Lược Thiên Ký

Chương 1051: Tàn sát người của bộ tộc ngươi, không chừa một mống!


Nhìn Thanh Dữu nhẹ nhàng rơi xuống đất, Phương Hành ngây dại.

Ma kiếm trong tay lúc này nở rộ một tầng ô quang đáng sợ mang theo ma khí lành lạnh, trong lòng dường như có vật gì chặn lại, lại hình như có một đám lửa đang thiêu đốt. Hàm răng hung hăng cắn vào nhau, đường nét trên mặt căng chặt, giống như một mỏm đá lạnh lùng điêu khắc thành. Tựa như đã trải qua một thời gian rất lâu rồi, hắn đều chìm đắm trong cảm xúc chậm chạp mà cứng ngắc. Con ngươi vô thần, vào lúc này như mông lung hiện lên huyết sắc nhàn nhạt, tuy là có vẻ hơi dại ra nhưng mơ hồ có sát khí đang dần phun mạnh.

Loạn thế, mạng người không hề đáng giá, nhưng tại sao lại nói chết liền chết như thế?

Mình tuy là chán ghét nàng nhưng chưa từng muốn thực sự để nàng chết...

- Ta không muốn chết, Phương Hành đại nhân cứu ta...

- Tha mạng, tha mạng...

- Cùng là nhân tộc, xin tiền bối thủ hạ lưu tình...

Váy dài màu xanh nhẹ lung lay rơi xuống, trước mắt lại có nhiều thân ảnh hơn bị ném bay tới. Dưới sức mạnh huyết thống mạnh mẽ mà quái đản của Quỷ Mộc, những người này hầu như không có chút khả năng chống lại nào. Từng người thân bất do kỷ bị ném tới, bên người, có vô số sinh linh thần tộc hung ác độc địa ẩn thân; mà ở trước mắt, còn có một ma đầu cầm trong tay ma kiếm, toàn thân tản ra dáng vẻ bệ vệ đáng sợ. Không thể so sánh được, ma đầu kia dù sao cùng chủng tộc với mình, cho nên bọn họ cũng theo bản năng mà cầu xin tha mạng.

- Ha ha. Cứu mạng?

Dường như mới tỉnh mộng, Phương Hành ngẩng đầu nhìn bọn họ, ánh mắt hung ác lại mang theo nụ cười nhạt.

Kiếm trong tay dường như đang chậm rãi giơ lên...

Ma khí trên thân kiếm trong một chốc này đạt tới cực thịnh, trong nháy mắt gào thét khắp nơi xoắn tất cả sinh linh bao gồm cả tu sĩ nhân tộc hoặc sinh linh thần tộc trước người mình trong vòng mười trượng thành từng chùm huyết nhục, sau đó văng khắp nơi...

- Ngay cả người không đáng chết ta cũng giết cả rồi, giết nhiều thêm vài người thì có làm sao?

Trong tiếng hô thật thấp tựa như ẩn chứa sự phẫn nộ cùng hận ý vô tận của hắn, con mắt đã trở nên đỏ như máu gầm thét vọt tới, còn hung mãnh hơn hồi nãy nữa. Sáu cánh tay vung lên sáu khí giới, cả người tựa như hóa thành một binh khí hình người to lớn. Chỗ đi qua máu chảy thành sông, bất kể là sinh linh thần tộc rục rịch muốn bắt hắn lại hay là đám tu sĩ nhân tộc đang bất do kỷ đau khổ cầu khẩn đều bị binh khí trong tay của hắn chém giết, hóa thành từng oan nghiệt hoặc mà ma ý bám vào trên kiếm của hắn, nhè nhẹ lắng đọng!

Vô số tiếng kêu thảm thiết, vô số lời cầu xin, hắn đã hoàn toàn mắt điếc tai ngơ, như là một tên đao phủ máu lạnh.

Vào lúc này, dường như chuyện duy nhất hắn biết chính là giết chóc!

Cho dù là nhân tộc hay là thần tộc, chỉ cần ở trước mặt của hắn thì sẽ phải ăn một nhát đao...

