang sảng tồi thấp giọng khuyên nhỏ:

- Thông Thiên tướng quân chớ gấp gáp, hãy để cho tiểu vương tới giúp ngươi bắt thích khách...

Phương Hành quay đầu lại nhìn y, con ngươi như châm.

Người này lại có thể đuổi tới mình sau khi mình thi triển tiêu dao thân pháp toàn lực, thậm chí còn có thể xuất thủ đẩy kình khí khi mình đang chuẩn bị đánh ra một kích kinh khủng, ngăn mình lại, thực lực thực sự có phần thâm tàng bất lộ, chí ít sẽ không thua Tán Tiên trung giai. Mà càng làm đáy lòng Phương Hành dâng lên lửa giận ngập trời là bởi vì khi hắn nhìn thấy Thái Uyên xuất thủ bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề...

Mình đang sắp đuổi được thích khách rồi, vì sao y lại muốn ngăn mình lại?

Mà biểu hiện của đám thích khách này cũng rất cổ quái, thực lực của bọn chúng xác thực không kém, nhưng tại sao lại dám đến ám sát mình?

Lẽ nào bọn họ không biết đồng hành với mình còn có chí ít ba vị đại nhân vật của Thần tộc không kém mình hay sao?

Cho dù là một bầu máu nóng, không ám sát mình không được nhưng cần gì phải cử chân thân đến đây mà không dùng pháp tướng?

Ban đầu hắn lửa giận công tâm, không suy nghĩ nhiều, bây giờ lại thoáng bình tĩnh lại, trong nháy mắt khám phá ra rất nhiều điểm đáng ngờ.

Như vậy đám thích khách này làm thế nào biết trước được lộ tuyến của đoàn mình?

Một nhóm cao thủ như vậy làm thế nào có thể lui tới ở khu vực sinh linh Thần tộc trông coi nghiêm mật được?

Trong lòng có những điểm đáng ngờ này, lại nhìn về phía ánh mắt của truyền nhân Thái Uyên của Minh tộc, lửa giận trong lòng hắn đã bốc lên!

Đây là hành động thử dò xét sao?

Vì thăm dò mình, liền không tiếc bắn trước một mũi tên bắn chết người bên cạnh mình?

Bọn họ cũng không biết bí mật Dao Trì tiểu công chúa có thể sống lại ở bên cạnh mình, mũi tên kia hẳn là muốn lấy mạng của nàng đi!

- Ha ha, không dám làm phiền đại giá, đám người kia dám ám sát ta, vậy nên để ta thu phục bọn chúng mới tốt...

Trái tim Phương Hành giận dữ, nét mặt lại nở nụ cười.

Hắn biết truyền nhân Thái Uyên của Minh tộc tới gần mình chính là muốn ngăn mình lại, vừa rồi lúc mình hạ sát thủ phản ứng quá mãnh liệt nên y căn bản không có thời gian ngăn cản. Mà lúc này mình đuổi được thanh niên mặc hắc y kia thì y tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Hắn ý thức được điểm này liền đột nhiên nhếch miệng cười, lật tay nắm lấy cổ tay của Thái Uyên, đáy mắt lóe lên hung mang.

- Ta có thể bảo đảm, bọn họ một người cũng không chạy được!

Bạn cần đăng nhập để bình luận