Lược Thiên Ký

Chương 976: Lễ gặp mặt



Lại là quyết định chính xác...

Viên lão thần tiên nói một câu bình thường, lại không biết làm bao nhiêu người điên cuồng gào thét...

Giờ khắc này, đáy mắt Bạch Thiên Trượng lộ ra mỉa mai và trào phúng, phảng phất như nhớ tới Viên lão thần tiên ở bảy trăm năm trước làm ra quyết định, nghĩ tới Phương Hành ở Ma Uyên độc đấu bảy đại cao thủ Thần Châu … vị lão tổ này, đúng là một lòng vì Viên gia, luôn đứng ở góc độ vì Viên gia tộc kéo dài khí vận, chỉ bất quá trước kia ở trong quyết định chính xác, hi sinh luôn là Bạch Thiên Trượng và con của hắn mà thôi...

Mà Viên Linh Tiêu, thì cơ hồ tuyệt vọng!

Trước kia lão tổ làm ra quyết định chính xác, để mạch hắn nhiều lần thu lợi, nhưng lần này, lại như lưỡi đao xuyên tim!

Thời điểm Viên lão thần tiên nắm lấy vai mình, hắn cảm nhận được thần lực cường đại, trong lòng biết, lão tổ không chỉ khuyên mình, mà còn trấn áp mình, không để cho mình xuất thủ, đoạt lại đạo thần quang kia...

Phương Hành nghe Viên lão thần tiên nói, lại hung hăng nhíu mày, nghĩ thầm:

- Chính xác con mẹ ngươi...

Ngược lại là một số thế gia gia chủ ở chung quanh, mặc dù không cam lòng, lại ẩn ẩn lý giải cách làm Viên lão thần tiên!

Lợi ích gia tộc!

Đối với cổ thế gia truyền thừa mấy vạn năm thậm chí mấy chục vạn năm mà nói, còn có cái gì trọng yếu hơn?

Phù Tô công tử đã chết, dù Viên lão thần tiên chỉ là bởi vì nhất thời phân thần mới dẫn đến, nhưng hiện tại hắn chết rồi, trở thành tử thi!

Cho dù hắn có thiên phú thành Tiên Vương, cũng đã mất tất cả tương lai!

Nhưng Phương Hành sống sót!

Bất luận trước đây hắn dùng thân phận gì tồn tại, bất luận tư chất của hắn có phải vượt qua Phù Tô hay không, hắn cũng sống sót.

Mà hắn, sẽ ở trong một đoạn thời gian rất dài, là hậu bối kiệt xuất nhất của Viên gia!

Thậm chí có khả năng ở lúc đại kiếp đến, thành hy vọng duy nhất dẫn dắt Viên gia vượt qua...

Dưới loại tình huống này, Viên lão thần tiên sao có thể mặc cho Viên Linh Tiêu xuất thủ trấn áp?

Mà Viên Linh Tiêu bị ngăn cản, Viên lão thần tiên lại mở miệng, cũng khiến cho các đạo thống ở chung quanh nhất thời tiến thối lưỡng nan...

Không có đạo thống nào có dũng khí vào lúc này chọc giận Viên lão thần tiên đã ở biên giới điên cuồng!

Nhưng bọn hắn lại không thể tuỳ tiện buông tha Phương Hành, cho nên nhất thời ngưng kết ở giữa hư không, vắng lặng một cách chết chóc.

Ngược lại là Viên lão thần tiên, sau khi trả lời Viên Linh Tiêu giống như nhẹ nhàng hơn nhiều, ánh mắt chậm rãi đảo qua các đạo thống, trong ánh mắt mờ mờ ảo ảo có sát khí điên cuồng, giống như muốn tìm mấy người tới giết phát tiết oán hận, đến cuối cùng, ánh mắt hắn mới nhìn về phía Bạch Thiên Trượng, bờ môi run rẩy mấy lần, thanh âm hơi khô chát:

- Ngươi nói đúng, ta vẫn luôn không công bằng, nhưng ta có thể làm, chỉ là chuyện có lợi với Viên gia, tựa như hiện tại ta đang làm, cũng là lấy gia tộc làm trọng...

Thần sắc Bạch Thiên Trượng lạnh nhạt, không có trả lời, cũng không có bất kỳ biểu hiện gì, chỉ lẳng lặng nhìn.