- Ma đầu! Ma đầu! Ma đầu!

Một màn này ngoài dự liệu của Quỷ Mộc Lạc Thần tộc. Gã dường như là gầm thét lên ba tiếng, cũng không có cách nào giới hạn đối phương giết chóc tu sĩ nhân tộc giống như mới rồi được, không thể không lần nữa đạp lên không vọt tới, quyết ý liều mạng cũng muốn dùng tất cả biện pháp để ngăn cản Phương Hành. Thần tộc không thể so với nhân tộc, số lượng của mỗi tộc đều cực nhỏ. Cốt tộc của bọn họ đã là đại tộc hiếm có rồi, khi tất cả tới Thiên Nguyên cũng chỉ có số lượng hơn ngàn mà thôi. Lần này một chi này trong tay gã đã coi như là một nhánh đại quân!

Nhưng nhánh đại quân này lại đang bị tiểu ma đầu tàn sát sạch, cảm giác đó giống như đang dùng đao cắt thịt của gã vậy!

- Vậy mà lại đi tàn sát tộc nhân của mình, ngươi là ma đầu chân chính!

Quỷ Mộc gào thét lớn vượt qua vũ trụ, vọt thẳng về phía Phương Hành, hai tay cầm một thanh cốt đao to lớn.

- Ồ, vậy ngươi cũng thử xem tư vị đó đi?

Phương Hành điên cuồng cười to, đối mặt với Quỷ Mộc đang xông về phía mình. Lúc này hắn không tránh né, thuận tay thi triển lực thu lấy một vùng hư không ném mười mấy sinh linh thần tộc ở bên người về phía Quỷ Mộc. Sau đó mình thì theo phía sau đó đó vọt về phía trước, một thân ma khí ngập trời như thành hình báo động, xông thẳng lên cửu tiêu, hung uy đáng sợ...

- Ngươi... Vô sỉ...

Bị phương pháp này của Phương Hành phản chế, Quỷ Mộc mới cảm giác được cảm giác bó tay bó chân này, trong chốc lát giận không kềm được.

Gã rõ ràng cảm thấy sát ý cùng hung uy đáng sợ trên người Phương Hành đang vọt về phía mình. Dựa theo đạo lý bình thường nên ngưng tụ lực tối cường vọt tới trước, nhưng ở trước mặt gã, mười mấy sinh linh Thần tộc đang bay tới lại làm gã do dự. Cốt đao trong lòng bàn tay ngưng tụ lực đạo to lớn không đành lòng chém ra, trong lúc nhất thời chỉ có thể bị ép lui lại!

- Ha ha, ngươi không giết được bọn hắn, cũng không cứu được bọn hắn!

Nhưng vừa mới thối lui ra khỏi hơn mười trượng liền nhìn thấy ma kiếm của Phương Hành vung qua từ trên không, chém mười mấy tộc nhân đang sống sờ sờ thành mảnh nhỏ. Mỗi người kêu thảm rồi bị lấy đi tính mạng, bản thân mình rõ ràng đã tỏ ra yếu kém lại hoàn toàn là chuyện vô bổ...

- Ma đầu, có gan thì tới đánh với ta một trận!

Quỷ Mộc đã không có cách nào phát tiết sự phẫn nộ trong tim mình nữa, chỉ có thể gào thét lần thứ hai vọt tới.

- Được... chờ ta tàn sát hết sinh linh Thần tộc nơi này thì sẽ tới quyết sinh tử chiến với ngươi một trận!

Phương Hành lên tiếng cuồng tiếu nhưng vẫn không chính diện đối địch với gã, cười lớn đạp không mà đi, không ngờ lại phóng về phía sinh linh Thần tộc.

Trước mặt hắn, sinh linh thần tộc thực lực cường đại, quy củ sâm nghiêm lập tức hoang mang không ngớt, mơ hồ hiện ra dấu hiệu tán loạn. Tới tận bây giờ, bốn trăm sinh linh Thần tộc vẫn còn lại hơn một trăm người, những người khác đều đã bị ma đầu kia tàn sát không còn nữa. Đây quả thực là một chuyện nhắc tới làm người ta không thể tin được, mà hậu quả việc giết hại như điên đó cũng làm cho sinh linh Lạc Thần tộc còn lại quanh đây khó có thể ức chế cảm giác khủng hoảng dâng lên từ đáy lòng bọn họ, đã khống chế hành động của bọn họ...