Viên lão thần tiên lẳng lặng đợi nửa ngày, không có chờ đến Bạch Thiên Trượng trả lời, ánh mắt giống như càng tịch liêu, hắn xoay người qua, nhìn về phía Dao Trì Vương Mẫu, suy ngẫm chốc lát, mới thấp giọng mở miệng nói:

- Phù Diêu Cung và Viên gia mấy vạn năm kết minh, hai bên cùng ủng hộ, không nên vì những chuyện nhỏ nhặt này mà hủy đi minh ước, sự tình của Tứ Nương, lão hủ sẽ tìm linh đan bảo dược giúp nàng tái tạo nhục thân, cũng nguyện dùng một trong ba quyển Tiên kinh của Viên gia dâng tặng, chỉ mong Vương Mẫu có thể lý giải nỗi khổ tâm của lão phu...

Dao Trì Vương Mẫu tĩnh tọa nửa ngày, lúc này chậm rãi đứng dậy vén áo thi lễ nói:

- Từ kinh biến bảy trăm năm trước đến nay, Phù Diêu Cung và Dao Trì nhiều lần được lão thần tiên tương trợ, ân này khó quên, lão thân cũng minh bạch nổi khó xử trong lòng lão tiền bối, lúc này nên lấy đại cục làm trọng...

Viên lão thần tiên nhẹ gật đầu, thở dài một hơi, nhìn về phía Hàn gia gia chủ cách đó không xa:

- Sự tình của Kiếm Khiếu, Viên gia ta sẽ có bàn giao, người chết không thể sống lại, nhưng gia tộc nên kéo dài tiếp, lão phu nhất định sẽ cho Hàn gia một câu trả lời hài lòng...

Thần sắc của Hàn gia gia chủ ngưng trọng, do dự một chút mới nói:

- Việc này quá lớn, cần bẩm qua lão tổ biết mới được!

- Tin tưởng Kiếm Khải lão hữu sẽ minh bạch tâm ý của ta!

Viên lão thần tiên gật đầu, sau đó nhìn về phía Mạnh gia!

Mỗi nhìn về một gia chủ, hắn đều sẽ có lí do thoái thác, bi thương lại kiên định.

Thời gian dần trôi qua, các tu sĩ đều đã nhìn ra dụng ý của hắn, tâm tư chấn kinh và bất đắc dĩ khó mà hình dung.

Thay gia tộc làm ra lựa chọn chính xác...

Viên lão thần tiên không chỉ là nói một chút mà thôi!

Hắn lúc này, là thay Phương Hành hóa giải tất cả cừu hận, hoặc là nói, hắn thay Phương Hành gánh đi cừu hận, dọn đường để Phương Hành nắm giữ Viên gia sau này, bất luận trong lòng những đạo thống kia có vui hay không, tu vi cảnh giới của Viên lão thần tiên bày ở chỗ đó, hắn đã mở miệng, các thế gia không đáp ứng thì đã làm sao?

Ai dám ở trước mặt một tu sĩ Độ Kiếp cảnh cướp người?

Trừ khi các thế lực cùng lên, vậy còn có chút hi vọng, nhưng bây giờ Viên lão thần tiên làm, là tan rã loại khả năng kia!

Mà chỉ cần vào lúc này, tạm thời khống chế một phần người tức giận, vậy sự tình phía sau còn có thể thương lượng!

Nửa là trấn áp, nửa là hứa hẹn, bầu không khí giương cung bạt kiếm lại mơ hồ biến mất...

Thẳng đến lúc này, ánh mắt của Viên lão thần tiên mới nhìn về phía Phương Hành, hắn trầm mặc thật lâu, nhìn ánh mắt của Phương Hành, lúc thì ảm đạm, lúc thì lo lắng, lúc thì bất đắc dĩ, thẳng đến cuối cùng, hắn mới thở một hơi thật dài, nhẹ nhàng mở miệng:

- Ta biết bây giờ ngươi đối với gia tộc nhất định tràn đầy bất mãn và hận ý, nhưng ta hi vọng ngươi có thể minh bạch một đạo lý, người tu hành tu trường sinh, nhưng chân chính có thể đạp phá tiên đạo, tiêu dao bất tử lại có mấy người? Phần lớn thời gian, chúng ta trường sinh là dùng một phương thức khác tiến hành tiếp, đó chính là huyết mạch truyền thừa và kéo dài, sau khi Tiên Tổ Viên gia ta thành Thánh, sớm đã đi về cõi tiên nhiều năm, nhưng Viên gia ta vẫn còn, là Viên gia Tiên Tổ vẫn còn sống ở trên đời, cho nên chúng ta luôn muốn thay gia tộc làm chút chuyện, cam đoan nó phồn thịnh không suy, vì thế thậm chí ở một số thời khắc sẽ hi sinh một số người, nhưng không có nghĩa là gia tộc không thích những người này, tựa như thời điểm chiến đấu, chúng ta có khả năng vì mạng của mình mà dẫn dụ đối thủ chém giết phân thân thậm chí nhục thân của chúng ta, chỉ cầu cuối cùng có thể thắng sống sót...