- Tản ra! Tản ra! Toàn bộ đều tản ra...

Quỷ Mộc cấp thiết quát to, ra lệnh cho những tộc nhân kia nhanh chóng tự bảo mệnh.

Cho dù gã còn muốn bắt Phương Hành lại, cho dù gã biết trên người Phương Hành đang có thứ có thể giúp gã lập được kỳ công cái thế, gã cũng không muốn lấy tính mạng của tộc nhân mình cho hắn chém dưa thái rau nữa. Hơn bốn trăm sinh linh Cốt tộc, đường đường là Cốt tộc, do chúng tiên thượng cổ tự mình ban tên Lạc Thần đại tộc, bây giờ lại phải chôn vùi nhiều tộc nhân như vậy ở chỗ này sao?

Ầm ầm!

Vừa nghe đến một câu nói này, sinh linh thần tộc vốn bị Phương Hành giết cho run như cầy sấy lập tức chạy tứ tán, như chim muông bị chấn kinh ôm đầu cụp đuôi sùng sức bỏ chạy tới sát biên giới chiến trường, thậm chí hận không thể chôn mình dưới đất.

- Hôm nay sát tâm của ta đã lên, không giết sạch các ngươi, người nào cũng đừng mong trốn được!

Phương Hành cũng đã giết đỏ cả mắt rồi, vậy mà bất chấp tất cả, càng không có ý nhân cơ hội mà bỏ chạy, đang vọt thẳng đánh tới đám sinh linh Thần tộc đang chạy tứ tán. Trong mấy bước đã đuổi kịp hai sinh linh Thần tộc đang ôm đầu trốn chui như chuột ở phía trước. Thân hình nhảy lên thật cao ở giữa không trung, sát khí vô biên giống như mây đen bao phủ hai người kia...

- Tha... Tha mạng...

Hai sinh linh Thần tộc này dường như có cảm ứng ở trong lòng. Một người trong số đó lại trực tiếp xoay người quỳ xuống, lớn tiếng cầu xin tha mạng.

- Ồ?

Phương Hành lại hơi ngẩn ra, sau đó đột nhiên cuồng tiếu:

- Thì ra các ngươi cũng sợ chết, ha ha...

Trong tiếng cười, ma kiếm trong bàn tay hắn hung hăng bổ xuống, chém người nọ đang chạy trốn thành hai nửa. Tay kia thì trực tiếp thăm dò vào trong cơ thể của người đang cầu xin tha mạng, bụp một tiếng móc ra một thứ máu me dầm dề, sau đó bóp chặt lấy ném sang một bên. Một người trốn chạy, một người cầu xin tha mạng, hai người đều không có chút lực phản kháng nào rơi xuống đất. Tới lúc chết, đầy mặt đều là sự thê lương.

- Ma đầu, không giết ngươi ta thề không làm thần...

Nhìn thấy cảnh tượng này, Quỷ Mộc đã cực kỳ phẫn nộ. Hai móng bỗng nhiên vung lên, sau đó hung hăng đè xuống phía dưới. Từng luồng thần lực đáng sợ tràn từ hai cánh tay của gã về tứ phía, cốt thụ sinh trưởng ở xung quanh lúc này đồng thời ong ong run rẩy, sau một hồi lâu lại bỗng nhiên có bốn, năm cây bay lên giữa không trung, hóa thành cốt đao bay về phía Phương Hành.