Hắn nói rất nhiều, như có chút tận tình khuyên bảo, lông mày càng nhăn càng chặt:

- ... Nói như vậy, ngươi hiểu không?

- Minh bạch, bảy trăm năm trước Viên gia các ngươi vì bảo vệ quái thai kia, mới hi sinh một người khác đi bảo đảm hắn, trước đây Phù Tô là mệnh căn của Viên gia các ngươi, các ngươi cũng muốn hi sinh ta đi bảo đảm hắn, còn bây giờ…

Phương Hành trả lời rất nhanh, cười hì hì:

- Ta chặt hắn, cho nên ta thành mệnh căn của các ngươi!

Những lời này nói quá rõ, ngay cả Viên lão thần tiên cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, bất quá trầm mặc một chút, cuối cùng nói:

- Ngươi có thể minh bạch đạo lý này thì tốt, ta không cầu trong lòng ngươi hoàn toàn không có hận ý, chỉ hy vọng ngươi có thể hận lão phu, mà không hận gia tộc của mình, từ giờ trở đi, ngươi chính là Thần Tử duy nhất của Viên gia, thu hồi đạo nguyên, bên trong có một bộ phận vốn thuộc về ngươi, mặc dù ngươi đã kết thành Nguyên Anh, bỏ qua cơ hội tốt nhất, nhưng lão phu sẽ không tiếc một thân tu vi, giúp ngươi luyện hóa tia đạo nguyên kia, chỉ hy vọng có thể giúp ngươi trúc lại căn cơ, có được tư chất không thua Tiên Anh, cũng coi như gia tộc đền bù tổn thất cho ngươi...

Lời này, nói rõ ràng là có chút làm thấp hắn!

Cho dù Phương Hành ở trên lôi đài, đường đường chính chính đánh bại Phù Tô công tử, nhưng hắn dù sao không phải Tiên Anh chân chính, tiềm lực kém hơn Phù Tô quá nhiều, chỉ ỷ vào Ma Kiếm sắc bén mà thôi, mà Viên lão thần tiên nói, cũng làm cho người có chút hâm mộ Phương Hành, nếu được tiên chủng, lại được Viên lão thần tiên toàn lực tương trợ, hắn thật có hi vọng trúc lại căn cơ!

Phần tạo hóa này, từ trình độ nào đó mà nói, giống như đại lễ gặp mặt mà Viên lão thần tiên đón hắn hồi tộc!

Nhưng Phương Hành nghe lời này lại không có bao nhiêu xúc động, chỉ sốt ruột nói:

- Ngươi nói cho ta biết trước làm sao thu phục nó đi?

Lúc này hắn còn đang dùng sức nắm thần quang, lúc nào cũng có thể sẽ bị nó đào tẩu.

Viên lão thần tiên thở dài, nhẹ nhàng vung tay nói:

- Tiên chủng vốn là đạo nguyên, dựa vào pháp tướng là bắt không được nó, chỉ có dùng nhục thân ôn dưỡng, sau đó chậm rãi dung hợp nó với thần hồn mới được, ngươi trước phong ấn nó vào nhục thân của mình đi...

- Phong ấn vào nhục thân?

Phương Hành ngẩn ngơ, hình như không nghĩ tới sẽ đơn giản như vậy, ánh mắt hắn quay tròn.

Sau khi suy tư một phen, hắn đột nhiên dùng sức kéo thần quang, từ không trung nhảy xuống, ba chân bốn cẳng, thật nhanh vọt tới trước người Long Nữ, sau đó ánh mắt nhìn nữ hài được Long Nữ ôm vào trong ngực, cười nói:

- Chúng ta lần đầu gặp gỡ, ta cũng không có chuẩn bị cho ngươi lễ gặp mặt gì, ngươi vì đạo nguyên thiếu thốn mà không trưởng thành, vậy liền cho ngươi đi...

Nói xong hắn không chút do dự phong ấn thần quang vào trong cơ thể nữa hài, lại thiết trí tầng tầng phong ấn.

Động tác cực kỳ lưu loát, hơn nữa quá ngoài dự liệu, căn bản không người kịp ngăn cản.

Ngay cả Long Nữ cũng bị cử động của hắn hù dọa, nghẹn ngào kêu lên:

- Đây là vật giúp ngươi ngưng luyện căn cơ a...

Phương Hành nghe vậy, trợn mắt trừng một cái, cười lạnh nói:

- Ta cần bọn họ giúp sao?




Bạn cần đăng nhập để bình luận