Đây là cốt trận mà gã đã sớm bố trí xong, thầm nghĩ chờ thời cơ chín muồi sẽ bắt Phương Hành lại, nhưng đến lúc này lại đành phải hành động trước. Cho dù nhờ đó mà để lại cho Phương Hành một cơ hội chạy trốn, gã cũng chỉ có thể dùng cốt trận này trước. Nếu không, bằng vào tốc độ của gã căn bản là không có cách nào đúng lúc ngăn cản ma đầu kia truy sát tộc nhân mình đã chạy trốn tứ tán. Hơn nữa cốt trận do gã bày ra tuy là có thể khốn trụ Phương Hành nhưng cũng khốn trụ cả tộc nhân của mình, giống như thả bọn họ vào trong lồng tre, bị người ta tàn sát.

- Bịch

Phương Hành vừa mới chạy lên xé một sinh linh thần tộc thành hai nửa, đột nhiên cảm thấy phía sau có sát khí kéo tới thì nhanh chóng vội nghiêng đầu đi, lập tức thấy được bốn năm cái cốt đao to lớn uy thế kinh thiên bổ về phía mình. Thân hình hắn lóe lên, tuy là thoát được hai, ba cái nhưng vẫn bị hai thanh cốt đao một trước một sau kẹp ở giữa. Dưới tình thế cấp bách chỉ có thể lần lượt lấy Ma Kiếm cùng thiết mâu trong lòng bàn tay ra đâm tới. Chỉ nghe trên không trung có một tiếng vang rền, trên không bị chấn động không ngừng run rẩy, khóe miệng đã có máu tươi chảy ra.

Không chỉ có hai thanh cốt đao này bên trên ẩn chứa thần thông thần tộc của Quỷ Mộc cùng với sức mạnh kinh khủng của ba tu sĩ Lôi Kiếp khó địch nổi kia, nguyên nhân quan trọng hơn chính là trải qua thời gian dài chém giết như vậy, bản thân Phương Hành cũng đã có chút hỗn loạn nội tức. Tuy là hắn lấy thủ đoạn tu luyện ma đạo, pháp thuật cuồn cuộn không dứt, hung uy càng lúc càng thắng, nhưng bản thân hắn chịu đựng sự phản phệ cũng càng ngày càng nặng!

- Cuối cùng vẫn phải chính diện giao thủ một lần rồi...

Nhìn thấy màn này, Quỷ Mộc lại cảm động tới rơi lệ.

Nói ra thật xấu hổ, chém giết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên gã bắn trúng Phương Hành.

- Ma đầu, nằm xuống cho ta...

Một kích thành công, Quỷ Mộc lập tức biến hóa ra càng nhiều cốt đao hơn, nhao nhao phóng về phía Phương Hành đang ở trong không trung.

Từng cái cốt thụ hóa thành cốt đao đáng sợ bay về phía không trung, xé rách trên không, chém về phía cái bóng ma khí sâm nghiêm kia. Gã sử dụng cốt đao càng lúc càng nhiều, kẽ hở để lại cho Phương Hành có thể chạy trốn càng lúc càng lớn. Cho nên gã lập tức thi triển toàn lực, muốn lấy phương pháp khắc nghiệt chém Phương hành trọng thương, bắt sống để tránh khỏi làm tổn thất thêm nhiều sinh mạng của tộc nhân, còn tránh việc hắn có thể đào tẩu.

- Ha ha...

Phương Hành lành lạnh cười to, ngoài dự liệu của Quỷ Mộc, tới thời điểm này rồi, hắn hoàn toàn không có ý chạy trốn, ngược lại lau máu tươi dính trên miệng đi, vọt thẳng tới một sinh linh thần tộc ở một bên đang run lẩy bẩy. Phía sau, ở bên trái có cốt đao chém tới, nhưng hắn lại không chút để ý, thân hình nhảy lên tránh thoát được cốt đao chém tới từ phía bên trái, sau đó hung hăng chống đỡ trảm kích của cốt đao phía sau. Trong miệng phun máu tươi, vọt tới trước mặt sinh linh thần tộc đó rồi bóp chặt lấy đầu của gã.

- Ta nói muốn tàn sát sạch tộc nhân của ngươi, thì sẽ không để lại một người sống nào!

Máu tươi phun tung tóe, Phương Hành quay người sang, ánh mắt lành lạnh hét lớn với Quỷ Mộc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận